Edit: Asita
Ôn Uyển suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ở chỗ đồng cỏ xanh cách bốn người không xa, bên trong bụi rậm vẽ thêm một con thỏ đang bị sợ hãi. Con thỏ kia quay đầu nhìn bốn thiếu niên đang bước chậm tới, vẻ mặt bị làm cho
sợ đến thất kinh sải chân chạy, khiến người thương tiếc vô cùng. Cũng
bởi Ôn Uyển vẽ thêm vài nét bút cuối cùng này, tăng thêm con thỏ này,
khiến cho cả bức họa đều trở lên linh động, ý cảnh hoàn toàn không giống trước kia.
“A, ta không muốn sống, ta không muốn sống nữa. Phất Khê, ngươi không phải là người, thật không phải là người nha? Ngươi là yêu nghiệt, tuyệt đối là yêu nghiệt.” La Thủ Huân sau khi xem xong oa oa kêu lớn. Thật sự không để cho người ta sống rồi: đánh nhau lợi hại, làm thơ lợi hại, chữ viết tốt, đá bóng tốt, thổi sáo thật tốt, kỳ nghệ cao cường, hiện tại
lại vẽ tranh mất hồn như thế, thật sự là không để cho ai sống nữa mà,
hắn nhìn thế này thật sự tự ti đến muốn tự sát luôn.
Yến Kỳ Hiên nhìn cười ra tiếng:” Phất Khê không phải là yêu nghiệt,
người là yêu quái thì có, Phất Khê không phải là yêu nghiệt, ha ha…”
“Bút pháp khác lạ, mặc pháp ( sử dụng mực đậm nhạt) tinh vi, lại càng có ý tưởng mới mẻ độc đáo, quan sát những vật rất nhỏ, con thỏ cuối
cùng này quả thực là thần bút. Không nghĩ tới Giang công tử tài vẽ cũng
cao siêu như thế, Giang công tử, Tào Tụng bái phục. Giang công tử, Tào
Tụng có một yêu cầu quá đáng.” Tào Tụng sau khi xem xong, bội phục sát
đất.
Ôn Uyển cười, đây là hơi khoa trương, phác họa của nàng đúng là mới
mẻ độc đáo, nhưng mặc pháp tinh vi thì là quá cất nhắc (nói quá, khen
quá). Nếu để lão sư cho điểm, cao nhất cũng chỉ có thể bình luận đạt
được bảy phần đã là cực hạn. Bọn họ có thể khen ngợi như vậy đơn giản là vì không nghĩ tới nàng có thể vẽ tranh mà thôi, để cho một họa sĩ lớn
bình luận, cũng chỉ như vậy thôi.
Dĩ nhiên mặc dù biết lời này có chút lấy lòng, nhưng thế gian không
có ai không thích được khen ngợi, Ôn Uyển cũng là người phàm, lập tức có khuôn mặt tươi cười:”Xin mời cứ nói.”
“Xin Giang công tử đem tranh này tặng ta.” Tào Tụng nhìn thái độ Ôn
Uyển rốt cuộc đã hòa hoãn, nghĩ tới mình không uổng cực khổ một chuyến.
Yến Kỳ Hiên ngay lập tức đem bức tranh lấy đến trên tay mình, bày ra
bộ dạng ai muốn đoạt với ta,ta liền liều mạng, Ôn Uyển thấy thế thì cười không dứt. Yến Kỳ Hiên thì không có chút nào hổ thẹn nói:” bức tranh
này là bức tranh đầu tiên của Phất Khê, sao ta có thể cho ngươi. Muốn
một bức thì để Phất Khê vẽ cho ngươi bức tranh khác là được.”
Lúc nói lời này, bộ dạng bá đạo kia chứng tỏ, không cần phải nói
thêm, đùng hòng từ trong tay hắn chiếm được bức tranh này, nếu không hắn liền trở mặt ngay tại chỗ.
“Hôm nay cũng là tận hứng mà làm thôi.” Lời ngầm chính là sẽ không vẽ tranh nữa.
Tào Tụng thật buồn bực, hắn biết không thể đoạt được từ tay kẻ bá đạo như Yến Kỳ Hiên. Không làm sao được chỉ có thể mong đợi bức tiếp theo,
lại không biết, một lần bỏ lỡ, cả đời cũng không có đến.
