Trọng Sinh Chi Sủng Nịch Thành Nghiện

Chương 34: Chương 34: Giới hạn mơ hồ




“Tiểu Phong, anh yêu em”.

Diệp Phong chưa bao giờ thấy một Diệp Cảnh nhỏ bé đến thế, đây đã chẳng phải là lấy lòng nữa, mà hoàn toàn biến thành cầu xin. Sức lực của Diệp Cảnh rất lớn, gắt gao ôm chặt cậu trong lồng ngực, giống như một con thú đang gắng sức bảo vệ thứ mà nó quý trọng nhất.

Diệp Phong nhất thời ngây ngẩn cả người. Diệp Cảnh cúi đầu liếm lên vành tai mẫn cảm của cậu, rồi dọc theo tai xuống tới cằm, đụng vào đôi môi mềm mại đáng yêu kia.

Hơi ấm cùng hương vị tốt đẹp đến thế khiến Diệp Cảnh không nhịn được, dùng đầu lưỡi tinh tế thử thăm dò độ cong mê người ấy, thầm nghĩ muốn tiến thêm một bước, thâm nhập sâu hơn một chút, tỉ mỉ nhấm nháp tân dịch tuyệt vời đầy cám dỗ bên trong. (tân dịch: nước miếng, nước bọt)

“Ưm……..” Tiếng nức nở phát ra từ trong cổ họng Diệp Phong, đáy mắt nhất thời bị tầng sương mù mê man che phủ, một sợi ngân tuyến từ khóe miệng hai người trào ra, chảy men theo đường cổ quyến rũ, càng nhìn càng cám dỗ.

“Tiểu Phong……..” Diệp Cảnh ghé sát bên tai Diệp Phong mà thủ thỉ, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của cậu.

Diệp Phong theo thói quen dựa sát vào lồng ngực Diệp Cảnh, hé miệng thở dốc từng ngụm, qua một hồi lâu mới chậm rãi thanh tỉnh. Ngước mắt nhìn lên lại đối diện ngay với ánh mắt dịu dàng ôn nhuận như nước của Diệp Cảnh, cậu mơ hồ cảm giác được có gì đó không hợp lý, dường như…….thay đổi rồi!

Trong mắt Diệp Phong hiện lên sự ngờ vực khó tin, rõ ràng…..không nên như thế, không nên như thế……….

“Anh hai……….”

Diệp Cảnh cúi đầu xuống, hôn lên khóe mắt cậu: “Tiểu Phong, xin lỗi em, nhưng cả đời này anh hai sẽ không buông tay lần nữa đâu!”

Kiếp trước là do anh ngu ngốc, thầm nghĩ chỉ cần trốn tránh là có thể tránh được tất cả, chỉ cần trốn tránh trách nhiệm thì bản thân có thể sống tốt hơn một chút. Nhưng cái chết của Tiểu Phong giống như trận sấm rền vang đã đánh thức anh, tùy ý lạnh lùng, tùy ý tổn thương, khiến Tiểu Phong mà anh yêu nhất tuyệt vọng đến mức rời xa trần thế………

Chờ cho đến khi anh hoàn toàn tỉnh ngộ thì ngay cả cơ hội đền bù cũng chẳng còn.

Thật may, thật may anh có được cơ hội sống lại để làm lại hết thảy, một lần nữa bắt đầu lại từ đầu. Diệp Cảnh đột nhiên nghĩ thông suốt, cho dù Tiểu Phong khôi phục trí nhớ thì sao, cho dù nhớ hết mọi chuyện ở kiếp trước thì thế nào, cho dù hận anh thì có làm sao.

Anh tuyệt đối không bao giờ buông tay, tuyệt đối không buông tay!

Trước đây Diệp Cảnh từng nghĩ cho dù phải bẻ gãy cánh chím của Tiểu Phong, cũng muốn chặt chẽ giữ cậu bên người, nhưng đến tận bây giờ anh mới phát hiện, bản thân so với trong tưởng tượng của mình yếu đuối hơn nhiều. Anh luyến tiếc tổn thương Tiểu Phong. Thậm chí anh còn có những ước muốn tầm thường nhất, chỉ cần Tiểu Phong ở lại bên anh là tốt rồi, chỉ cần Tiểu Phong không đẩy anh ra, cho anh cơ hội bồi thường thì thật tốt biết bao.

