Thuần Vương thấy Ôn Uyển mấy ngày đều đóng cửa ở trong phòng thì cho
người đến gọi. Nói với Ôn Uyển ” Ôn Uyển, đây là thứ cháu muốn. Tạm thời cứ bao nhiêu đây vậy, những thứ khác còn đang thu thập.”
Ôn Uyển cầm lấy những tư liệu kia, xem kỹ.
Lục lão gia La gia là một nhân vật lợi hại, năng lực xuất chúng, làm
việc cẩn thận chặt chẽ. Nếu có khuyết điểm, chính là có chút háo sắc,
hậu viện trong nhà cơ thiếp có hơn hai mươi người, bên ngoài còn có rất
nhiều tình nhân , còn thường xuyên đi kĩ viện. Có điều trong xã hội này, nam nhân có quyền thế, như vậy cũng là chuyện thường. Trừ háo sắc, La
gia này, cũng không thái bình.
Tước vị La gia thuộc về chi trưởng, Trấn Quốc Công hiện tại cùng La
Lục lão gia không phải là cùng một mẹ. Mẫu thân của La Lục lão gia,
trước kia là một vị tiểu thiếp. Những thứ này cũng không khiến cho Ôn
Uyển kỳ quái, làm cho Ôn Uyển thấy lạ chính là Trấn Quốc Công so với La
Lục lão gia nhỏ hơn mười sáu tuổi. Lúc trước có hai vị ca ca ruột thịt
đều chết non rồi. Tài liệu nói quan hệ của đại phòng và Lục phòng chẳng
qua là mặt ngoài, trên thực tế quan hệ của hai phòng vô cùng tệ, hiện
tại trong Trấn Quốc Công Phủ càng tranh đấu lợi hại. La Lục lão gia là
cậu ruột của Triệu Vương, lại có Hiền Phi ủng hộ, thủ đoạn vô cùng lợi
hại.
Ôn Uyển càng xem, càng cảm thấy thú vị. Rất quỷ dị chính là vị Trấn
Quốc Công Gia này, ở trong kinh thành danh tiếng rất không rõ ràng.
Đường đường là Quốc Công Gia của Trấn Quốc Công Phủ, nhưng rất ít lộ
diện bên ngoài. Danh tiếng, Ôn Uyển chưa từng nghe qua, chỉ nói vị Quốc
Công Gia này dường như rất hèn nhát. Trước kia khi có chuyện, bình
thường cũng đều không phát biểu ý kiến. Cũng từ lúc đó mọi chuyện đều do La Lục lão gia làm chủ.
Hơn nữa theo như trong tài liệu, vị Quốc Công Gia này có bốn người
con trai, chết non hai nửa. Vì sao nói hai nửa, trưởng tử gọi là La Thủ
Huân, năm nay mười bốn tuổi, mặc dù văn không thông, nhưng võ nghệ bất
phàm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là không có vấn đề gì. Còn có
một vị, bệnh nặng quấn thân, xem tình báo thì cảm thấy không sống được
lâu.
Ôn Uyển đọc những thứ tin đồn kia, thì cười cười. Tước vị Quốc Công
Gia này, hơn nữa còn là thế tập võng thế, hậu thế mãi hưởng phú quý, La
Lục lão gia sẽ không động tâm sao?. Mà hắn dưới áp lực đồng thời của hai người Hiền Phi khôn khéo cùng Triệu Vương cường thế, bên cạnh lại có La Lục lão gia mắt nhìn chằm chằm vào, vị Quốc Công Gia kia ở kinh thành
mặc dù nói danh tiếng không rõ ràng, hai người lại kém tuổi nhiều như
vậy, nhưng cuối cùng lại thuận lợi duy trì tước vị. Hoàn hảo vô khuyết
sống đến hiện tại. Còn bảo vệ được một nửa con trai trưởng. Ôn Uyển nghĩ nếu như hắn là một kẻ tầm thường, vậy thì heo nái cũng có thể leo cây.
Ôn Uyển nhìn đến đây, cũng hiểu rồi. Trong Trấn Quốc Công Phủ , cũng là
quỷ mị lan tràn, nữ nhân tranh đấu, nam nhân cũng tham gia tranh đấu như vậy, thật thú vị.
Chung gia, Chung Tiềm Chi làm việc lão luyện, không có khuyết điểm.
