Nghe được Tiêu Lĩnh hỏi, Chu Nhan hơi ngẩn người. Ảnh vệ tên đều là tạm thời, tùy thời có thể sửa, bất quá là phương tiện xưng hô mà thôi. Nó là đệ tử Chu Tước, tên cũng là do sư phụ thuận miệng gọi, bất quá ở Vân Phù Trai chỉ có Chu Nhan là trẻ con, nên cơ bản ai cũng sẽ kêu tên của nó. Tiểu Hoàng tử hỏi Chu Nhan cũng nghĩ nghĩ mới trả lời:
“Thuộc hạ gọi là Chu Nhan.”
“Nhan Nhan, ta dẫn ngươi đi xem đồ chơi.”
Tiêu Lĩnh vừa nói vừa dắt tay Chu Nhan, dẫn vào trong.
Chu Nhan tuy rằng cảm thấy xưng hô này có chút kỳ quái, nhưng tiểu điện hạ là tiểu chủ nhân, cũng có thể sửa tên của nó, huống chi chỉ là đổi cách gọi, cho nên cái gì cũng không có nói, ngoan ngoãn đi theo Tiêu Lĩnh.
Phu phu Hoàng đế tránh ở chỗ khuất nhìn Hoàng tử cùng bạn nhỏ của nó ở chung. Không hẹn mà cùng cảm thấy may mắn, Chu Nhan đứa bé này tuyệt đối nghe lời, nếu là đứa trẻ khác khẳng định sẽ dắt tiểu Hoàng tử đi thì nguy.
Tiêu Lĩnh cùng người ngoài giao tiếp quá ít, trong cung là đứa trẻ duy nhất. Từ Cố Thái hậu đến Hoàng đế, Hoàng hậu, còn có người Cố gia không một ai không đem nó nâng niu. Các cung nữ, thái giám, nhũ mẫu đối với nó lại là làm theo chức trách, nó đối với người xung quanh không hề có tâm phòng bị.
Nếu chọn bạn cùng chơi là con cháu các triều thần cơ bản trung tâm có thể cam đoan. Nhưng sau lưng bọn nhỏ đều có trưởng bối, bọn họ đối với Tiêu Lĩnh không có khả năng vô dục vô cầu, sẽ tìm mọi cách lấy lòng nó lôi kéo quan hệ.
Tiêu Minh Xuyên ngó trái ngó phải đều cảm thấy Tiêu Lĩnh quá đơn thuần, vừa lúc Thanh Loan cùng Chu Nhan không thể nuôi cùng nhau, hắn liền đem Chu Nhan đến đây. Qua hai ngày, hắn cùng Cố Du sẽ đem tiểu Vinh Thân Vương vào cung để Tiêu Lĩnh hưởng thụ cảm giác làm ca ca.
Tiêu Minh Xuyên tin tưởng, với sự thông minh của Tiêu Lĩnh sẽ phân biệt được sự khác nhau giữa quan hệ với Cố Hạ và Chu Nhan. Đến khi chính thức học vỡ lòng là có thể phân rõ tâm tư thư đồng của mình, không đến mức sẽ bị người khác đùa bỡn lợi dụng.
Tiêu Lĩnh cùng Chu Nhan ở chung hòa hợp, bên cạnh còn có nhũ mẫu cùng cung nữ nhìn, Tiêu Minh Xuyên cảm thấy không vấn đề gì, liền đem Cố Du vào thư phòng Khôn Ninh Cung. Có chuyện hắn đã sớm muốn cùng Cố Du nói, chỉ là vẫn luôn không rảnh, hôm nay cuối cùng cũng có thời gian.
Đem Cố Du ngồi xuống trên tràng kỷ ở gần cửa sổ La Hán, Tiêu Minh Xuyên do dự nói:
“Hoàng hậu, người bên Lĩnh Nhi đều là khanh chọn lựa sao?”
Cố Du ánh mắt lập tức có vài phần ưu sắc, gật đầu nói:
“Dạ, có vấn đề gì sao?”
