Edit: Huyền Trang
Beta: Tiểu Tuyền
Lão bộ khoái nhìn Tiểu đầu mục kia, thì trong lòng gấp gáp. Ngươi làm chuyện ngu xuẩn, chớ liên lụy ta. Người như vậy, nhìn liền biết là bất
phàm. Mặc dù rất có thể là cô nhi, nhưng không phải là có thân thích nhà huân quý à. Nhìn bộ dạng của Tiểu đầu mục, lại quay sang nhìn Ôn Uyển
“Đại nhân, hay là thôi đi, hài tử nhỏ như vậy, dẫn đi là được rồi. Chẳng lẽ còn sợ hắn chạy mất sao?”
“Thôi đi, áp giải đi nha môn. Giữa ban ngày ban mặt, dám vào trong
cửa hàng ăn trộm, nếu như không trừng phạt nặng, mọi người học theo, còn không loạn sao. Hai người các ngươi , xích hắn lại, để ta tới xích tên
này.” Tiểu đầu mục chính nghĩa hào hùng nói.
Đông Thanh thấy thật sự muốn bắt người, thì kêu lên “Các ngươi ai dám đụng vào Gia của chúng ta, Gia ta là người trong Thuần Vương Phủ.” Đông Thanh cho là chỉ cần báo danh Thuần Vương Phủ, những người này sẽ dừng
tay. Cũng không nghĩ tới là, kết quả hoàn toàn ngoài dự liệu của nàng.
Khương gia nghe vậy mặt lộ vẻ dữ tợn “Đừng nói là người của Thuần
Vương Phủ, dù là người trong Hoàng Cung, hôm nay cũng phải chôn cùng
ngọc bội. Đừng để ý nhiều như vậy, đánh cho ta, đánh cho đến chết.”
Ngọc tam gia nghe nói như thế, đầu tiên là cả kinh, nhưng lại nhìn y
phục hai người, rồi cười nhạo nói “Chỉ bằng hai kẻ ăn mày các ngươi cũng dám giả mạo người trong Vương Phủ. Bắt hai kẻ to gan lớn mật này lại,
đưa đi nha môn trừng trị thật nặng.”
Khương Cửu gia nổi giận mắng “Còn đưa đi nha môn, đồ khốn này, đánh chết tại chỗ.”
Đông Thanh thấy mười mấy người vây quanh xông tới, gấp đến độ kêu to
“Gia ta là cháu của Thuần Vương Phi, các ngươi nếu dám đụng đến gia ta,
Vương Phi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”
Ôn Uyển nhìn Đông Thanh, người này, thật là quá không hiểu chuyện
rồi. Nói Vương Phi, còn không bằng nói thẳng Yến Kỳ Hiên còn có chút tác dụng. Mặc dù nói Vương Phi nghe thì địa vị tôn quý, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một phụ nữ, còn không bằng tiểu bá vương Yến Kỳ Hiên danh tiếng
vang dội.
Khương Cửu gia nghe lời này, cười lạnh nói “Đánh, đánh chết cho ta,
có việc gì ta chịu trách nhiệm.” Không phải là quan hệ thân thích rẽ
không biết bao nhiêu bước ngoặt của Thuần Vương Phi à, đánh chết thì thế nào. Cùng lắm bồi thường chút tiền.
Bộ khoái kia nghe lời này, nhớ tới hình như có nghe nói có một vị mới tới trong Thuần Vương Phủ là cháu Vương Phi. Lớn lên đen sẫm, song nghe nói rất có tài học (tài năng và học vấn). Lão bộ khoái kia xoa xoa cái
trán đầy mồ hôi, cũng may còn có chừng mực. Nếu thật tra tấn rồi, đoán
chừng hắn đừng nghĩ về nhà ôm cháu. Vừa định nhắc nhở, nhưng khi nhìn Ôn Uyển ở bên cạnh, từ đầu đến cuối cũng chỉ thờ ơ nhìn, một chút cũng
không sợ. Vội vàng ngậm miệng, thối lui đến một góc.
Đông Thanh thấy mười mấy người ùa lên, võ công của nàng mặc dù không
tồi. Nhưng mà nhiều người xông lên như vậy, không dám bảo đảm không sứt
đầu mẻ trán nha. Ôn Uyển nhìn trán Đông Thanh ứa đầy mồ hôi, không khỏi
buồn cười, không kìm được nhắc nhở “Thị vệ.”
