Ôn Uyển vừa lên thuyền hoa, liền chỉ
vào cổ họng của mình, Yến Kỳ Hiên ở bên cạnh giải thích: “Buổi trưa Phất Khê ăn phải đồ nóng, cổ họng bị đau, bây giờ không nói được. Cổ họng
của Phất Khê không biết khi nào mới tốt lên, mấy Thái y đều vô dụng,
chắc phải đi tìm mấy danh y.” La Thủ Huân nghe vậy, trên
mặt cũng lộ vẻ lo lắng, suy nghĩ một chút, nói”Ta nghe nói trong dân
gian có một vị đại phu họ Mộc, y thuật cao siêu, tính cách quái dị. Dân
gian gọi hắn là Mộc thần y. Nhưng năm đó dường như đã xảy ra chuyện gì,
cho nên hắn tuyên bố không chữa trị cho người quyền quý, cho dù có chữa
trị, cũng là giá trên trời, hơn nữa hành tung lúc ẩn lúc hiện. Nếu có
thể tìm được hắn, nói không chừng cổ họng của Phất Khê có hy vọng chữa
khỏi.”
Ánh mắt Ôn Uyển lóe sáng,
hiển nhiên rất mừng rỡ. Thấy vậy trong lòng hai người rất rầu rĩ, nhưng
mà rất nhanh liền quăng cảm xúc buồn bực này đi.
Ôn Uyển vào trong phòng,
nhìn hết thảy xung quanh, buồn bực nhìn Đông Thanh, há miệng. Đông Thanh thấy thế, nói”La gia, đây chính là thuyền hoa xa hoa nhất, lớn nhất
trên sông Hoài mà ngươi nói?”
La Thủ Huân nghe thấy lời
này, rất xấu hổ nói:”Phất Khê, không phải là ta không muốn. Chẳng qua
gần đây thuyền đều được đặt trước hết rồi, ta cũng không còn cách nào
khác. Qua ít ngày nữa, ngươi phải đi xa, đây đã là chiếc thuyền tốt nhất mà ta có thể thuê rồi.” La Thủ Huân tỏ vẻ, thuyền hoa này không thể vận dụng đến quan hệ với người khác, bởi vì muốn dấu diếm cha của hắn, cho
nên không thể thuê cái lớn nhất, tốt nhất.
Ôn Uyển nghe xong thì cười
cười. Nàng chỉ muốn tới nơi phồn hoa sa đọa trong truyền thuyết thôi.
Những thứ khác, không cần chú ý nhiều.
La Thủ Huân thấy Ôn Uyển không thèm để ý, thở phào nhẹ nhõm nói: ” Mời nhạc sĩ lên đi.”
Có bốn năm người ước chừng
khoảng hơn ba mươi tuổi đi vào, mấy vị nhạc công đều cầm trống, đàn
tranh. Ôn Uyển nhìn thoáng qua mấy nha hoàn hầu hạ trên thuyền, lớn lên
cũng chỉ bình thường thôi. Ôn Uyển buồn bực, lúc này không phải là nên
tìm vài mỹ nhân sao? Tại sao tìm những người, không phải quá già thì
chính là tướng mạo quá bình thường. Ôn Uyển đương nhiên không thèm để ý
có đẹp hay không, nhưng trên thuyền hoa này, như vậy cũng quá danh không xứng với thực rồi.
La Thủ Huân cứng nhắc
nói”Chuyện này… không tìm được những mỹ nhân khác… Nhưng mà, Phất Khê,
tài nghệ của mấy người này cũng không tệ lắm.” Nói xong, ánh mắt nhìn
lướt qua Yến Kỳ Hiên.
Nếu như lý do vừa rồi, Ôn
Uyển còn có chút tin tưởng, thì lúc này, nếu nàng tin tưởng, nàng chính
là kẻ ngu ngốc rồi. Ôn Uyển nhìn thoáng qua Yến Kỳ Hiên, muốn nói cái
gì, nhưng lại không nói nên lời. Chẳng qua không biết tư vị trong lòng
là gì. Cảm giác mà nàng mang lại cho Yến Kỳ Hiên, chẳng lẽ luôn không
đáng tin cậy như vậy sao? Chỉ là những người nàng không quen biết, mà
cũng lo lắng sao? Nếu ngay cả điều cơ bản nhất là tín nhiệm mà hai người cũng không có, thì còn nói gì đến tương lai.
