Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 74: Q.2 - Chương 74: Thôn trang chuyện vui liên tục




Tam Phòng

Tam phu nhân nghe được tin thì mừng rỡ, nhưng Tam lão gia đã để lại một câu nói “Nàng chỉ có thể đi xem náo nhiệt thôi. Chúng ta cùng Ôn Uyển quan hệ không tốt, nó là sẽ không chọn con của chúng ta cho làm con thừa tự “ Nhưng Tam phu nhân lại không nghĩ vậy, chỉ cần là người tốt thì được, không phải sao?

Ngũ phòng:

“Ngươi nói cái gì? Muốn nhận con thừa tự? Con thừa tự cái gì? Lão gia có hai đứa con trai là Thượng Kỳ và Thượng Lân, còn nhận con thừa tự làm gì, kêu nó nằm mơ đi.” An thị nhận được tin tức, liền la mắng.

“Không có lửa làm sao có khói, nhất định là có chuyện gì đó đang xảy ra. Tiểu thư, người phải nói chuyện này cho lão gia biết. Nếu thật sự để cho Quận chúa làm như vậy, sau này người sẽ không còn mặt mũi để gặp người khác. ” Ngô ma ma lo lắng nói. An thị cực kỳ tức giận, nhưng rất nhanh đã khôi phục được bình tĩnh.

Bên ngoài Hành Phương Các luôn ồn ào không dứt, tối hôm đó, Ôn Uyển muốn yên tĩnh nhưng những người đó cứ kéo đến làm phiền. Ôn Uyển rất đau đầu, cuối cùng bất đắc dĩ, phải mời Quốc công đại nhân và tộc trưởng đến giúp đỡ.

“Tộc trưởng, đại bá, chuyện nhận con thừa tự cháu đã suy nghĩ kĩ rồi, theo đề nghị ban đầu của tộc trưởng, hiện tại cháu cũng biết là mình sơ sót. Cháu nghĩ nên tìm một người hợp ý trong tộc. Dĩ nhiên, người của Ngũ phòng truyệt đối không được, nếu như chọn người của Ngũ phòng thì thà không nhận con thừa tự. Những thứ này là yêu cầu của cháu, không đạt được thì cũng đừng làm lãng phí thời gian cùng tinh lực của người khác.” Ôn Uyển bảo Hạ Ngữ trình tờ giấy lên, trên đó là các yêu cầu của nàng về ca ca nối dõi của mình.

Ôn Uyển tỏ vẻ rất rõ, nếu như chọn hai người của Ngũ phòng thì cho dù nàng có phải gánh tội danh bất hiếu, cũng sẽ không để cho người khác làm nhiễu loạn thanh tĩnh của mẹ mình. Hơn nữa, Ôn Uyển còn liệt kê một loạt điều kiện, sau khi phù hợp với những điều kiện này, còn phải để cho nàng chọn lại. Hai người nhìn Ôn Uyển làm việc có bài bản như vậy, đều thở dài tiếc nuối, đáng tiếc nàng không phải là nam nhi.

Chi thứ hai:

“Ca, huynh nói cái gì? Đệ không đi, đệ chết cũng không đi” Thượng Đường nghe Thượng Dũng bảo mình đi cạnh tranh với người khác để được làm con thừa tự của công chúa, thì lập tức phản đối.

“Thượng Đường, ca ca chỉ muốn tốt cho đệ, cũng không phải bị gạt tên khỏi tộc, chẳng qua chỉ là chuyển từ chi thứ hai đến danh nghĩa của Ngũ phòng, vẫn là cùng chung một ông bà. ” Có gì không nguyện ý.

“Thượng Đường, ca suy nghĩ cho đệ nên mới muốn đệ làm vậy. Mấy ngày nay thông qua các nô tì trong phủ nên ca mới biết được, lúc đầu nếu như không phải nhờ Ôn Uyển muội muội can thiệp thì ca đã phải cưới nữ nhi của Hoa gia, điều này đồng nghĩa với việc phá hủy cả đời ca. Lần này có thể lấy được tẩu tẩu của đệ là may mắn của ca, nhưng còn đệ? Chẳng lẽ đệ muốn mình cũng gặp phải chuyện như thế, nếu như xử lí không thỏa đáng, tương lai đệ sẽ cưới một nữ nhân không xứng với mình, cả đời đệ sẽ bị hủy trong tay của người phụ nữ đó, không còn tiền đồ.” Thượng Dũng bi thống nói, nhưng Thương Đường vẫn không chịu đáp ứng.

