Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

Chương 51: Chương 51: Bạn cùng chơi




Cố Du tuyên Cố Tương tiến cung Tiêu Minh Xuyên đã biết, nhưng huynh đệ bọn họ hàn huyên cái gì Tiêu Minh Xuyên không biết.

Có thể đoán được tám phần là Cố Tương sẽ không nói tốt về hắn, bất quá thấy Cố Du thích Nhị ca, Tiêu Lĩnh thích nhị cữu, Tiêu Minh Xuyên quyết định cắn răng nhịn.

Chu Tước nằm ở trên xà ngang cắn hạt dưa, thấy Hoàng đế phê duyệt tấu chương mà vẻ mặt thất thần, lại thấy trong ngự thư phòng không có những người khác, đứng dậy nhỏ giọng nói:

“Bệ hạ, ngài nếu thật tò mò, thuộc hạ đi giúp ngài tìm hiểu?”

“Không cần, tiếp tục cắn hạt dưa đi.”

Tiêu Minh Xuyên thật lòng muốn biết, nhưng hắn trong lòng cũng rõ nếu làm như vậy Cố Du khẳng định sẽ không vui, cho nên hắn chỉ là nghĩ, liền từ bỏ ý niệm này.

“Dạ.”

Hảo ý bị Hoàng đế cự tuyệt, Chu Tước một lần nữa nằm trở về chỗ cũ. Về cung mỗi ngày đều nhàm chán, không có chuyện làm thật nhàm chán.

Tiêu Minh Xuyên phê xong tấu chương, ngẩng đầu nói:

“Chu Tước, ném chút hạt dưa xuống đây.”

Chỉ cần là ở trong cung, thời điểm Chu Tước đi theo hắn mười lần có tám chín lần là cắn hạt dưa. Tiêu Minh Xuyên ngẫu nhiên cũng hứng thú, cũng sẽ xin hắn một ít.

Chu Tước không có đáp lời, chỉ nghe “vèo” một tiếng, một cái bao giấy kín miệng chuẩn xác dừng ở trước mặt Tiêu Minh Xuyên.

Tiêu Minh Xuyên mở bao giấy ra, cầm lấy hạt dưa cắn, lại phát giác hạt dưa này vị rất lạ cũng khá ngon. Mới vào miệng bùi bùi, nhai lên có thêm vị tựa như cam thảo, lưỡi Hoàng đế lần đầu nếm vị mới lạ, liền hỏi:

“Đây là hạt dưa gì, không là loại bình thường sao?”

Hương vị thực không tồi.

“Hương vị không tồi, lần sau đem nhiều hơn cho trẫm, trẫm muốn mang tới để Hoàng hậu cũng nếm thử.”

Chu Tước nhẹ giọng đáp ứng, Tiêu Minh Xuyên lại hỏi:

“Thanh Loan thế nào? Tới Vân Phù Trai có thích ứng không?”

Thanh Loan lúc vừa trở về, Cố Du ở trong cung tìm tiểu viện yên tĩnh cho nó ở dưỡng thương, lại phái Thi Như và Đoạn Mặc hai tiểu thái giám chăm sóc nó. Mới đầu, nó còn lạ nước lạ cái, lại thêm bị thương chưa lành thể lực không đủ, không có làm gì. Sau đó dưỡng thương tốt liền bắt đầu náo loạn nơi nơi, có hai lần còn lẻn ra bên ngoài viện, làm Thi Như và Đoạn Mặc đuổi theo mệt muốn chết, căn bản đuổi không kịp nó. Tiêu Minh Xuyên nghe nói tình huống như vậy, lệnh cho Thanh Long đem Thanh Loan mang về Vân Phù Trai, đỡ phải cho nó xông ra ngoài gây họa.

Vân Phù Trai là nơi huấn luyện ảnh vệ, nơi đó mỗi người đều là cao thủ, dù Thanh Loan náo loạn như thế nào, cũng không ra khỏi.

Ban đầu, Tiêu Minh Xuyên còn muốn đem Thanh Loan huấn luyện thành ảnh vệ, sau lại biết nó có khả năng là con Ôn Huyền liền gạt bỏ cái ý tưởng này. Bất quá Thanh Loan dã tính quá nặng, để ở Vân Phù Trai mài giũa hai năm cũng tốt, bằng không trả về Ôn gia, họ cũng khó dạy nó trở lại bình thường.