Đã từng cho rằng Tiểu Phong thật hèn mọn, chỉ vì chờ đợi một sự quan tâm dù bé nhỏ nhất của anh mà hy vọng, nhưng anh chưa bao giờ cho Tiểu Phong cơ hội. Như vậy, ở kiếp này, anh cũng chỉ có thể càng hèn mọn hơn, hèn mọn cầu xin Tiểu Phong cho anh một cơ hội xa vời……..

Thế nhưng bản thân anh mãi mãi vẫn là ‘sát tinh’ của Tiểu Phong sao…… Khóe miệng Diệp Phong khẽ nhếch lên một tia cười khổ.

Đáy mắt bé thỏ con hiện lên tinh quang có chút phức tạp, ở kiếp này anh trai rất hay hôn cậu, những rõ ràng hoàn toàn khác biệt với nụ hôn ban nãy, không hề có nhịp thở mãnh liệt như thế, cũng không chứa dục niệm mạnh mẽ đến vậy.

Trong kiếp thứ nhất, Diệp Phong là một công tử nhà giàu gặp dịp thì chơi, không những lấy đàn ông làm vật tiết dục, thậm chí còn chơi cả những trò tình thú đầy kích thích, cho nên cậu không hiểu tình yêu là gì. Đến kiếp thứ hai, Diệp Phong là một học trò ngoan ngoãn, mỗi ngày chăm chỉ học tập, hướng về tương lai, thế nên cậu càng không hiểu tình yêu. Bởi vậy, hiện tại, Diệp Phong hoàn toàn không rõ anh trai bị làm sao, bỗng nhiên làm ra những hành động rất lạ cùng nói những lời kì quái.

Nhưng cảm xúc nhạy bén đã nhắc nhở cậu, tâm tình anh trai nhà mình lúc này không biết vì sao cực kỳ không tốt, không, nếu nói không tốt thì chẳng bằng nói bất an mới đúng.

Vì sao chứ, người nên bất an không phải chính là cậu sao? Diệp Phong càng nghĩ càng mơ hồ.

Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ, Diệp Cảnh cúi đầu nhìn gương mặt ngốc manh của Tiểu Phong, nội tâm lặng lẽ thở dài. Tiểu Phong của anh luôn luôn lơ mơ như thế, thật khiến người ta mềm lòng. Mềm mềm đáng yêu giống như một chú gấu bông nhỏ, chỉ cần ngước mắt nhìn cũng có thể dụ người phạm tội.

“Tiểu Phong, anh yêu em, không phải là tình cảm anh em thông thường, mà là yêu, giống như tình yêu cả đời của nam nữ vậy, em có hiểu những lời anh nói không?”

Diệp Phong: = 口 =

Nháy mắt rơi vào trạng thái sốc toàn tập, đầu óc hỗn loạn.

“Nếu Tiểu Phong muốn hỏi vì sao kiếp trước anh hai lại làm như vậy, thì đó là bởi vì anh hai vẫn luôn trốn tránh, nhưng cuối cùng, kết quả của sự trốn tránh……..lại chính là hối hận không kịp”.

“Cho nên Tiểu Phong…….Cả đời này anh hai tuyệt đối sẽ không buông tay nữa, anh em thì sao, đồng tính thì thế nào, chẳng qua anh chỉ đang yêu thương một người mà thôi, mà người này vừa đúng là nam, lại vừa đúng là em trai của anh.” Trong mắt Diệp Cảnh tràn ngập yêu thương, cưng chiều, ngón tay thon dài vuốt ve hai má Tiểu Phong, nhất thời để lại ấn ngân hồng nhạt trên làn da trắng nõn.

Da Tiểu Phong vẫn luôn mẫn cảm như thế ~ Diệp Cảnh khẽ cười.

Mà Diệp Phong hiện tại thì sao? Cậu vẫn còn bị vây trong trạng thái hoàn toàn khiếp sợ.