Con cháu trong nhà tất cả cũng rất quy củ, người này quản gia rất nghiêm khắc. Như vậy nàng dù muốn động tay, cũng rất khó tìm được cơ hội rồi.
Vẫn là tạm thời gác lại, sau này tìm cơ hội khác. Tìm không ra cơ hội,
sẽ để lại cho cậu Trịnh Vương
Khương gia, Ôn Uyển nhìn cái này, nhớ tới chuyện mấy ngày trước. Cười cười, tiếp tục xem, đại khái cũng giới thiệu một chút. Trưởng tử đại
phòng của Khương gia cũng là một kẻ quần áo lụa là, con thứ ngược lại
thông tuệ, cũng có tài năng buôn bán. Rất được Triệu Vương xem trọng. Có điều, nếu Khương gia là thiên hạ thủ phủ, thì không phải là có một câu
nói, thụ đại chiêu phong(cây to đón gió).
Chỉ Thân Vương Phủ, thì không cần phải nói, Hoàng Đế đương triều hiện tại cũng phải gọi một tiếng Hoàng thúc, là người có bối phận lớn nhất
trong hoàng tộc. Có điều, Ôn Uyển xem tài liệu, cũng rất kinh ngạc. Tam
gia Chỉ Thân Vương Phủ, là em ruột của Thế Tử Gia Chỉ Thân Vương Phủ.
Thiện mưu, nhưng âm tàn sắc bén. Đáng tiếc, khiến cho Ôn Uyển cảm thấy
rất buồn nôn, chính là người này lại là một kẻ biến thái. Chuyên thích
đùa bỡn thiếu niên từ mười đến mười lăm tuổi. Trong tài liệu đã nói hàng năm cũng phải đùa giỡn chết mấy người, nhiều năm như vậy, Ôn Uyển nhìn
số lượng kia, nhìn thấy mà giật mình. Rùng mình một cái.
Một người cuối cùng, là phụ tá tâm phúc của Triệu Vương Trang Hằng
Chi. Ôn Uyển lấy làm lạ, là người này rất kỳ quái. Ở Triệu Vương trong
phủ ngây người gần hai mươi năm, thế nhưng không có lập gia đình. Khó
hiểu hơn chính là, ngay cả cơ thiếp cũng không có, vẫn giữ mình trong
sạch, cuộc sống rất có quy tắc. Ôn Uyển đối với người như vậy, tự động
bỏ qua. Người như thế, căn bản tìm không ra sơ hở. Hơn nữa, người này,
nàng cũng không dám đi chọc, chọc người như vậy, chắc chắn là xui xẻo
rồi.
Ôn Uyển cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng vẫn là đưa ánh mắt đặt ở Khương
gia. Khương gia là nơi thế lực của Triệu Vương yếu nhất, mặc dù là thiên hạ thủ phủ, nhưng mà thương nhân địa vị thấp kém, hơn nữa, tài phú có
nhiều, nhiều lúc cũng không có nghĩa là chuyện tốt.
Thuần Vương thấy Ôn Uyển nghiêm túc xem, ánh mắt không ngừng di
chuyển. Cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì, cái nha đầu này, không
phải là chuẩn bị một mình đối phó Triệu Vương chứ. Vậy cũng quá cuồng
vọng rồi. Cuối cùng thấy ánh mắt nàng chăm chú nhìn vào Khương gia, rồi mỉm cười. Khương gia, chính là tượng trưng tài phú thịnh vượng, nha đầu này lại là phú quốc chi tài, chẳng lẽ. . . . . . .
Kể từ ngày đó về sau, quan hệ của Ôn Uyển và Yến Kỳ Hiên tốt hơn
nhiều. Yến Kỳ Hiên thấy kể từ khi giúp đỡ cục than, khuôn mặt tươi cười
của cục than kia hướng về phía hắn cũng nhiều hơn. Yến Kỳ Hiên cảm thán
trong lòng, biểu đệ trước kia nhất định là bị khi phụ sỉ nhục lợi hại
lắm. Xem ra, sau này còn phải coi chừng nhiều hơn một chút, tránh khỏi
thật sự bị người ta khi dễ. Vậy cũng thật mất mặt hắn.
Ngày này, Thuần Vương và Ôn Uyển, dẫn theo Yến Kỳ Hiên đến chính viện ăn cơm. Ôn Uyển ăn ba chén cơm, thấy vậy Thuần Vương trợn mắt há mồm.
