Edit: Leticia
Beta: Ly Ly
Yến Kỳ Hiên nhìn rất không
quen, nhưng biết La Thủ Huân rất thích vị Nguyệt Thiền cô nương kia,
liền phàn nàn “Ngươi cái tên này, thật là quá bất nhân rồi. Sau này,
cũng đừng hy vọng ngươi làm được chuyện gì. Ở đâu ra người bỏ rơi người
khác nửa đường như vậy.” La Thủ Huân nghe xong thì rất xấu hổ, không
nhắc lại chuyện này nữa.
Thuyền hoa đi trở về, Ôn
Uyển nhàm chán dựa vào lan can cửa sổ ngắm thuyền hoa trên sông, bầu
trời đầy sao, ánh sáng đèn như ban ngày, tiếng cười vui vẻ như có như
không truyền vào bên tai. Lúc này chính là lúc cảnh đêm đẹp nhất. Giữa
sông, thuyền hoa càng ngày càng nhiều. Ôn Uyển cười cười, thế này mà
cũng gọi là du thuyền trên sông Hoài, chẳng có chút kích thích nào cả,
thế nên nàng đi một lần sẽ không bao giờ muốn đi thêm lần nữa. Bởi vì,
đúng là không có cái gì đẹp để ngắm.
Ôn Uyển đang tiếc nuối,
đột nhiên có một trận tiếng đàn khiến người ta xúc động truyền tới.
Tiếng đàn càng ngày càng dồn dập, âm thanh được tấu lên chứa tư thế hào
hùng, trong mơ hồ, còn có sát phạt.
Ôn Uyển nghe tiếng đàn
này, sửng sốt, không tự chủ được mà nhìn về phía thuyền hoa phát ra
tiếng đàn đặc biệt này. Nữ tử có thể gảy ra được một khúc nhạc như thế,
tất nhiên không phải là người dong chi tục phấn.
La Thủ Huân thấy hôm nay Ôn Uyển luôn không thoải mái, không nghĩ tới bây giờ lại nổi lên hứng
thú, vội vàng sai người đi hỏi thăm, một lúc sau, hạ nhân báo lại đó là
thuyền hoa của Uy Viễn Hậu phủ bao.
La Thủ Huân nghe xong
thì ánh mắt sáng lên”Thích Nhị gia chính là cháu họ của dì ta, chẳng qua chỉ là đi bái kiến, chắc chắn hắn sẽ cho ta chút mặt mũi.” Nói xong ,
La Thủ Huân vội vàng kêu người nhích tới gần thuyền hoa kia. Hắn nhất
định phải hoàn thành chuyện này, nếu không thì quá mất mặt rồi.
Ôn Uyển đối với những
mối quan hệ không biết phải rẽ bao nhiêu đường để có thể leo lên thân
thích trong kinh thành, đã sớm có nhận thức sâu sắc rồi, nên cũng không
nói nhiều. Nhưng nàng thật sự muốn gặp, vô cùng hy vọng có thể nhìn thấy nữ tử đánh đàn này.
Sau khi đã nhích tới gần thuyền hoa kia, La Thủ Huân tự mình đi tới nói chuyện với chủ nhân của
thuyền hoa này, rất nhanh, người hầu hạ thiếp thân bên cạnh La Thủ Huân
đi tới nói, Thích Nhị gia mời bọn họ lên thuyền.
Đối với việc có thể lên
thuyền hoa để ngắm nhìn mỹ nhân đặc biệt này, Ôn Uyển cũng không kinh
ngạc. Người tôn quý nhất ở đây là Yến Kỳ Hiên, bọn họ chỉ tới cùng tụ
tập để tham gia náo nhiệt, chỉ cần không làm ra chuyện xấu xa gì, thì
người bình thường cũng sẽ đáp ứng.
Ôn Uyển lên thuyền hoa,
thuyền hoa này được trang trí rất lộng lẫy, diễm lệ, mơ hồ để lộ ra hơi
thở thối nát, có điều những thứ này cũng không phải là thứ khiến Ôn Uyển chú ý, điều nàng chú ý chính là ai có thể gảy ra được khúc nhạc đến bực này. Người như vậy, tất nhiên không phải là tục nhân.
