Trọng Sinh Chi Sủng Nịch Thành Nghiện

Chương 35: Chương 35: Chỉ mình anh thôi




Rõ ràng phải là quan hệ căng thẳng, rõ ràng hai anh em rốt cuộc sẽ biến thành người xa lạ, nhưng không biết hiện tại Diệp Cảnh cùng Diệp Phong đã làm những gì, lại có thể sai lệch hoàn toàn so với dĩ vãng như thế. Ít nhất là vào lúc nửa đêm, Diệp Cảnh không còn ở phòng riêng nữa, mà lại mò mẫm lên giường em trai.

Diệp Phong theo thói quen lẩm bẩm vài tiếng, sau đó rúc sâu vào trong lồng ngực anh trai, cái mũi chun lại hít thở hương vị thân thuộc. Nhưng đến khi đột nhiên bừng tỉnh, bản thân tự cảm thấy 囧 vô hạn, mẹ nó, cái thói quen chết tiệt này.

“Anh hai……” Bé thỏ con muốn chui đầu ra, nhưng bị móng vuốt của anh trai kéo về. → →

“Ngoan, thắt lưng còn đâu không? Anh hai sẽ giúp em xoa bóp.” Vừa nói vừa không có hảo ý thò móng sói sờ soạng trong chăn.

“Ư ~” Thắt lưng của Diệp Phong là chỗ rất mẫn cảm, bị bàn tay ấm áp của anh trai vuốt ve, sự tê dại lập tức đánh thẳng lên đại não, làm cho toàn thân cậu mềm nhũn.

Thoang thoảng bên mũi là hương vị quen thuộc khiến người ta yên tâm, chính là hương cam mà Diệp Phong thích nhất

~ “Anh hai ~” Bé thỏ con híp mắt lại, khóe miệng cong cong, trên mặt tràn đầy cảm giác thỏa mãn tràn trề. Thật ra trong lòng cậu vẫn luôn hiểu rõ, không phải sao? Từng chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống của cậu đều lưu lại dấu ấn của anh trai, từ hương thơm cậu thích từ nhỏ đến tranh vẽ, thậm chí là cả bàn chải đánh răng.

Một lần cuối cùng, hãy thử tin tưởng một lần cuối cùng, chờ mong một lần cuối, Diệp Phong thầm nghĩ như thế. Bởi vì tới tận bây giờ vẫn chưa chiếm được, cho nên ngay sau lần đầu tiên được nhấm nháp tình thương của người một nhà, cậu mới có thể luyến tiếc………buông tay đến vậy.

Thế nên anh hai à……. Xin anh cả đời này, nghìn vạn lần đừng khiến cho em thất vọng nữa.

Diệp Phong mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, đám tóc xoăn luôn ngơ ngác ngo ngoe trên đầu dường như cũng say giấc, mềm mại úp sấp xuống, nương theo hô hấp của bé thỏ con mà hơi phập phồng.

Ánh trăng màu bạc như thác đổ, luồn qua khung cửa sổ sát đất, tạo thành dải ngân hà lấp lánh xinh đẹp.

Diệp Cảnh nhẹ nhàng nghiêng người, một tay chống đầu, cẩn thận ôm bé con nằm bên cạnh dựa sát vào ngực. Dưới ánh trăng, cục cưng của anh đang say ngủ, xinh đẹp tựa như mỹ nhân ngư.

Ngón tay thon dài của Diệp Cảnh khẽ vuốt ve đám tóc đen mềm mại rũ xuống gối cùng da thịt cực kỳ non mềm như sứ tráng men của Tiểu Phong. Anh chăm chú nhìn đứa em trai bảo bối nhà mình, trong con ngươi đen trầm lắng là sự dịu dàng sủng nịch vô bờ bến.

“Tiểu Phong……” Diệp Cảnh nhịn không được cúi đầu, hôn phớt lên cánh hoa phiếm hồng mê người kia, hương vị vẫn luôn ngọt ngào như thế, khiến anh hận không thể ôm chặt lấy người trong ngực, mạnh mẽ chà đạp một phen.

Thật tốt, Tiểu Phong không có rời bỏ anh, không trốn tránh anh, càng không hề hận anh. Diệp Cảnh ghé sát vào vòng eo thon nhỏ lộ ra bên ngoài áo ngủ của Tiểu Phong, nhẹ nhàng cắn cắn, không dám dùng nhiều sức, chỉ để lại một dấu hôn nhàn nhạt.

Tiểu Phong, cả đời này anh hai nhất định sẽ che chở cho em, cả đời này sẽ luôn dùng thật tình để đối đãi với em, tuyệt đối không bao giờ để em chịu bất cứ oan ức nào nữa.

Bé thỏ con đột nhiên chóp chép miệng vài cái, không biết mơ thấy mộng đẹp gì mà khóe môi khẽ cong lên, mỉm cười ngọt ngào.

