Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 237: Chương 237: Phương thuốc




TSCPTĐK - Chương 237

Chương 237: Phương thuốc

Trang Hạo bưng một chén máu tới cho Kỳ Thiếu Vinh, Kỳ Thiếu Vinh che mũi lại, rầu rĩ nhìn Trang Hạo: "Ngươi làm gì?"

Trang Hạo nhàn nhạt giải thích: "Tân Đa Lôi nói bọn họ ở đây đều là tu luyện như vậy, uống máu tăng trưởng sức lực, đây là công pháp, ta đã thử qua, không tồi."

Kỳ Thiếu Vinh nhận lấy pháp quyết Trang Hạo đưa, phát hiện công pháp này rất giản lược, bất quá, Kỳ Thiếu Vinh đây là lần đầu tiếp xúc với công pháp như vậy, cảm thấy rất mới lạ.

"Tân Đa Lôi nói bộ lạc của bọn họ chỉ là tiểu bộ lạc, công pháp rất thô ráp, công pháp của đại bộ lạc càng hoàn thiện hơn, dũng sĩ đồ đằng cũng nhiều hơn."

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Như vậy a!"

Trang Hạo lại cầm lấy một chén máu, ừng ực uống.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo, nhăn mày lại: "Ngươi rất quen a!"

"Nhập gia tùy tục!" Trang Hạo nhàn nhạt cười nói.

Không thể sử dụng ma pháp cùng đấu khí, ở nơi này, Trang Hạo thật sự quá yếu, nhỏ yếu sẽ khiến người bất an, Trang Hạo bức thiết muốn tăng thực lực lên.

Fred từ trên núi đi xuống, Kỳ Thiếu Vinh nhìn nam tử tinh tráng này, hơi sửng sốt một chút.

Lúc trước Kỳ Thiếu Vinh đi gặp Fred, Fred đang bị bệnh tật tra tấn, hơi thở thoi thóp, cả người tản ra khí chất chán chường, hiện tại gặp lại, Kỳ Thiếu Vinh liền có một loại cảm giác chưa từng thấy qua.

Fred dáng người cường tráng, cả người đều là cơ bắp.

"Xin chào!" Kỳ Thiếu Vinh nói.

Fred cười cười: "Xin chào, nghe Tân Đa Lôi nói, là ngươi đã cứu ta?"

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Xem như vậy đi."

"Đa tạ y sư đại nhân." Fred cung kính nói.

Kỳ Thiếu Vinh cười cười, nhàn nhạt nhận Fred thi lễ, từ trong miệng của Tân Đa Lôi, Kỳ Thiếu Vinh đã biết, người của thế giới này rất tôn kính y sư.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Fred, nói: "Nay là ngày cuối cùng, chúng ta sắp phải rời khỏi đây."

Fred gật đầu: "Ta đã biết."

Trang Hạo nhíu mày lại: "Hình như có người tới, chúng ta trốn đi trước."

"Y sư đại nhân." Fred gọi Kỳ Thiếu Vinh lại.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Fred: "Có chuyện gì không?"

"Ta có thể đưa phương thuốc cho người trong bộ lạc không?" Fred hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh do dự một chút, Fred vội vàng giải thích: "Nếu y sư đại nhân nguyện ý cho ta phương thuốc, ta có thể đi theo ngươi cả đời."

Kỳ Thiếu Vinh sửng sốt, theo Kỳ Thiếu Vinh biết, người của thần huyết tộc phi thường chú trọng hứa hẹn, nếu Fred nói sẽ đi theo hắn cả đời, vậy hơn phân nửa sẽ không thất hứa, trên thực tế, Tân Đa Lôi đã sớm biết phối phương, có mấy lần thuốc chính là do Tân Đa Lôi nấu, cho nên Fred kỳ thật không cần phải hỏi ý kiến của hắn.

"Người trong bộ lạc đối xử với ngươi như vậy, ngươi còn nguyện ý giúp bọn họ?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

Fred nhíu mày lại: "Sau khi đưa phương thuốc cho bọn hắn, ta liền trả hết ân dưỡng dục của bộ lạc đối với ta."

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Một cái phương thuốc mà thôi, không tính là gì, ngươi nguyện ý cho liền cho đi."

Fred tràn đầy cảm kích: "Đa tạ."

......

Đám người Jesse hùng hổ tới đây, nhìn thấy Fred khôi phục như ban đầu, không khỏi kinh ngạc trợn mắt há mồm.

"Fred, ngươi khôi phục?" Jesse kinh ngạc nói.

Tân Đa Lôi ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ rất là tự hào: "Ca ca ta chỉ là sinh bệnh, hiện tại hắn khỏi, không còn vấn đề gì."

Jesse sửng sốt một chút, sắc mặt hơi khó coi, "Fred, ngươi làm thế nào loại bỏ tà linh?"

"Tân Đa Lôi, ngươi nói có một y sư đi ngang qua trị liệu cho ca ca ngươi, là thật sao?" Một dũng sĩ đi theo phía sau Jesse, chợt nhớ tới cái gì, kích động hỏi.