Mặc dù lúc trước hắn đã nghe quản gia hồi bẩm nói sức ăn của nàng rất
lớn. Không nghĩ tới, cũng thật quá lớn đi.
Thuần Vương Phi thấy vậy cũng giật mình. Cô nương nhà ai có thể ăn
uống như vậy, sau này đến nhà chồng, còn không bị ghét bỏ chết a, có
điều, nghĩ tới bản lĩnh của Ôn Uyển, cuối cùng liền đem lời nuốt lại.
Yến Kỳ Hiên còn không biết sống chết cười ha hả nói “Phụ Vương, Mẫu
Phi. Hai người thấy hiện tại biểu đệ ăn còn nhiều hơn so với con không? Nhìn gầy teo nho nhỏ, không nghĩ tới, lại là một thùng cơm.”
Ôn Uyển đối với Yến Kỳ Hiên miệng chó không mọc được ngà voi đã miễn
dịch. Một câu nói tốt lành, mà đến trong miệng hắn, cũng trở nên khác
đi. Bất quá chung đụng cũng được một tháng, Ôn Uyển biết người này là
miệng vô tâm, nên không so đo với hắn. Chủ yếu chính là tâm trí của nàng là người trưởng thành, nếu không mà bị Yến Kỳ Hiên nói như vậy, không
thể không giận đến nổi trận lôi đình.
Vương Phi cau mày nói “Kỳ Hiên?”
Đông Thanh ở một bên giải thích “Đây là Gia ta cảm thấy thân thể quá
yếu, mỗi ngày đều rèn luyện. Cho nên, ăn cũng nhiều hơn chút ít.”
Thuần Vương thấy Ôn Uyển không cảm thấy mất mặt, ngược lại còn rất
vui vẻ. Thì cười cười, đường đường Hoàng Quý Quận chúa, sau này cho dù
đến nhà chồng đi nữa, còn ai dám vì cái này mà nói linh tinh. Chẳng qua
nhìn Ôn Uyển ăn cơm, Thuần Vương cảm thấy là một hưởng thụ lớn. Bởi vì
nhìn Ôn Uyển ăn cơm, ngươi sẽ cảm thấy, thức ăn kia đặc biệt thơm, ăn
rất ngon miệng. Ngay cả hắn cũng không tự giác mà ăn thêm nửa bát. Thuần Vương lần này rốt cục hiểu, vì sao Hoàng Đế đặc biệt thích ăn cơm cùng
Ôn Uyển rồi.
Ngày ngày trôi qua thực vui vẻ, chớp mắt đã đến trung tuần tháng hai. Lúc này khí trời đã ấm trở lại, Kinh Học Đường khai trường rồi. Kinh
Học Đường là nơi chuyên để con nối dòng quý tộc và con cháu đại thần học tập. Mức độ tôn quý gần với Thượng Thư Phòng trong Hoàng Cung.
Vốn là dựa vào thân phận của Yến Kỳ Hiên, đủ để vào Thượng Thư Phòng
học. Nhưng Yến Kỳ Hiên bị đánh nhiều lần, còn luôn xếp hạng nhất đếm
ngược, khiến cho Thuần Vương thật mất mặt. Những người dạy học cho các
Hoàng Tử Hoàng Tôn, cũng là người tài trí hơn người, muốn cho bọn họ
nhượng bộ, cửa cũng không có. Cuối cùng không có biện pháp, Yến Kỳ Hiên
đòi chết đòi sống, không chịu đi học nữa. Thuần Vương Gia không có cách
nào khác, đối với bên ngòai lấy cớ nói là ở Thượng Thư Phòng bị áp lực,
đối với con không tốt. Rồi đem Yến Kỳ Hiên ném tới Kinh Học Đường. Ở
Kinh Học Đường Yến Kỳ Hiên chính là lão đại, những phu tử kia cũng vì
thân phận của hắn mà mở một con mắt, nhắm một con mắt, không để ý.