A…….Ý cười trên môi Diệp Cảnh càng sâu, nhẹ nhàng xê dịch lại chăn cho em trai. Tuy giờ đang là mùa hè nhưng thân thể Diệp Phong vốn không tốt, anh cũng không dám lấy thể chất của em trai bảo bối ra đùa giỡn. Nhét cánh tay Diệp Phong vào trong chăn xong, anh cẩn thận nằm xuống, một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên lưng Tiểu Phong, cả cơ thể cậu lúc này dường như bị anh gói chặt bên trong lồng ngực rộng lớn.

Diệp Phong cong người lại, theo bản năng xích tới gần, khuôn mặt nhỏ nhắn ép sát vào ngực Diệp Cảnh, đỉnh đầu vừa vặn chạm đến cằm anh. Đáy mắt Diệp Cảnh lập tức tối sầm, tâm tư vốn bình lặng lại bắt đầu xao động.

Tay anh nhẹ nhàng thâm nhập vào sâu bên trong quần áo Diệp Phong, vuốt ve làn da nhẵn nhụi như tơ lụa kia, xúc cảm vẫn tốt như trước, trong khoảng thời gian xa cách một tháng này……… anh luôn nhớ nhung cảm giác tuyệt vời ấy.

“Tiểu Phong……..” Thanh âm trầm thấp vang lên, rõ ràng Diệp Cảnh đang phải đè nén dục vọng ào ào trỗi dậy, hạ thân cứng rắn bất ngờ. Chỉ cần nhìn xuống là có thể thấy dung nhan lúc ngủ của Tiểu Phong, hệt như một bé thỏ nhỏ vậy, nhu thuận, ngoan hiền, tựa hồ để mặc cho anh……muốn làm

Tiểu Phong……. Diệp Cảnh xoay người, muốn đứng dậy đi vào WC, xem ra đêm nay phải dựa vào cô nàng năm ngón rồi, bằng không, muốn ngủ cũng chẳng thể ngủ được. Ai ngờ anh mới chỉ khẽ nghiêng người, Diệp Phong đã lăn theo, ôm chặt lấy anh.

Diệp Cảnh không dám động nữa, cự vật đứng thẳng nóng cháy đã cọ sát vào bụng Diệp Phong, anh dường như có thể cảm nhận được hơi thở phập phồng rất nhỏ của cậu đằng sau lớp áo mỏng manh kia.

“Tiểu Phong………Tiểu Phong……..” Diệp Cảnh không muốn đánh thức em trai, lại càng không muốn vì hạ thân thức tỉnh mà khiến cậu ngủ không thoải mái. Thế nên anh quyết định dựa vào sát hơn, để thằng nhỏ tha hồ ma xát thắt lưng Diệp Phong, cách một tầng vải dệt mơn trớn da thịt cậu.

Tiểu Phong…….. Anh giống như đang thấy ảo ảnh. Em trai bảo bối của anh đang vặn vẹo dưới thân anh, thấp giọng rên rỉ, sắc mặt ửng hồng, đôi mắt sũng nước như chất chứa cả một hồ nước trong xanh nhìn anh không chớp mắt.

Anh hai……. Cái miệng nhỏ nhắn hé mở, mơ hồ có thể nhìn thấy đầu lưỡi hồng nhạt mê người, hệt như bé mèo ngoan ngoãn mặc người chơi đùa, phát ra tiếng rên đầy mị hoặc.

…………….

Buổi sáng, Diệp Phong vừa mở mắt liền phát giác bản thân đang nằm gọn trong lồng ngực anh trai ngủ ngon lành. Cậu ngẩng đầu nhìn ngắm dung nhan say ngủ của anh trai, tuy từ nhỏ đến lớn đã từng xem vô số lần, nhưng chỉ duy nhất lần này Diệp Phong mới tự nhiên cảm thấy khác thường.

Đẹp trai y như hai kiếp trước. Diệp Cảnh vốn thuộc dạng người mà người ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể khắc sâu trong tâm trí. Khí chất lạnh lùng trời sinh, cảm giác tồn tại vô cùng mạnh mẽ, đuôi lông mày hơi nhếch, chứng tỏ đó là một người đầy tài năng, giống như đang bễ nghễ liếc nhìn chúng sinh thiên hạ.

Mi mắt Diệp Cảnh khẽ động, từ từ mở ra, đập vào mắt anh chính là gương mặt quen thuộc của bé thỏ con, cậu đang chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh.

“Anh hai ~” Bé thỏ con bật cười, đám tóc xoăn ngốc ngốc trên đầu vì thế mà rung lên, đáng yêu vô cùng.

Diệp Cảnh cúi đầu hôn lên trán cậu: “Chào buổi sáng!”, rồi vui vẻ mỉm cười.