“Trở về thôi, trời đã tối sầm rồi.” Ôn Uyển nhìn mặt trời sắp xuống núi, đến lúc nên về nhà.
“Đi về thôi, hôm nay thật là vui vẻ thoải mái, lần sau lại đi.” La
Thủ Huân cực kỳ cao hứng. Đoàn người bắt đầu thu dọn đồ đạc trở về phủ.
Tào Tụng cảm thấy hôm nay mặt dày van xin đi cùng thật vô cùng tận
hứng. Hắn không nghĩ tới thế gian này có người thanh tú như thế. Cũng
chỉ có nơi địa linh nhân kiệt như Giang nam mới có thể nuôi dưỡng ra
người văn tài vũ lược, không gì không giỏi này. Có thể cùng người như
vậy kết giao chính là chuyện cả đời may mắn. Nhưng hắn thật sự tiếc bức
tranh đã bị Yến Kỳ Hiên cầm đi, nếu có thể ở lại trong tay hắn thì thật
là tốt quá.
Yến Kỳ Hiên cảm giác được ánh mắt nóng cháy của Tào Tụng, lập tức đưa bức tranh cho thiếp thân thị vệ cất giữ, lên giọng cảnh cáo vạn nhất
đụng chạm hoặc có nơi nào không tốt sẽ lấy mạng nhỏ của hắn ta. Đây là
bức tranh đầu tiên Phất Khê động thủ vẽ ra, sao có thể để rơi vào trong
tay người khác chứ.
“Con đường này là con đường không có đường về, ngươi hãy sớm vì bản
thân tính toán thật cẩn thận.” Lúc gần đi, Ôn Uyển nói một câu khiến
Nguyệt Thiền không thể hiểu nổi. Nguyệt Thiền nhìn bóng lưng Ôn Uyển,
buồn bực. Rõ ràng không có hứng thú với mình, tại sao lại có vẻ rất quan tâm tới mình nha.
Ôn Uyển lắc đầu, mới hơn năm năm mà đã thay đổi lớn như vậy. ban đầu
Thu Đồng ngay cả tỳ nữ cũng không nguyện ý làm, hiện tại nàng lại làm
việc này, bộ dáng cũng thật tự đắc.
Mấy người vào tới cửa thành, đi trên đường cái, thấy một nhóm người
vây tại một chỗ, Ôn Uyển ngồi trên ngựa cao nhìn xuống, thấy một thiếu
nữ, quỳ trên mặt đất.
“Có chuyện gì thế?” La Thủ Huân cũng cùng đi tới, đoàn người liền
xuống ngựa, vừa đi tới gần vừa hỏi. Hóa ra là một thiếu nữ trong nhà phụ mẫu đều mất, bị họ hàng thân thích chiếm mất tài sản, không làm sao
được đành phải bán mình để chôn cất song thân (cha mẹ)
Ôn Uyển nhìn cô gái kia, chừng mười bốn mười năm tuổi, lớn lên xinh
dẹp, tư thế, dáng vẻ thướt tha mềm mại, một đôi mắt hạnh thật to tràn
đầy nước mắt, nhìn qua điềm đạm đáng yêu.
Ôn Uyển chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền nhảy lên ngựa, Yến Kỳ Hiên
vội theo sau:” La Thủ Huân ngươi từ từ xem, chúng ta trở về trước.”
La Thủ Huân thấy Ôn Uyển không có ái tâm (tâm thương yêu, thương
tiếc), thì thật sâu cảm thán. Cô gái kia ngẩng đầu nhìn một cái, thấy có mấy người thiếu niên phong thái tuấn tú cùng nhau tới trước mặt, một
thiếu niên ăn mặc quý trọng nhất trong đó nhìn thoáng qua mình, rồi Hắc
tiểu tử bên cạnh không có hứng thú với nàng cũng cùng đi luôn. Thiếu nữ
liền cúi đầu.
“Phất Khê, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ mua nàng, cho nàng miếng cơm ăn đấy.” Yến Kỳ Hiên ngồi xuống ngựa, liền hướng về phía Ôn Uyển cười nói.
