Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú

Chương 10: Chương 10: Tướng Công




CHƯƠNG 11: TƯỚNG CÔNG

.

Cám ơn Yamiryu và mauxanhvamauhong đã gợi ý chỗ mình không biết.

.

Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyên Phúc đã có mặt ở trước cửa tẩm cung, nghe ngóng động tĩnh bên trong. Đợi một hồi không thấy động tĩnh, đè nặng cổ họng nhẹ nhàng đứng ở ngoài cửa nhắc nhở:

 

“Thái tử điện hạ, canh giờ không còn sớm.”

 

Nghe được bên trong có động tĩnh, Nguyên Phúc chỉ huy các cung nữ bưng đồ dùng rửa mặt chải đầu cùng quần áo tiến vào bên trong phòng ngủ.

 

“Tất cả nhẹ giọng một chút.” Hiên Viên Hãn Thừa nhìn Lâm Gia Bảo còn ngủ say trong ổ chăn, trong mắt tràn đầy thâm tình.

 

Hiên Viên Hãn Thừa tùy ý các cung nữ hầu hạ rửa mặt chải đầu, mặc quần áo, đôi mắt vẫn nhìn bảo bối của hắn. Lâm Gia Bảo giống như cảm giác được động tĩnh bên người mình, miễn cưỡng mở mắt, cố gắng giãy dụa đứng lên.

 

Chiếc chăn trên người Lâm Gia Bảo theo động tác của hắn mà chảy xuống, lộ ra hai vai tuyết trắng, thân mình đầy những yêu ngân.  Nguyên Phúc nhìn thoáng qua liền không dám nhìn nữa. Hắn nghĩ thầm rằng Thái tử điện hạ đối vị tiểu chủ này thật đúng là sủng ái a. Hiên Viên Hãn Thừa lại đè Gia Bảo nằm xuống,

 

“Còn sớm đâu, ngươi ngủ tiếp trong chốc lát đi. Ta đi vào triều sớm .” Hiên Viên Hãn Thừa nói xong, lại yêu thương mà hôn hôn y.

 

Lần thứ hai Lâm Gia Bảo tỉnh lại cũng không có nhìn thấy Thái tử điện hạ. Nghe được động tĩnh Lâm Gia Bảo thức dậy, hai cung nữ canh giữ ở gian ngoài liền đi vào. Một cung nữ có dáng người cao kều nói:

 

“Lâm tiểu chủ, ngài tỉnh. Nô tỳ là đại cung nữ hầu hạ ngài, tên là Thư Nhã. Thái tử điện hạ mới vừa hạ triều, hiện đang cùng các đại nhân thương nghị ở thư phòng. Thái tử nói ngài dùng đồ ăn sáng trước.”

 

Thư Nhã là một nữ tử thực gầy cao gầy, đem đến cho người ta một cảm giác ôn nhu trầm tĩnh. Một cung nữ còn lại thì tương đối nhỏ xinh hơn, ở một bên chuẩn bị đồ rửa mặt.

 

”Lâm tiểu chủ, nô tỳ cũng là đại cung nữ hầu hạ ngài, tên là Thư Cầm.”

 

Thư Cầm tính tình tương đối hoạt bát, làm Lâm Gia Bảo nhớ tới Ngọc Linh. Thư Cầm vừa mở miệng liền nói không ngừng ,

 

“Lâm tiểu chủ, về quần áo mặc ngày hôm nay, ta đã chuẩn bị cho ngài hai bộ, một màu xanh biếc và một màu thiển lam, ngài muốn mặc bộ nào?”

 

Lâm Gia Bảo thấy Thư Cầm đem hai kiện quần áo lên cho hắn nhìn. Đều là quần áo rất xinh đẹp, chất liệu vải  lóe sáng bóng. Không cần chạm tay cũng có thể tưởng tượng được chúng mềm mịn như thế nào. Cuối cùng Lâm Gia Bảo mặc bộ màu xanh biếc,  đúng  như lời Thư Cầm nói, khi mặc nó vào người liền mang đến cảm giác mát lạnh như nước.

