Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 79: Chương 79: Ta không tin được ngươi




TSCPTĐK - Chương 79

Chương 79: Ta không tin được ngươi

"Thiếu gia, Bích Lưu Vân gửi tin tới, nói có người đang truy tra lão bản sau màn cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành." Kỳ Hằng nói.

"Không phải vẫn luôn có người tra cái này sao? Không có gì ghê gớm!" Kỳ Thiếu Vinh không thèm để ý lắc đầu.

Kỳ Hằng cau mày: "Lần này không giống, hình như lần này là nhị hoàng tử tra."

Kỳ Thiếu Vinh nghi hoặc nhìn Kỳ Hằng: "Nhị hoàng tử, một hoàng tử như hắn còn để ý chút sinh ý nhỏ của chúng ta?"

"Thiếu gia, sinh ý của chúng ta phát triển nhanh chóng, tiềm năng rộng lớn, tuy rằng nhị hoàng tử quý vì hoàng tử nhưng không phải lão cha bên trên hắn còn chưa chết sao?"

Đôi mắt Kỳ Thiếu Vinh mị lên, thanh danh hoàng tử này nghe vào thì có vẻ uy phong lẫm liệt, nhưng thực tế cũng không dễ làm chút nào, Khang Hi hoàng đế nhiều hoàng tử như vậy, sống thọ chết tại nhà được mấy người đâu.

"Nhị hoàng tử đã tra được cái gì rồi sao?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

"Tra được Lưu Vân."

Kỳ Thiếu Vinh vuốt cằm: "Phải vậy không?"

"Hình như hắn cũng nghi ngờ đến trên đầu thiếu gia, hình như nhị hoàng tử đã biết cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành chúng ta có một đại lão bản cùng bốn tiểu lão bản, bất quá, vẫn chưa xác định đại lão bản, tiểu lão bản là ai."

Đại lão bản cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành chính là Kỳ Thiếu Vinh, bốn tiểu lão gồm có Dịch Phàm, Bích Lưu Vân, Kỳ Hằng, Mộ Đình Hiên.

Kỳ Thiếu Vinh híp mắt: "Nhị hoàng tử là người sĩ diện, hẳn là không đến mức cưỡng đoạt đi?"

Kỳ Hằng lắc đầu: "Cái này cũng không nói trước được, kỳ thật, cơ sở thương nghiệp của chúng ta không đủ, nếu không, quy mô cửa hàng có thể mở rộng thêm mấy lần."

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Cái này không có biện pháp a, gốc rễ chúng ta không đủ cứng, nếu hợp tác với mấy đại gia tộc đó, có khi còn bị gặm xương đến bột phấn cũng không còn." Năm đó Kỳ Thiếu Vinh cũng từng suy nghĩ đến chuyện hợp tác với Kỳ gia, nhưng ý niệm này vừa đưa ra đã bị Kỳ Thiếu Vinh kiên định phủ quyết.

Kỳ Hằng nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, ngươi xem hiện tại nên làm thế nào bây giờ?"

Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Trước cứ yên tĩnh xem biến đi." Cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành vẫn luôn là nguồn thu nhập chủ yếu của hắn, bất quá, trước đó thắng một bút lớn ở các sòng bạc, Kỳ Thiếu Vinh thật ra đã không còn quá coi trọng sinh ý cửa hàng này như trước.

............

Ký túc xá Dịch Phàm.

Một nam tử mặc hắc y nằm trên mặt đất, Dịch Phàm tươi cười nhìn nam tử, ngồi xổm xuống, giữa mày hiện lên chút hơi thở thị huyết.

"Đầu tiên là Đỗ Phong, sau đó là Lâm Dung, không nghĩ tới người thứ ba lại là ngươi —— Dương Dịch, nhìn dáng vẻ này xem ra tình cảnh của Dương Mạn còn không xong hơn ta tưởng tượng nhiều, ngay cả thân đệ đệ cũng phái ra, nàng không còn người dùng nữa sao?"

Dương Dịch nhìn Dịch Phàm, trong mắt là hoảng sợ tột độ.

Dịch Phàm đánh một cái tát lên trên mặt Dương Dịch, "Khi còn nhỏ tìm người đánh ta, đánh sảng đi."

Dương Dịch tràn đầy hoảng sợ nhìn Dịch Phàm, trong mắt Dịch Phàm cháy lên một ngọn lửa nồng đậm.