Đông Thanh vỗ đầu, rốt cuộc là thấy cuống một chút liền quên
mất chuyện quan trọng như vậy . Cho nên hướng ra bên ngoài lớn tiếng
kêu.
Một nhóm người vốn là muốn xông lên, nghe được giọng nói khó nghe của Ôn Uyển. Giọng khó nghe cũng không sao, quan trọng hơn chính là lời
nói. Thị vệ, thị vệ? Mọi người đang suy nghĩ thị vệ này là ý tứ gì? Đã
nghe thấy một âm thanh vang dội truyền đến “Gọi cái gì, mua đồ thôi mà
giống như gặp cướp vậy. Cục than, ngươi thật là. . . . . . ?”
Cũng là vừa đúng lúc Yến Kì Hiên đi qua nơi này, xa xa nhìn thấy hai
thị vệ, nhìn thấy thị vệ cũng có nghĩa là cục than ở gần đây. Cho nên đi đến, tính gọi cục than cùng đi ăn cơm. Vừa đi vào, liền nghe thấy Đông
Thanh ở đây gào khóc thảm thiết gọi.
Yến Kì Hiên đi tới thì nhìn thấy tất cả đều đang hùng hổ vây bắt cục
than và Đông Thanh. Lập tức lạnh mặt “Chuyện gì đây? Cục than, bọn họ
khi dễ ngươi?”
Đầu mục kia không nhận ra Ôn Uyển, nhưng mà biết Yến Kỳ Hiên . Dĩ
nhiên, nếu như đã lăn lộn ở kinh thành , mà ngay cả Thế Tử Thuần Vương
Phủ cũng không nhận ra, vậy quả thật là đừng lăn lộn nữa. Tiểu đầu mục
vừa thấy Yến Kỳ Hiên gọi thân thiết như vậy, trong lòng kêu hỏng bét,
nhưng vẫn cả gan nói ” Thế Tử Gia, vị này là biểu đệ của Thế Tử Gia?”
Lão bộ khoái rất muốn ngất, đến nước này còn hỏi. Nên rụt lại đầu mới đúng.
Yến Kỳ Hiên không thèm liếc hắn một cái, chỉ hướng về phía Ôn Uyển
“Cục than, những người này khi dễ ngươi phải không. Ngươi nói?”
Đông Thanh thấy thế nói ” Thế Tử Gia, bọn họ nói chúng ta là kẻ trộm. Còn muốn đánh chết chúng ta ở chỗ này. Thế Tử Gia, chúng ta chẳng qua
là tới nơi này mua đồ thôi, những người này, khinh người quá đáng?”
Sắc mặt vị Khương gia kia lúc này thật không dễ nhìn, hắn cũng biết
người nào có thể chọc, người nào không thể chọc. Nhìn thấy hắc nhân này
có quan hệ không tầm thường với Thế Tử Thuần Vương Phủ . Vội vàng nhún
nhường đi lên trước “Thế Tử Gia, cũng là hiểu lầm, hiểu lầm. Vị này, xin hãy tha lỗi, chúng ta không biết ngươi là biểu đệ của Thế Tử Gia. Hiểu
lầm, cũng là hiểu lầm, xin hãy tha lỗi.”
Yến Kỳ Hiên chỉ vào Đông Thanh nói ” Nói, nói cho rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì?”
Đông Thanh còn vô cùng tốt bụng cho thêm chút mắm muối. Yến Kỳ Hiên
nhìn Ôn Uyển nói ” Cục than, ngươi nói, hắn nói có đúng không.”
Ôn Uyển gật đầu, Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển gật đầu, thì giận dữ “Gan
chó của các ngươi thật lớn, lại dám nói đánh chết cục than nhà ta, phản
rồi, lại dám nói đánh chết người nhà ta. Người đâu, đánh chết mấy kẻ này cho ta.” Yến Kỳ Hiên thật sự nổi giận, cục than ngay cả hắn cũng không
dám đánh, bọn họ lại có lá gan đánh cục than.