Mà ở Kinh Học Đường, Yến Kỳ Hiên đặc biệt bất hòa với một người, gọi
là La Thủ Huân, chính là trưởng tử của Trấn Quốc Công Gia, Thế Tử Gia
của Trấn Quốc Công Phủ. Hắn rất không ưa tính bá đạo của Yến Kỳ Hiên,
lúc trước hắn là lão đại trong Kinh Học Đường, nhưng sau khi Yến Kì Hiên tới, so sánh thân phận của hai người, đương nhiên là Yến Kỳ Hiên cao
hơn một bậc. Cho nên hai người nổi lên hiềm khích, La Thủ Huân mỗi lần
đều tìm cơ hội tùy tiện chửi hắn. Dĩ nhiên, ở trong miệng Yến Kỳ Hiên,
La Thủ Huân cũng là đồ con ruồi.
Hài tử đang lúc tranh đấu, đương nhiên là không thể nào tìm người lớn giúp đỡ. Võ nghệ của Yến Kỳ Hiên lại kém La Thủ Huân, văn đấu, lại
không sánh bằng trợ thủ La Thủ Huân tìm đến, là bạn tốt của hắn Tào
Tụng, cho nên mỗi lần tranh đấu cũng là Yến Kỳ Hiên thua, mỗi lần đều
khiến cho hắn mặt xám mày tro, đó là việc đáng tiếc nhất của Yến Kỳ Hiên từ trước đến nay. La Thủ Huân là đệ nhất cừu nhân trên danh sách của
Yến Kỳ Hiên. Cừu nhân thứ hai, đối với Ôn Uyển mà nói, cũng không xa lạ, chính là tằng tôn (cháu chắt trai ) Chỉ Thân Vương thương yêu nhất, Kỳ
Thiệu. Giữa hai người, dường như cũng bởi vì có chuyện, mà nảy sinh rạn
nứt. Những người này, đối với Ôn Uyển mà nói, coi như là người quen.
Ngày này vừa lên lớp, La Thủ Huân tóm được hắn liền ra cho hắn một
câu đối, bảo hắn đối vế dưới. Yến Kỳ Hiên lúc ấy lấy cớ là quá muộn, nói sẽ đấu lại. Rồi sau đó nhăn mặt nhíu mày, Ôn Uyển nhìn bộ dạng kia thì
đặc biệt hiếu kỳ, hỏi hắn, mới biết một việc như vậy. Sẽ không để ý.
Cũng chỉ là một trò đùa giỡn vô vị của vài tiểu hài tử.
Nhưng lần này Ôn Uyển coi như là biết, La Thủ Huân mặc dù viết văn
không thông, nhưng lại vô cùng yêu thích kết giao với người có tài. Hơn
nữa còn thích chơi chữ, cho nên lúc nào cũng tìm Tào Tụng khi dễ Yến Kỳ
Hiên. Mỗi một lần đều khiến Yến Kỳ Hiên tức giận đến xanh mặt. Lần này
cũng vậy.
Yến Kỳ Hiên ở một bên sinh hờn dỗi, nghĩ tới phải làm sao mới có thể
không vĩnh viễn ở thế hạ phong. Thiếp thân tùy tùng Trường Thuận nói
thầm bên tai hắn, nói biểu thiếu gia xuất thân danh môn vọng tộc, thư
hương môn đệ, thử nghĩ xem lúc trước ra câu đối cả những học giả trong
mắt không có ai cũng khó đối được. Như vậy đối phó La Thủ Huân chỉ như
một bữa ăn sáng rồi. Dù là đối phó Tào Tụng tài danh lan xa này, không
nói thắng, ít nhất cũng có thể đánh ngang tay. Lúc này mới khiến hai mắt Yến Kỳ Hiên tỏa sáng.
“Phất Khê, biểu đệ, ngươi hãy giúp ta một chút, giúp một lần. Chỉ một lần, sau này ngươi muốn gì, ta đều nghe, ngươi nói có được hay không.
Đi, chính là phải đi, ngươi nếu như không đi, ta liền trói ngươi đi.”
Buổi tối hôm đó Yến Kỳ Hiên liều chết quấy rầy Ôn Uyển, đe dọa dây dưa
nửa ngày.
Ôn Uyển hướng về phía hắn tự tiếu phi tiếu, ngày thường đều gọi là
cục than, hôm nay lại kêu Phất Khê. Gọi đến thân thiết, dường như là
người một nhà vậy.
Ôn Uyển nhìn bộ dạng của hắn ‘nếu ngươi không đồng ý, ta thật sự sẽ
trói ngươi đi’. Ôn Uyển bị quấy rầy đến não cũng đau, cuối cùng không có biện pháp, Ôn Uyển đồng ý làm người phụ giúp cho hắn.