Bệnh hủi lan tràn trong bộ lạc, hiện tại đã có hơn ba mươi người nhiễm bệnh.

Con số này còn đang không ngừng gia tăng, hiến tế có ý muốn giết chết hết những người bị bệnh, nhưng trong số những người nhiễm bệnh có ba giống cái, giống cái trong bộ lạc quá trân quý, cho nên bộ lạc hiện tại chỉ có thể tạm thời cách ly người bị bệnh.

Hiến tế nói, bộ lạc sở dĩ có nhiều người nhiễm bệnh như vậy là bởi vì ngay từ đầu không có ngăn chặn ngọn nguồn của tà linh, bởi vậy người bên trong bộ lạc rất có ý kiến với Fred.

"Tân Đa Lôi, phương thuốc đâu? Du y kia có phải để lại phương thuốc không?"

Tân Đa Lôi giận dỗi nói: "Có phương thuốc cũng không liên quan đến các ngươi."

"Tân Đa Lôi, mặc kệ như thế nào, ngươi cũng là từ trong bộ lạc đi ra, ngươi có thể trơ mắt nhìn người trong bộ lạc chết oan chết uổng sao?" Jesse nghĩa chính từ nghiêm nói. "Fred, ta biết ngươi oán hận bộ lạc, nhưng ngươi cũng không thể khăng khăng giữ lấy phương pháp loại trừ tà linh cho riêng mình, trơ mắt nhìn người trong bộ lạc chết! Ngươi làm như vậy là quá ích kỷ!"

Fred nhíu chặt mày: "Tư tế đại nhân có năng lực như vậy, ta nghĩ hắn cũng không cần đến phương pháp của du y đi."

"Tân Đa Lôi, vị du y đại nhân kia đâu?" Một dũng sĩ hỏi.

Tân Đa Lôi nhíu mày đáp: "Hắn đã rời đi."

Y sư cho dù là đi đến nơi nào cũng sẽ được lễ ngộ, nhưng tiền đề đó là y sư bình thường, đám người Kỳ Thiếu Vinh đến từ dị giới, một khi tầng thân phận này bị bóc trần, người trong bộ lạc nhất định sẽ muốn giết chết bọn họ.

Dũng sĩ nọ kích động nhìn Tân Đa Lôi: "Ngươi sao có thể để hắn rời đi như vậy?"

"Lúc ấy hắn để lại phương thuốc, ta cũng không biết là có hiệu quả hay không, chỉ ôm thái độ thử một lần." Tân Đa Lôi nói.

"Vậy ngươi không mang phương thuốc về bộ lạc cũng là bởi vì không xác định được dược tính sao?" Khải Phong đi cùng Jesse hỏi.

Tân Đa Lôi gật đầu: "Không sai."

Khải Phong vừa lên tiếng, sắc mặt Jesse liền đen xuống.

Fred đem phương thuốc cùng mấy gói thuốc còn dư lại cho Khải Phong, sắc mặt Jesse lại càng đen thêm.

Lấy được phương thuốc, đám người Khải Phong liền nhịn không được hưng phấn lên.

Jesse nhìn phương thuốc cùng gói thuốc trong tay Khải Phong, hận không thể nhào tới đoạt, hắn là người dẫn đầu, theo lý, Fred phải đưa cho hắn mới đúng, kết quá, người này lại đưa cho Khải Phong, nếu phương thuốc của Fred thật sự có thể loại trừ tà linh, đây chính là một chiến công lớn!

Jesse không khỏi hối hận đã mang theo nhiều người đi cùng như vậy.

Khải Phong nhìn Fred, cao hứng nói: "Fred, nếu ngươi đã khỏi, vậy liền cùng chúng ta trở về bộ lạc đi."

Fred lắc đầu: "Không được."

Khải Phong không vui nhìn Fred: "Fred, ngươi đừng xúc động, ngươi tuy rằng lợi hại, nhưng một mình ở bên ngoài bộ lạc vẫn rất nguy hiểm."

Fred cau mày nói: "Được rồi, tâm ý ta đã quyết, ngươi đừng nói nữa."

Khải Phong nhìn bộ dáng của Fred, cũng biết lần này bộ lạc đã khiến hắn tổn thương thấu tâm, Fred là một trong số ít dũng sĩ đồ đằng trong bộ lạc, ý nghĩa đối với bộ lạc phi thường.

Đám người Jesse sau khi lấy được phương thuốc từ chỗ Fred liền gấp không chờ nổi trở về bộ lạc.

.....

Tiễn đi đám người Jesse, Tân Đa Lôi âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Kỳ Thiếu Vinh đem hình ảnh của Âm Dương Thảo ra cho Fred nhìn.

"Fred, ngươi từng nhìn thấy loại linh thảo này chưa?"

"Từng thấy." Fred đáp.

Kỳ Thiếu Vinh nhịn không được hưng phấn lên: "Ở nơi nào?"