 

Bên trong thư phòng của Thái tử Đông Cung, Hiên Viên Hãn Thừa đang cùng hai người thương nghị vấn đề ngày hôm nay:

 

“Lần này Tiết Vinh tại Giang Nam liên tục mất hai viên Đại tướng, thật khiến cho người ta sảng khoái vô cùng a.”

 

Lưu Trạch Kỳ nghĩ liền cười ha ha. Lưu Trạch Kỳ từng là thư đồng của Hiên Viên Hãn Thừa, hiện đã nhậm chức ở bộ binh, là tâm phúc của Hiên Viên Hãn Thừa. Lưu Trạch Kỳ tính cách hào sảng, giao hữu rộng khắp, nhân duyên ở trong triều rất không tồi. Tiết Vinh là Lại bộ thượng thư, là huynh trưởng gần huyết thống của thái hoàng thái hậu , cũng là thủ lĩnh của Tiết thị bộ tộc.

 

“Tiết thị bộ tộc đã là thế suy sức yếu , Tiết gia kia, trừ bỏ Tiết Vinh thì không còn ai đủ gây sợ hãi. Lần này Thái tử điện hạ đã tốn nhiều tâm tư phái người góp nhặt chứng cứ phạm tội của hai người này, đánh Tiết thị bộ tộc một cái trở tay không kịp.” Trịnh Gia vô cùng cảm phục Thái tử điện hạ.

 

Trịnh Gia cũng là tâm phúc của Hiên Viên Hãn Thừa, Trịnh Gia là người túc trí đa mưu, trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, am hiểu chu dịch suy tính. Kiếp trước Trịnh Gia là quân sư của  Hiên Viên Hãn Thừa, xuất lực không ít giúp hắn bày mưu tính kế, đáng tiếc thân thể thể yếu, nên chết sớm.

 

Ở kiếp này, Hiên Viên Hãn Thừa vô cùng quan tâm đến tình trạng thân thể của thủ hạ. Thỉnh thoảng nhượng thái y kiểm tra, điều trị thân thể cho bọn họ. Việc này càng làm cho bọn họ thêm trung tâm và kính yêu đối với Hiên Viên Hãn Thừa. Hiên Viên Hãn Thừa nói với hai người bọn họ rằng,

 

“Lần này mất đi hai người đều là môn sinh đắc ý của hắn, cũng là cánh tay trái và phải của hắn. Giang Nam là nguồn thu nhập chủ yếu của hắn từ hiếu kính của thủ hạ, sợ là sẽ khiến cho hắn  bí quá hóa liều. Các ngươi gần đây càng phải cẩn thận. Cần chặt chẽ chú ý Tiết thị bộ tộc, đặc biệt là những mối liên hệ cùng Lịch Vương.”

 

“Dạ.”

 

Hiên Viên Hãn Thừa nhìn thời điểm không còn sớm, bảo bối của hắn hẳn là đã thức dậy: ”Hôm nay liền tới đây thôi.”

 

Lưu Trạch Kỳ nghĩ nghĩ, hiểu ý nói, “Nghe nói Thái tử điện hạ hôm qua mới nạp một mỹ nhân.”

 

Trịnh Gia cũng có chút ngạc nhiên, nghe nói là Hoàng hậu nương nương ban cho. Hôm nay,  tâm tình của Thái tử điện hạ thật sự không tồi, xem ra là phi thường vui mừng .

 

“Ha ha, về sau các ngươi sẽ có cơ hội gặp được . Tương lai thấy hắn thì cũng  giống như thấy ta vậy.” Hiên Viên Hãn Thừa nói với bọn họ như thế.

 

Hai người Lưu Trạch Kỳ cùng Trịnh Gia nghe xong không khỏi tò mò về vị tiểu chủ này, rốt cuộc là người như thế nào mà có thể khiến Thái tử điện hạ nói ra những lời  như vậy.

 

Thời điểm Hiên Viên Hãn Thừa mang theo Nguyên Phúc cùng một cái tiểu thái giám trở lại Bình Nhạc uyển, Lâm Gia Bảo đã dùng xong đồ ăn sáng, hiện tại đang nhàm chán ngồi ngẩn người.