“Đệ coi như thay ca báo đáp ân tình cho Ôn Uyển muội muội đi, được không? Nếu như không có muội ấy thì tương lai của ca cùng Thanh Thủy đều bị phá hủy. Đệ cũng đã xem thư của Thanh Thủy gửi rồi đó, nếu như không có Ôn Uyển muội muội thì tỷ của đệ đã bị người ta khi dễ rồi, cho nên coi như ca cầu xin đệ, đệ xem như là vì ca ca cùng tỷ tỷ của đệ mà đi đi. Thượng Dũng thấy Thượng Đường vẫn không đồng ý, chỉ đành lấy ân tình ra lung lạc hắn.

“Ca” trong lòng Thượng Đường cảm thấy rất đau đớn cũng rất khổ sở. Hắn không muốn làm con thừa tự của người khác, một khi làm con thừa tự, thì mẹ sẽ không phải là mẹ nữa, ca ca cũng không phải là ca ca. Hơn nữa trong những năm này, ca ca phải cực khổ chống đỡ gia đình, hắn còn muốn giúp ca ca chia sẽ gánh nặng nữa.

“Ca biết, thật ra đệ muốn giúp ca. Nếu như đệ thật muốn giúp ca, đệ nên đi tranh giành tư cách này. Ôn Uyển muội muội là ai, không có ai có thể hiểu nàng hơn so với ba huynh muội chúng ta. Nếu đệ trở thành ca ca của nàng, đối xử thật lòng thật dạ với nàng, thì nàng nhất định sẽ lo liệu mọi thứ cho đệ. Có Ôn Uyển muội muội tính toán dùm đệ, tương lai của đệ sẽ tốt hơn nhiều so với ca ca. Tương lai, ca ca còn phải trông cậy vào đệ, nếu thật sự được Quận chúa chọn trúng, rời khỏi chi thứ hai, đệ vẫn là đệ đệ ruột của Thanh Thủy. Có thân phận của đệ làm chỗ dựa, Thanh Thủy ở Bao gia cũng sẽ không phải chịu uất ức, không bị người khác khi dễ.” Thượng Dũng cố gắng lôi mình với Thanh Thủy vào, quả nhiên Thượng Đường có chút động lòng.

“Ca biết đệ học giỏi lại chăm học, ca muốn đưa đệ đến thư viện tốt để học, nhưng ca không thể lo nỗi cho đệ. Bây giờ ca còn dùng tiền của hồi môn của chị dâu đệ, trước mắt chị dâu đệ còn rất nhiều chuyện cần phải lo, làm sao ca có thể đề cập đến chuyện này. Trong nhà không có tiền bạc, không thể cho đệ đến thư viện tốt để học, không có lão sư chỉ dạy, đệ chỉ có thể tự học, thì làm sao mà có tiền đồ được. Nếu đệ được nhận làm con thừa tự, Ôn Uyển nhất định sẽ xin Hải lão cho đệ được vào thư viện Hải gia, Hải lão là sư tôn của Ôn Uyển mà thư viện Hải gia chính là thánh địa của tất cả các sĩ tử đi học. Đệ vào trường đó khổ luyện hai năm nhất định có thể thi đậu kì thi hương. So sánh với việc gì cũng không làm…sẽ khiến mẹ có linh thiêng trên trời thất vọng. Mẹ tình nguyện nhìn đệ sống tốt cũng không muốn đệ vì những thứ hư danh kia mà bỏ qua cơ hội tốt này.” Thượng Dũng còn mấy lời không nói ra, cho dù tương lai đệ có được chọn nhưng có một người cha như vậy cũng sẽ không được người ta trọng dụng.

“Ca, không phải còn có Nghiêm tiên sinh sao? Học vấn của Nghiêm tiên sinh cũng rất uyên thâm.” Thượng Đường gấp rút nói. Thượng Dũng lắc đầu nói, hết năm nay Nghiêm tiên sinh cũng từ quán rồi, người muốn đi Giang Nam hưởng phúc với con cháu, cho nên sang năm sau cũng không có tiên sinh giỏi để dạy đệ.