Dương Dịch là đệ đệ Dương Mạn, sau khi Dương Mạn chính thức gả cho Dịch Tầm, Dương Dịch cũng theo đó bình bộ thanh vân (một bước lên trời), vì lấy lòng Dương Mạn, Dương Dịch không ít lần tìm Dịch Phàm gây chuyện.

Một con rắn đỏ tươi bò ra khỏi cổ tay Dịch Phàm, trườn một vòng quanh người Dương Dịch.

Sau khi bị Đỗ Phong tập kích, Dịch Phàm liền thiết trí mấy bẫy rập ở trong ký túc xá, một khi có người tiến vào liền bị lây dính chất độc, giờ phút này, tuy rằng Dương Dịch còn có ý thức nhưng miệng không thể nói, thân không thể động.

Cảm nhận được con rắn nhỏ bò tới bò lui trên người mình, Dương Dịch hoảng sợ run dựng thẳng lông mày.

Dịch Phàm nhìn Dương Dịch: "Một lát nữa ta sẽ để sủng vật của ta ăn sạch ngươi, yên tâm đi, không bao lâu nữa ngươi liền có thể đi đến thế giới cực lạc, không biết khi Dương Mạn biết đệ đệ nàng bị ăn đến tro cốt cũng không còn có thể thương tâm vì ngươi hay không, tên khốn ngươi chỉ biết đi gây họa cho tỉ tỉ thông minh tuyệt đỉnh của ngươi, có lẽ ngươi chết rồi, nàng còn cảm thấy ngươi chết cũng không hết tội."

Dương Dịch nhìn Dịch Phàm giống như đang nhìn quái vật gì đó vô cùng đáng sợ, trong mắt Dịch Phàm lại toát ra vài phần thần sắc điên cuồng.

............

Dịch gia.

Dương Mạn ngồi trong phòng, hai mắt tràn đầy lo lắng.

"Mẫu thân, ngươi làm sao vậy?" Dịch Sơ Tuyết hỏi.

"Ta phái Đỗ Phong cùng Lâm Dung ra đều không có tin tức, cữu cữu ngươi liền xung phong nhận việc đi tìm Dịch Phàm, bất quá, hắn cũng mất tích." Dương Mạn nói.

Dịch Sơ Tuyết trừng lớn mắt: "Quả nhiên là tên hỗn đản Dịch Phàm kia đang làm trò quỷ, ta đã biết là hắn!"

Dương Mạn cắn chặt răng: "Cũng không nhất định, có lẽ là bọn họ tự tiện xông vào Thiên Lan học viện, bị bắt cũng không chừng." Dương Mạn nhấp môi, thầm nghĩ: Nếu là bị bắt thì còn may, lấy tính cách tham tiền của Hồ Phong, nàng hẳn là có thể chuộc bọn họ ra, sợ chỉ sợ, Dương Dịch bọn họ đều đã chết.

Trong lòng Dương Mạn không khỏi có thêm vài phần do dự.

"Mẫu thân, ta đến Thiên Lan học viện tìm Dịch Phàm hỏi rõ ràng." Dịch Sơ Tuyết đứng lên nói.

"Không được đi!" Dương Mạn lạnh giọng quát.

Dịch Sơ Tuyết rầu rĩ: "Mẫu thân, ngươi quá lo lắng rồi, tên kia có thể làm gì ta chứ."

"Lần trước ngươi đi tìm hắn gây chuyện cũng không chiếm được chỗ tốt gì."

"Lần trước là có Kỳ Thiếu Vinh làm rối."

"Vậy cũng không cho đi!" Nếu đám người Đỗ Phong mất tích thật sự là có quan hệ Dịch Phàm, vậy Dịch Phàm này tuyệt đối không đơn giản giống mặt ngoài vậy.

Kỳ Thiếu Vinh ngồi trong thư viện, Lý Hồng vội vội vàng vàng chạy đến.

"Kỳ đồng học."

Kỳ Thiếu Vinh nhìn người tới hỏi: "Phó hiệu trưởng, có việc gì sao?"

"Hiệu trưởng bị người Trang gia bắt." Lý Hồng nói.

Kỳ Thiếu Vinh híp mắt: "Cái gì? Vì sao lại vậy?"