 

“Thái tử điện hạ!” Lâm Gia Bảo thấy được Thái tử điện hạ trở lại, vội vàng đứng dậy nghênh đón.

 

Lâm Gia Bảo trải qua tối hôm qua cùng Thái tử điện hạ có những hành động thân mật, nên nhìn thấy Thái tử điện hạ còn có chút thẹn thùng.

 

“Bảo bối, đều dùng xong đồ ăn sáng sao?”

 

Hiên Viên Hãn Thừa không để ý cung nhân chung quanh, hôn một trận vào  khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Gia Bảo.  Lâm Gia Bảo nhất thời bị hắn hôn nên  mặt đỏ tai hồng , nói.

 

”Đã dùng xong , ăn một chén cháo tổ yến, còn có ba cái há cảo tôm .”

 

“Ăn ngon không? Ăn quá ít .” Hiên Viên Hãn Thừa ôm Lâm Gia Bảo hỏi.

 

“Ăn thật ngon, ta đã ăn thực no rồi.”

 

Lâm Gia Bảo nói xong còn không quên sờ sờ bụng nhỏ. Hiên Viên Hãn Thừa nhìn bộ dáng khả ái của hắn , nhịn không được lại hôn y vài cái.

 

“Đây là Nguyên Khánh, về sau liền đi theo bên cạnh ngươi .” Hiên Viên Hãn Thừa chỉ vào một tiểu thái giám nói.

 

“Tiểu nhân Nguyên Khánh thỉnh an Lâm tiểu chủ, tiểu chủ về cứ sai sử tiểu nhân, có cái gì cần chạy đi đây đó đều phân phó tiểu nhân đi làm, tiểu nhân nhất định sẽ  làm tốt, sẽ vì tiểu chủ phân ưu.”

 

Nguyên Khánh là một người thông minh , hắn từ chỗ Nguyên Phúc công công biết được tiểu chủ này của mình rất được Thái tử điện hạ sủng ái. Chính mình chỉ cần tận tâm đi theo hắn, về sau cũng là tiền đồ vô lượng a. Lúc này, Nguyên Phúc tiến lên bẩm báo,

 

“Thái tử điện hạ, Khâu má má đến .”

 

Hiên Viên Hãn Thừa gật đầu, để cho nàng đi vào, Khâu má má tiến vào, trước hết thỉnh an Thái tử điện hạ cùng Lâm tiểu chủ.

 

“Khâu má má hiện tại là quản sự ma ma quản lý toàn bộ nội vụ của Đông Cung, về sau, ngươi có chuyện gì cũng có thể phân phó nàng đi làm.” Hiên Viên Hãn Thừa giới thiệu cho Lâm Gia Bảo .

 

Hôm nay, Khâu má má cuối cùng gặp được Lâm tiểu chủ mà Thái tử điện hạ phá lệ coi trọng. Bộ dáng của tiểu chủ này so với người trong tưởng tượng của nàng hoàn toàn bất đồng. Lâm tiểu chủ nhìn như là một hài tử, hoàn toàn không có yêu mị động nhân giống như trong tưởng tượng của nàng.

 

“Khâu má má hảo…”

 

Lâm Gia Bảo nhu thuận vấn an Khâu má má. Lâm Gia Bảo cũng không bởi vì thân phận hiện tại có chút thay đổi mà cảm thấy bản thân tài trí hơn người, đối với các ma ma lớn tuổi luôn luôn rất lễ phép .

 

“Lâm tiểu chủ khách khí , tiểu chủ nếu có chuyện gì, cũng có thể phái người tới tìm ta.”

 

Khâu má má nhìn bộ dáng Lâm Gia Bảo nhu thuận đáng yêu, cũng rất có hảo cảm. Sau đó Khâu má má hướng Thái tử điện hạ bẩm báo việc chọn người cho Bình Nhạc uyển,

 

“Bên người Lâm tiểu chủ có đại hai cung nữ, bốn cung nữ nhị đẳng, Thái tử điện hạ xem có cần thêm không?”