Diệp Phong có chút ngây dại, nhưng ngay sau đó đôi môi lập tức cong lên, vòng tay ôm lấy cổ anh trai, hôn “chụt” lên hai má anh một cái.

“Anh hai ~” Cậu cọ cọ tóc vào cằm Diệp Cảnh, rồi bò dậy, khóa ngồi trên đùi anh, hai cẳng chân vòng qua thắt lưng anh, tay cũng giống như xúc tu bạch tuộc, câu lấy cổ anh: “Anh hai ~ chúng ta ra nước ngoài du lịch đi!”

“Được, Tiểu Phong muốn đi đâu cứ nói, anh hai sẽ đưa em đi!” Diệp Cảnh đỡ dưới mông Diệp Phong, ôm em trai bảo bối vào buồng vệ sinh.

Diệp Phong vùi đầu vào hõm vai Diệp Cảnh, rầu rĩ lên tiếng: “Em muốn đi Maldives, anh hai, em muốn ngắm đảo san hô ở đó”.

Diệp Cảnh chợt cứng người, cánh tay theo bản năng co rút lại rất nhanh.

“Tiểu Phong………..”

“Anh hai?” Cảm nhận được anh có gì đó là lạ, bé thỏ con nghiêng đầu, khó hiểu nhìn anh trai nhà mình, “Anh hai………không muốn sao?”

Bé thỏ con dè dặt hỏi, Diệp Cảnh giật mình xoay đầu qua, nhìn vào cặp mắt trong suốt đang dần ảm đạm của cậu, đáy lòng nhất thời chua xót.

“Sao có thể chứ!” Diệp Cảnh vội vàng mở miệng, vuốt ve cái đầu xù tóc an ủi: “Anh hai chỉ cảm thấy khó hiểu thôi, vì sao Tiểu Phong luôn thích tới Maldives như thế?”

Kiếp trước cũng thế, mà hiện tại cũng vậy……….

“Em không biết………” Diệp Phong mơ hồ lắc đầu, “Chẳng qua trong lòng…….. đột nhiên xuất hiện ý tưởng đó thôi”.

“Vậy Tiểu Phong cẩn thận suy nghĩ nhé được không? Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hai anh em chúng ta ra nước ngoài du lịch, nhất định phải tạo ra những kỷ niệm đầy ý nghĩa”.

“Vâng!” Diệp Phong gật đầu, cảm thấy anh trai nói cũng có lý, đích xác không nên quyết định theo cảm tính, bé thỏ con đơn thuần một chút cũng không nhận ra, anh trai nhà mình chỉ đang tìm cách để em trai buông tha ý niệm tới Maldives trong đầu mà thôi.

Đối với Diệp Cảnh mà nói, Maldives chính là một cái tên ám ảnh, thời thời khắc khắc khiến anh nhớ tới nguyên nhân vì sao Diệp Phong lại gặp phải tai nạn giao thông.



Nhìn thấy tập ảnh về đề tài “Bầu trời qua lăng kính máy ảnh”, Diệp Phong vui vẻ lật ra xem. Diệp Cảnh nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu, sau đó nhẹ nhàng kéo cậu lại gần, ôm trong ngực. Tiểu Phong tất nhiên thuận theo, ngả đầu vào lồng ngực của anh trai, cọ cọ tìm một vị trí thoải mái.

“Đừng vội, từ từ xem ~” Diệp Cảnh bóc vỏ quýt, từng miếng từng miếng đút cho em trai. Nhìn cái miệng hé ra nhai nuốt như một chú sóc nhỏ kia, trong lòng anh càng thêm thỏa mãn.

Thừa dịp này phải dưỡng béo em trai mới được. Đây chính là kế hoạch lớn nhất sắp tới của Diệp Cảnh.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cha Diệp gần như đã đổ hết toàn bộ công việc lên đầu anh, còn bản thân thì chưa ra dáng vẻ công thành danh toại, lui về phía sau. Điều duy nhất làm cho Diệp Cảnh vui mừng chính là việc sau khi cha Diệp nằm bẹp ở nhà vài ngày, đã nghe lời bác sỹ dọn đến Australia an dưỡng.

Khi nhận được tin này, Diệp Phong chỉ khẽ thở dài một cái, còn Diệp Cảnh thì dĩ nhiên chẳng thèm quan tâm.

Diệp Phong nộp nguyện vọng thi đại học theo đúng ý muốn của anh trai, là đại học nằm trong thành phố B như kiếp trước. Trong ba tháng nghỉ ngơi, hai anh em đã tới phía Tây Nam Bolivia khoảng một tháng, chậm rãi tìm hiểu “Bầu trời qua lăng kính máy ảnh”.