"Nghe nói hiệu trưởng ý đồ mưu hại Trang Hạo, kết quả, vận khí của hiệu trưởng không tốt, bị người Trang gia bắt được."

Kỳ Thiếu Vinh nhíu mày lại, thầm nghĩ: Hiệu trưởng động thủ nhanh như vậy, thật là..... Lý Hồng nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Kỳ đồng học, có phải hiệu trưởng đi tìm Trang Hạo là có quan hệ với ngươi không?"

"Hiệu trưởng đúng là vì ta, chuyện hiệu trưởng bị bắt cứ gạt học viên trong học viện trước đi, ta sẽ đi trao đổi với người Trang gia người." Kỳ Thiếu Vinh khép sách trên tay lại, trầm giọng nói.

"Vậy Kỳ đồng học đi thương lượng với người Trang gia chút đi."

"Hiệu trưởng đã xảy ra chuyện sao?" Lý Hồng nhìn thấy Thiên Diện đi đến, sắc mặt tức khắc thay đổi.

Bình thường khu đặc thù của Thiên Lan học viện không có mấy ai tới, ban nãy Lý Hồng quá mức sốt ruột, không nghĩ tới Thiên Diện cũng ở đây.

"Phó hiệu trưởng không cần khẩn trương, Thiên Diện không phải người ngoài." Kỳ Thiếu Vinh nói.

Lý Hồng gật đầu, nghĩ tới tới quan hệ giữa Kỳ Thiếu Vinh cùng Thiên Diện: "Đúng vậy, đúng vậy."

"Hiệu trưởng là muốn bức Trang Hạo giải trừ khế ước cho ngươi sao?" Dịch Phàm đi về phía Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Ta nghĩ hẳn là vậy!

"Vì ngươi, hiệu trưởng cũng coi như là liều mạng."

Kỳ Thiếu Vinh hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Hiệu trưởng đối với hắn cũng coi như là không tồi, đáng tiếc, chiến lực không cao, dù gì cũng là cao thủ cấp chín a, để người khác bắt dễ dàng như vậy.

Kỳ Thiếu Vinh hít sâu một hơi: "Ta đến Trang gia một chuyến."

............

Trang gia.

Trang Khiêm tràn đầy hưng phấn chạy quanh phòng, Trang Hạo nhìn Trang Khiêm: "A khiêm, ngươi loạn chuyển cái gì?"

Trang Khiêm tươi cười đầy mặt: "Ta kích động a! Đại ca, ngươi không nghe Hồ Phong nói gì sao, hắn nói ngươi hỗn đản đáng chết ngàn lần, không cẩn thận coi Kỳ Thiếu Vinh thành yêu thú mà khế ước! Đại ca, không nghĩ tới Kỳ Thiếu Vinh cũng có ngày hôm nay, hắn cư nhiên bị ngươi coi thành yêu thú khế ước."

Trang Hạo nhấp môi: "Hẳn là không khế ước thành công, nếu ta thật sự khế ước thành công, giữa ta cùng Kỳ Thiếu Vinh sẽ thành lập một loại liên hệ vững chắc."

"Chỉ là, Hồ Phong kia nói......"

"Hắn không nói dối, bất quá, khế ước hẳn là chưa hoàn toàn thành hình, lực ảnh hưởng rất hữu hạn!"

Trang Khiêm khẽ đảo mắt: "Bất quá, cho dù là như thế, đại ca ngươi cũng coi như là bẫy được Kỳ Thiếu Vinh một lần. Đại ca, ngươi thật không tồi, ta nghĩ lúc đó ngươi bị xé áo lại không có lực đánh trả, không nghĩ tới ngươi có thể để lại một chiêu này!"

"Ta cũng không nhớ rõ lúc ấy ta đã làm cái gì." Thời điểm Kỳ Thiếu Vinh đè trên người hắn, cả người hắn đều hỗn loạn, hình như trong lúc hỗn loạn ấy hắn đã vô tình phát động khế ước, bất quá, khế ước tiến hành đến một nửa liền bị đánh gãy.

Một thị nữ đi vào: "Trang Hạo thiếu gia, Kỳ tứ thiếu tới, tam gia đang tiếp đón hắn, tam gia kêu ngài ra ngoài một chuyến."

Trang Khiêm tràn đầy hưng phấn: "Đại ca, Kỳ Thiếu Vinh phải cầu đến trên đầu ngươi, bây giờ ngươi có thể dương mi thổ khí rồi!"