“Ngươi cảm thấy nên mua nàng về sao?” Ôn Uyển hỏi ngược lại. Yến Kỳ
Hiên liền nói chỉ cần ngươi thích, mua về cũng không sao cả, trong phủ
cũng không sợ nhiều thêm một đôi đũa.
“Nhưng ngươi có nghĩ tới phủ đệ lớn như vậy, ngươi mua một người
không biết lai lịch trở lại, có thể là mật thám hoặc người có dụng ý
khác hay không? Có thể làm chuyện tốt, nhưng không thể đem chuyện tốt
biến trở thành làm chuyện ngu xuẩn.” Ôn Uyển từ từ giảng.
Ôn Uyển đã quyết định, đời này nàng sẽ tuyệt đối không tiếp tục làm
người tốt. lần trước bởi vì thấy đáng thương, giúp người đàn bà kia một
chút. Kết quả nữ nhân kia cố ý chạy đến muốn chiếm tiện nghi, chạy tới
trên giường của Tam bá, khiến cho tam bá mẫu đem khoản nợ này tính trên
đầu nàng, thật quá oan uổng.
Cho nên nói, trên đời này không dễ làm người tốt, ta cũng vốn không
phải là người tốt, chỉ cần làm một người rảnh rỗi thôi. Người tốt, cứ để mấy người có “ái tâm ” kia đến làm đi.
“Nói chuyện với ngươi thật là mệt. Quan tâm nhiều như vậy làm cái gì. Mẫu phi của ta thường xuyên nói, quan tâm quá nhiều dễ dàng già, nàng
bảo ta không nên phiền não quan tâm quá nhiều chuyện. Mọi sự có nàng
cùng phụ vương. Ngươi cũng thế, nên quan tâm cũng phải chờ lớn lên sau
này lại đi quan tâm. Hiện tại nghĩ nhiều như vậy làm cái gì, tuổi còn
nhỏ, ưu tư quá độ, còn giảm… Phất Khê, là ta không đúng, ta miệng không
biết giữ gìn, ngươi không nên tức giận.” Yến Kỳ Hiên nói tới đây, vội
vàng dừng ở chữ Thọ.
Ôn Uyển không để ý tới những lời đó, cười lắc đầu, hai người chậm rãi đi về nhà.
Trở lại Vương phủ không lâu, Ôn Uyển biết đúng là La Thủ Huân mua
người kia vào trong phủ. Đối với chuyện riêng này, nàng sẽ không đi hỏi. Hơn nữa, một đứa nha hoàn mà thôi, còn không đáng để những thiếu gia
thân phận quý trọng như bọn họ quan tâm tới.
Tào Tụng về tới nhà, đặc biệt hưng phấn, bày bàn cờ ra ngoài, cùng
một nha hoàn xinh đẹp đánh cờ một hồi lâu. Chơi cờ đến giờ hợi hai khắc
(giờ hợi là từ 9 tới 11h tối, giờ hợi hai khắc là khoảng hơn 10 h tối)
đã là rất trễ, nha hoàn nhẹ nhàng kêu:”Gia, đã muộn, nên nghỉ ngơi.”
Tào Tụng nghe tiếng nói nũng nịu, lại nghĩ tới nhất cử nhất động của
mỹ nhân buổi sáng, liền hướng bộ ngực đầy đặn của mỹ nhân trước mặt nhìn một cái, không tự chủ ừ một tiếng. Nha hoàn sắc mặt ửng hồng, từ từ đem bàn cờ thu vào, phục vụ hắn cởi áo khoác, hầu hạ hắn nằm xuống, rồi
cũng cởi áo khoác, nằm ở bên hông.
Tào Tụng ở trên giường nghĩ tới hết thảy chuyện hôm nay, càng nghĩ
càng hưng phấn lăn qua lộn lại không ngủ được, nghĩ xem làm thế nào cùng Phất Khê giao hảo. Không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới trên đời còn
có tài tử tuấn tú đại tài kinh hãi thế tục như thế, nhất định phải cùng
hắn giao hảo, nhất định phải cùng hắn trở thành bằng hữu.