Cũng không phải tất cả, vẫn là Cố Thái hậu tự mình xem qua.
Tiêu Minh Xuyên do dự, nhíu mày nói:
“Chúng ta trước khi ra cung, trẫm có mang Lĩnh Nhi đi ngự thư phòng chơi, nhìn thấy nó chơi hạt trân châu đen mà Tấn Dương Vương tiến cống từ Nam Dương, hình như quá mức xa xỉ một chút, trẫm nghĩ......”
Không đợi Tiêu Minh Xuyên nói cho hết lời, Cố Du vội la lên:
“Cái gì? Lĩnh Nhi đem trân châu đen làm đạn chơi! Bệ hạ sao không sớm nói cho thần biết?”
Thấy Cố Du quả nhiên không biết, Tiêu Minh Xuyên vội nói:
“Hoàng hậu đừng vội, trẫm đã phân phó người đem trân châu đen thu hồi rồi, sau đó đem đạn châu đổi thành đạn bạc cho Lĩnh Nhi chơi. Bất quá người Khôn Ninh Cung vẫn là Hoàng hậu tự mình xử lý cho tốt, trẫm không tiện làm thay.”
Nghe lời này, Cố Du sắc mặt hơi có chuyển biến tốt đẹp. Là do bản thân sơ sót, cứ nghĩ Tiêu Lĩnh tuổi còn nhỏ, cuộc sống hàng ngày chỉ chú ý ăn mặc, lại không chú ý tới chi tiết quan trọng này. Nếu không chú ý sẽ để Lĩnh Nhi dưỡng thành thói quen xa hoa lãng phí thì thật là sai lầm.
Tiêu Minh Xuyên đúng lúc ngăn lại được, không có tự mình ra tay, mà lựa chọn nói cho Cố Du tự xử lý, làm cho Cố Du trong lòng thực cảm kích. Chỉ là trân châu đen đổi thành bạc, thực tế ý nghĩa khác nhau sao, Cố Du tỏ vẻ không hiểu.
Thấy Cố Du không có hiểu lầm mình, Tiêu Minh Xuyên cười nói:
“Đương nhiên có khác, trân châu có thể làm trang sức cũng có thể làm thuốc, bị Lĩnh Nhi lăn qua lăn lại giống cái gì. Bạc hoàn toàn khác, chờ Lĩnh Nhi chơi chán còn có thể nấu lại thành thỏi căn bản không có hao tổn.”
Cố Du bật cười, muốn phản bác Tiêu Minh Xuyên, lại phát hiện hắn nói rất có lý mình không biết nói gì.
Tiêu Minh Xuyên nói là muốn cùng Cố Du chọn người kế thừa Vương vị Vinh Thân Vương. Kỳ thật sớm nghe nói tuổi tác những đối tượng kia, hắn trong lòng liền ẩn ẩn có chủ ý, nếu không có vấn đề khác, hắn sẽ chọn đứa nhỏ tuổi nhất.
Cố Du có cùng ý tưởng với Tiêu Minh Xuyên, tuổi càng nhỏ càng dễ dạy dỗ.
Tin tức Tiêu Nghiên Đường bị tước đoạt Vương vị truyền ra ngoài, mọi người trong họ tộc đều kinh hoàng. Sau lại nghe người Nội Vụ Phủ nói, Hoàng đế chỉ là phế Tiêu Nghiên Đường, vị trí Vinh Thân Vương được giữ lại còn muốn chọn người kế vị mới. Mọi người tức khắc đều không bình tĩnh, ai cũng hi vọng vị trí kia có thể rơi xuống trên đầu mình.
Trong tình huống bình thường, dòng chính không may bị phế đi, muốn chọn người đều sẽ chiếu theo thứ tự từ lớn đến bé. Họ cũng nghĩ Vinh Thân Vương là chọn như thế, vì vậy âm thầm đắc ý, ngồi ôm đùi chờ đợi.
