Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

Chương 80: Chương 80: Đường đệ




Tiến vào tháng chạp, kinh thành trở nên nhộn nhịp, từng nhà cũng bắt đầu vội vàng bỏ cũ đón mới.

Cố gia tất nhiên cũng không ngoại lệ, dù rằng Đại thiếu gia Cố Tân vẫn không thể về nhà ăn Tết, nhưng Tam thiếu gia Cố Chiết ở bên ngoài du học như thế nào cũng phải về nhà, Cố phu nhân từ rất sớm đã chuẩn bị dọn dẹp nhà cửa.

Về phần Nhị thiếu gia Cố Tương, dù thế giới bên ngoài náo nhiệt cũng không có chút quan hệ nào với hắn. Kỳ thi mùa xuân còn không tới ba tháng, hắn trừ ăn cơm ngủ, tất cả tâm tư đều dồn vào ôn tập, gần như sinh hoạt hoàn toàn cách biệt với thế gian.

Tháng trước, Cố Tương tranh thủ tiến cung gặp Cố Du một lần, phát hiện Cố Du trạng thái không tệ, Tiêu Minh Xuyên đối với Cố Du cũng rất săn sóc. Hắn an tâm thoải mái trở về nhà, lúc này hầu hạ khổ sai không rơi xuống trên bả vai của hắn nữa.

Cố Dục Á thấy Cố Tương suốt ngày vùi đầu khổ đọc, tâm lý thoả mãn cực kì, còn cho hắn thêm không ít đề bài, để hắn viết bài cho ông kiểm tra.

Cố Tương biết rõ thực lực của chính mình chỉ cần phát huy bình thường thi đậu Tiến sĩ nhất định không có vấn đề, còn đậu Trạng nguyên hay không thật sự khó nói. Nhất định phải thiên thời địa lợi nhân hoà đồng thời đầy đủ mới được.

Cố An Chi là thái hậu, Cố Du là hoàng hậu, Cố gia cùng hoàng thất quan hệ quá thân cận. Bài thi của Cố Tương nếu không thể rõ ràng áp đảo những người khác, Hoàng đế nào dám đem danh hiệu Trạng nguyên cho hắn.

Cũng bởi vì không nắm chắc danh hiệu Trạng nguyên, Cố Tương mới bày ra vẻ nghiêm túc hiếm thấy. Có như vậy dù thi không được, mấy trưởng bối ở nhà cũng sẽ không thể nói cái gì nữa. Dù sao hắn cũng đã nỗ lực, đó là trời không chìu lòng người.

Sáng mùng tám tháng chạp, Cố phu nhân đem Cố Tương từ thư phòng lôi ra. Bà nói hắn cả ngày nhốt mình ở trong phòng, cũng sắp ngộp đến choáng váng, phải đi ra hóng mát một chút mới được. Đọc sách cũng phải có thi có thì, như vậy chữ mới có thể lưu lại trong đầu lâu.

Mẫu thân đại nhân có lệnh, Cố Tương đương nhiên sẽ không làm khó chính mình, hắn không chút do dự liền thả mình ra nửa ngày.

Ai biết khi cả nhà đang dùng cơm, có người đưa thiếp mời đến cho Cố Tương, hẹn hắn đến Túy Tiên Lầu ăn cơm.

Cố Tương nhận được thiếp mời không khỏi có chút buồn bực, là ai chứ. Hắn sớm đã báo cho các bằng hữu của mình, trước kỳ thi mùa xuân hắn không ra khỏi cửa. Nếu như không có đại sự, không ai đưa thiếp mời cho hắn. Vì vậy hắn tò mò hỏi một câu là ai đưa thiệp tới.

Người hầu nhận thiếp mời nói đó là một tiểu nha hoàn tuổi trẻ xinh đẹp, nhìn là biết không phải nhà bình thường có thể có.

Cố Tương nghe vậy không có phản ứng gì, Cố phu nhân mắt lập tức liền sáng, nhìn chằm chằm Cố Tương trên dưới đánh giá.

Cố Tương bị mẫu thân nhìn đến không dễ chịu, hắn vội vã ăn hết cháo, đứng lên nói:

“Mẫu thân, con có việc đi trước.”

Cố Tương chạy trốn quá nhanh, Cố phu nhân có lời muốn nói cũng còn chưa kịp nói ra khỏi miệng. Bất quá nhìn thấy con chạy trối chết, Cố phu nhân tâm tình rất sung sướng. Tiểu nha hoàn cũng rất đẹp, vậy chủ nhân nàng không biết là tiểu thư nhà ai đây.

Trên thực tế, nào có tiểu thư. Khi Cố Tương chạy tới Túy Tiên Lầu, Thế tử Tấn Dương Vương phủ đã gọi sẵn một bàn lớn đồ ăn.

“Cố Nhị ca, huynh tới thật là chậm.”

Nhìn thấy Cố Tương, Tiêu Minh Sở nhỏ giọng ai oán nói.