Cameras trong khu “Bầu trời qua lăng kính máy ảnh” hình như lúc nào cũng tìm được góc chụp tốt nhất, vùng thảo nguyên hoang dã khi nằm trong ảnh nhìn càng thêm rộng lớn bao la, hình ảnh mặt hồ còn lăn tăn từng đợt sóng nhỏ, lấp lánh ánh mặt trời, tạo nên sắc thái làm say lòng người.

Hai tháng còn lại, Diệp Cảnh đi đâu cũng mang Diệp Phong theo, hận không thể biến nhỏ cậu lại rồi bỏ túi. Nếu không phải đã xác định đó là hai người tách biệt thì ai cũng ngờ rằng có phải bọn họ là một hay không!

Nhân viên trong công ty bày tỏ, bọn họ quả thực vô cùng hoan nghênh nhị thiếu gia, chỉ cần nhìn thấy nhị thiếu gia tinh thần sáng láng, lúc nào cũng lộ ra nụ cười ấm áp như ánh mặt trời thì bọn họ có thể rực rỡ cả ngày.

Chậc, đừng hiểu lầm nhị thiếu gia có năng lực chữa bệnh thần kỳ nhá! Đơn giản chỉ là vì, mỗi khi nhị thiếu gia tới, tâm tình đại thiếu gia nhất định sẽ tốt hẳn lên, hơn nữa nếu tâm trạng của nhị thiếu gia vui vẻ thì đại thiếu gia còn càng cao hứng hơn nữa. Một số vị quản lý các ngành chủ quản sẽ nhân cơ hội này lên xin xỏ rằng chỉ tiêu nhiệm vụ tháng này đặt ra quá cao, liệu chủ tịch đại nhân có thể giảm bớt được hay không. =_=|||

Có một lần, Diệp tổng lẻ loi đến công ty, mặt mày đen thùi lùi, cả người tản ra âm khí u ám, mưa rung gió giật, sấm chớp ầm ầm, thế nên ngay đến dì lao công chuyên lau cửa kính cũng bị hung hăng phê bình một trận.

Sau đó, mọi người mới ngầm tìm hiểu được, hóa ra hôm đó nhị thiếu gia đi tụ hội với đám bạn trong trường, thậm chí còn chả thèm báo trước.

Cho nên mới nói, nhị thiếu gia đại nhân à, cầu xin ngài mau trở lại, chủ tịch cần ngài, con dân chúng tôi càng cần ngài hơn nữa a a a! ! !

Nhị thiếu gia đã leo lên được cấp bậc đại học bày tỏ, tui hoàn toàn không hiểu được tiếng lòng của mọi người đâu à nha. ╮╭

Về vấn đề tập quân sự ở trường đại học, Diệp Phong đã phải không ngừng kiên trì mới tranh thủ được mấy hôm nghỉ cuối tuần. Anh trai đại nhân cuối cùng cũng phải nhượng bộ, nhưng kiên quyết yêu cầu Diệp Phong tối nào cũng phải về nhà ngủ.

Anh thực sự không thể chịu nổi cảnh em trai bảo bối nhà anh ở cùng với mấy thằng con trai thối hoắc trong phòng ký túc xá chật hẹp kia, thậm chí rất có thể Diệp Phong còn bị cả đám nhìn ngắm lúc cởi trần.

Về chuyên ngành học, cũng không biết Diệp Cảnh sắp xếp như thế nào mà Diệp Phong có thể vào khoa nghệ thuật, chuyên ngành thiết kế chụp hình. Diệp Phong vô cùng kích động, mỗi ngày đều tủm tìm cười ngồi trên xe anh trai đến trường.

“Anh hai, anh nói xem, sau này em có thể mở một cuộc triển lãm trừng bày ảnh chụp của em không nhỉ?” Là một người trẻ tuổi khí thế sục sôi, cậu vẫn luôn nhịn không được mơ về một tương lai tươi sáng.

“Đương nhiên rồi!” Diệp Cảnh dừng xe lại, nâng tay lên vén lọn tóc bị rối bên thái dương Diệp Phong, “Đến lúc đó anh hai sẽ giúp em sắp xếp”.

“Vâng”.

Diệp Cảnh tiến lại gần……bắt lấy đôi môi Diệp Phong, hơi thở của cả hai tự nhiên sâu lắng, trao đổi một nụ hôn dài lưu luyến.

“Vào trường đi, giữa trưa nay anh sẽ tới tìm em.” Đáy mắt Diệp Cảnh tràn ngập dịu dàng.

Diệp Phong gật đầu: “Nếu anh bận thì đừng đến, không cần ngày nào cũng phải tới ăn với em đâu”.

Diệp Cảnh không nói gì, anh sợ nếu nói nhiều quá thì sẽ làm lộ suy nghĩ thật của mình mất.

Mỗi ngày anh tới tìm em là vì sợ em tìm được bạn mới đó Tiểu Phong….. Em mãi mãi chỉ có thể có một mình anh làm anh trai mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.