 

Kỳ thật Lâm Gia Bảo chỉ là một tiểu thị của Thái tử điện hạ mà thôi, đây đã là quy cách cao nhất, nhưng nhìn thấy  bộ dáng Thái tử điện hạ sủng ái Lâm Gia Bảo, cũng bạo gan đề nghị một chút.

 

“Trước cứ như vậy đi, vượt chế cũng không tốt. Về sau hẳn thêm người đi.” Hiên Viên Hãn Thừa trong lòng khay tính , hắn cũng sẽ không để bảo bối của hắn vẫn luôn chỉ làm một tiểu thị mà thôi.

 

Tiếp theo, Khâu má má hồi báo một chút sự việc trong mấy ngày gần đây của Đông Cung cho  Thái tử điện hạ nghe, sau đó liền cáo lui .

 

“Hảo , Thư Nhã, Thư Cầm ngươi cũng đều đã biết , còn bốn cung nữ khác không trọng yếu, về sau tái kiến đi.” Hiên Viên Hãn Thừa ôn nhu nói với Lâm Gia Bảo, sau lại nhìn về phía Thư Nhã cùng Thư Cầm, “Về sau các ngươi phải hầu hạ chủ tử của các ngươi, cũng không thể bởi vì hắn tuổi nhỏ, mềm lòng mà qua loa. Nếu sơ xuất thì sẽ xảy ra chuyện gì, ắt hẳn hai ngươi đều biết.”

 

Lời nói của Hiên Viên Hãn Thừa tuy rằng không nghiêm khắc, thậm chí có chút vân đạm phong khinh . Nhưng một cỗ lãnh ý uy áp vẫn khiến cho Thư Nhã cùng Thư Cầm cùng quỳ xuống, nhất tề hồi đáp:

 

“Nô tỳ nhất định dụng tâm hầu hạ tốt chủ tử.”

 

Hiên Viên Hãn Thừa cảm giác Gia Bảo đang ở trong ngực hắn có chút bị dọa, liền ôm chặt y hơn, tại bên tai Lâm Gia Bảo nỉ non: “Đừng sợ ,  bảo bối của ta…”

 

“Nha… Ta không sợ…” Lâm Gia Bảo bị ôm có chút không thoải mái, hơi hơi giãy dụa.

 

Hiên Viên Hãn Thừa buông Gia Bảo ra, “Vậy ngươi hôn ta một cái.”

 

Lâm Gia Bảo ngại ngùng, “Nhiều người nhìn như vậy …”

 

Hiên Viên Hãn Thừa giương mắt, mọi người chung quanh liền cúi đầu xuống.

 

“Không người nhìn đâu…” Hiên Viên Hãn Thừa ý bảo Lâm Gia Bảo.

 

Lâm Gia Bảo bị hắn nhìn đến không có biện pháp, nhanh chóng hôn một cái ở trên mặt hắn. Hiên Viên Hãn Thừa tuy rằng không thế nào vừa lòng, nhưng không dám tái đùa y, nghĩ thầm rằng cứ để mọi chuyện diễn ra từ từ.

 

“Hảo , canh giờ không còn sớm, chúng ta đi thỉnh an mẫu hậu trước đi.” Hiên Viên Hãn Thừa nói với Lâm Gia Bảo.

 

“Dạ.”

 

Lâm Gia Bảo vừa nghe sẽ đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nghĩ đến hiện tại thân phận của mình bất đồng , có chút khẩn trương.

 

“Chớ khẩn trương, ta đi cùng ngươi.” Hiên Viên Hãn Thừa an ủi.

 

Hiên Viên Hãn Thừa cùng Lâm Gia Bảo ngồi ở trong bước liễn [chắc như GHẾ MÀ CÓ NGƯỜI KHIÊNG nhỉ] được bốn thái giám thân thể cường tráng nâng đi Vĩnh Thọ cung. Lâm Gia Bảo chưa từng có ngồi qua bước liễn, phát hiện tầm nhìn rất trống trải nên có chút mới mẻ tò mò. Chỉ chốc lát sau, bọn họ liền tới Vĩnh Thọ cung. Hiên Viên Hãn Thừa lôi kéo Lâm Gia Bảo vào chủ điện, đồng thời hướng mẫu hậu thỉnh an. Hoàng hậu nhìn Thái tử lôi kéo tay của Lâm Gia Bảo, ngừng một chút, sau lại làm như không có việc gì mà nói:

 

“Thừa nhi các ngươi tới .”

