Ôn Uyển nghe liền cười một tiếng, mặc dù hai người cũng đã đấu cờ hai lần, nhưng vì nhân nhượng Yến Kỳ Hiên nên nàng biểu hiện tài nghệ cũng
chỉ bình thường. Về phần vẽ tranh cùng ca phú lại chưa từng biểu diễn
hắn làm sao mà biết được, người này thật đúng là sùng bái mình một cách
mù quáng ạ.
“Ngươi tới, ta ở bên nhìn.” Ôn Uyển để cho Yến Kỳ Hiên chơi, mình ở
bên cạnh chỉ điểm. Yến Kỳ Hiên cũng biết chơi cờ, dù sao làm thế tử,
tương lai làm Thuần vương gia thì không thể nào không biết đánh cờ, thối nát cũng hiểu biết một hai, nhưng kỳ nghệ thật không dám khen tặng.
Vừa bắt đầu, Ôn Uyển chẳng qua là nhìn, không có lên tiếng. Nguyệt
Thiền chơi cùng Yến Kỳ Hiên nửa khắc thời gian, Yến Kỳ Hiên đã hiện lên
thế thua, chỉ cần một hai nước nữa thì phải thua, trên mặt Nguyệt Thiền
liền hiện ra nụ cười của người thắng.
“Phất Khê, nếu ngươi không xuất thủ, ta sẽ phải thua nha.” Yến Kỳ
Hiên thấy Ôn Uyển ở một bên cười liền lầm bầm nói, lúc này Ôn Uyển mới
bắt đầu xuất thủ cứu vãn cục diện.
Nhưng Ôn Uyển cũng không trục tiếp động thủ, nàng chỉ ở bên cạnh chỉ
điểm Yến Kỳ Hiên chơi, mỗi quân cờ Yến Kỳ Hiên đặt xuống, nàng đều đứng
bên cạnh giải thích một vài lời. Giải thích không nhiều, chỉ có mấy chữ
nhưng vô cùng kinh điển. Nhẹ nhàng mấy bước đã cứu vãn lại bại cuộc rõ
ràng, khởi tử hồi sinh, nếu không phải cao thủ thì không thể làm được,
vài chục nước tiếp theo, trán Nguyệt Thiền bắt đầu toát mồ hôi.
Rất nhanh , Nguyệt Thiền thua hoàn toàn không có chút mặt mũi nào.
Từ lúc Ôn Uyển bắt đầu chỉ điểm đến khi thắng không đến nửa khắc thời gian, cộng thêm Yến Kỳ Hiên chơi chưa đến nửa khắc thời gian, thì cả
ván cờ không đến một khắc, đối với kết quả này Yến Kỳ Hiên cao hứng vô
cùng. hắn quả không sai khi tin tưởng Phất Khê, Phất Khê đúng là lợi hại vô cùng.
“Công tử quả nhiên đại tài, không hổ là tài tử Giang nam nổi danh.”
Sắc mặt Nguyệt Thiền có chút tái nhợt, nhưng vẫn đứng lên hướng về phía
Ôn Uyển bái một cái thật sâu, bày ra ý kính trọng. Nàng hiện tại rốt
cuộc hiểu rõ, vì sao Giang Thủ Vọng cao ngạo. Người ta là có vốn để cao
ngạo.
“Ha ha Phất Khê ngươi quả thật là người văn tài siêu quần, võ nghệ
phi phàm, đã có tài thổi sáo tuyệt diệu, giờ cả kỳ nghệ cũng tinh thông
như vậy, ngươi thật là tới để đả kích ta nha, khiến ta không chỗ dung
thân.” La Thủ Huân ngoài miệng nói có vẻ thật đáng thương, nhưng mặt lại tràn đầy thấu hiểu, không có ý hâm mộ hoặc là châm chọc, mà giống như
chính hắn thắng cờ, thật cao hứng.
“Quả thật rất tài giỏi, không nghĩ tới kỳ nghệ của Giang công tử xuất thần nhập hóa như vậy, Phất Khê công tử đại tài, Tào Tụng ta thật khâm
phục, vạn phần bội phục.” Tào Tụng cũng như được mở rộng tầm mắt, trong
lòng may mắn nghĩ mình chuyến này mặt dày đi theo, kết quả chuyến đi này không tệ.
“Sau này phải nhớ kỹ nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên
(người này giỏi còn có người khác giỏi hơn, bầu trời này cao còn có bầu
trời khác cao hơn) người mạnh còn có người mạnh hơn, không thể kiêu ngạo tự mãn.” Yến Kỳ Hiên nhìn Nguyệt Thiền, vẻ mặt nghiêm túc lên giọng
giáo huấn.
Ôn Uyển nhìn bộ dạng Yến Kỳ Hiên, không nhịn được bật cười.