Ôn Uyển vốn muốn nói gì,
nhưng cuối cùng lại không nói. Có lẽ là bởi vì nàng biểu hiện quá nổi
bật, khiến cho Yến Kỳ Hiên nồng đậm bất an!
Yến Kỳ Hiên thấy bộ dạng này của Ôn Uyển, trong lòng trống rỗng, lắp bắp nói:”Phất Khê, ta… nếu
ngươi không cao hứng, ta bảo Trường Thuận đi tìm mấy người xinh đẹp tới
đây.”
Ôn Uyển cười lắc đầu, La Thủ Huân muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại. Bên trong thuyền
hoa, bỗng chốc vô cùng yên tĩnh.
Vẫn là Băng Dao đang mặc một thân trang phục của nam tử mở miệng phá vỡ trầm mặc:”Nếu đã tới, thì
hãy tấu vài khúc nhạc vui vẻ đi. Năm nay, công tử nhà ta mới mười tuổi,
chỉ muốn đến đây để có thêm chút kiến thức thôi. Tấu khúc nhạc gì, các
ngươi tự biết.” Những lời này của Băng Dao ngụ ý rất rõ ràng, công tử
nhà hắn còn nhỏ, đừng thổi những khúc nhạc thối nát không chịu nổi, mà
chỉ thổi vài khúc nhạc vui vẻ cho công tử nhà hắn nghe là được.
“Chuyện này… vậy những vũ cơ khác thì sao?” La Thủ Huân vội hỏi. Ôn Uyển cúi đầu cười, không trả
lời. Yến Kỳ Hiên nhìn thấy vậy, cũng gật đầu nói:”Có thể gọi vài người
ra trợ hứng.”
“Gọi vũ cơ đi lên khiêu vũ.” La Thủ Huân vừa nói xong, có một đám mỹ nhân trang điểm xinh đẹp từ bên ngoài tiến vào. Yến Kỳ Hiên thấy lực chú ý của Ôn Uyển không đặt trên
người những cô nương xinh đẹp này, mới thở phào một hơi. Ôn Uyển thấy bộ dạng này của Yến Kỳ Hiên, thật sự là dở khóc dở cười. Nàng có háo sắc
như vậy sao, lại khiến cho người này phòng bị đến trình độ như thế. (cái này là do ăn ở đấy nàng ợ =.=)
Ôn Uyển nhìn một lúc, càng
nhìn càng thấy không có tinh thần. Những người này ca múa đơn điệu, khô
khan, vũ đạo không đẹp mắt như thời hiện đại. Thấy vậy, Ôn Uyển buồn
ngủ, quyết định lần sau sẽ không tới nữa.
Yến Kỳ Hiên nhìn bộ dáng này của Ôn Uyển, chỉ biết bật cười, La Thủ Huân thấy Ôn Uyển như vậy thì
rất xấu hổ, điều này nói rõ sắp xếp của hắn rất không đúng chỗ a. Dĩ
nhiên, không loại bỏ thành phần Yến Kỳ Hiên ở trong này quấy rối. Hắn
nào biết đâu rằng, khẩu vị thưởng thức của Ôn Uyển không đặt trên người
nữ nhân, chạy đến nơi này xem, sao có thể có nhiều hưng phấn được.
“Nếu không, chúng ta ra
ngoài ngắm cảnh đêm đi!” Hôm nay đã là tháng mười một, đoán chừng cảnh
đêm cũng không đẹp mắt lắm, nhưng so sánh với việc ngồi đây nghe những
khúc nhạc khó nghe này, thay vì nhìn vũ đạo không hấp dẫn này, còn không bằng đi ra ngoài đón gió! Ôn Uyển vuốt vuốt huyệt thái dương, làm cho
mình thoạt nhìn có tinh thần hơn một chút.
Ba người đi lên boong tàu,
Ôn Uyển nhìn tất cả các thuyền hoa đang trôi trên sông, khắp nơi đều đèn đuốc sáng trưng, âm thanh ca hát trên sông truyền ra ba dặm xung quanh. Ôn Uyển nhìn cảnh vật như trong tranh, đột nhiên nhớ tới bài thơ cổ đại “Giá hạc như lưu, xuân tiêu ám độ, bất đạo hoa vẫn nhân hi. Họa mi lâm
kính, mỗi dục kí đương thì. Ca vũ thiên lí truyện, quân bất kiến, dương
liễu tằng si. Đình thai mạc, phong hoa xước xước, hữu thúy tựu hồng y….” (*)
(*) 4 câu thơ trong bài thơ
La Thủ Huân thấy Ôn Uyển nhìn xung quanh, rồi lâm vào trầm tư, vội hỏi “Phất Khê, ngươi làm sao vậy?”