Không chờ Tiêu Minh Sở bắt chuyện, Cố Tương không chút khách khí liền ngồi vào bàn. Hắn nâng chung trà lên, một hơi uống hơn nửa chén, rồi nói:

“Đúng là ta đến chậm, hay là thiếp mời của đệ đến quá muộn?”

Tiêu Minh Sở ước hẹn thời gian là giờ Ngọ hai khắc, thiếp mời đến trên tay Cố Tương đã là giờ Ngọ thiếu một khắc, vậy cho hắn không tới nửa canh giờ thời gian. Hắn còn phải thay đổi quần áo mới chạy tới, không có trễ là tốt lắm rồi.

Cũng chính vì là Tiêu Minh Sở, Cố Tương mới chịu làm như vậy, đổi thành những người khác khi nhận thiếp mời, Cố Tương không quăng mới lạ.

Tiêu Minh Sở phất tay một cái, đem bọn nha đuổi ra, ngượng ngùng cười nói:

“Ta muốn cho Nhị ca một niềm vui bất ngờ?”

“Đệ hôm nay vừa tới kinh thành sao? Không phải sau Tết mới tới sao, đến sớm vậy?”

Cố Tương quét mắt, phát hiện thức ăn trên bàn đều rất phù hợp khẩu vị của mình, tâm tình không tự chủ được liền khá hơn nhiều.

Phát hiện Cố Tương không có thật sự tức giận, Tiêu Minh Sở cầm lấy đũa gắp thức ăn cho hắn, đồng thời giải thích:

“Ta vốn là muốn ở Giang Nam chơi mấy ngày, Hoàng hậu mang thai, Tấn Dương Vương phủ đến chúc mừng nha, ta liền sớm tới đây.”

Thái độ Tiêu Minh Sở quá ân cần, tốc độ ăn của Cố Tương căn bản theo không kịp, hắn bất đắc dĩ thả bát đũa, cười nói:

“Tiêu Hà đừng như vậy, ngươi làm cho ta ngượng ngùng.”

Nghe đến “Tiêu Hà”, xưng hô đã lâu không dùng này, Tiêu Minh Sở sắc mặt ảm đạm xuống mấy phần. Hắn để đũa xuống, trầm mặc chốc lát mới nói:

“Nhị ca rất hi vọng ta là “Tiêu Hà” sao?”

Cố Tương kỳ thực chỉ là thuận miệng gọi, hắn không nghĩ tới sự tình đã qua ba bốn năm mà Tiêu Minh Sở còn để bụng như thế, không khỏi buồn bực nói:

“Làm sao vậy? Đệ không thích ta gọi như vậy à, vậy ta không gọi là được rồi.”

Cố Tương cùng Tiêu Minh Sở quá trình quen biết tương đối kỳ lạ. Hai người cũng không biết thân phận thực sự đối phương không nói, Cố Tương còn đem Tiêu Minh Sở xem là nữ tử. Khi đó Tiêu Minh Sở trúng độc thần trí không rõ, cũng không có cách nào giải thích.

Nói thật trên đời này cô nương mà Cố Tương từng có hảo cảm miễn cưỡng chỉ có thể là Tiêu Hà. Bất quá hắn sau đó biết được thân phận Tiêu Minh Sở liền không có ý nghĩ như vậy nữa, mà tính cách Tiêu Minh Sở cùng Tiêu Hà kỳ thực cũng không giống nhau.

“Không phải không thích, mà là cảm giác huynh gọi một người khác.”

Cố Tương không nghĩ tới Tiêu Minh Sở sẽ có ý nghĩ như vậy, triệt để ngây ngẩn cả người, lắp bắp nói:

“Cái gì gọi là một người khác, đó không phải là đệ sao?”

Hắn lúc trước thời điểm cứu Tiêu Minh Sở, cũng không biết bị ai ám toán, thần trí cùng ký ức đều có chút vấn đề.

Cố Tương chưa bao giờ cho là một người thời điểm sinh bệnh cùng khỏi bệnh rồi liền hoàn toàn khác nhau như hai người. Tại sao Tiêu Minh Sở nghĩ như vậy.

“Bởi vì, bởi vì vào lúc ấy...”

Tiêu Minh Sở không biết nên làm sao giải thích cho Cố Tương, hắn căn bản nói không rõ ràng.

Giãy giụa một hồi lâu, Tiêu Minh Sở cuối cùng bỏ qua đề tài này, ngược lại hỏi:

“Nhị ca, huynh nhờ ta mang búp bê đến đây là cho cháu gái trong nhà sao?”

Hắn mơ hồ nhớ tới Cố Tương đã từng nói, đại ca có một con gái nhỏ.

“Đông Nhi vẫn chưa tới một tuổi, làm sao muốn có búp bê, là cho đứa cháu trong cung.”

“Trong cung? Trong cung không phải chỉ có tiểu Hoàng tử sao?”

Cố Tương viết thư nhờ Tiêu Minh Sở mang búp bê đến, lại không có nói là cho ai, Tiêu Minh Sở theo bản năng liền cho rằng tặng cháu gái trong nhà, ai biết không phải như vậy.