“Giang công tử, hạnh
ngộ, hạnh ngộ. . . . . .” Ôn Uyển nhìn thấy một nam tử, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ trường bào màu đỏ sậm, eo buộc đai lưng bằng
gấm màu đỏ thẫm có hoa văn chìm, các đường viền được thêu bằng tơ vàng,
vô cùng cầu kỳ. Vừa nhìn đã biết đây chính là quý công tử nhà giàu có,
Ôn Uyển gật đầu cười với hắn, tỏ vẻ chào hỏi, nhưng vẫn không nói lời
nào.
Thích Nhị gia đối với hành động của Ôn Uyển có chút kỳ quái.
La Thủ Huân ở một bên
vội vàng giải thích: “Biểu ca, hôm qua Phất Khê ăn phải đồ nóng, hỏa khí quá mạnh, hôm nay cuống họng bị đau, nói không ra lời, vừa nói cổ họng
liền đau giống như bị thiêu đốt. Biểu ca, mới vừa rồi là ai gảy đàn vậy, bản nhạc thật dễ nghe. Chúng ta cũng muốn nhìn xem một chút!”
“Không dám, không dám, đi, ở nơi này.” Hắn dẫn mọi người vào phòng trong của thuyền hoa.
Bất đồng với trong
thuyền hoa của Ôn Uyển, nơi này mới thật sự được gọi là mỹ nhân như mây, hơn nữa đủ loại kiểu dáng. Có chân dài eo nhỏ, có người thướt tha như
liễu đón gió, có người sóng mắt lưu chuyển như làn thu thủy ẩn tình. Hơn nữa, những cô gái này đều mềm mại, trẻ trung, trong đôi mắt hàm chứa
xuân ý, động tác mềm mại đáng yêu, giọng nói yêu kiều. Những mỹ nhân này đang muốn chào đón mấy vị công tử trẻ tuổi vừa đến, liền bị một ánh mắt sắc bén lạnh lùng như dao đảo qua, khiến bọn họ sợ hãi, đều rụt người
về.
“Giang công tử, chúng ta ngưỡng mộ đại danh của Giang công tử đã lâu. Thế nhưng không nghĩ tới,
hôm nay ở chỗ này lại có duyên được gặp Giang công tử, thật là vinh hạnh của Khương Lâm ta.” Từ bên trong, một công tử phong lưu lỗi lạc đi ra.
Ôn Uyển thấy là nhi tử
của đương gia Khương gia, Khương Lâm, thì sắc mặt nhàn nhạt. Khương Lâm
này đã sớm có ý nghĩ muốn làm quen với nàng, đáng tiếc Ôn Uyển không có
hứng thú với hắn, đã định là địch nhân, thì tốt nhất không nên lôi kéo
làm quen. Bây giờ nàng muốn cách người của Triệu vương, càng xa càng
tốt.
Dựa theo bối phận, La Thủ Huân với
hai người cũng xem như thân thích, bắt chuyện chào hỏi một hai câu, La
Thủ Huân liền không để ý tới hắn nữa. Quay đầu, nhìn về phía nữ tử đang
nửa quỳ gảy đàn, vừa nhìn, hồn của hắn cũng tiêu thất hơn phân nữa, đôi
mắt làm như thế nào cũng không thể rời khỏi người nàng. Không nói đến La Thủ Huân, ngay cả Yến Kỳ Hiên và Ôn Uyển cũng chú ý tới nàng trước
tiên.
“Để ta giới thiệu với
mấy vị công tử. Đây là Ngọc Tuyết cô nương, tiếng đàn mà các ngươi nghe
được ban nãy chính là do nàng khảy.” Thích Nhị gia cười nói.
Khương Lâm thấy mấy vị
thiếu niên không thèm nhìn hắn, cũng không tức giận, cũng không căm phẫn mà rời đi, vẫn cười cười đứng đó.