Trang Hạo bất đắc dĩ nhìn Trang Khiêm một cái, đứng lên: "Ta đi gặp Kỳ Thiếu Vinh."

"Ta cũng đi, ta cũng đi."

Trang Khiêm tràn đầy hưng phấn đi theo phía sau Trang Hạo vào đại sảnh.

Kỳ Thiếu Vinh hơi gật đầu với Trang Hạo: "Trang đại thiếu cuối cùng cũng tới!"

"Làm phiền Kỳ tứ thiếu chờ lâu."

"Nghe nói gia sư xảy ra chút hiểu lầm với Trang gia, không biết Trang tam gia có thể thả gia sư về học viện được không, học viện không có gia sư tọa trấn, rất nhiều chuyện không thể xử lý được." Kỳ Thiếu Vinh nói.

Trang Nhân Tuyền gật đầu: "Cái này đương nhiên là có thể, lại nói tiếp, đêm qua sư phụ ngươi đột ngột tới thăm phòng chất nhi ta, là làm ta hoảng sợ một hồi, bất quá, không nghĩ tới sư phụ ngươi vất vả đi một chuyến lại là vì khế ước, kỳ thật, nếu việc này bị truyền ra cũng không có gì, ngươi nói có phải hay không, Kỳ tứ thiếu."

"Cái này chủ yếu là trách ta quá ưu tú, quá mức phong hoa tuyệt đại, chọc cho Trang đại thiếu khó khống chế tâm tình, định ra hôn khế, sư phụ ta không phải là sợ Trang đại thiếu càn quấy không chịu buông tay sao?" Kỳ Thiếu Vinh tươi cười minh diễm.

Trang Nhân Tuyền: "......"

Trang Khiêm: "......"

"Kỳ tứ thiếu, ngươi có biết khế ước trên tay ngươi là khế ước gì không?" Trang Nhân Tuyền hỏi.

"Ta biết a, hôn khế không phải sao? Trang đại thiếu, ta chính là rất được hoan nghênh, tuy rằng ngươi lớn lên rất tuấn tú nhưng không phải kiểu ta thích, ta khuyên ngươi vẫn đừng nên nghĩ quá nhiều thì hơn."

Trang Nhân Tuyền: "......"

Trang Hạo nhắm mắt lại: "Ngươi suy nghĩ quá nhiều, không phải hôn khế, là khế ước chủ tớ."

"Trang đại thiếu, nói cái giá đi, bao nhiêu kim tệ thì ngươi nguyện ý giải trừ khế ước cho ta, ta có, ta nhất định đưa." Kỳ Thiếu Vinh trầm mặt xuống.

Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh, chần chờ một chút rồi nói: "Trên thực tế, ta cũng không biết giải trừ khế ước."

"Ngươi có ý gì?"

"Một khi khế ước đã thành lập thì không dễ giải trừ, hơn nữa, khế ước giữa người với người phức tạp hơn khế ước giữa người với thú nhiều, khế ước giữa ta và ngươi còn được lập thành một cách ngẫu nhiên, ta không có cách nào giải trừ."

Ánh mắt Kỳ Thiếu Vinh thoáng chốc lạnh xuống, "Trang đại thiếu đây là mượn cớ thoái thác?"

Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh, cắn chặt răng: "Cũng không phải là ta cố ý thoái thác, là ta bất lực!"

Kỳ Thiếu Vinh cười lạnh một tiếng: "Trang đại thiếu vô năng đúng là làm ta lau mắt mà nhìn!"

Trang Hạo do dự một chút: "Kỳ thật chỉ cần ta không động đến khế ước, nó sẽ không có ảnh hưởng gì đến ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng ta một điều kiện.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Về Tà Y?"

Trang Hạo gật đầu: "Đúng vậy."

"Không bàn nữa!"

Trang Hạo nhíu mày: "Vì sao?"

"Rất đơn giản. Ta, không, tin, được, ngươi." Kỳ Thiếu Vinh gằn xuống từng chữ một.

Trang Hạo: "......"

Trang Nhân Tuyền xoa xoa mũi: "Kỳ tứ thiếu, danh dự của Trang gia chúng ta vẫn có bảo đảm."

Kỳ Thiếu Vinh hừ lãnh một tiếng: "Có lẽ đi."

Trang Nhân Tuyền: "......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.