Thương Mặc đột nhiên nhớ đến chuyện hot search mãi không thể giải quyết được của Nghiêm Diệc, ban đầu cậu còn không rõ ai là người đứng sau, nhưng giờ nhìn thấy Sở Hoài, cậu có linh cảm chuyện kia là do gã. Với thế lực lớn của mình, đưa một kết quả tìm kiếm lên hot search là chuyện quá dễ dàng, nhưng vấn đề là Nghiêm Diệc đã đắc tội Sở Hoài khi nào?
Thương Mặc lập tức lắc đầu. Tuy bản chất Nghiêm Diệc không xấu, nhưng hắn lại nói chuyện khó nghe, chỉ sợ là trong lúc lơ đãng hắn ta đã nói gì đó không hay về Sở Hoài nên mới rước họa vào thân.
Không đúng, thời gian ấy cậu thường xuyên ở cùng Nghiêm Diệc, cũng không nghe thấy hắn nói gì đến Sở Hoài, hơn nữa gã cũng đâu ở đoàn phim, sao Nghiêm Diệc có thể trêu chọc vào gã?
Thương Mặc có chút nghĩ không ra, cậu nâng mắt, lại thấy Sở Hoài đang nhìn mình như có điều suy nghĩ, hai mắt dày đặc như mắt của loài sói trong đêm đông, lợi hại và nguy hiểm.
Hai tay Sở Hoài giao nhau đặt trên đùi. Khóe môi gã gợi lên một ý cười. Gã nói: “Tinh linh nhỏ của tôi, em đã suy nghĩ kĩ rồi phải không?”
Thương Mặc biết gã đang hỏi chuyện lấy sổ sách. Việc này khá khó khăn, mặc dù Đỗ Thác đang theo đuổi cậu, nhưng với tính tình của hắn, chắc chắn hắn sẽ không giao sổ sách ra. Hơn nữa những tài liệu quan trọng như sổ sách ghi chép giao dịch của tập đoàn Đỗ thị nhất định là được đặt ở một nơi bí mật và được bảo vệ nghiêm ngặt, người như Thương Mặc sao có thể dễ dàng lấy được.
Lại nói đến Nghiêm Diệc, bối cảnh của hắn tuy không mạnh như Sở Hoài, nhưng dù gì cũng là người có chống lưng, nếu không thấy hắn, chắc chắn người nhà hắn sẽ cho người đi tìm. Hơn nữa hiện tại Nghiêm Diệc đang là tiểu thịt tươi rất hot, nếu không thấy hắn, tất cả mọi người sẽ cuống lên, đến lúc ấy Sở Hoài sao có thể không thả người.
Nghĩ thông suốt xong, Thương Mặc lắc đầu: “Tôi không có bản lĩnh ấy, vậy nên sẽ không lấy.”
Sở Hoài nghe vậy khẽ nheo mắt. Gã tựa lưng vào ghế, hai mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Thương Mặc, cả người tràn ngập tính công kích.
Thương Mặc bị gã nhìn mà da đầu run lên, chỉ biết đứng im tại chỗ. Lái xe kia đứng một bên thấy vậy trong lòng âm thầm thở dài.
Một lúc lâu sau, Sở Hoài mới nở nụ cười, nhưng trong tiếng cười ấy không còn sự khách khí, thay vào đó là một chút bừa bãi. Gã khoát tay, ý bảo lái xe kia đi ra ngoài.
Lái xe nhìn Thương Mặc, cuối cùng đi ra ngoài đóng cửa lại, y rũ mắt đứng trước cửa, chỉ hi vọng Thương Mặc tự cầu nhiều phúc.
Trong phòng, Sở Hoài nâng cằm nói với Thương Mặc: “Nếu cậu đã không đồng ý, chúng ta đành phải bàn một phương pháp khác vậy.”