Cuối cùng Hoàng đế lại nói chọn người tuổi tác nhỏ, chọn xong liền đem lưu trong cung, Hoàng hậu tự mình nuôi nấng. Mọi người đều trợn tròn mắt.
Mặc kệ cách nói của Hoàng đế có bao nhiêu hoa mỹ, kỳ thật tính chất không khác. Đứa nhỏ được chọn cùng phụ mẫu thân sinh liền không còn có quan hệ gì, nếu muốn làm thân thích đi ôm đùi ít nhất chờ mười mấy hai mươi năm sau, đến lúc đó Vương gia có còn muốn nhận thân hay không lại là một chuyện khác.
Mặc kệ bọn người kia nghĩ gì Tiêu Minh Xuyên sẽ không đi để ý, hắn chính là không muốn tiếp tục nuôi một đám phế vật. Nếu không có di chỉ Cao Tổ Hoàng đế đè nặng, hắn trực tiếp liền đoạt Vương vị. Nếu đoạt không được, cũng nên nuôi dưỡng người hữu dụng, hắn không phải dư bạc không chỗ dùng.
Chu Nhan tiến cung hai ngày, Nội Vụ Phủ người đem vào bốn đứa bé phù hợp yêu cầu của Hoàng đế cho vị trí kế thừa Vương vị. Bốn đứa bé tuổi tác khác biệt là bốn tuổi, ba tuổi, hai tuổi cùng nửa tuổi.
Phu phu Hoàng đế tự mình chọn người. Tiêu Lĩnh cũng mang theo Chu Nhan đến, dù không thể làm chủ, nhưng có thể đưa ra ý kiến.
“Con tên là gì? Năm nay mấy tuổi?”
Tiêu Minh Xuyên hỏi từ đứa lớn tuổi nhất.
“Thưa bệ hạ, con là Tiêu Gia Ngôn, năm nay bốn tuổi. Đó là đệ đệ con Tiêu Ý Hành.”
Tiêu Gia Ngôn giơ tay chỉ chỉ em bé được nhũ mẫu ôm.
Thì ra là hai huynh đệ. Tiêu Minh Xuyên gật đầu. Hắn đi đến đứa thứ hai cũng hỏi cùng vấn đề. Đứa nhỏ này là ba tuổi, thân nhỏ nhắn hơi hơi phát run, Tiêu Minh Xuyên vừa hỏi nó, nó liền sợ tới mức khóc lên, ai cũng đều dỗ không được. Tiêu Lĩnh thấy thế hảo tâm lấy khăn tay đi lau nước mắt cho nó.
Tiêu Minh Xuyên đột nhiên câm nín, đứa nhỏ này lá gan quá nhỏ, trực tiếp loại bỏ không cần suy xét.
Hắn đã tận lực bày ra vẻ mặt ôn hoà, còn có thể đem bé con dọa khóc. Nếu truyền ra bên ngoài khẳng định sẽ bị cho rằng hắn có bộ dáng hung thần ác sát, thật quá tổn hại hình tượng Hoàng đế nhân từ mà.
“Con tên gọi là gì? Mấy tuổi?”
Tiêu Minh Xuyên tiếp tục hỏi đứa thứ ba, biểu tình cùng ngữ khí càng tận lực nhu hòa.
Đứa thứ ba thật bụ bẫm, thịt đô đô, so với Chu Nhan còn muốn mập mạp hơn. Nó thấy Tiêu Minh Xuyên mà không hề sợ hãi, còn gặm ngón tay cái không nói lời nào. Sau khi Tiêu Minh Xuyên lặp lại câu hỏi một lần nữa, nó rốt cuộc đem ngón cái ra khỏi miệng, nước miếng cũng chảy ra, nói:
“Con đói bụng......”
Thì ra là heo con tham ăn. Tiêu Minh Xuyên không do dự loại bỏ.
Cuối cùng là Tiêu Ý Hành không cần phải hỏi. Nó không thể trả lời, chỉ trừng mắt nhìn Tiêu Minh Xuyên, cũng không sợ hắn.
