Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 78: Chương 78: Ám sát Dịch Phàm




TSCPTĐK - Chương 78

Chương 78: Ám sát Dịch Phàm

Dịch Phàm trở lại ký túc xá, không tự chủ được mà khẽ nheo mắt lại.

Ký túc xá của Dịch Phàm là ký túc xá đơn, hơn nữa nơi này còn có chút hẻo lánh. Bình thường, ấn tượng Dịch Phàm để lại cho mọi người là một đại thiếu gia tính cách quái gở, vậy nên chỗ ở của Dịch Phàm cũng hiếm khi có người tới.

Dịch Phàm đóng cửa lại, đi vào trong ký túc xá.

Một chiếc phi tiêu thẳng tắp bay về phía Dịch Phàm, Dịch Phàm vung tay lên, đường bay của phi tiêu bị một bức tường băng ngăn trở, rơi xuống trên mặt đất.

Dịch Phàm vung tay, một cây pháp trượng liền xuất hiện trên tay Dịch Phàm, cơ hồ là đúng lúc pháp trượng vừa xuất hiện, một băng long bay ra khỏi pháp trượng, bị băng long tập kích, hắc y nhân bất đắc dĩ hiện hình.

"Ma pháp băng hệ? Sao ngươi có thể có ma pháp băng hệ?" Đỗ Phong kinh ngạc trợn trắng mắt nhìn người trước mặt.

Dịch Phàm hơi nhíu mày nhìn người tới: "Đỗ Phong, không nghĩ tới tiện nhân kia lại phái ngươi ra a!"

Dương Mạn theo Dịch Tầm nhiều năm, sớm đã bồi dưỡng lên thế lực của mình, Đỗ Phong là một mãnh tướng dưới tay Dương Mạn, giúp Dương Mạn xử lý rất nhiều chuyện.

"Vì sao ta lại có ma pháp băng hệ? Ngươi đi địa ngục hỏi Diêm Vương đi!" Dịch Phàm cười lạnh một tiếng, trong mắt nồng đậm sát khí.

Một con phượng hoàng băng xuất hiện trước mặt Đỗ Phong, trên mặt Đỗ Phong hiện lên kinh hoảng tột độ.

Phát hiện Dịch Phàm nguy hiểm, Đỗ Phong xoay người muốn cướp đường chạy, một con rắn màu đỏ tươi xuất hiện trước mặt Đỗ Phong, đầu rắn phun ra một lớp sương đen, Đỗ phong lập tức mềm oặt ngã xuống mặt đất.

Một chân Dịch Phàm dẫm lên ngực Đỗ Phong: "Ai phái ngươi tới? Tiện nhân Dương Mạn kia phái ngươi tới giết ta sao?"

Đỗ Phong nhìn Dịch Phàm, thanh âm nghẹn ngào: "Là ngươi! Là ngươi hại nhị thiếu gia, sau đó còn giá họa cho đại thiếu gia, khiến cho đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia giết hại lẫn nhau!"

"Phản ứng rất nhanh, đáng tiếc, ngươi thông minh như vậy lại cam nguyện làm chó săn cho Dương Mạn!"

"Ngươi sẽ gặp báo ứng, phu nhân sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

"Muốn báo ứng cũng nên là tiện nhân kia gặp báo ứng trước, khi nào thì đến phiên ta chứ." Dịch Phàm không thèm để ý đáp.

"Ngươi......" Đỗ phong tràn đầy phẫn nộ nhìn Dịch Phàm.

Dịch Phàm cong khóe miệng cười với Đỗ Phong: "Ngươi là tới giết ta đi? Cũng tốt, ta đưa ngươi lên đường trước, yên tâm đi, một đám các ngươi đi theo Dương Mạn trợ Trụ vi ngược*, ngươi chết rồi, rất nhanh sẽ có người tới bồi ngươi thôi, ngươi chắc chắn sẽ không cô đơn trên đường hoàng tuyền."

*Trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy "trợ Trụ vi ngược"

Khóe miệng Dịch Phàm khẽ cong lên, nụ cười nhìn qua thập phần quỷ dị, một mắt hồng, một mắt lam, nhìn đến làm người khác hoảng sợ khó hiểu nổi.

Bên ngoài, thân thể Đỗ Phong bị ma pháp băng hệ đóng băng lại, bên trong cơ thể lại có lửa thiêu đốt, dưới sự dày vò của hai loại thái cực, Đỗ Phong rất nhanh đã hóa thành tro tàn.

Giải quyết xong Đỗ Phong, Dịch Phàm nhanh chóng thu linh xà về, không bao lâu sau, tiếng đập bên ngoài cửa vang.

Dịch Phàm mở cửa, nhìn người tới: "Phó hiệu trưởng, sao ngài lại tới đây?"

Lý Hồng nhìn thoáng qua vào trong ký túc xá của Dịch Phàm: "Vừa nãy nơi này có dao động nguyên tố ma pháp rất kỳ quái, Dịch đồng học không có chuyện gì chứ?"

Dịch Phàm cười cười: "Không có việc gì."

"Hình như là có mấy con chuột chạy lẫn vào học viện, Dịch đồng học, ngươi nên cẩn thận một chút thì hơn." Lý Hồng nhẹ giọng dặn dò.

"Đa tạ phó hiệu trưởng quan tâm, ta sẽ." Dịch Phàm nhàn nhạt đáp.

Dịch Phàm quay đầu lại, một con rắn nhỏ chạy ra khỏi cổ tay Dịch Phàm, Dịch Phàm cười lạnh một tiếng, Đỗ Phong chết cũng coi như là chặt đứt một cánh tay của Dương Mạn, nếu là trước kia, có lẽ Dương Mạn không để bụng nhưng cũng sẽ đi điều tra tường tận, bất quá, lấy tình hình giặc trong loạn ngoài của Dịch gia bây giờ, Đỗ Phong mất tích, cho dù Dương Mạn muốn tra cũng không tra nổi.

...........

Dịch gia.

"Mẫu thân, ngươi làm sao vậy?" Dịch Sơ Tuyết nhìn Dương Mạn đứng ngồi không yên hỏi.

Dương Mạn nhấp môi: "Không có gì?"

"Mẫu thân, hộ vệ Đỗ Phong hay đi bên cạnh ngươi đâu, sao ta không thấy hắn?"

Dương Mạn cúi đầu, hôm qua nàng phái Đỗ Phong đi giải quyết Dịch Phàm, kết quả, Đỗ Phong đi cả một đêm không về, cũng không biết có phải là đã xảy ra chuyện hay không.

"Ta phái hắn ra ngoài làm nhiệm vụ." Dương Mạn nói.

Dịch Sơ Tuyết gật đầu: "Như vậy sao."

Dương Mạn cầm lòng không đậu nắm chặt nắm tay, nàng phái Đỗ Phong ra ngoài cũng chỉ là để ngăn ngừa vạn nhất, Đỗ Phong đến bây giờ còn chưa về, trong lòng Dương Mạn không khỏi nhiều thêm vài phần bất an.

"Phu nhân." Một ảnh vệ hắc y xuất hiện bên người Dương Mạn.

Dương Mạn vội hỏi: "Tình huống thế nào?"

"Tất cả ở Thiên Lan học viện đều bình thường, không có chuyện gì phát sinh." Ảnh vệ đáp.

Dương Mạn cúi đầu, sao có thể chứ, rõ ràng Đỗ Phong đến Thiên Lan học viện một đêm không về a! Chẳng lẽ, Đỗ Phong trong lúc lẻn vào học viện không cẩn thận bị đạo sư nào đó phát hiện, cho nên đã bị đạo sư của Thiên Lan học viện xử lý, nếu là như vậy Đỗ Phong chết cũng quá oan uổng.

Dịch Sơ Tuyết nhìn sắc mặt ngưng trọng của Dương Mạn, trong lòng lại nhiều thêm vài phần dự cảm không tốt.