“Ha ha, Nguyệt Thiền cô nương nếu không có phương tiện thì ngươi cũng không cần nhảy múa.” La Thủ Huân xưa nay chính là người thương hương
tiếc ngọc, không nhẫn tâm nhìn mỹ nhân mặt tái nhợt, bộ dáng nàng rõ
ràng là vì lúc nãy nhất thời nhanh miệng đáp ứng mà giờ hối hận.
Nguyệt Thiền lắc đầu:” Chuyện đã đáp ứng, tiểu nữ làm sao có thể nuốt lời đây. Xuân Hoa, Thu Ngâm, chuẩn bị nhạc khí”. Liền tại chỗ biểu diễn một đoạn vũ đạo cho bốn thiếu niên, tài múa của nàng không nghi ngờ gì
cũng rất tốt, hai thiếu niên kia như nhìn thấy đồ ngon, Ôn Uyển không
cảm thấy có gì hay, Yến Kỳ Hiên hoàn toàn nhìn theo Ôn Uyển mà phản ứng.
“Tào Tụng, ta nghe La Thủ Huân nói ngươi có một tay vẽ phong cảnh
thật tốt, ngươi nếu đã có tài nghệ như thế, thì liền đem cảnh đẹp hôm
nay du ngoạn vẽ lại đi. Ngươi không am hiểu vẽ người, ta nghe nói Nguyệt Thiền cô nương am hiểu, hai người các ngươi hợp sức vẽ chung một bức,
đem cảnh tượng chỗ này và ba người bọn ta hôm nay vẽ vào trong một bức
tranh, ngươi thấy thế nào?” Ôn Uyển nghĩ tới nên làm chút gì đó để giữ
lại làm kỷ niệm.
“Có thể.” Tào Tụng lập tức cho người làm dựng giá chuẩn bị xong giấy vẽ và màu nước.
Ôn Uyển nhìn thái độ của Tào Tụng, âm thầm gật đầu. Mình liên tiếp ba bốn lần không cho hắn sắc mặt hòa nhã, hắn lại vẫn không ghi hận, ngược lại giống như bình thường muốn mình làm bằng hữu, phần lòng dạ này cũng đủ tốt.
Ừ, ánh mắt của ông ngoại hoàng đế coi như cũng không tệ.
Ôn Uyển nhìn Tào Tụng ở đây vẽ tranh cũng không bình tĩnh ngồi đợi,
liền đi tới một bên, Yến Kỳ Hiên theo đuôi ngay, lôi kéo tay của nàng,
hai người dắt tay cùng nhau đi tới.
La Thủ Huân đuổi theo, có chút nhìn không thấu hỏi:” Phất Khê, ngươi
và Tào Tụng đều được coi là thiếu niên tài tuấn, hẳn là nên thân thiết
hỗ trợ nhau, làm sao ngươi lại không muốn gặp Tào Tụng như vậy. Ta thấy
thật là kỳ quái. Còn nữa, những thiếu niên tài tử khác đều thích gặp gỡ
những người có danh tiếng giống mình, nhưng ngươi thì ngược lại hết lần
này tới lần khác có bộ dáng cự người ngàn dặm (cách xa người khác cả
ngàn dặm). Tính tình của ngươi thật khiến cho ta nhìn không hiểu. Phất
Khê, Tào Tụng thực sự rất tốt, hắn cũng là thật lòng muốn cùng ngươi trở thành bằng hữu.
La Thủ Huân là không quen nhìn thấy Ôn Uyển có bộ dáng giống như đại
nhân. Tào Tụng có tài vẽ tranh, hắn nhờ người ta vẽ, lẽ ra nên làm ra vẻ chiêu hiền đãi sĩ (kính trọng người tài), sao có thể lên giọng như phân phó người làm. May mắn là Tào Tụng vẫn nghe mình nói rằng Phất Khê rất
cao ngạo, cũng rất muốn cùng Phất Khê làm bạn, nếu là người khác thì đã
phất tay áo bỏ đi rồi.
“Làm bằng hữu, cũng phải hợp mắt mới có thể.” Ôn Uyển tuyệt đối không muốn thừa nhận trước đây nàng sợ thiếu niên thông minh kia nhìn ra sơ
hở là nàng câm nên mới tránh giao tiếp, cũng không phải là đối với thiếu niên tài tử này có ý kiến gì (nàng lúc trước là không thể nói chuyện,
hiện nay không còn cố kỵ chuyện này nữa, bằng không, cũng sẽ không để
hắn theo tới.)
Nàng mang danh thiếu niên tài tử chỉ là vẻ ngoài, nhưng Tào Tụng là
danh tiếng thật, không có chứa một chút nói quá nào ở bên trong. Ôn Uyển thật ra còn thưởng thức Tào Tụng từ tận đáy lòng, chỉ vì một tầng băn
khoăn như vậy mà không nguyện ý kết giao.