Thương Mặc nghe vậy lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Sở Hoài nói tiếp: “Nghiêm Diệc giờ đang ở trong tay tôi, tôi sẽ không giết chết cậu ta, cậu có thể yên tâm là như vậy, nhưng nếu tôi không vui, trên người cậu ta có thêm vài vết thương là chuyện không thể tránh khỏi. Cậu cũng biết bối cảnh của tôi rồi đấy, người dưới tay toàn là kẻ thô kệch, động tay động chân không biết nặng nhẹ” – gã dừng một chút – “Hay là, Thương Mặc cậu cảm thấy vài vết thương không tính là gì?”
Thương Mặc lắc đầu. Tất nhiên là cậu không muốn thấy Nghiêm Diệc bị thương, hơn nữa vết thương trong miệng Sở Hoài chỉ sợ là không đơn giản như vậy. Nhưng chuyện lấy sổ sách này thật sự quá mức gian nan…
Sở Hoài thấy cậu lắc đầu, cười cười: “Tôi biết tinh linh nhỏ chắc chắn không muốn thấy Nghiêm Diệc bị thương, tôi cũng biết tinh linh nhỏ không muốn đi lấy sổ sách. Nhưng trên đời này làm gì có biện pháp nào toàn diện, tinh linh nhỏ ơi em phải suy nghĩ cẩn thận đó nha.”
Thương Mặc khẽ cắn môi: “Vì sao Sở tiên sinh nhất định muốn lấy sổ sách? Dùng chính bản lĩnh của mình phân cao thấp với công ty Đỗ Thác chẳng phải sẽ có cảm giác thành tựu hơn sao?”
“Cảm giác thành tựu?” – Sở Hoài vỗ vỗ tay, khóe môi mang theo chút trào phúng – “Tinh linh nhỏ của tôi ngây thơ quá, cảm giác thành tựu thì có ý nghĩa gì? Huống hồ thật vất vả Đỗ Thác kia mới có thứ để lấy ra uy hiếp, tất nhiên là tôi phải nắm lấy rồi. Nếu không chờ đến lúc hắn không thích em, chẳng phải tôi sẽ mất trắng cơ hội này hay sao?”
Thương Mặc mím môi. Cậu biết lời mình vừa nói trong mắt đối phương chẳng khác nào trò đùa, hơn nữa ý tứ của Sở Hoài rất rõ ràng, chính là bắt cậu đi lấy sổ sách. Nói cách khác, không riêng gì Nghiêm Diệc, Thương Mặc cậu cũng chạy không được.
Sở Hoài thấy cậu không nói lời nào, biết cậu đang lo lắng, ngón tay đặt trên đùi khẽ gõ nhịp.
Một lát sau, gã lấy di động từ trong túi áo, lắc lắc trước mặt Thương Mặc: “Giờ cũng không còn sớm, nếu tinh linh nhỏ còn chưa nghĩ xong, vậy nhìn Nghiêm Diệc mà nghĩ đi.”
Nói xong, gã bấm điện thoại trong tay, mắt vẫn luôn nhìn về phía cậu.
Thương Mặc nghe Sở Hoài nói đến Nghiêm Diệc, lập tức nhìn về phía màn hình TV, thấy hắn vẫn an tĩnh nằm trên giường mới thở ra nhẹ nhõm, kết quả là giây tiếp theo, cậu nghe được giọng nói lạnh lùng của Sở Hoài truyền đến:
“Đánh thức thằng nhóc kia dậy, chiêu đãi nó cho tốt.”
Thương Mặc nghe vậy nhìn Sở Hoài, gã cong cong môi nói với cậu: “Đợi lát nữa sẽ có trò hay để xem, tinh linh nhỏ cùng ngồi xuống xem với tôi đi, à, quên mất, còn có cả âm thanh đấy, hi vọng lát nữa tên nhóc Nghiêm Diệc kia sẽ không kêu quá thảm.”