Dịch Sơ Tuyết cúi đầu, thầm nghĩ: Hình như từ sau khi Dịch Băng xảy ra chuyện, trong nhà chuyện xấu cứ một chuyện tiếp một chuyện, nhìn sắc mặt mẫu thân, chẳng lẽ Đỗ Phong đã xảy ra chuyện? Bình thường Dịch Sơ Tuyết cũng không thèm để ý một hạ nhân như Đỗ Phong, nhưng mà nay đã khác xưa a!

Dương Mạn híp mắt, thầm nghĩ: Đỗ Phong không rõ tung tích, nhìn dáng vẻ này xem ra Dịch Phàm thật sự có vấn đề.

............

Thiên Lan học viện.

"Sư phụ."

Hồ Phong nhìn thấy Kỳ Thiếu Vinh lập tức lộ ra một nụ cười sáng lạn, "Đồ đệ, ngươi gọi sư phụ ta có chuyện gì sao?"

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Hồ Phong, bỏ đi bao tay trên tay.

Nhìn thấy ấn ký trên tay Kỳ Thiếu Vinh, Hồ Phong bỗng nhiên mở to mắt: "Ấn ký này! Sao ngươi lại có thứ này, khi nào thì có?"

"Ở trong bí cảnh, sau khi đánh với Trang Hạo." Kỳ Thiếu Vinh đáp.

Hồ Phong nhíu mày: "Sao lại như vậy? Sớm biết vậy ngươi nên đánh ngất tiểu tử Trang Hạo kia đi!"

"Sư phụ, đến tột cùng thì ấn ký này là thứ gì?"

Hồ Phong nhíu mày, nhìn Kỳ Thiếu Vinh một cái: "Đồ đệ, ngươi bình thường biết giữa người cùng ma thú có thể lập thành khế ước, kỳ thật giữa người với người cũng có thể, mà khế ước giữa người với người được chia làm hai loại."

"Hai loại nào?"

"Một loại là khế ước chủ tớ, khế ước chủ nghĩa như tên, chính là một bên thần phục một bên khác, một loại khác là khế ước bình đẳng cùng có lợi, loại khế ước này còn có một cách gọi khác, là hôn khế, nếu khế ước này chuyển hóa thành hôn khế, vậy......"

"Vậy như thế nào? Ta phải thành hôn với Trang Hạo?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

Hồ Phong xoa xoa mũi: "Nếu hôn khế hình thành, thời điểm đối địch, ăn ý giữa hai người sẽ tăng thêm gấp bội, hơn nữa, loại khế ước này có lợi cho song tu. Đồ đệ, ta nghe nói, ngươi cùng Trang Hạo có hôn ước."

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Sư phụ, cái ngài nghe được đã là chuyện từ tám trăm năm trước, Trang Hạo đã từ hôn."

Hồ Phong nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Phải vậy không? Chỉ là ta nghe nói Trang Hạo vẫn luôn dây dưa với ngươi."

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

"Trang Hạo thích Tà Y, ta cũng thích Tà Y, chúng ta là quan hệ tình địch." Kỳ Thiếu Vinh nói.

"Ngươi với Trang Hạo là tình địch?"

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy."

"Đồ đệ, học viên Thiên Lan học viện chúng ta làm chuyện gì cũng phải nỗ lực phấn đấu, đàm luyến ái càng không thể yếu thế, tuy rằng tình địch như Trang Hạo có chút khó đối phó nhưng ngươi cũng không thể yếu thế, nhất định phải cố gắng lên, mang Tà Y về tay, biết không?" Hồ Phong chính nghĩa nghiêm từ răn dạy.

Kỳ Thiếu Vinh: "...... Ta biết."

"Đồ đệ, ta nghe nói bụng dạ Tà Y này rất đen a! Hình như hắn còn rất có tiền!" Hồ Phong nói.