 

“Mẫu hậu, nhi thần mang Gia Bảo hướng ngài thỉnh an. Cảm tạ ngài đã ban  Gia Bảo cho nhi thần, nhi thần thực thích.” Hiên Viên Hãn Thừa chân thành nói lời cảm kích.

 

“Gia Bảo?” Hoàng hậu có chút nghi vấn mà nhìn về phía Thái tử.

 

“An Trúc  vốn có tên là Lâm Gia Bảo, rất êm tai đi, Gia Bảo Gia Bảo, bảo bối trong nhà.” Hiên Viên Hãn Thừa đắc ý nói.

 

Hoàng hậu nghe xong cũng cười , “Là một cái tên rất hay, đến tiến lên để ta cẩn thận nhìn một cái.”

 

Lâm Gia Bảo nhìn về phía Thái tử điện hạ, thấy Thái tử điện hạ mỉm cười cổ vũ hắn, liền đi đến trước mặt Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu thấy tướng mạo Lâm Gia Bảo đúng là rất khá, khí chất sạch sẽ thuần khiết. Một thân xiêm y xanh biếc, cùng với tuổi thanh xuân của hắn nhìn trông rất phù hợp, nếu so với trước đây mặc quần áo cung thị thì đúng là đẹp hơn rất nhiều.

 

“Thật là một hài tử khả ái.” Hoàng hậu nói xong, lôi kéo tay Lâm Gia Bảo, đột nhiên từ ống tay áo bị cuồn lên của Lâm Gia Bảo, nàng nhìn thấy điểm đỏ chói mắt kia… Tuy rằng hoàng hậu sớm biết kết quả, nhưng trong lòng khó tránh khỏi chút mất mát. Hiên Viên Hãn Thừa tiến lên đem Lâm Gia Bảo nhét vào trong ngực, cười nhìn hoàng hậu,

 

“Mẫu hậu ngài làm cái gì vậy? Gia Bảo còn nhỏ đâu…”

 

Hoàng hậu có chút ngượng ngùng mà nói: “Đúng vậy,  Chu má má.” Hoàng hậu ý bảo Chu má má bưng lên ban cho [phần thưởng], nói với Lâm Gia Bảo:

 

“Đây là lễ gặp mặt cho ngươi. Bất kể như thế nào, ngươi hiện tại vào Thái tử Đông Cung, tặng ngọc điệp hoàng thất, chính là người của Thái tử. Về sau phải hảo hảo hầu hạ Thái tử, Thái tử sủng ái ngươi như vậy, không thể thị sủng mà kiêu, phải theo khuôn phép cũ, cũng không thể làm Thái tử mất mặt.”

 

“Dạ.”

 

Lâm Gia Bảo quy củ mà tiếp nhận ban cho. Hoàng hậu đối với thái độ quy củ của Lâm Gia Bảo rất là vừa lòng.

 

“Thừa nhi, đã tới buổi trưa , vậy dùng bữa ở chỗ mẫu hậu đi.” Hoàng hậu nói với Thái tử .

 

“Không mẫu hậu, trước khi nhi thần dùng bữa còn cần uống một chén thuốc điều trị nên không bồi mẫu hậu dùng bữa được.” Hiên Viên Hãn Thừa nghĩ nghĩ cùng hoàng hậu nói.

 

“Vậy ngươi nhanh chút mà trở về dùng dược đi, không được trì hoãn .” Hoàng hậu tin là thật.

 

“Nhi thần cáo lui , về sau nhi thần sẽ thường xuyên mang Gia Bảo lại đây bồi ngài.” Hiên Viên Hãn Thừa lôi kéo Lâm Gia Bảo đồng thời hành lễ cáo lui.