Ôn Uyển lắc đầu, không nói
chuyện, nhìn cảnh tượng này, khiến nàng nghĩ tới, năm ngoái triều đình
không xuất ra được bạc để cứu nạn thiên tai, ông ngoại Hoàng đế vì bạc
mà phiền muộn, nhưng ở con sông này, lại phồn hoa như vậy, đây chính là
nơi vung tiền như rác. Khóe miệng Ôn Uyển xẹt qua một tia cười lạnh,
đoán chừng tiền chưa vào trong quốc khố, tất cả đã vào hầu bao tư nhân
rồi. Mỗi ngày, ông ngoại Hoàng đế đều rầu rĩ vì tiền bạc, nhưng những
người này, lại có tiền nhàn rỗi ăn chơi đàng điếm ở nơi này.
“Phất Khê, ngươi đang suy
nghĩ gì thế?” La Thủ Huân kỳ quái nhìn Ôn Uyển. Ôn Uyển lắc đầu, không
nói gì. Chỉ tiếp tục nhìn đèn đuốc sáng trưng trên sông Hoài.
“A, các ngươi nhìn kìa, trên thuyền hoa kia có một tên hắc tiểu tử. Người nổi danh nhất gần đây
trong kinh thành, Phất Khê công tử tiếng tăm lừng lẫy không phải cũng là một tên Hắc tiểu tử sao, các ngươi nói thử xem, người đó có phải là hắn hay không?” Không biết là cái loa công suất lớn nào ngồi trên thuyền
hoa kêu lên.
Nhất thời, trên boong thuyền vốn không có mấy người, lời này vừa nói ra, tất cả người trong thuyền
hoa đều lên boong thuyền. Kể từ sau khi Ôn Uyển thắng trong cuộc thi
tài, nàng không muốn ra bên ngoài xã giao, chỉ ở trong Thuần vương phủ,
ai cũng không mời được. Bất kể là hiện đại hay cổ đại, người càng ít
xuất hiện thì lại càng bị chú ý, cho nên chỉ cần một động tĩnh nhỏ thôi, mà có bao nhiêu người chen chúc ra xem.
“Này, ngươi có phải là Mặc
Ngọc công tử hay không?” Một nữ tử có đôi mắt rất đẹp, hướng về phía bọn họ, lớn tiếng kêu, không chỉ gọi mà còn ném mị nhãn hù chết người về
phía bọn họ.
Ôn Uyển đang suy nghĩ sâu
xa, thấy một cô nương lớn lên rất xinh đẹp gọi bọn hắn, liền hoàn hồn,
nhưng cũng không kịp phản ứng, liền nhìn về phía Yến Kỳ Hiên cùng La Thủ Huân, Mặc Ngọc công tử? Đây là ai vậy? La Thủ Huân cười giải thích là
nhã hào mà danh sĩ trong kinh thành đặt cho nàng.
Khóe miệng Ôn Uyển giật
giật, nàng không phải là người đen nha, sao lại gọi là Mặc Ngọc chứ.
Nhưng mà bình thường thì Mặc Ngọc cũng đáng giá không ít.
“Đúng, chính là hắn. Trước
kia ta đã từng gặp mặt hắn, hắn chính là Giang Thủ Vọng, chính là Phất
Khê công tử.” Một thiếu niên lớn tiếng kêu. Ôn Uyển nhìn lên, vô cùng lạ mắt, cũng không biết người này gặp mình lúc nào, ăn nói bừa bãi.
La Thủ Huân nhìn tình cảnh
không ra gì này, liền lôi kéo hai người, nói: “Vào đi thôi, chuyện này
sẽ vô cùng ồn ào, nếu còn tiếp tục ở lại thì sẽ có người gây ầm ĩ, vẫn
nên trở về đi thôi! Dù sao ở tuổi này, tới nơi này, lan truyền đi ra
ngoài, cũng không tốt!”