Nghe được Tiêu Minh Xuyên hỏi về Thanh Loan, Chu Tước lập tức vẻ mặt đau khổ trả lời:

“Quá thích ứng, nó cùng Chu Nhan hợp tác thiếu một chút hủy hoại cả Vân Phù Trai.”

Ảnh vệ đều là từ nhỏ huấn luyện, trong suốt quá trình không ngừng loại bỏ bớt, có thể tiến vào Vân Phù Trai đều là có thực lực. Cho nên bình thường Vân Phù Trai sẽ không có trẻ con, bởi vì có thể tới nơi này nhỏ nhất cũng là mười ba mười bốn tuổi.

Duy nhất ngoại lệ là đệ tử thân truyền của Tứ Đại Ảnh Vệ, nhưng đây là hữu duyên không thể cầu, không phải ai cũng có thể nhặt được đứa trẻ có thiên phú dị bẩm. Trước mắt trong Tứ Đại Ảnh Vệ chỉ có Chu Tước có được một tiểu đệ tử năm tuổi là Chu Nhan, những người khác tạm thời chưa có truyền nhân.

Chu Nhan vẫn là bé con duy nhất ở Vân Phù Trai, mà Vân Phù Trai lại không có nữ nhân, liền có thể hiểu được tính cách lỗ mãng của nó từ đâu mà ra. Lại đến thêm một Thanh Loan mười phần dã tính, hai đứa gặp mặt liền kêu lên một tiếng “hợp ý“. Cũng chẳng sợ ngôn ngữ không thông vẫn có thể chơi cùng nhau, không ai tách ra được.

Từ đó, sự thanh tĩnh vốn có của Vân Phù Trai liền hoàn toàn một đi không trở lại.

Những người khác nhìn hai đứa nhỏ tung tăng nhảy nhót cũng cười ha ha, chỉ có Chu Tước thực khó chịu. Bởi vì hắn phát hiện sức ảnh hưởng của Thanh Loan đối với Chu Nhan còn nhiều hơn đối với hắn. Hai đứa nhỏ không hề xa rời nhau, kết quả chính là thành hai con khỉ con, hậu quả không dám tưởng tượng.

Tiêu Minh Xuyên dở khóc dở cười, hắn ngay sau đó như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngược lại hỏi:

“Chu Nhan nghe lời không?”

Chu Tước không rõ nguyên do thành thật nói:

“Hiện nay thực nghe lời, về sau không biết.”

Tiêu Minh Xuyên nghĩ nghĩ, nói:

“Ngày mai ngươi đem Chu Nhan tiến cung, trẫm để nó làm bạn chơi cùng với tiểu Hoàng tử.”

Chu Tước ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn, có ảnh vệ nhỏ như vậy đã phải nhận nhiệm vụ sao. Nhưng mà tiểu Hoàng tử ôn nhu ngoan ngoãn, Chu Nhan gặp sớm một chút cũng là chuyện tốt, dù sao đó cũng là người về sau nó phải bảo vệ. Nếu bị Thanh Loan hoang dã dẫn đi, hắn mới thật sự muốn khóc cũng tìm không ra chỗ ngồi khóc.

Khi Tiêu Minh Xuyên tới Khôn Ninh Cung, Cố Tương đã cáo lui, Tiêu Lĩnh vui vẻ mà nói cho hắn, nó sẽ có búp bê Tây Dương.

Tiêu Minh Xuyên đột nhiên thấy ảo não, Lĩnh Nhi thích được tặng đồ vật hắn sao không sớm nghĩ đến. Nhưng hắn thực nhanh chuyển sang hôn hôn Tiêu Lĩnh ôn nhu nói:

“Lĩnh Nhi búp bê Tây Dương còn chưa tới, phụ hoàng cho Lĩnh Nhi một người bạn cùng chơi, ngày mai là có thể gặp được.”

“Thật sự sao? Thật tốt quá!”

Tiêu Lĩnh ánh mắt sáng lấp lánh, trong mắt toàn là sắc thái vui mừng.

Cố Du nghe vậy hiếu kỳ nói:

“Bệ hạ chọn trúng công tử nhà ai?”

Tiêu Lĩnh cần có thư đồng hay ít nhất là bạn cùng chơi, Cố Du đã sớm nghĩ đến điểm này, chỉ là tuyển người thật khó khăn, cho nên tiểu Hoàng tử vẫn luôn chỉ có thể cô đơn một mình.

Vốn dĩ làm thư đồng hoặc là bạn chơi cùng của Hoàng tử không dễ dàng. Nếu canh giữ quá kỹ lưỡng tiểu Hoàng tử không được tự nhiên, mà trẻ con chơi với nhau sẽ khó tránh va chạm, lại có vẻ vô lễ thất kính, cái này rất khó giữ.

