“Giảm xuống?!”
Tiêu Minh Xuyên đang uống trà, nghe vậy suýt chút nữa phun. Hắn chưa bao giờ biết Cố Du là người có ý tưởng như thế này.
“Nhị ca không muốn Ôn Huyền lòng có khúc mắc, không muốn Huệ An Vương tâm lý thoải mái, đây là biện pháp giải quyết tốt nhất.”
Năm đó, lão Tấn Dương Vương tại sao muốn chủ động giảm xuống, chính là vì tỏ rõ chính mình không có tâm ý tranh chấp.
Tiêu Minh Xuyên hơi suy nghĩ, khẽ cười nói:
“A Du, trẫm đã hiểu ý của khanh, nhưng mà...”
Hắn không thể chủ động nói ra được, nếu như vậy không phải những Hoàng đế sau này sẽ học theo, đăng cơ liền đem huynh đệ gả đi hết.
Tình huống Tiêu Minh Thanh cùng lão Tấn Dương Vương, Thanh Dương Vương có chỗ khác nhau. Bọn họ là dùng thân phận Hoàng tử giảm xuống, người làm chủ là phụ hoàng bọn họ. Tiêu Minh Thanh thì không phải, hắn là hoàng huynh của Tiêu Minh Xuyên, Hoàng đế làm như thế, tựa hồ rất không thích hợp, dễ dàng làm cho người ta thấy nhược điểm.
Hôm nay Cố Du là hiếu kỳ chuyện Thanh Loan, còn nghe chuyện xưa của Ôn Huyền và Tiêu Minh Thanh nên cùng Tiêu Minh Xuyên nói chuyện thật lâu. Cố Du mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, cảm thấy do dự, ngáp dài nói:
“Nhị ca, thần quá buồn ngủ, trước tiên cần phải ngủ. Ngài cảm thấy chủ ý kia không được, thì tự mình nghĩ, thần buồn ngủ không chịu được.”
Đối với Tiêu Minh Xuyên mà nói, Hoàng hậu cùng tiểu Công chúa mới là quan trọng nhất, cái khác cũng mặc kệ, hắn không nói thêm gì nữa, dìu Cố Du đi ngủ. Tiêu Minh Xuyên nói là ngủ cùng, kỳ thực chính là nhìn Cố Du ngủ, chờ người ngủ say, hắn liền đi làm chuyện của mình.
Nói thật, ý Cố Du nghĩ không sai, rất phù hợp ý Tiêu Minh Xuyên nhưng không thích hợp trực tiếp dùng.
Trực tiếp hạ chỉ đem Tiêu Minh Thanh gả đi hiển nhiên là không được. Thái độ những người khác tạm thời không nói, người sẽ mắng chửi nhiều nhất, mắng chửi đến hắn máu chó đầy đầu là Nam Dương Vương. Còn nữa Phó Thái phi khẳng định cũng sẽ hận chết hắn, Tiêu Minh Xuyên không đến nỗi sợ Phó Thái phi, hắn chỉ là không muốn đi trêu chọc hoặc bị hận thù.
Phải biết, gả Tiêu Minh Thanh tất nhiên là giống như giam cầm hắn, ở một mặt nào đó cũng coi như là thành toàn cho hắn.
Nếu nói Tiêu Minh Xuyên vì tác thành cho Tiêu Minh Thanh mà bị người ta mắng, hắn làm sao nguyện ý, tuyệt đối không thể nào.
Cho nên, để Tiêu Minh Thanh giảm xuống không có vấn đề, chuyện này phải để hắn tự đề xuất ra. Tiêu Minh Xuyên muốn Tiêu Minh Thanh tự mình đi giải quyết Nam Dương Vương cùng Phó Thái phi.
Dù đã có chủ ý, nhưng để biểu hiện thái độ Tiêu Minh Xuyên cho Ôn Huyền đợi hơn mười ngày mới triệu hắn tiến cung.
Tiêu Minh Xuyên đi thẳng vào vấn đề, nói với Ôn Huyền chuyện cũ đã qua hắn sẽ bỏ qua, chuyện sau này Ôn Huyền và Tiêu Minh Thanh làm sao, hắn cũng sẽ không can thiệp. Nhưng Thanh Loan là hắn nhặt được, Hoàng hậu yêu thích, tiểu Hoàng tử cũng yêu thích, hắn có chút không muốn trả lại, muốn nuôi ở trong cung.
Vì hắn cũng ít con nuôi thêm hai chất nhi, hoàn toàn không có vấn đề. Mà Thanh Loan huyết thống so với Tiêu Ý Hành còn gần hơn rất nhiều.