“Ngũ thúc vẫn còn ở đây, hơn nữa người đàn bà kia rất lợi hại, nếu bọn họ không đồng ý thì cũng vô dụng mà thôi. ” Thượng Đường nghe những lời này mặc dù cũng có chút động lòng nhưng suy nghĩ kĩ lại, thấy mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy.

“Bọn họ phản đối cũng vô dụng, người quyết định cuối cùng của chuyện này chỉ có thể là Ôn Uyển muội muội. Nếu nàng không đồng ý, ai cũng không có tư cách. Nếu nàng muốn đồng ý, trưởng lão trong tộc cũng sẽ đồng ý. Về phần người đàn bà kia, đệ càng không cần phải lo lắng. Sau này, đệ ở bên ngoài, bà ta ở trong phủ, bà ta không thể xen vào chuyện của đệ. Nhiều nhất thì sau này sẽ bị bà ta lạnh nhạt mấy câu.” Thượng Dũng đều đã suy nghĩ thỏa đáng mọi chuyện, nếu không cũng sẽ không tùy tiện để cho đệ đệ đi tranh giành tư cách này.

“Nhưng là, tuy vậy, Ôn Uyển muội muội để ý chọn ta sao?” Thượng Đường lắc đầu .

“Lúc muội ấy nhìn thấy đệ, muội ấy có ấn tượng rất tốt đối với đệ. Hơn nữa, muội ấy có ân với chi thứ hai, chọn đệ sẽ dễ hợp ý hơn. Sau này, chúng ta cũng sẽ không gây phiền toái cho muội ấy. Ôn Uyển muội muội thông minh như vậy, nhất định sẽ chọn đệ.” Thượng Dũng rất có lòng tin.

Ôn Uyển không có ở đây, bằng không nàng nhất định sẽ cảm thán một phen. Đây là cái người nam nhân lúc trước bị giáo huấn chỉ biết cúi đầu cam chịu đây sao.

Thật ra thì, những lời này, có một nửa là do Thượng Dũng nghĩ, nửa còn lại là do Hứa thị nghĩ. Hứa thị cũng do được Đại phu nhân chỉ điểm, người nói nếu có thể được Ôn Uyển chọn, tương lai sau này nhất định sẽ rất tốt. Nếu không phải Thượng Vệ không thể nào tham gia tranh cử, thì bọn ta cũng muốn cho nó đi.

Thông qua mấy ngày nay, bà ta coi như là được mở rộng tầm mắt rồi, cô cháu gái này thật sự rất lợi hại. Chuyện của Thanh Thủy lần trước, chỉ với vài ba câu nói, nàng đã có thể biến chuyện xấu thành chuyện tốt. Lúc ấy, bà ta cũng không lí giải được tại sao Ôn Uyển lại làm như vậy, cũng nhờ có trượng phu phân tích kỹ càng.

Ông cậu của nàng là Tể Tướng, sư tôn lại là Hải lão, sư phụ là thần tượng của sĩ tử khắp thiên hạ. Nếu những lời nàng nói bị truyền ra ngoài, thì Bao Miện cũng không cần làm quan nữa, không có quan chức, nhà bọn họ lấy cái gì mà kiêu ngạo.

Cho nên vừa xảy ra chuyện này, bà ta liền nghĩ tới Thượng Đường. Cháu trai có ngày tốt, thì nhà mẹ đẻ cũng tốt lây, cũng không thể để cho Lưu di nương kia được lợi, hơn nữa nếu chuyện này thành, Thượng Vệ cũng có thể đề huề một chút.

Phòng lớn, nơi của Lưu di nương:

“Lão gia, Thượng Bân tại sao không thể? Chẳng lẽ lão gia không muốn nhi tử của mình có một tương lai tốt đẹp. Lưu di nương đau khổ cầu khẩn.

“Không phải là ta không đáp ứng, mà là Thượng Bân không phù hợp với yêu cầu của Ôn Uyển, phẩm hạnh đoan chánh, từ mười hai đến mười sáu tuổi, chưa định hôn ước. Thượng Bân có chỗ nào phù hợp, nó có bao nhiêu cân lượng không lẽ ta còn không biết. Hơn nữa, Thượng Bân cũng đã đính hôn rồi, chỉ riêng việc này thôi, nó đã không đủ tư cách. ” Quốc công gia lập tức cự tuyệt, nhưng cuối cùng do Lưu di nương cầu khẩn quá, nên cũng cho tên Thượng Bân vào danh sách.