“Hoàng hậu, khanh lại xem một chút?”
Phu phu Hoàng đế nói là chọn người, kỳ thật chính là xem có vừa mắt hay không thôi.
Cố Du mím môi, đi đến trước mặt Tiêu Gia Ngôn hỏi:
“Con muốn lưu lại trong cung hay không? Vì cái gì?”
Tiêu Gia Ngôn gật đầu:
“Con muốn, như vậy đệ đệ có thể về nhà.”
“Trong cung không tốt? Con muốn mình lưu lại còn muốn cho đệ đệ về nhà?”
Cố Du tiếp tục hỏi.
Tiêu Gia Ngôn ngây ngẩn cả người, nó không dám nói không tốt như vậy Hoàng đế sẽ tức giận. Nhưng nếu là nói tốt, đệ đệ sẽ không thể về nhà.
Cố Du không có buộc Tiêu Gia Ngôn trả lời, mà xoay người trở lại bên cạnh Tiêu Minh Xuyên, ở bên tai hắn thấp giọng nói mấy câu.
Tiêu Minh Xuyên cười cười, chỉ vào huynh đệ Tiêu Gia Ngôn nói với Tiêu Lĩnh:
“Lĩnh Nhi, con muốn chọn ai trong bọn họ ở lại cung cùng chơi với con?”
Tiêu Lĩnh không cần nghĩ ngợi nói:
“Con muốn Hành Hành, con đã có một Nhan Nhan, lại đến một người cao hơn con sẽ khó phân biệt.”
Dù lý do của Tiêu Lĩnh tương đối kỳ lạ, nhưng phu phu Tiêu Minh Xuyên vẫn tiếp thu.
Tiêu Ý Hành nửa tuổi cái gì cũng không hiểu trở thành Vinh Thân Vương mới. Tiêu Minh Xuyên phái người đem mặt ba đứa kia về nhà. Đi ra cửa, Tiêu Gia Ngôn không yên tâm hỏi:
“Bệ hạ, con về sau còn có thể nhìn thấy đệ đệ không?”
Tiêu Minh Xuyên ôn hòa cười nói:
“Đương nhiên có thể, Hành Hành vĩnh viễn đều là đệ đệ con.”
Ánh mắt Tiêu Gia Ngôn đột nhiên sáng lên, nó chạy tới hôn hôn hai mà Tiêu Ý Hành, rồi lưu luyến mà đi theo người Nội Vụ Phủ ra cung.
Xong việc, Tiêu Minh Xuyên hỏi Cố Du vì cái gì lựa chọn Tiêu Ý Hành từ bỏ Tiêu Gia Ngôn.
Cố Du cười nói:
“Nếu Tiêu Gia Ngôn nói là thật, thì đúng là một ca ca tốt, như vậy trong lòng nó đã có đệ đệ thích nhất, chúng ta không thể chọn nó. Nếu lời nói đó chính là lời nói dối, ta càng không thể chọn nó......”
Tiêu Minh Xuyên ôm lấy Cố Du thật lâu mà không nói gì, bởi vì hắn cũng là nghĩ như thế.
Sau một lúc lâu, Tiêu Minh Xuyên trịnh trọng nói:
“Hoàng hậu, trẫm tính toán phong Vương cho Lĩnh Nhi. Bằng không Tiêu Ý Hành là Vương gia, nó vẫn là Hoàng tử, thật không dễ nghe.”
“Cái gì?”
Tiêu Minh Xuyên nói quá đột ngột, lại không cho Cố Du có thời gian suy nghĩ. Tiêu Minh Xuyên lại nói:
“Hoàng hậu, khanh xem Ung Thân Vương cái phong hào này như thế nào?”
Cố Du hoàn toàn sợ ngây người. Đại Chu chỉ một người được sắc phong là Ung Thân Vương khi còn là Hoàng tử, chính là Cảnh Cùng Hoàng đế.