“Tào Tụng thật là người rất tốt, không phải loại tài tử kiêu ngạo xấc láo, đối xử với người khác rất ôn hòa, là người rất dễ thân cận. Ngươi
không biết, những năm này cha hắn vì sợ hắn còn trẻ đã thành danh sẽ
sinh lòng lười biếng, sợ hắn nói như rồng leo, làm như mèo mửa (nói thì
hay nhưng không làm được việc) cho nên đối với hắn cực kỳ nghiêm khắc.
Cũng bởi vì thế, nuôi dưỡng được hắn có tính tình gần gũi bình dị. Phất
Khê, Tào Tụng làm người thật rất tốt, hắn cũng thật lòng muốn làm bằng
hữu của ngươi, nếu không hôm nay hắn cũng sẽ không mặt dày van xin cùng
tới đây. Phất Khê, đừng nhìn vẻ ngoài, ngươi trước hết tiếp xúc với hắn
nhiều một chút, nếu thật sự ở chung không được thì không tính, nếu có
một đường để trở thành bằng hữu, thì ngươi thử xem thế nào, cho hắn một
cơ hội được không?” La Thủ Huân liều mạng nói tốt cho Tào Tụng, hy vọng
hai người có thể trở thành bằng hữu.
“Nhìn ra được hắn cũng là người khiêm tốn hiểu lễ. Ngươi đã đề cử như vậy, ta sẽ chú ý xem một chút, xem có duyên phận làm bằng hữu hay
không.” Ôn Uyển để đạt được mục đích tìm hiểu của mình cũng lui một
bước.
La Thủ Huân nghe được lời này thật cao hứng, ở một bên càng liều mạng cố khen ngợi Tào Tụng tốt như thế nào, giỏi như thế nào, hận không thể
khiến Ôn Uyển ngay lập tức giải trừ hiểu lầm với Tào Tụng, khiến hai
người trở thành bạn tốt.
Ôn Uyển làm như vô tình hỏi:” Ngươi nói nhiều như vậy, ta đúng là cảm thấy kỳ quái một chút, Nguyệt Thiền là cô nương xinh đẹp như vậy, hắn
làm sao lại nhìn giống như không nhìn. Tuổi còn nhỏ mà có thể chống lại
cám dỗ của sắc đẹp, thật không đơn giản.”
Hôm nay một ngày ở chung, nàng đối với tính tình Tào Tụng cũng có thể hiểu đại khái. Hắn ta tính tình ôn hòa, đối xử với người rất nho nhã lễ độ, nhưng điều này phát ra từ trong tâm, không phải giả vờ, cộng thêm
tài năng cũng là thật, khiến Ôn Uyển nảy sinh không ít hảo cảm. Xem ra
ban đầu ông ngoại hoàng đế coi trọng hắn, không lập tức phủ nhận cũng là có nguyên nhân.
“Dừng, Ngụy quân tử. Nhất định ở thời điểm chúng ta không chú ý mới
dám nhìn ngắm. Làm sao giống ta mới không thèm nhìn người nhan sắc tầm
thường như vậy.” Yến Kỳ Hiên không hề đỏ mặt tự khoe khoang, mới vừa rồi thấy La Thủ Huân một mực tán dương Tào Tụng, trong lòng hắn rất không
thoải mái.
“Cũng không phải là giả vờ, ngươi không biết, trong nhà Tào Tụng có
một nha đầu đúng là Hồng tụ thêm hương (nhan sắc kiều diễm lại tài
năng), bộ dáng không cần nói, khó hơn nữa chính là cầm kỳ thi họa mọi
thứ cũng đều tinh thông, so sánh với Nguyệt Thiền chỉ có hơn chứ không
kém. Người như Nguyệt Thiền, hắn còn nhìn không thuận mắt. Nha đầu kia
trước cũng là tiểu thư nhà quan, chỉ tiếc giờ lưu lạc thành nô tỳ, nhưng Tào Tụng rất thương tiếc nàng.” La Thủ Huân giải thích
Ôn Uyển lúc này mới hiểu rõ, nếu không như thế thì thật có chút không bình thường. Nhưng vừa mới tình cảm đơn giản trở thành có chút hảo cảm, liền bị tin tức này quăng cho không biết đi đâu.
“Đúng rồi Phất Khê ta cho tới bây giờ chưa từng nói với ngươi là Tào
Tụng có tài vẽ tranh, ngươi nghe người khác nói, cố ý lấy ta ra làm bia
hả?” La Thủ Huân quắc mắt liếc xéo.