Người có thể đi theo bên cạnh Yến Kỳ Hiên, thì không cần phải nói
đến thân thủ. Lần này nghe được người ngoài nói muốn đánh chết người
trong Vương Phủ bọn họ, hơn nữa còn là biểu thiếu gia, lại nhận được
lệnh của Thế Tử Gia mà nói…, xông lên loạn ẩu một trận. Mà hạ thủ, thì
một chút cũng không lưu tình. Ôn Uyển mặc dù nhìn cao ngạo, trong mắt
không có ai, nhưng mà ra tay hào phóng. Lúc này mới không tới một tháng, liền ban thưởng hai nghìn lượng bạc cho bọn hắn, những người này trong
lòng vẫn vô cùng cảm kích. Cũng không trừng phạt người bên cạnh, thậm
chí còn có thể giúp bọn hắn khuyên can Thế Tử không nên đi học thói xấu, thời gian này bọn họ cũng ít phải chịu liên lụy. Khiến cho trong lòng
bọn họ có bao nhiêu cảm kích.
Khương gia kia, kêu la ta là Khương gia , ta trên người có chức vụ,
các ngươi không thể đánh ta. Nhưng thị vệ đi theo, nghe lời này thì hạ
thủ nặng hơn nữa, Khương gia cùng Ngọc Gia kia bị đánh đến khắp nơi gào
thét.
Ôn Uyển nhìn thị vệ đánh đến vui vẻ, chỉ nhìn như vậy, không có mất
hứng. Càng không nghĩ tới, nhanh như vậy đã xong, còn thấy vui mừng . Ôn Uyển lúc này đang nghĩ tới, Khương gia, lần này chỉ là một Khương Thành Côn con vợ kế nho nhỏ, lại lớn lối cuồng vọng như thế, ngoại nhân còn
phải nịnh bợ lấy lòng, còn hắn dựa vào ai thì không cần phải nghĩ. Có
thể tưởng tượng, thế lực của Triệu Vương rốt cuộc lớn đến bao nhiêu. Bọn họ đối với Triệu Vương có bao nhiêu tin tưởng. Hi vọng của Triệu Vương
càng lớn, vậy hi vọng của cậu càng nhỏ, cũng đồng nghĩa, cuộc sống cũng
càng khó trôi qua. Xem ra, tình cảnh của cậu, so với nàng tưởng tượng
còn khó khăn hơn.
Ôn Uyển bị Đông Thanh đẩy nhẹ, liền phục hồi tinh thần, nghe được
nhiều tiếng khóc thét thảm thiết, thì sắc mặt vô cùng bình tĩnh, ngay cả chân mày cũng không nhăn xuống. Ôn Uyển nhìn người trên mặt đất đang
đau khổ cầu khẩn, xem ra, trong vòng một tháng, mình thay đổi cũng đủ
nhiều rồi. Hoàn cảnh, thật sự là một thứ rất đáng sợ .
Yến Kỳ Hiên hướng về phía một gia đinh kêu “Đi, đem ba kẻ không có
mắt này đưa cho tử lão đầu kia, xem hắn trông coi thủ hạ như thế nào.
Hỏi xem thủ hạ của hắn, có phải tất cả đều không có mắt hay không? Đem
tên thối tha này, ném trở lại đại môn Khương gia. Xem một chút thứ đồ
chơi họ nuôi. Lá gan thật đủ lớn, ngay cả Thuần Vương Phủ chúng ta cũng
dám đe dọa. Đây, đem cửa hiệu rách nát này đập đi cho ta, sau đó phóng
hoả đốt.” Khương Cửu gia đã bị thị vệ đánh đến thở không ra hơi.
Ôn Uyển lắc đầu nói “Lửa sẽ lan tràn.”
Đông Thanh nghe vội vàng ở bên cạnh giải thích “Thế Tử Gia, nhà cửa ở nơi này cũng liền kề nhau. Nếu như phóng hỏa, tất cả đều bị thiêu cháy. Đến lúc đó, sẽ náo lớn chuyện . Công tử nhà chúng ta, không chỗ nương
tựa , đến lúc đó truy cứu đến cùng, vậy. . . . . .”
Trường Thuận ở bên cạnh nói “Thế Tử Gia, biểu thiếu gia nói đúng. Vạn nhất gây ra hỏa hoạn, chính là đại họa. Đến lúc đó Vương Gia sẽ nhốt
người vào Từ Đường .”
Yến Kỳ Hiên nghĩ lại cũng đúng, vậy cho người đập nát cửa hiệu này
đi. Yến Kỳ Hiên gọn gàng xử lý xong chuyện này, thấy Ôn Uyển ở một bên
nhìn. Liền hướng đầu Ôn Uyển một cái. Ôn Uyển vội lui ra sau một bước,
khiến hắn không vỗ được.