 

Hiên Viên Hãn Thừa cùng Lâm Gia Bảo đồng thời ngồi trên bước liễn, Lâm Gia Bảo nhìn Thái tử điện hạ muốn nói lại thôi.

 

“Ân… Bảo bối, ngươi muốn nói cái gì?” Hiên Viên Hãn Thừa hỏi hắn.

 

“Thái tử điện hạ… Ngài mới vừa nói phải uống dược, là bị bệnh sao?” Lâm Gia Bảo quan tâm hỏi.

 

“Đúng vậy, ta có nội thương…”

 

Hiên Viên Hãn Thừa vừa nói vừa nhìn phản ứng của Lâm Gia Bảo, Lâm Gia Bảo nghe được lời nói của Thái tử điện hạ,  ánh mắt lập tức mở to, khẩn trương hỏi:

 

“Bị nội thương gì a? Có bị thương nặng không?”

 

“Ha ha, lừa gạt ngươi, đứa ngốc! Nếu dùng bữa ở chỗ  mẫu hậu, ngươi sẽ chỉ có thể đứng hầu hạ thôi.” Hiên Viên Hãn Thừa đối với thái độ khẩn trương của Lâm Gia Bảo rất là vừa lòng.

 

“Thái tử điện hạ ngài đối với ta thật tốt ! Cám ơn Thái tử điện hạ!” Nguyên lai là vì hắn, Lâm Gia Bảo nghe xong cảm thấy Thái tử điện hạ đối với hắn thật tốt quá.

 

“Bảo bối, ngươi không cần xưng hô ta là Thái tử điện hạ, rất xa lạ , ngươi nghĩ xem, chúng ta đều đã thân mật như vậy.” Hiên Viên Hãn Thừa thổi nhiệt khí vào bên tai Lâm Gia Bảo, nhìn mặt Lâm Gia Bảo dần dần đỏ lên.  “ Gọi ta là Hãn Thừa  thì như thế nào?”

 

Lâm Gia Bảo tránh đi nhiệt khí hắn thổi tới, “Gọi thẳng tục danh Thái tử điện hạ là không phù hợp quy củ a…”

 

Hiên Viên Hãn Thừa không chịu buông tha hắn, “Vậy gọi  ta là tướng công thì như thế nào, lúc có hai người chúng ta thì gọi như thế. Hãn Thừa cùng tướng công, ngươi phải chọn một cái.”

 

Lâm Gia Bảo nghĩ nghĩ, tuy nói không thể gọi thẳng tục danh Thái tử điện hạ, nhưng cung quy cũng không nói không thể gọi là tướng công a, hơn nữa,  bản thân hắn có một chút tư tâm. Lâm Gia Bảo nhìn nhìn bốn phía, để sát vào bên tai Thái tử điện hạ nhẹ giọng kêu lên: “Tướng công…”  (^_^).

 

Hiên Viên Hãn Thừa sau khi nghe xong tâm hoa nộ phóng [trong lòng sung sướng , vui vẻ], cười ha ha, “bảo bố ngoan của ta , gọi thêm vài tiếng nữa nào.”

 

Lâm Gia Bảo thẹn thùng, sau đó dưới sự thúc giục không ngừng của Hiên Viên Hãn Thừa, hắn  lại nhẹ giọng gọi vài tiếng tướng công, làm Hiên Viên Hãn Thừa vui sướng không thôi.

 

Đây chính là bảo bối của Hiên Viên Hãn Thừa, một chút trân trọng có thể làm y đối với ngươi tràn đầy ỷ lại, xem ngươi là người trọng yếu nhất. Hắn không biết hai thế này hắn tích được phúc đức gì mà lão thiên gia có thể làm cho hắn trọng sinh, hảo hảo quý trọng bảo bối. Hiên Viên Hãn Thừa ta phát thệ kiếp này nhất định không phụ ngươi.

 

Thái tử điện hạ cùng Lâm tiểu thị dọc theo đường đi tiếng cười không ngừng, Lâm Gia Bảo có thể khiến Thái tử điện hạ vui vẻ, tin tức này nháy mắt truyền khắp toàn bộ hậu cung.

—–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.