Nha hoàn nghĩ tới ánh mắt Tào Tụng vừa nhìn nàng, mặt nóng lên lợi
hại, ngghe thiếu gia tiếp tục lăn qua lộn lại không ngủ được, trong lòng lại nồng đậm vui sướng.
“Gia, người làm sao vậy, có phải không thoải mái hay không? Có muốn
gọi đại phu tới xem một chút hay không?” Nha hoàn đi tới, một đôi tay
ngọc vuốt cái trán của Tào Tụng, thấy nhiệt độ bình thường. Nha hoàn cúi đầu thấy ánh mắt nóng rực của thiếu gia, lại thẹn thùng cúi thấp đầu.
“Đan nương…” Tào Tụng nhìn nha hoàn Đan Nương đang mặc sa mỏng, cái
yếm màu hống phấn có thể thấy được rõ ràng, cả tòa thiên nhiên như ẩn
như hiện, Tào Tụng nhìn liền nuốt nước miếng một cái.
“gia…” Đan nương ôn nhu kêu lên, trong mắt là mừng rỡ, là cầu xin, là hy vọng. Đôi tay Tào Tụng sờ lên khuôn mặt như ngọc của nàng, Đan Nương liền thuận thế ngã vào trong ngực Tào Tụng vốn chỉ có một tầng áo đơn.
“Đan Nương, không thể, ta không thể hại ngươi, ngươi đáng giá với
người tốt hơn.” Tào Tụng trong đầu hiện ra tên một người, lập tức đem
Đan Nương đẩy ra.
“Gia… người, người như vậy là ghét bỏ Đan Nương sao?” Đan Nương như từ thiên đường rớt xuống địa ngục, nước mắt lã chã tuôn rơi.
“Không phải, ngươi cũng biết, cha ta vẫn hy vọng ta có thể lấy Ôn
Uyển quận chúa. Để có thể kết hôn với Ôn Uyển Quận chúa, cha ta vẫn
nghiêm nghị yêu cầu ta, muốn ta tương lai phải đậu Trạng Nguyên. Nhưng
cưới Quận chúa thì tương lai không thể cưới vợ bé. Còn nữa, Quận chúa
khôn khéo có khả năng, nổi danh toàn bộ kinh thành. Ta không muốn khiến
ngươi bị ủy khuất, ngươi nếu thành người của ta, cuộc sống sau này sẽ
không khá giả. Ngươi là cô gái tốt như vậy, hẳn là đáng giá với người
tốt hơn. Ngươi yên tâm, tương lai ta nhất định vì ngươi tìm một người
trong sạch đem ngươi gả cho”. Tào Tụng chịu đựng nhu cầu của thân thể,
nhẹ giọng.
“Không cần, ai ta cũng không muốn lấy, ta đây dù chết cũng chỉ muốn
làm nữ nhân của gia. Gia yên tâm, ta chỉ cầu có thể sống ở bên cạnh
người không cần danh phận. Gia, người biết Đan Nương toàn tâm toàn ý đều ở trên người của Gia, nếu là xa người, Đan Nương cũng không sống nổi
nữa. Gia, người sau này không được nói ra lời để cho Đan Nương lập gia
đình nữa, cái này so sánh với giết Đan Nương còn thống khổ hơn.” Đan
Nương nói tới đây, nước mắt lại lã chã rơi. Lập gia đình, rời đi công
tử, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, nàng kể từ khi đến bên cạnh Tào Tụng hầu hạ, cũng biết ý phu nhân là đem nàng làm di nương cho công tử.
“Ta không muốn ngươi bị ủy khuất, ngươi nếu thật đi theo ta, nếu như
Quận chúa không cho phép, kể cả danh phận Thị thiếp ngươi cũng không có. Đan Nương, ta không muốn ngươi bị ủy khuất như vậy. Ngươi là người tài
hoa, ngày thường rất tốt, ta không hy vọng tương lai ngươi bị ủy khuất.
Đan Nương ngươi phải hiểu ta là thật muốn tốt cho ngươi. Ta tất nhiên sẽ vì ngươi chọn một gia đình thật tốt, Đan nương, ta không muốn làm cho
ngươi trải qua những ngày không tốt về sau.” Tào Tụng trong lòng giãy
dụa giữa lý trí và dục vọng nói.