"Ở trong sách tranh của hiến tế, hiến tế có một quyển trục truyền thừa, bên trong quyển trục ghi lại rất nhiều linh thảo linh dược, hiến tế cho chúng ta xem qua, muốn chúng ta thời điểm ra ngoài săn thú nếu nhìn thấy linh thảo liền mang về cho hắn, loại linh thảo này cực kỳ trân quý, có lẽ chỉ sinh trưởng ở Thương Vân Hồ."

"Vậy chúng ta đi Thương Vân Hồ?"

Tân Đa Lôi nghe vậy vội cản: "Không thể đi!"

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Tân Đa Lôi kích động, khó hiểu hỏi: "Không thể đi? Vì sao không thể đi?"

Tân Đa Lôi nhíu mày, nghiêm túc giải thích: "Chỉ có dũng sĩ đồ đằng cường đại nhất mới có thể an toàn đi vào Thương Vân Hồ, người khác tới Thương Vân Hồ chỉ có thể chịu chết."

Kỳ Thiếu Vinh chần chờ một chút, nói: "Ta có thể biết phân chia thực lực ở nơi này của các ngươi không?"

Tân Đa Lôi gật đầu: "Đương nhiên, bộ lạc Phi Hổ của chúng ta phần lớn đều là dũng sĩ, dũng sĩ dựa theo sức lực lớn nhỏ chia làm dũng sĩ cấp một đến cấp năm, hướng lên trên là dũng sĩ đồ đằng, dũng sĩ đồ đằng chi thành đồ đằng nhất tinh đến ngũ tinh."

Kỳ Thiếu Vinh nhìn về phía Fred, phát hiện trên bả vai lõa lồ của Fred có một ngôi sao.

Kỳ Thiếu Vinh cười cười nhìn Tân Đa Lôi hỏi: "Ngươi là dũng sĩ trình độ gì?"

Tân Đa Lôi ngẩng đầu ưỡn ngực: "Ta là dũng sĩ cấp bốn, trong đám người cùng lứa, ta có thể xem như xuất sắc."

"Ngươi xem ta là trình độ gì?"

"Trình độ dũng sĩ cấp ba." Tân Đa Lôi lại chỉ chỉ Trang Hạo: "Hắn hẳn là có thể đạt tới trình độ dũng sĩ cấp năm."

Kỳ Thiếu Vinh: "......" Cái quỷ gì? Hắn còn không bằng một tiểu hài tử sao! Đáng vui mừng là, Trang Hạo tựa hồ mạnh hơn Tân Đa Lôi một chút.

"Y sư đại nhân, Tân Đa Lôi không phải cố ý!" Thấy sắc mặt Kỳ Thiếu Vinh khó coi, Fred xấu hổ nói.

Kỳ Thiếu Vinh vẫy vẫy tay: "Không sao cả."

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Fred, hỏi: "Nơi này có phải không thể ở lại nữa không?"

Fred gật đầu: "Chắc vậy, nơi này nguyên bản là lãnh địa của một đầu sơn long, sau khi sơn long chết đi, uy áp vẫn còn, dã thú phụ cận không dám tới đây, ở nơi khác không thể thái bình được như vậy, cũng bởi vì uy áp vẫn còn ở đây, cho nên xung quanh không có nhiều con mồi lắm."

Kỳ Thiếu Vinh không khỏi thầm nghĩ: May mắn! Tân Đa Lôi luôn nói sinh tồn bên ngoài bộ lạc rất nguy hiểm, Kỳ Thiếu Vinh còn cảm thấy là Tân Đa Lôi nói quá, hiện tại xem ra cũng là nhờ vào phúc ấm của sơn long, bọn họ mới không có bị dã thú tập kích.

......

Khải Phong nhìn gói thuốc trong tay, mặt mày hớn hở, "Không nghĩ tới Fred còn có vận khí tốt như vậy, có thể gặp được du y đi ngang qua, người trong bộ lạc chúng ta được cứu rồi!"

"Quá tốt, Hi Mễ Á không cần phải chết!" Một dũng sĩ nói, nhi nữ của dũng sĩ kia là Hi Mễ Á, là một trong ba giống cái nhiễm bệnh, hiến tế nguyên bản muốn thiếu chết hết mấy người nhiễm bệnh, nhưng bởi vì người phản đối quá nhiều, cho nên mới không thể thực hành.

"Fred cũng quá nóng tính, hắn một mình ở bên ngoài chỉ sợ sẽ không tốt được." Một dũng sĩ nói.

Jesse không vui lên tiếng: "Hắn sống thế nào cũng là do chính hắn lựa chọn."

Khải Phong bĩu môi: "Fred là dũng sĩ đồ đằng, cho dù hắn ở bên ngoài một mình cũng có thể sống tốt."

Jesse nghe thấy lời Khải Phong nói, sắc mặt càng lạnh hơn.

Khải Phong nhìn sắc mặt của Jesse, âm thầm thở dài, Fred là một trong số những dũng sĩ mạnh nhất bộ lạc, khí lực của hắn lớn, mỗi lần săn con mồi đa phần cũng giao cho bộ lạc, cứ như vậy mất đi một dũng sĩ, nói thật ra vẫn là bộ lạc bị tổn thất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.