Ôn Uyển cười cười, nàng sớm đã nghe nói về tài vẽ tranh của Tào Tụng. Danh nhân nhã sĩ thích những đồ văn nhã tự nhiên thích cùng hắn gặp gỡ, cũng nhiều người hướng hắn cầu một bức tranh nhưng không được. Ôn Uyển
nghe nói bức tranh Tào Tụng vẽ đều là tinh phẩm, tranh của Tào Tụng thậm chí được cả lão sư Tống Lạc Dương của Ôn Uyển khen ngợi qua, nói hắn ta có thể vẽ ra được tinh túy của cảnh vật. Người có thể được lão sư Tống
Lạc Dương khen ngợi tuyệt đối không tầm thường, có thể thấy được hắn ta
đúng là có linh khí cùng thiên phú.
Nhưng mà thân phận như Tào Tụng không thể vẽ tranh để bán, trừ thỉnh
thoảng muón tặng người thì phía ngoài không có lưu truyền bức họa của
hắn, trên thị trường cũng là vật hiếm quý, càng không có, thì người ta
mới càng muốn. Nên một bức họa lưu truyền ra ngoài giá tiền đều nâng lên đến ngàn lượng, có thể thấy được trình độ quý giá. Đối với một thiếu
niên mười bốn tuổi mà nói, có thành tựu như vậy thật vô cùng khó có
được. Cho nên vừa rồi Ôn Uyển thấy thái độ của hắn không có chút do dự
nào liền đáp ứng nàng vẽ tranh, trong lòng cũng có cảm động, tăng thêm
một tia hảo cảm. Nếu nàng thật sự là nam tử, nhất định cùng hắn kết
giao.
“Bức tranh đã hoàn thành.” Tào Tụng gật đầu, lấy tới cho Ôn Uyển
nhìn. Ôn Uyển nhận lấy, chỉ thấy tranh này nổi bật lên dãy núi nối dài
liên miên, cỏ cây sinh trưởng ôn nhuận thanh tình. Từ trong bức tranh có thể thấy thẩm mỹ tốt lắm cảnh sắc mờ ảo lại xinh đẹp rõ ràng, nhàn nhạt ôn hòa như nước đúng là tài cao không với được.
“Vẽ loại tranh này quả thật phải dựa vào thiên phú, Tào công tử quả
nhiên có đại tài, bọn ta tự thẹn không bằng. Tào công tử, nếu ngươi
chuyên tâm đi tiếp con đường này, sau này nhất định có thể trở thành một Đại họa sĩ”. Ôn Uyển nhìn, khen ngợi không dứt.
“Giang công tử, xin đem bức tranh cho ta, ta sẽ vẽ mọi người vào
trong bức tranh này.” Nguyệt Thiển nhìn cũng bội phục không thôi, nhẹ
nhàng hướng Ôn Uyển nói.
“Không cần.” Ôn Uyển khoát tay áo, đem bức tranh đặt cố định trên bàn vẽ, vô cùng thật tình, cẩn thận chăm chú nhìn bức tranh, lấy ngón tay ở trên bức tranh phác họa nhưng không chạm vào, phác họa trong không khí
một hồi lâu, người chung quanh thấy dáng vẻ Ôn Uyển như thế, không dám
cả ho khan, vô cùng an tĩnh, xem Ôn Uyển rốt cuộc muốn làm gì.
Nguyệt Thiền vốn nghe Ôn Uyển nói để cho nàng cùng Tào Tụng hợp tác
họa một bức tranh đang thật cao hứng, nếu lan truyền ra ngoài thì danh
tiếng của nàng sẽ cao lên không ít. Không nghĩ tới giờ lại bị Hắc tiểu
tử này đoạt chuyện tốt, ánh mắt kia mà là dao găm thì ở trên người Ôn
Uyển đâm tới đâm lui, không biết sẽ thành bao nhiêu lỗ.
Ôn Uyển hoàn thành bức vẽ trong đầu, mới cầm lấy bút, thận trọng vẽ
vào bức tranh. Ôn Uyển dùng là họa pháp tả thực, ngồi xổm xuống, nhẹ
nhàng vẽ bề ngoài, nàng vẽ tranh vô cùng tận tình, so với làm việc gì
trước kia cũng chăm chú hơn. Thân ảnh bốn người ở dưới ngòi bút của Ôn
Uyển liền hiện lên, cảnh tượng bốn thiếu niên tự nhiên tự đắc trong rừng bàn luận vô cùng rõ ràng.
Ôn Uyển sau khi vẽ xong, cảm giác thấy còn thiếu thứ gì đó, cẩn thận
suy nghĩ. Một nhóm người xung quanh không dám thở mạnh, nhẹ nhàng hô
hấp, sợ quấy rầy suy nghĩ của nàng.