Yến Kỳ Hiên mắng “Ngươi tên vô dụng này, chỉ giỏi ngang ngược ở trong nhà, hung dữ với ta. Ở nhà, thì có gì mà ngươi không dám làm. Bây giờ
vừa ra khỏi cửa, đã bị một thương nhân, còn có mấy kẻ cấp bậc thấp kém,
khi dễ thành như vậy. Ngươi thật là không có tiền đồ. Lần sau mà có
chuyện thế này, thì bảo thị vệ đánh, đánh cho cha mẹ chúng cũng không
nhận ra. Cho dù có đánh thành tàn phế, cũng không sợ. Mọi chuyện có ta
chịu trách nhiệm cho ngươi.”
Ôn Uyển bị mắng, cũng không tức giận ngược lại còn cười. Yến Kỳ Hiên
thấy nàng cười, thì tức giận tiếp tục mắng “Cười, giống như kẻ ngốc. Đi
ăn cơm.” Người đến xem náo nhiệt, hết náo nhiệt để xem, thì dần dần tản
mát .
Ôn Uyển chủ động lôi kéo tay của hắn, cười nói “Ăn cơm.”
Yến Kỳ Hiên đi trên đường, vẫn không yên lòng, nói tiếp “Sau này nếu
có người khi dễ ngươi, ngươi hãy nói là biểu đệ của ta. Nếu như bọn họ
nghe xong còn dám khi dễ ngươi, ngươi lệnh cho thị vệ đánh bọn họ. Thị
vệ đánh không lại, thì cho gã sai vặt báo cho ta biết. Ta thế nào cũng
phải đánh gãy chân của bọn chúng. Có ta ở đây, không ai dám khi dễ
ngươi, thế nào?”.
Ôn Uyển cười gật đầu “Được.”
Yến Kỳ Hiên nhìn Ôn Uyển cười khúc khích “Cười cười cười, chỉ biết
cười, giống như đứa ngốc. Đừng cười nữa, đúng rồi, ngươi không phải muốn tặng lễ vật cho ta sao? Bây giờ đi chọn đi.”
Ôn Uyển nhìn cái bộ dáng này của hắn, liền nói “Không mang đủ tiền.”
“Ngươi cái quỷ hẹp hòi này, muốn gạt ta sao? Ta mới không tin ngươi
nỡ tốn tiền nhiều như vậy mua lễ vật cho ta đâu? Bất quá, trên người của ngươi cũng không còn mấy lượng bạc, cũng không cần phải mua lễ vật mắc
như vậy. Có tâm ý là được.” Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển đang ngơ ngác nhìn, liền lôi người đi tới quán cơm .
Ôn Uyển nhìn Yến Kỳ Hiên đi ở phía trước, trong lòng dâng lên nồng
đậm ấm áp. Trước kia, trong nhà anh chị em gái rất nhiều, nàng cũng muốn giống như những người khác, có thể được ca ca, đệ đệ thừa nhận, chơi
chung một chỗ. Chẳng qua, kết quả lại phòng bị giống như người già, khi
đó nàng nhát gan, lại nhạy cảm, cuối cùng quan hệ trở nên nát bét. Không nghĩ tới, ở chỗ này ngược lại gặp được một người.
Yến Kỳ Hiên nhìn Ôn Uyển có chút không bình thường, vẫn cười híp mắt
“Ngươi có chuyện gì tốt mà vui vẻ như vậy?” Ôn Uyển lắc đầu, nhưng tâm
tình nhìn qua thật không tệ.
Trở lại Vương Phủ, cũng không còn ai nói chuyện này, Thuần Vương thật ra đã sớm biết. Nhưng hai người nếu không nói, hắn cũng không hỏi.
Băng Dao nhìn thấy Ôn Uyển vào thư phòng, hồi lâu cũng không đi ra
ngoài. Cũng không biết ở bên trong làm cái gì. Nghĩ lại, vị Tiểu chủ tử
này thật khiến cho người ta không hiểu. Dường như cái gì cũng không
biết, rồi lại dường như cái gì cũng biết.
Khương gia cùng Ngọc gia đều tặng lễ trọng, nhận lỗi với Thế Tử Gia
cùng Giang công tử. Ôn Uyển nhìn lễ vậy dầy cộm kia, liền cười. Vuốt
vuốt lễ vật giá trị hơn vạn kim này, một bên phái người đến chỗ Thuần
Vương, một bên cho người ta đem những thứ này vứt xuống. lúc sau Đông
Thanh cũng nói lại, Yến Kỳ Hiên cũng đem lễ vật ném ra ngoài cửa lớn
rồi.