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

"Chuyện khế ước của ta, sư phụ định giải quyết như thế nào?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

Hồ Phong nghĩ nghĩ: "Ta xem có biện pháp gì giải trừ khế ước cho ngươi trước đã, nếu không thể giải trừ, vậy ta đi bắt Trang Hạo tới, mạnh mẽ ép buộc hắn giải trừ khế ước cho ngươi."

Kỳ Thiếu Vinh trừng lớn mắt: "Sư phụ, gia gia Trang Hạo chính là một cao thủ Pháp Thánh a!"

Hồ Phong gật đầu: "Đúng vậy, bất quá, Pháp Thánh kia đi du lịch khắp nơi, tạm thời không cần kiêng kỵ."

Kỳ Thiếu Vinh: "......" Sư phụ này của hắn quả thật là vô pháp vô thiên, bất quá, suy tính của lão nhân vẫn có thể chấp nhận được.

"Ấn ký này có ảnh hưởng gì với ngươi sao?" Hồ Phong hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh nhấp môi: "Tạm thời không ảnh hưởng nhiều lắm, bất quá, thời điểm Trang Hạo nói chuyện, trong tiềm thức sẽ có một thanh âm khiến ta phụ họa hắn." Bất quá, hiện tại thanh âm này còn phi thường suy yếu, ảnh hưởng đối với hắn không quá lớn.

Hồ Phong lắc đầu: "Nhìn tình trạng này xem ra tiềm lực ngự thú của Trang Hạo rất mạnh a, nếu không, hắn không thể khế ước người khác được."

"Sư phụ, ngài là đang ca ngợi chí khí người khác, tự diệt uy phong chính mình sao?"

Hồ Phong: "......"

Hồ Phong xoa xoa tay: "Nếu thật sự muốn bắt Trang Hạo vậy phải nhanh chóng lên một chút, nếu để tiểu tử này lên cấp tám thì sẽ rất khó có thể, đến lúc đấy, ta không nhất định bắt được hắn."

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

"Thiếu gia, ngươi đã trở lại, hiệu trưởng nói thế nào?" Kỳ Hằng hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Hiệu trưởng tạm thời không có biện pháp, nói không chừng đến cuối cùng còn phải cầu đến trên đầu Trang Hạo."

Kỳ Hằng nhún vai: "Thiếu gia, kỳ thật nhờ Trang Hạo giúp đỡ cũng không sao."

Kỳ Thiếu Vinh nhướn mày: "Nhờ Trang Hạo giúp đỡ không sao? Nhờ Trang Hạo giúp đỡ sao có thể không sao được? Nếu ta tới nông nỗi phải đi nhờ tiểu quỷ Trang Hạo kia giơ cao đánh khẽ, vật mất mặt biết bao nhiêu a!"

"Thiếu gia, ngươi nhỏ hơn hắn!"

Kỳ Thiếu Vinh cười nhạt một tiếng: "Làm sao có thể, Tà Y đã bảy mươi tuổi."

"Đó là ngươi nói bậy."

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

"Thiếu gia, hôm qua Dịch Phàm gặp ám sát!" Bàn đến chính sự, sắc mặt Kỳ Hằng nghiêm túc hơn vài phần.

Ngón tay Kỳ Thiếu Vinh gõ nhẹ trên bàn, "Vậy sao, nhìn dáng vẻ này xem ra Dương Mạn vẫn là không nhịn được mà ra tay."

"Dịch Phàm giải quyết rất sạch sẽ."

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "A phàm ra tay, ta đương nhiên là tin tưởng, chẳng qua, người không quay về, Dương Mạn chắc chắn sẽ hoài nghi."

Kỳ Hằng gật đầu: "Vậy cũng đúng!"

Kỳ Thiếu Vinh bĩu môi: "Bất quá, vậy cũng không có gì ghê gớm, Dịch Hỏa Dịch Băng đều đã thành phế nhân, nhân lực trên tay Dương Mạn chắc chắn sẽ ít đi, Dịch Phàm hẳn là có thể ứng phó đám tai sai của Dương Mạn đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.