Này này này, cậu tuyệt đối là nghe nhầm ha! Hoặc là cách thức về nhà hôm nay của cậu không đúng? Anh trai sao có thể nói yêu cậu chứ?! Không không không, chuyện này không thể nào xảy ra, nhất định là phương thức sống lại của cậu sai chỗ nào rồi.

Ở kiếp trước, cậu đúng là chưa từng thấy dáng vẻ của anh trai khi hẹn hò với người khác…….. Nhưng cậu vẫn còn nhớ rõ cậu đã từng thấy anh hai hôn một cô gái mà! Tuy rằng cô gái đó là do cha Diệp sắp xếp……

“Anh hai, em…….” Diệp Phong thật cẩn thận rụt đầu lại, hai mắt to tròn sũng nước chớp chớp, thoạt nhìn càng dụ hoặc hơn bình thường.

Một tay Diệp Cảnh ôm chặt lấy vòng eo Diệp Phong, tay còn lại thì xoa xoa lưng cậu, chậm rãi vuốt ve, khiến cậu rơi vào sự thoải mái khó cưỡng, thỏa mãn híp mắt lại, cực kỳ giống bé mèo nhỏ lười biếng.

“A~”

Diệp Cảnh cúi đầu, bắt lấy đường cong phớt hồng quyến rũ kia, nụ hôn phớt nhẹ nhàng không hề mạnh mẽ như ban nãy. Nhưng dịu dàng như thế, mềm mại lướt qua đôi môi mẫn cảm càng dễ dàng khiến đối phương cảm nhận được thứ tình yêu ngọt ngào trong đó.

Diệp Phong theo thói quen cọ cọ vào cằm Diệp Cảnh, bẹp một ngụm, cắn lên hầu kết anh, đầu lưỡi nho nhỏ xẹt qua rất nhanh, giống như tia chớp chợt lóe, trong nháy mắt khiến thân thể Diệp Cảnh run rẩy, nỗi niềm sung sướng khó tả trào dâng, đánh ập vào đại não anh.

“Tiểu Phong……..” Diệp Cảnh vòng tay nắm lấy eo Diệp Phong, kéo cậu dựa sát vào lồng ngực anh, sau đó bế lên. Thanh âm trầm thấp ngập tràn từ tính, mang theo chút khàn khàn, ẩn giấu một cỗ dục niệm kín đáo.

Diệp Phong chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, đến khi hồi thần lại thì người đã nằm ngửa trên ghế sô pha mềm mại. Diệp Cảnh ghé sát vào mặt cậu, hai người dựa vào nhau rất gần, gần tới mức cơ hồ mắt đối mắt, chóp mũi đụng chạm, hô hấp hòa quyện với nhau.

Trong ánh mắt kia có sự dịu dàng, sự yêu chiều cậu quen thuộc nhất, hơn nữa còn có vài phần thâm trầm kỳ quái.

“Anh hai?” Bé thỏ con vô cùng mờ mịt, nghiêng đầu khó hiểu, ý tứ muốn hỏi cho rõ ràng. Là một động vật nhỏ, cậu đã cảm nhận được nguy hiểm cận kề, nhưng làm em trai của anh hai nhiều năm, nhiều….năm sống chung như vậy, khiến tận trong tiềm thức cậu vẫn luôn tin tưởng vị anh trai này.

Diệp Cảnh không trả lời, hơi cúi đầu xuống, khẽ mút lên làn da gợi cảm kia, rồi khẳng cắn, khiến làn da nõn nà của Diệp Phong rất nhanh xuất hiện một chuỗi ô mai.

“A ~ Anh hai ~” Diệp Phong theo bản năng rên rỉ thành tiếng, nhưng tiếng rên ấy thật sự chẳng khác nào thuốc kích thích khiến ánh mắt Diệp Cảnh tối sầm lại, hô hấp càng nặng thêm vài phần.

Quần áo mặc mùa hè vô cùng mỏng manh, từng cái vuốt ve cách một tầng vải dệt trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Diệp Cảnh đã chứng kiến toàn bộ quá trình lớn lên của em trai, vậy nên quá quen thuộc với khối thân thể này rồi, đầu ngón tay chỉ cần lướt qua cũng biết nơi nào mẫn cảm nhất.