Tiêu Lĩnh thân thể còn không tốt, luôn phải cẩn thận, mà bạn cùng chơi cùng tuổi có biết những chú ý này hay không, còn với bạn tuổi lớn chỉ sợ lại chơi không hợp.

Cố Hạ cùng Tiêu Lĩnh chơi rất hợp, Cố Du nhìn ra được Cố Hạ là người ca ca chu đáo điển hình sẽ chiếu cố đệ mình thật tốt.

Tuy là như thế, Cố Du cũng không muốn ép buộc cháu nhà mình. Để Cố Hạ ngẫu nhiên tới cùng Tiêu Lĩnh chơi, nó sẽ cam tâm tình nguyện làm ca ca tốt nhường nhịn Tiêu Lĩnh. Nhưng mà thời gian trường kỳ dài như vậy, Cố Hạ khẳng định không vui. Nó cũng là đứa bé hiếu động cũng sẽ có thời điểm tùy hứng.

Lúc này nghe được Tiêu Minh Xuyên nói hắn tìm được người, Cố Du không khỏi giật mình. Vốn nghĩ mấy năm này bọn họ ở bên cạnh Lĩnh Nhi nhiều một chút. Chờ nó bắt đầu đi học, cũng hiểu chuyện, sẽ tuyển thư đồng, lúc ấy nó cũng đã lớn tìm người tuổi tác lớn một chút ở chung cũng dễ dàng.

“Không phải con nhà quan, là ảnh vệ tương lai của Lĩnh Nhi.”

Trong triều con cháu quan viên tam phẩm trở lên ở tuổi Lĩnh Nhi có đưa nào không phải được nâng niu che chở ở lòng bàn tay. Có muốn cũng không ai cho tiến cung, mà cũng không thể cam đoan những đứa bé đó có thể cùng Tiêu Lĩnh ở chung hòa hợp, còn không bằng tìm đứa bé biết nghe lời.

Cố Du nháy mắt ngây dại, sau một lúc lâu mới nói:

“Đứa bé kia bao lớn rồi?”

Có thể làm bạn chơi cùng Tiêu Lĩnh thì cũng chỉ là năm sáu tuổi. Nhưng nhỏ như vậy sao có thể xác định là ảnh vệ bảo vệ Tiêu Lĩnh về sau. Cố Du không rõ.

Tiêu Minh Xuyên biết Cố Du đang lo lắng cái gì, liền giải thích:

“Chu Nhan so với Thanh Loan nhỏ hơn một chút, công phu lại khá tốt, lại biết nghe lời.”

“Thanh Loan gần đây tốt chứ?”

Từ khi Tiêu Minh Xuyên đem Thanh Loan vào Vân Phù Trai, Cố Du chưa gặp qua nó.

Tiêu Minh Xuyên bật cười nói:

“Chính là Thanh Loan quá nghịch ngợm, trẫm mới đem nó cùng Chu Nhan tách ra, bằng không sẽ có hai con khỉ nhỏ, sẽ rất đáng sợ.”

“Con khỉ nhỏ? Chơi vui sao?”

Tiêu Lĩnh nghe được đồ chơi nên hứng thú.

Phu phu Hoàng đế nhìn nhau, rồi bật cười, cười đến Tiêu Lĩnh không thể hiểu được.

Cười một lúc, Tiêu Minh Xuyên lại nói:

“Hoàng hậu, Nội Vụ Phủ báo lên đã tìm được vài đối tượng có thể kế thừa Vinh Thân Vương, tuổi dưới năm có bốn, nhỏ nhất còn chưa có cai sữa, chúng ta ngày khác đi chọn xem.”

“…… Đa tạ bệ hạ.”

Chuyện tới hiện giờ Cố Du cũng đã rõ ý định của Tiêu Minh Xuyên.

Tiêu Nghiên Đường vô năng khiến huyết mạch hoàng thất bị lẫn lộn. Tiêu Minh Xuyên đoạt vương vị của hắn là không thể tranh cãi.

Chính vì Vinh Thân Vương là phong hào từ thời Cao Tổ Hoàng đế, trừ phi con cháu đời sau phạm phải tội lớn, nếu không khẳng định không thể đoạt tước. Nhưng vài thế hệ người Vinh Thân Vương phủ đã tầm thường còn vô vi, đã cho Vương vị còn nuôi không bọn họ, Tiêu Minh Xuyên thật sự không cam lòng. Cho nên hắn suy nghĩ biện pháp vẹn toàn, chính là chọn một đứa bé kế thừa Vương vị, hắn cùng Hoàng hậu tự mình nuôi nấng.