Ôn Huyền nghe vậy đã biết Hoàng đế rốt cuộc là kiêng kỵ Huệ An Vương, không muốn đem Đậu Đậu trả lại.
Đậu Đậu nếu là vẫn luôn nuôi ở trong cung, hắn còn có cơ hội gặp lại được, Tiêu Minh Thanh kiếp này liền không thấy được con trai.
Tiêu Minh Xuyên lại nói, Thanh Loan là bọn họ lén lút sinh, không có đăng báo Tông Nhân phủ, càng không có ai biết. Tuy rằng hắn biết Thanh Loan là cháu ruột của mình, nhưng cũng không cho được nó bất kỳ danh phận gì.
Tiêu Minh Xuyên nói ra câu này cũng không phải từ chối, mà là sự thực. Tiêu Minh Thanh thật sự muốn con có vương vị, thời điểm mang thai nên tìm thị thiếp báo danh nghĩa, nhưng hắn không có làm như vậy, Tông Nhân phủ đương nhiên không biết đứa bé này có tồn tại.
Tiêu Minh Thanh vốn dự định là để Thanh Loan vào gia phả Ôn gia, nhưng đáng tiếc chuyện này còn chưa bắt đầu đã thất bại.
Bây giờ, Thanh Loan đã trên tay Hoàng đế, Ôn Huyền không thể nói “ bệ hạ ngài đem Thanh Loan đưa lại cho thần, thần cho nó danh phận“.
Tiêu Minh Xuyên cố ý tỏ ra do dự thở dài, cuối cùng nói:
“Biểu huynh à, đừng trách trẫm vô tình, khanh xem khanh và hoàng huynh, một ở nam một ở bắc, để Thanh Loan ở cùng ai tốt đây. Còn không bằng ở lại trong cung, tốt xấu có trẫm cùng Hoàng hậu chăm sóc, còn có Lĩnh Nhi làm bạn. Nếu mà các khanh thực muốn đem Thanh Loan về, cũng không phải là không có biện pháp. Khanh gả vào Huệ An Vương phủ tốt, hay là hoàng huynh giảm xuống gả vào Đại Quốc công phủ mới tốt đây?”
Ôn Huyền cảm thấy hắn làm sao có khả năng gả. Ôn gia chỉ có hắn là con trai, hắn dám nói ra, đại bá và phụ thân của hắn sẽ cùng đánh gãy chân hắn.
Về phần Tiêu Minh Thanh, Ôn Huyền cũng cảm thấy không thể. Hắn chịu vì Ôn Huyền sinh ra Đậu Đậu, đã là cực khổ lớn, muốn hắn từ bỏ vương vị giảm xuống là không thể.
Dù sao năm đó vì chọn người nào uống đan dược, Ôn Huyền và Tiêu Minh Thanh đã có không ít bất đồng. Tiêu Minh Thanh là phiên Vương, tuy rằng không có thực quyền gì, nhưng vì trời cao Hoàng đế xa, cũng không ai quản được hắn. Chỉ cần lừa gạt được Phó Thái phi, không ai để ý bụng của hắn, lặng lẽ sinh con không tính rất khó.
Ôn Huyền thì không được, tuy nói hắn có thể chạy nam chạy bắc, thoạt nhìn so với Tiêu Minh Thanh tự do hơn nhiều. Nhưng một khi Cố Thái hậu cùng Hoàng đế triệu người, hắn phải lập tức trở về kinh. Nếu hắn mang cái bụng to, vậy còn không hù chết người sao.
Chính là cân nhắc đến những yếu tố này, Tiêu Minh Thanh tự mình uống đan dược, mang thai, sinh con.
Tiêu Minh Xuyên hào phóng đem quyền lựa chọn đổ cho Ôn Huyền, sau đó thành công thấy được hắn biểu tình xoắn xuýt.
“Biểu huynh, trẫm không phải nói đùa, khanh có thể cùng hoàng huynh thương lượng, thương lượng xong nói cho trẫm kết quả là được.”
Tiêu Minh Xuyên không phủ nhận, hắn chính là đang làm khó dễ Tiêu Minh Thanh, hắn muốn cho Tiêu Minh Thanh tự mình ra quyết định.
Nếu như Tiêu Minh Thanh nguyện ý vì Ôn Huyền và Thanh Loan từ bỏ vương vị, dù cho hắn kiếp trước từng có mưu phản, Tiêu Minh Xuyên cũng dự định không truy cứu. Hắn vương vị cũng không cần, làm sao tạo phản đây.