Ôn Uyển ngẫm lại thấy cũng
đúng, đột nhiên nghe được một tiếng cười to phóng khoáng:”Ha ha, Phất
Khê công tử không hổ là Phất Khê công tử, sau này lớn lên, nhất định sẽ
trở thành một vị tài tử phong lưu. Phất Khê công tử, chúng ta muốn mời
ngươi một chén, không biết Phất Khê công tử có nể mặt hay không?”
Ôn Uyển nhìn người nọ, ánh mắt lóe lóe, chuyện này thật sự là… chẳng lẽ thiếu niên lang (thiếu niên con nhà phú quý, có chức vị) đều thích nơi này. Bằng không tại sao đều chạy đến sông Hoài đây? Thật đúng là, khiến cho Ôn Uyển hoàn toàn im lặng rồi.
Người lớn tiếng nói không
phải ai khác mà chính là Đại biểu ca của Ôn Uyển, Tô Dương, bên cạnh còn có Hải Yển, hơn nữa còn có cả Bình Thượng Đường.
Trong lòng Ôn Uyển hơi có
chút không được tự nhiên. Muội muội sắp chết rồi, hắn còn có tâm trạng
đi theo bằng hữu du ngoạn trên sông Hoài, thật đúng là một huynh trưởng
tốt. Ôn Uyển liếc bọn họ một cái.
Lúc này Bình Thượng Đường
đứng ở bên cạnh Tô Dương, mặc dù không cười, nhưng sắc mặt không tệ, còn thỉnh thoảng cúi đầu nói chuyện với Hải Yển. Ôn Uyển thấy vậy, trong
lòng rất khó chịu, nàng ở thôn trang bệnh sắp chết, hắn còn có tâm tình
nhàn rỗi đi ra ngoài, đến thuyền hoa ăn chơi đàng điếm.
Trong lòng Ôn Uyển không
thoải mái, nên cũng không để ý tới tâm tư của bọn hắn, nàng xoay người
trở về thuyền hoa, sai người lái thuyền cho thuyền cập bến, chuẩn bị về
nhà, không còn hào hứng du ngoạn trên sông Hoài nữa.
Mấy người đối diện hai mặt
nhìn nhau một chút, Tô Dương cười nói”Vẫn nghe Phất Khê công tử thiên tư hơn người, chính là thiên tài trăm năm khó gặp, nhưng tính tình rất cao ngạo. Hôm nay xem ra, tin đồn quả thật không sai.”
Ôn Uyển ngồi trên thuyền,
thuyền chưa đi được bao lâu, nàng đột nhiên nghe được từng đợt tiếng
khóc truyền đến từ thuyền hoa gần sát bên cạnh, còn có âm thanh chửi
mắng. La Thủ Huân nghe xong, liền có chút chần chờ. Ôn Uyển nhìn hắn,
không biết hắn lại làm sao nữa. Trên sông Hoài này, đều là người tầm
hoan tác nhạc (mua vui), những cô nương trên thuyền hoa, đụng với khách nhân khó hầu hạ, bị dọa đến phải khóc cũng bình thường.
La Thủ Huân ngại ngùng
nói:”Ta nghe âm thanh này, hình như là của Nguyệt Thiền cô nương. Phất
Khê, nếu không, chúng ta đi qua đó xem một chút?”
Ôn Uyển nghĩ nghĩ, lắc đầu,
những người khác thì không nói đến, nhưng người này thì không được. Làm
vậy là có ý gì, hắn là chủ nhà đó! Thật là, chưa từng thấy qua chủ nhà
nào như vậy. Ôn Uyển vô cùng buồn bực. Dĩ nhiên, tuy những lời này, nàng không nói ra, nhưng tự nhiên sẽ có người giúp nàng nói ra.
Mà Yến Kỳ Hiên cũng dùng ánh mắt hiếm lạ nhìn hắn.
Băng Dao rất bất mãn nói:”La công tử, ngài thả chúng ta đến bờ bên kia đi, ta phụng bồi Thế tử và
công tử trở về. Ngài đi cứu Nguyệt Thiền cô nương kia, ngài thấy thế
nào?”
La Thủ Huân lắc đầu, nhìn
thấy ánh mắt khinh bỉ của Yến Kỳ Hiên, La Thủ Huân chán nản. Chuyện
không có nghĩa khí như vậy, sao hắn có thể làm được. Cuối cùng hắn suy
nghĩ một chút rồi nói:”Các ngươi thả ta xuống chiếc thuyền hoa kia đi,
các ngươi tự trở về. Ngươi thấy như vậy có được không?