Thuần Vương nghe nói Ôn Uyển đem những thứ giá trị gần vạn kim kia
ném ra đại môn, thì vô cùng vui mừng. Đứa nhỏ này, lúc này mới không tới một tháng, đã tiến triển nhiều như vậy. Nếu dựa theo tính tình Ôn Uyển
lúc trước, khẳng định sẽ mượn cơ hội lừa gạt một khoản lớn, sau đó sống
chết mặc bay ( Đoán chừng nếu Ôn Uyển biết chắc sẽ hộc máu ).
Thuần Vương thấy Ôn Uyển trong thời ngan ngắn đã tiến triển nhiều như vậy, thì rất là vui mừng. Để cho hạ nhân nói với người tới nhận lỗi của Khương gia cùng Ngọc gia, con của thương nhân nho nhỏ (theo lời nói của nam tử Khương gia là có công danh, cũng chỉ là quyên một loại cấp bậc
quan không thể ra vào nha môn. Không đáng giá được nhắc tới ). Thế nhưng vu hãm và đe dọa cháu hắn. Chỉ bằng vài thứ rách nát này, cũng muốn
được tha thứ, không có cửa đâu. Nếu như hai kẻ kia không tự mình tới cửa chịu nhận lỗi với cháu hắn mà nói…, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Lại
dám khi dễ đến Thuần Vương Phủ của hắn.
Cuối cùng Khương gia cùng Ngọc gia bất đắc dĩ, cầu người nói giúp.
Thuần Vương ý tứ rất đơn giản, để cho hai kẻ mạo phạm cháu hắn, chịu
nhận lỗi.
Khương gia cùng Ngọc gia, đương nhiên không thể nào để hai kẻ trong
hai gia tộc này, đắc tội Thuần Vương Phủ. Cho dù chỉ còn một hơi, cũng
sai người khiêng tới.
Thuần Vương gọi Ôn Uyển đi ra ngoài, Ôn Uyển ngay cả mặt mũi cũng
không lộ. Băng Dao truyền lời nói “Công tử nói, chuyện này Vương Gia xử
lý là được. Công tử cảm thấy không cần thiết phải ra ngoài.”
Ôn Uyển hiện tại không muốn làm cho bất luận kẻ nào chú ý đến. Nàng
hôm nay né tránh, nói rõ là người trong Thuần Vương Phủ bao che khuyết
điểm, tổn hại đến mặt mũi của Thuần Vương Phủ. Mà không phải là nàng
không biết trời cao đất rộng muốn hai nhà bồi thường và nói xin lỗi. Một cô nhi không chỗ nương tựa, bỗng chốc mà đắc tội hai gia đình Phú Quý,
còn có dính dáng nhiều quan hệ không rõ ràng như vậy. Nàng đúng là không muốn sống rồi. Mà nếu như nàng đã tỏ ra không sợ trời không sợ đất, lại lo lắng khiến cho người ta chú ý. Thì lúc này càng phải khiêm nhường.
Thuần Vương cũng đoán được cái này, nên thu lễ trọng cũng không tiếp
tục truy cứu nữa. Chuyện này, nói đi nói lại, thì không có quan hệ lớn
tới Thuần Vương Phủ. Nhưng lại thuận đường nhặt được lợi, cho nên đem đồ nhận được chia đôi, một nửa đưa đến Bạch Ngọc Viên. Ôn Uyển thấy quả
thật có không ít thứ tốt, giữ lại thì cũng vậy, nên tất cả đều đưa đến
chỗ Thuần Vương Gia. Đây, cho cũng là cho Thuần Vương Gia, không phải là cho nàng. Điểm này nàng hoàn toàn tự biết rõ .
Ôn Uyển biết, đây chính là cường quyền. Nếu như hôm nay đổi thành dân chúng bình dân khác, thứ phải đợi nàng, chính là cái chết.
Ôn Uyển liên tiếp mấy ngày, đều nhốt mình trong thư phòng, một lần
đóng cửa là cả ngày. Đông Thanh nhiều lần muốn gõ cửa đi vào, lại bị
Băng Dao ngăn cản. Nàng biết, Ôn Uyển vừa gặp chuyện, liền nhốt mình ở
trong thư phòng. Về phần rốt cuộc làm gì ở trong thư phòng, nàng không
rõ ràng lắm, cũng không định tìm hiểu rõ.