Nếu Tiêu Minh Thanh không nỡ, hắn liền thuận lý thành chương giữ Thanh Loan, cũng coi như là kiềm chế Tiêu Minh Thanh, để cho hắn làm việc có chỗ kiêng kỵ.
Ôn Huyền trước khi xuất cung, Tiêu Minh Xuyên hào phóng mang hắn đi gặp Thanh Loan. Thấy Ôn Huyền, Thanh Loan la hét một tiếng, trốn nhanh nhẹn như khỉ con. Không cần phải nói, Thanh Loan còn nhớ hành động Ôn Huyền lần trước, tâm lý không vui vẻ.
Ôn Huyền không quan tâm thái độ Thanh Loan, hắn đem người ôm lại, hôn một cái, mới thả nó đi.
Tiêu Minh Xuyên nói, Thanh Loan trong đầu không có khái niệm quan hệ, nó chỉ biết thích hay không thích, không có đánh giá cao thấp, không lòng vòng. Làm nó vui lòng tuyệt đối không thể đi mập mờ, nó không biết.
Thanh Loan thấy qua Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du hôn Tiêu Lĩnh, tuy rằng không biết là có ý gì, mà bản năng cảm giác được không phải chuyện xấu. Vì vậy nó học Tiêu Lĩnh cho Ôn Huyền một cái hôn trả lễ. Người này cũng không phải đáng ghét như vậy.
Ban đầu Ôn Huyền không đem gợi ý của Tiêu Minh Xuyên coi là chuyện to tát, chính hắn không lựa chọn được, liền để Tiêu Minh Thanh chọn. Nhưng khi Đậu Đậu xinh đẹp ôm hắn hôn một cái, tâm tư Ôn Huyền lập tức liền bắt đầu nhộn nhạo.
Thanh Loan tuy nói sáu tuổi, nhưng từ nhỏ ở trong núi lớn lên, chưa từng có cùng người khác qua lại, ai ở cùng liền thân thiết người ấy.
Nếu như hắn và Tiêu Minh Thanh vẫn luôn duy trì hiện trạng. Họ vẫn để con ở trong cung, nó sẽ thân phu phu Hoàng đế, thân Tiêu Lĩnh, thân Tiêu Ý Hành là tất nhiên. Đến lúc đó, dù Hoàng đế rủ lòng từ bi, chịu đem trả con cho họ, ý nghĩa cũng đã khác hiện tại.
Bọn họ cần phải thành thân mới có thể ôm con về nhà, nói không chừng còn có thể sinh vài đứa, ngẫm lại vẫn là rất tuyệt diệu.
Ôn Huyền không thể không động tâm, tuy nhiên hắn muốn cải biến chủ ý. Nhớ tới năm đó Hoằng Hi Hoàng đế đem Thế tử Anh Quốc công tứ hôn gả cho người ta, nhưng vì hắn là con trai độc nhất nên trưởng tử được phép theo họ hắn, cuối cùng thừa kế vị trí Anh Quốc công.
Bất quá Ôn Huyền đối với Tiêu Minh Xuyên biết rõ, Hoàng đế là cho bọn họ hai lựa chọn, nhưng đáp án mong muốn cũng chỉ có một.
Tiêu Minh Xuyên đã sớm đoán được Ôn Huyền không quyết định được, bởi vậy cố ý dẫn hắn đến gặp Thanh Loan, hắn cũng không tin Ôn Huyền sẽ không động tâm.
Ôn Huyền cùng Tiêu Minh Thanh thương lượng như thế nào, Tiêu Minh Xuyên không rõ cũng không có hứng thú biết, hắn chỉ cần kết quả cuối cùng.
Mà Ôn Huyền e rằng còn chưa tới chỗ Huệ An Vương, một người Tiêu Minh Xuyên không tưởng tượng nổi sớm đã đến kinh thành, còn mang theo món đồ chơi Tiêu Lĩnh khát vọng đã lâu.
Tiêu Minh Xuyên rất buồn bực, hắn là không cẩn thận thay đổi chỗ nào. Đời trước, qua năm mới Tiêu Minh Sở mới vào kinh thành. Mãi đến tận khi Tiêu Lĩnh ôm búp bê xinh đẹp đến khoe, Tiêu Minh Xuyên mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, Tiêu Minh Sở là bị Cố Tương triệu tới.
Thì ra bọn họ biết nhau đã rất lâu phải sớm hơn thời gian hắn dự đoán. Bây giờ không có Ôn Huyền nhúng tay, cũng không biết bọn họ kết quả sẽ là như thế nào.