Ở trong cung, chỉ có một Hoàng tử thật là quá ít. Cố Du có thể sinh nữa hay không chuyện này khó mà nói. Cố Du lại không chịu để hắn sinh, nên có thể khẳng định Tiêu Minh Xuyên cần phải chuẩn bị tốt tâm lý.

Hoàng đế khẳng định là không thể nhận con nuôi, điều đó chỉ càng đem phiền toái cho mình. Nhưng đem tiểu Vinh Thân Vương huyết thống xa nuôi dưỡng ở trong cung, tính chất liền khác nhau. Trên danh nghĩa, đó là cháu họ hàng xa của Hoàng đế, nhưng thực tế đãi ngộ chính là theo tiêu chuẩn Hoàng tử.

Dù sao Hoàng tử trưởng thành phải phong Vương, còn đây là tự mang Vương vị, không có chỗ nào không có lời. Lại nói Vinh Thân Vương từ thế hệ đầu tiên không phải hậu duệ Cao Tổ Hoàng đế, nên dù trở thành Hoàng tử cũng sẽ không mang đến cho Lĩnh Nhi một chút uy hiếp nào.

“Hoàng hậu muốn cảm tạ trẫm, cũng không thể chỉ là nói suông.”

Tiêu Minh Xuyên đắc ý nhướng mày.

Cố Du đảo mắt nhìn xung quanh, mấy người hầu hạ người đều rất hiểu ý lui xuống, rất nhanh Cố Du tiến lên dùng môi chạm nhẹ vào má Tiêu Minh Xuyên.

Tiêu Minh Xuyên trong lòng thực vui vẻ, trên mặt lại bất động thanh sắc, còn làm bộ oán giận nói:

“Hoàng hậu thành ý có không đủ nha!”

Tiêu Lĩnh ngẩng đầu lên, lớn tiếng la lên:

“Cha hôn phụ hoàng, Lĩnh Nhi cũng muốn hôn hôn……”

Vì thế, Tiêu Minh Xuyên chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Du bế con lên dùng sức hôn thật kêu, lại không chịu làm như vậy với hắn.

Lần sau phải tìm chỗ tốt thân thiết với Cố Du, muốn được ưu tiên hắn phải nhớ kỹ đem Tiêu Lĩnh tránh đi nơi khác. Tiêu Minh Xuyên âm thầm hạ quyết tâm như thế.

Hôm sau, Chu Tước khi đến thay ca đã xách Chu Nhan tới. Đây là đứa bé có đôi mắt to và sáng, vẻ ngoài của nó cùng tên của nó không thế nào tương xứng.

Tiêu Minh Xuyên nhìn diện mạo Chu Nhan vui mừng, tức khắc liền vui vẻ. Trực giác nói cho hắn biết Lĩnh Nhi sẽ thích người bạn nhỏ này. Kiếp trước, Tiêu Minh Xuyên không có gặp Chu Nhan còn nhỏ, nhưng Chu Nhan theo hắn vài thập niên, làm việc đáng tin cậy trung thành và tận tâm là không thể nghi ngờ.

Quả nhiên, ánh mắt Tiêu Lĩnh lần đầu tiên nhìn thấy Chu Nhan liền tò mò qua đi, đi quanh Chu Nhan hai vòng, nhỏ giọng nói:

“Ngươi là tới chơi với ta sao?”

Chu Nhan ngẩn người, sư phụ từ nhỏ nói với nó, học giỏi võ công là để bảo vệ tiểu Hoàng tử, nhưng mà ……

Cùng tiểu Hoàng tử chơi cũng là nhiệm vụ sao? Thật là kì quái nha!

Thấy Chu Nhan không nói lời nào, Tiêu Lĩnh dùng ngón tay chọc chọc gương mặt phúng phính của nó, không vui nói:

“Ngươi vì cái gì không để ý tới ta?”

Chu Nhan nhanh nhạy gật đầu:

“Bệ hạ để cho thuộc hạ tới chơi cùng điện hạ.”

Cùng chơi cũng có thể bảo vệ tiểu Hoàng tử, nó đã nghĩ thông suốt.

“Ngươi tên là gì?”

Chu Nhan trời sinh có đôi mắt cười, Tiêu Lĩnh thực thích, nên đồng ý cùng nó chơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.