Nhớ tới Tiêu Lĩnh ngoan ngoãn thanh tú như bé gái, Cố Tương bật cười nói:

“Chính là cho tiểu Hoàng tử.”

Mà do là thân thể không tốt, rất nhiều trò chơi dành cho bé trai Tiêu Lĩnh căn bản không có thể chơi.

Tiêu Minh Sở gặp Tiêu Minh Xuyên là mấy năm trước tại Bắc Cương. Hồi đó Tiêu Lĩnh vẫn chưa có ra đời, sau đó hắn trở về Nam Dương, cũng chưa từng thấy Tiêu Lĩnh, nghe Cố Tương nói hiếu kỳ hỏi:

“Tiểu Hoàng tử hình dáng giống ai? Nhị ca hay là Nhị tẩu?”

Câu hỏi Tiêu Minh Sở không có vấn đề, nhưng Cố Tương nghĩ đến “Nhị tẩu” là đệ đệ mình không kềm chế được buồn cười, ngụm nước trong miệng phun ra ngoài, phun đến trên người Tiêu Minh Sở. Hắn cảm thấy lúng túng liền lấy khăn lau cho Tiêu Minh Sở.

Tiêu Minh Sở bị Cố Tương phản ứng quá kích động làm cho không hiểu ra sao. Hắn là nói sai cái gì sao, làm gì Cố Tương cười thành như vậy.

Cố Tương không có giải thích mình đang cười cái gì, hắn không dễ dàng thu lại ý cười, nói:

“Ta nói đệ cũng không biết, đệ chưa từng thấy Du. Không bằng giúp ta đi một chuyến, tiến cung đem búp bê cho Lĩnh Nhi, ta tạm thời sẽ không tiến cung.”

Cố Tương không phải sợ phu phu Hoàng đế, hắn càng không sợ Lĩnh Nhi xinh đẹp khả ái đáng yêu. Nhưng là Cố Thái hậu, trước kỳ thi mùa xuân Cố Tương rất không muốn gặp bá phụ, cho nên tránh không tiến cung.

Tiêu Minh Sở vốn là muốn vào cung đi gặp Tiêu Minh Xuyên, chúc mừng thực chính là cái cớ, cũng không phải nhất định là hắn đi chuyến này. Hắn có một chuyện quan trọng hơn, nhất định phải trực tiếp nói cho Hoàng đế.

Tuy rằng Cố Tương nói Đông Nhi chơi không được, nhưng Tiêu Minh Sở vẫn nhờ người tìm cái thứ hai cho Đông Nhi. Đồ vật này thật ra là từ rất xa chuyển về. Kỳ thực cũng không phải hắn mang tới, Tiêu Minh Sở trước khi đến Trung Nguyên, hắn cũng là uỷ thác tàu biển mang cho hắn.

Tiêu Minh Sở tiến cung đi gặp phu phu Hoàng đế, bị bọn họ nhiệt tình hù đến kinh sợ.

Tiêu Minh Xuyên là thật tâm xem Tiêu Minh Sở là đệ đệ, tự nhiên đối với hắn thân thiết, Cố Du phần nhiều là hiếu kỳ.

Năm xưa Thanh Dương Vương là đại mỹ nam nổi danh khắp thiên hạ, Cố Du vô duyên lãnh hội phong thái của ông. Nhưng nghe đâu giống hệt Ân Dung người mà trước khi Cố Du sinh ra đã gả đi Nam Dương, chưa từng có trở về Trung Nguyên.

Tiêu Minh Sở hình dáng giống Ân Dung, đây là chính miệng lão Tấn Dương Vương nói. Cố Du hứng thú với Tiêu Minh Sở cũng là như vậy.

Tinh tế quan sát Tiêu Minh Sở hồi lâu, Cố Du vừa nói đùa vừa nói thật hỏi:

“Thế tử đính hôn chưa?”

Tiêu Minh Sở không hiểu lắc đầu.

“Chưa có.”

Hoàng hậu đây là ý gì, muốn làm mai mối cho hắn à.

Tiêu Minh Xuyên nghe Cố Du nói cũng rất kinh ngạc, Hoàng hậu nhà hắn không phải thích xen vào chuyện của người khác chứ. Việc của Cố Tương cũng là bị buộc mới hỏi tới, sao đột nhiên liền để ý Tiêu Minh Sở.

Không ngờ Cố Du lại nói:

“Tấn Dương Vương cùng Vương quân vì chuyện kết hôn của Thế tử khẳng định đau đầu chết rồi. Phải đi đâu tìm một cô nương so với Thế tử đẹp hơn đây.”

Vài năm sau, Ôn Huyền cùng Tiêu Minh Thanh có lẽ sẽ gặp vấn đề nan giải tương tự đây.

Ý thức được Cố Du là mượn lời này để khen Tiêu Minh Sở, Tiêu Minh Xuyên sắc mặt trở nên có chút vi diệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.