Ôn Uyển nghe thấy cái
tên này, đột nhiên nghĩ tới, lần trước trong hôn lễ của cậu Trịnh vương, Thuần vương gia có nói vị mỹ nhân kia là Ngọc Tuyết cô nương. Người có
thể khiến cho Thuần vương khen ngợi lớn lên quốc sắc thiên hương, xinh
đẹp như tiên nữ trên trời, vậy dung nhan của người đó đương nhiên là
tuyệt sắc. Ôn Uyển nghĩ chắc không thể nhầm người, nàng nhận định, Ngọc
Tuyết này nhất định là người mà Thuần vương đã nói.
Thích Nhị gia cười
nói:”Ngọc Tuyết, vị này là Phất Khê công tử, chính là thiếu niên tài tử
viết bài thơ nhiệt huyết vì núi sông. Lúc trước ta vẫn thường nghe ngươi ca ngợi hắn.”
Nghe nói như thế, mỹ
nhân chợt ngẩng đầu lên, may là Ôn Uyển đã có chuẩn bị tâm lý trước,
nhưng khi ngẩng đầu nhìn lại, nàng vẫn hít vào một hơi.
Chỉ thấy mỹ nhân mặc áo
lông làm từ da hồ ly trắng như tuyết, toàn thân trên dưới không có bất
kỳ món trang sức gì, trên mái tóc như mây, chỉ có một cây trâm ngọc đơn
giản nằm nghiêng nghiêng, trên đó có một viên ngọc bích lớn bằng đầu
ngón út, rực rỡ lấp lánh, khẽ lay động theo từng động tác của nàng,
giống như chuồn chuồn lướt nước, thướt tha như liễu đón gió. Nàng chậm
rãi đứng lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh đi tới hành bán lễ với bọn họ: “Ngọc Tuyết thỉnh an mấy vị công tử, công tử vạn phúc.” Động tác ưu nhã như khiêu vũ, khi nói chuyện, âm thanh phảng phất như mang theo thứ âm luật đặc biệt nào đó, làm cho người ta nghe xong đều xốn xang.
Nhưng những thứ này đều
không phải là trọng điểm, trọng điểm là tướng mạo của nàng. Ôn Uyển nhìn nàng, trong đầu chỉ hiện ra từ đẹp, rất đẹp, vô cùng đẹp. Lúc này nàng
đã không biết dùng từ gì để hình dung, chỉ biết từ khi nàng nhìn thấy
nàng ta, cũng chưa phát hiện ra bất kì chỗ nào không đẹp. Rốt cuộc Ôn
Uyển cũng hiểu, những từ như nghiêng nước nghiêng thành, chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, hồng nhan họa thủy là từ đâu mà tới rồi.
Ôn Uyển đang nhìn chằm
chằm, đột nhiên cảm giác cánh tay có chút đau nhói. Thấy Yến Kỳ Hiên
cảnh cáo nhìn nàng, Ôn Uyển sững sờ, lại véo một lần nữa, Ôn Uyển cười
một tiếng, cũng không biết về sau khi tên này lớn lên, có thể đẹp hơn nữ nhân trước mắt hay không. Nhưng mà, nữ tử thân ở hoàn cảnh như vậy,
dung nhan xuất sắc thế này, không phải là phúc, mà là họa.
Khương Lâm nhìn bộ dạng
của Ôn Uyển, ý vị thâm trường cười nói:”Ngọc Tuyết, vị này là Giang Thủ
Vọng, Giang công tử, tên chữ Phất Khê, bên ngoài kinh thành đặt nhã hào
là Mặc Ngọc công tử, Phất Khê công tử còn có mỹ hào khác, là thiếu niên
Kỳ Vương.”
“Hóa ra là Phất Khê,
Ngọc Tuyết ngưỡng mộ đại danh đã lâu, không nghĩ tới hôm nay thậm chí
được may mắn nhìn thấy Phất Khê công tử, thật là may mắn ba đời của Ngọc Tuyết."