Sở Hoài nói xong liền nhìn về phía màn hình TV, Thương Mặc cũng mím môi nhìn, hai tay đã nắm chặt thành nắm đấm.
Trên màn hình xuất hiện một người đàn ông to cao mặc âu phục, gã cầm một chậu nước hắt thẳng vào Nghiêm Diệc đang nằm trên giường. Nghiêm Diệc bị dội tỉnh, hai mắt gắt gao nhíu lại, hắn chửi ầm lên: “Ai cho con mẹ mày hắt nước vào tao!”
Người đàn ông kia cười khẽ một tiếng rồi lôi ra một cây roi dài một thước hơn màu đỏ sậm.
Sở Hoài ở một bên cười giải thích: “Cây roi này vốn có màu hồng, nhưng sau đó quật người nhiều, thấm quá nhiều máu loãng nên biến thành màu đỏ. Nhưng màu đỏ này trông rất tự nhiên, hơn nữa trông cũng đẹp hơn màu sắc ban đầu rất nhiều. Tinh linh nhỏ, em có thấy vậy không?”
Sở Hoài vừa dứt lời, trên màn hình truyền đến một tiếng roi quất, quần áo trên người Nghiêm Diệc bị quật rách một mảng lớn, từ mảng rách ấy còn có thể mơ hồ nhìn thấy tơ máu.
Thương Mặc nắm chặt tay đến độ móng tay bấm vào thịt. Cậu biết giờ cách quần áo còn có thể khiến da thịt rớm máu, vậy thì đến lúc quần áo bị quật nát hết, thân thể Nghiêm Diệc không biết sẽ thành dạng gì. Cậu vốn tưởng Sở Hoài sẽ kiêng nể bối cảnh của Nghiêm Diệc mà không xuống tay với hắn, không nghĩ tới…
“Đau quá, mày là ai, sao dám đánh tao?” – Lúc này, từ màn hình truyền đến tiếng rên rỉ đau đớn của Nghiêm Diệc.
Người đàn ông kia không trả lời hắn mà tiếp tục dùng roi trong tay quật Nghiêm Diệc. Nghiêm Diệc vốn bị hạ thuốc mê, tay chân như nhũn ra, sau lại bị vụt vài cái, thân thể đau vô cùng, có muốn đứng dậy phản kháng cũng không dậy nổi.
Nhìn người Nghiêm Diệc ngày càng nhiều máu, cuối cùng Thương Mặc vẫn không thể nhẫn tâm. Cậu khẽ cắn môi nói với Sở Hoài: “Tôi sẽ làm, anh bảo người kia đừng đánh nữa.”
Sở Hoài nghe vậy, khóe môi cong lên: “Tinh linh nhỏ như vậy mới ngoan chứ, nhưng tôi hi vọng trí óc của tinh linh nhỏ có thể tốt một chút, tránh trường hợp gặp chuyện phải nghĩ lâu như vậy, còn để cho bạn mình chịu vài roi.”
Nói xong, Sở Hoài lập tức ra lệnh vào điện thoại: “Đánh thêm ba roi rồi dừng lại.”
Thương Mặc rùng mình. Sở Hoài vẫn chính là ác ma y hệt kiếp trước.
Thương Mặc cứng rắn nhìn Nghiêm Diệc bị đánh ba roi, nhìn quần áo trên người hắn càng ngày càng rách, máu chảy ra ngày càng nhiều. Cậu cắn môi, rũ mắt, trong lòng nặng nề mà bất lực.
Gia thế của Nghiêm Diệc lớn như vậy, thế mà cuối cùng vẫn phải chịu đựng một kẻ bừa bãi như Sở Hoài. Người như hắn có lẽ từ nhỏ đến lớn đều không bị ai đánh mắng, vậy mà giờ lại bị quật đến loang lổ máu, cuộn mình trên giường không thể nhúc nhích.
Thương Mặc nghĩ, đây là số mệnh phải không?