“Tiểu Phong………” Thanh âm gợi cảm trầm thấp thoát ra từ làn môi dày quyến rũ. Cách một lớp vải mỏng, từng cái vuốt ve kích thích dù rất nhỏ của anh đã khiến Tiểu Phong lần đầu tiên nổi lên phản ứng, cậu bất an vặn vẹo thân thể.

“Anh hai, anh hai……..Ah~”

“Tiểu Phong ngoan, đừng sợ, đừng sợ ~” Vừa nói tay vừa tăng thêm lực, dục vọng nhỏ bé kia nhất thời trở nên cứng rắn, giống như tùy thời hoan nghênh anh tới chà đạp.

“Đau!” Thân thể của Diệp Phong quá mẫn cảm, cảm xúc mãnh liệt khiến tâm hồn yếu ớt nhất thời run rẩy, đối với khoái cảm xa lạ này, không hiểu vì sao cậu vẫn luôn run sợ trước nó. “Anh hai ~”

Âm điệu non nớt đó khiến Diệp Cảnh nháy mắt nhớ lại hình ảnh con búp bê nhỏ xinh hồi trước, nhỏ bé như thế, đẫy đà như một chiếc bánh bao, sau đó búp bê lớn lên từng ngày, sự trưởng thành khắc sâu trong tâm trí anh, tính cách hoạt bát nhanh nhẹn, dung nhan tuyệt mỹ.

Đã phải đợi thật lâu, đợi nhiều năm đến vậy, cục cưng của anh………..

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên từng hồi, khiến hai người trong phòng sửng sốt, không kịp đề phòng. Phản ứng đầu tiên của Diệp Phong không phải là hoảng hốt đẩy anh trai ra, mà là sợ hãi sẽ bị phát hiện bí mật, theo bản năng chui tọt vào lồng ngực rộng lớn của anh trai nhà mình.

Diệp Cảnh thỏa mãn ôm lấy bé bánh bao ấm áp trong ngực, trái tim vui sướng đập rộn ràng.

Có lẽ mọi chuyện……..cho tới tận bây giờ cũng không đến mức quá tồi tệ như trong tưởng tượng của anh.

“Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, đến giờ ăn cơm rồi.” Giọng nói hơi khàn khàn của Phúc quản gia vang lên bên ngoài cánh cửa.

Diệp Cảnh cau mày, an ủi vuốt ve bé thỏ con bị dọa sợ trong lồng ngực, thản nhiên trả lời: “Cháu biết rồi”.

Sau khi nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Phúc quản gia, Diệp Phong mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này cậu mới nhận ra, bản thân cùng anh trai ban nãy thiếu chút nữa đã……..làm cái đó, à, gọi là xát súng khai hỏa ha? Thậm chí suýt nữa còn bị bác Phúc phát hiện chuyện của hai anh em bọn họ. o(╯□╰)o

Diệp Phong tưởng tượng đến cảnh Phúc quản gia không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào, khi nhìn thấy cảnh tượng này…….chắc chắn sẽ lặng lẽ quay đầu đen mặt.

Diệp Cảnh xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng của bé con, thấp giọng khẽ cười, thỏ con nhà anh hóa ra cũng biết thẹn thùng này!

“Được rồi, chúng ta xuống ăn cơm thôi, đừng để bác Phúc lo lắng”.

“Vâng ~” Bé thỏ con ngoan ngoãn gật đầu, mặc kệ kiếp trước ra sao, bác Phúc vẫn luôn là người đối xử với cậu vô cùng tốt, cho nên Tiểu Phong cực kỳ cảm kích ông, trong lòng vẫn luôn coi ông như ông nội của mình.

Nhưng khi Diệp Phong vừa cử động thắt lưng thì lông mày chợt nhíu lại.

Diệp Cảnh cả kinh: “Sao thế, không thoải mái chỗ nào?”

“Đau, bị đụng rồi!” Chắc chắn là vừa mới nãy bị bác Phúc dọa sợ, khiến cậu kích động, va thắt lưng vào cạnh sô pha. Gương mặt nhỏ nhắn của Diệp Phong nhăn nhó, vô cùng đáng thương nhẹ xoa bóp sườn eo.