Ngõ Bát Tĩnh:

Ôn Uyển không rảnh để quản những chuyện đó, tháng giêng thoáng một cái đã trôi qua, tính toán nhanh một cái, chỉ với ba tháng thế nhưng nàng buôn bán lời được ba vạn sáu ngàn lượng bạc. Cộng thêm nuôi gia súc, còn có cửa hàng đồ chơi trẻ em cũng thu được hơn ba vạn hai lượng bạc. Cộng thêm số tiền nàng đã dùng mạng nhỏ của mình để đổi lấy, cơ bản cũng được mười vạn lượng. Thật đúng là một năm tốt đẹp a.

Bất quá việc làm hàng mỹ nghệ từ trúc không tìm được người có trình độ kỹ thuật cao. Bởi vì Bắc Phương ươn ướt, cho dù làm sàn nhà cũng là không ai muốn. Với lại bây giờ mọi người đều xem trọng vàng bạc, đá quý, không có hứng thú với hàng mỹ nghệ làm từ trúc. Ôn Uyển đành phải từ bỏ, cũng may tiền vốn bỏ ra không lớn, nếu không Ôn Uyển thật sự sẽ đau lòng đến chết. Sau này đầu tư làm ăn, nhất định phải làm tốt công tác chuẩn bị, không nên lãng phí tiền bạc.

Mười vạn lượng bạc, số tiền này, được cũng quá dễ dàng. Đến Ôn Uyển cũng có chút không tin, nhìn trần nhà. Lâm chưởng quỹ nói, nếu không vì phải nộp thuế, thì số tiền này còn nhiều hơn nữa.

Còn chưa nói đến việc cũng do mình làm lớn chuyện nên mới giảm được hai vạn tiền thuế. Lâm chưởng quỷ cũng không quan tâm nói, chờ đến khi phản ứng kịp, có chút xấu hổ. Ôn Uyển cũng không để ý đến.

Ô gia trang cách mười dặm:

Trang đầu ở trong thôn nhờ Ôn Uyển dốc sức giúp đỡ nên đã có một năm mới sung túc, giàu có. Mùng tám tháng ba năm sau, Tam đầu tử cưới một cô nương mười sáu tuổi xinh xắn, động lòng người. Nghe nói, Tam đầu tử vừa truyền ra tin tức mình muốn cưới vợ, người làm mai lập tức đạp hỏng cửa nhà hắn. Không phải vì nguyên nhân nào khác, Ôn Uyển thấy năm nay được mùa nên ngoài tiền công ra, nàng còn ban thưởng cho hắn hai trăm lượng bạc.

Hai trăm lượng bạc, đối với người nông dân, thì một người bận từ đầu năm đến cuối năm có mười hai mười ba lượng đã là nhà giàu rồi. Một mùa đã thu vào hai trăm lượng bạc, ở trên trang thì là cực giàu. Người làm mai đem cửa nhà hắn đạp đến hỏng. Tam đầu tử cuối cùng chọn lấy một đại cô nương rất xinh đẹp đoan chánh, cái mông to tốt cho sinh con. Chọn được người xong, liền lập tức chọn ngày, vội vàng đem vợ lấy về nhà. Sau khi cưới vợ, chuyện thứ nhất hắn làm chính là xây nhà mới.

Mà năm này, ở Ô gia trang, cưới hơn ba mươi cửa hôn sự chỉ sau hai người họ vài tháng. Trước kia Ô gia trang là nổi danh là địa phương nghèo xa gần đều biết, cô nương chỉ có một vào một ra, rất nhiều người phải bán muội mới cưới thượng vợ. Trong trang gần hai trăm gia đình, có hơn tám mươi người là côn đồ. Nhưng năm nay thu hoạch nhiều, nên có thể dùng tiền để cưới vợ. Trên trang là ngày ngày chuyện vui liên tục diễn ra.

Ô kim mang theo lễ đầu năm đến chúc tết cho Ôn Uyển, nhưng mà nói nhiều thêm mấy lời ngon ngọt. Ôn Uyển cũng là cười một tiếng cho qua. Chuyện này, cũng là hai bên cùng có lợi, cần gì cám ơn cám ơn. Ba phần doanh thu đưa ra, cũng là tiền để trả phí cho nhân công. Nói trở lại, mình mới là người kiếm được nhiều nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.