Không lâu sau, lái xe kia gõ cửa tiến vào, ghé tai Sở Hoài nhẹ giọng nói chuyện.
Sở Hoài nghe xong nhướn mày cười, nhìn về phía Thương Mặc: “Đỗ Thác vì cậu, lần thứ hai tới đây.”
Thương Mặc giờ đang lo cho thân thể Nghiêm Diệc nên không muốn quanh co lòng vòng, cậu nói thẳng: “Nghiêm Diệc bị đánh nhiều roi như vậy, chắc chắn sẽ không đứng dậy được, phiền Sở tiên sinh tìm bác sĩ đến xem giúp cậu ấy.”
Sở Hoài đứng dậy đi đến trước mặt Thương Mặc, cười nói: “Khi nào tinh linh nhỏ có thể mang sổ sách về đây thì khi ấy sẽ có bác sĩ đến xem cho nó.”
Thương Mặc quýnh cả lên, sổ sách sao có thể dễ dàng lấy được như vậy? Ít nhất cũng phải tốn vài ngày, mà vết thương của Nghiêm Diệc nếu không sát trùng băng bó ngay, chắc chắn sẽ không hề dễ chịu.
Cậu đang sốt ruột muốn nói chuyện, Sở Hoài lại lên tiếng: “Đi xuống đi, Đỗ Thác chờ lâu sốt ruột sẽ lật tung nhà tôi lên đấy.”
Thương Mặc không còn cách nào khác, đành phải theo gã xuống lầu.
Đỗ Thác đang chuẩn bị mở cuộc họp thì nhận được tin của vệ sĩ đi theo Thương Mặc nhắn về, nói rằng người đã biến mất trong nhà hàng.
Ngay lập tức, hắn cảm thấy cả người lạnh như băng. Đỗ Thác biết ở thời điểm hiện tại Thương Mặc sẽ không thoát khỏi sự bảo hộ của mình, như vậy có nghĩa là cậu đã bị bắt đi. Vì thế hắn lập tức hủy cuộc họp, vừa đi ra ngoài công ty vừa gọi điện cho cấp dưới. Sau khi nghe xong toàn bộ sự việc, hắn không ra ngoài cổng nữa, mà xuống hầm xe gọi Giản Anh.
Ngồi vào trong xe, Đỗ Thác buộc bản thân phải tỉnh táo lại. Hắn cẩn thận nghĩ, sau đó nói vài câu vào điện thoại rồi bảo Giản Anh lái xe đến biệt thự của Sở Hoài.
Trên đường đi, huyệt thái dương của Đỗ Thác luôn đập thình thịch. Hắn thật sự sợ Sở Hoài sẽ tra tấn Thương Mặc như đời trước. Đỗ Thác xoa ấn đường, thầm khiển trách bản thân không bảo vệ cậu thật tốt.
Ở cửa biệt thự của Sở Hoài có hai tên vệ sĩ ngăn không cho Đỗ Thác vào. Một trong hai tên gọi điện thoại, quả nhiên là nói với người trong điện thoại là hắn đến.
Nói chuyện điện thoại xong, tên kia nói với Đỗ Thác rằng Sở tiên sinh sẽ xuống rất nhanh, mong Đỗ tổng chờ một chút.
Hai tay Đỗ Thác đã nắm thành nắm đấm, cố gắng áp chế suy nghĩ muốn vọt vào. Hắn đợi một lúc, thấy Thương Mặc theo sau Sở Hoài đi ra.
Thấy Thương Mặc không có thương tích gì, Đỗ Thác mới dám thả lỏng một chút. Hắn lập tức đi qua, không khách khí nói với Sở Hoài: “Sở tiên sinh chính là người nói không giữ lời như vậy sao? Rõ ràng đã nói sẽ không tiếp tục quấy rầy Mặc Mặc, vậy mà lại không xem Mặc Mặc có để ý không đã bắt em ấy đến biệt thự của mình?”