Diệp Cảnh kéo bàn tay mềm thịt của Tiểu Phong ra, sau đó nhẹ nhàng kéo áo cậu lên, một vết bầm tím nhanh chóng xuất hiện trước mắt. Anh bất đắc dĩ thở dài, vươn tay ra, thay Diệp Phong nhẹ nhàng xoa nắn, lực đạo vừa phải làm cho cặp lông mày đang nhíu lại của cậu giãn ra vài phần.

Ý thức được bàn tay của anh trai đang đảo qua đảo lại trên eo mình, trước đây Diệp Phong sẽ chẳng thấy vấn đề gì, nhưng hiện tại, sau khi bị anh trai đột nhiên thổ lộ, cậu lập tức cảm thấy có chút không ổn, cúi đầu đẩy tay Diệp Cảnh ra.

“Chúng ta xuống ăn cơm trước đi, nếu không bác Phúc chờ lâu sẽ sốt ruột”.

“Ừ, Tiểu Phong nói thế nào thì làm thế ấy đi.” Xoay người bước xuống, giúp Tiểu Phong đi giày, cánh tay cẩn thận nâng đỡ vòng eo của cậu, hai anh em cứ thế chầm chậm xuống lầu.

Phúc quản gia lúc này vẫn đang đứng cạnh cầu thang, vừa ngẩng đầu lên đã thấy nhị thiếu gia đỡ eo đi xuống, sắc mặt ông nhất thời không tốt tý nào. Nhìn bờ môi sưng đỏ của nhị thiếu gia, rồi lại liên tưởng đến những âm thanh quái dị trong thư phòng, gương mặt của Phúc quản gia tối lại, đen tới mức gần như có thể chắt ra cả mực nước.

?

Đại thiếu gia nhà ông phải có bao nhiêu sốt ruột đây, nhị thiếu gia tuổi còn nhỏ như thế………..

Phúc quản gia trầm mặc trong chốc lát, sau đó xoay người đi vào bếp.

“Bữa sáng ngày mai của đại thiếu gia đổi thành cháo hầm cà rốt cùng bánh bao nhân rau cần đi”.

“Nhưng đây không phải toàn là những món mà đại thiếu gia ghét sao?” Vị đầu bếp béo tốt khó hiểu.

Phúc quản gia thản nhiên liếc mắt nhìn đầu bếp: “Gần đây khẩu vị của đại thiếu gia thay đổi rồi, cơm trưa cơm chiều cũng làm y như vậy đấy”.

Đầu bếp: “………..”

Quản gia đại nhân à, ngài xác định không phải là đang báo thù riêng đó chớ?



Buổi tối, Phúc quản gia lặng lẽ mở máy tính, tìm xem mấy bộ phim về đồng tính nổi tiếng, sau đó tức giận phát hiện, hóa ra 50% nguyên nhân làm nên bi kịch đều là do tiểu công phản bội tình yêu mà ra! ! !

Vì thế mấy ngày kế tiếp, người giúp việc A B C đều có thể nhìn thấy cảnh tượng như sau, vị quản gia đại nhân của bọn họ thường xuyên đứng bên cửa sổ, nhìn nhánh cây tươi tốt bên ngoài mà thở dài, sau đó còn dùng ánh mắt vô hạn thương tiếc nhìn nhị thiếu gia đang nằm ườn trên ghế sô pha xem TV, rồi thay đổi 180 độ, dùng sức lườm này lườm này đại thiếu gia ngồi cạnh nhị thiếu gia.

Người giúp việc A nhìn về phía người giúp việc B, người giúp việc B nhìn về phía người giúp việc C, người giúp việc C giơ thẳng tay lên trời thở dài ba giây rồi trầm mặc, cô đoán mãi cũng không ra tâm trạng khó hiểu của quản gia đại nhân lúc này.

Nhị thiếu gia lên tiếng, gần đây ánh mắt của ông nội quản gia quá chi là kì quái, có phải là đã……đánh hơi được chuyện gì rồi không? Căng thẳng quá à.

Đại thiếu gia lên tiếng, nằm không cũng bị trúng đạn. Thật con mẹ nó vô tội. o(╯□╰)o

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.