Sở Hoài nhìn Đỗ Thác đứng trước mặt mình, cười khẽ một tiếng, lại quay đầu nhìn Thương Mặc phía sau, cuối cùng cười nói với Đỗ Thác: “Mong là Đỗ tổng không quên, lần trước tôi có nói muốn kết bạn với tinh linh nhỏ. Mời bạn bè qua đây uống trà nói chuyện sao có thể gọi là không giữ lời? Hơn nữa, tôi cũng không hề không để ý đến cảm nhận của tinh linh nhỏ mà bắt cậu ấy về đây. Nếu Đỗ tổng không tin có thể hỏi tinh linh nhỏ.”
Nói đoạn, gã nghiêng người nhìn Thương Mặc, khóe môi hơi cong lên nhưng lại mang mười phần ý lạnh.
Nghiêm Diệc vẫn còn trong tay Sở Hoài, Thương Mặc biết câu trả lời của mình sẽ quyết định Nghiêm Diệc có bị ăn đòn hay không, vì vậy tự nhiên lắc đầu: “Sở tiên sinh cũng không bỏ qua cảm nhận của tôi.”
Đỗ Thác nhìn Thương Mặc, biết cậu nói không đúng với lòng, nghĩ rằng Sở Hoài đang dùng thứ gì đó uy hiệp cậu, khẽ chớp mắt.
Sở Hoài nghe vậy bất đắc dĩ nhún vai: “Tôi đã nói rồi.”
Đỗ Thác nhìn Sở Hoài, khóe môi mạnh mẽ cong lên, ngũ quan thâm thúy mà chút nhu hòa, nhưng lời nói lại lợi hại vô cùng: “Có để ý đến cảm nhận của Mặc Mặc hay không trong lòng Sở tiên sinh biết rõ nhất. Mặt khác, tôi cũng hi vọng Sở tiên sinh đừng không có việc gì lại “mời” Mặc Mặc đến đây uống trà nói chuyện. Giờ Mặc Mặc đang chuẩn bị cho album mới, có rất nhiều chuyện phải làm, không có thời gian uống trà nói chuyện với Sở tiên sinh.”
Đỗ Thác cố tình nhấn mạnh chữ “mời” khiến nụ cười trên mặt Sở Hoài cứng đờ. Một lúc sau, gã nâng cằm nói: “Đỗ tổng vì tinh linh nhỏ có thời gian đến đây chơi mà không có thời gian ở cùng ngài nên mới sinh khí với tôi đấy à?”
“Sở tiên sinh nghĩ nhiều rồi. Giờ Mặc Mặc đang trong thời gian chuẩn bị cho album mới, tôi cũng không muốn tốn thời gian của em ấy, càng không muốn thấy một vài người tự xưng là bạn bè của Mặc Mặc làm lãng phí thời gian của em, cản trở tiến trình ra album của Mặc Mặc.”
“Đỗ tổng cứ đùa.” – Sở Hoài nói – “Có lãng phí thời gian hay không, chậm trễ hay không không chỉ phụ thuộc vào thời gian chuẩn bị, mà còn phụ thuộc vào hiệu suất của tinh linh nhỏ. Tôi mời tinh linh nhỏ tới đây uống trà là giúp tinh linh nhỏ thư giãn, lao động kết hợp vui chơi, nâng cao hiệu suất, sao có thể nói là cản trở được.”
“Lao động kết hợp vui chơi? Nâng cao hiệu suất?” – Đỗ Thác lắc đầu, khẽ cười một tiếng – “Sở tiên sinh thật biết cách ăn nói, nhưng chưa chắc kết hợp rồi đã có thể nâng cao hiệu suất đâu.”
Sở Hoài bất đắc dĩ mỉm cười: “Lòng nghi ngờ của Đỗ tổng thật nặng.”
Đỗ Thác cười: “Liên quan đến Mặc Mặc, nếu không có lòng nghi ngờ nặng thì sẽ rất nguy hiểm.” – Hắn đặt mắt lên người cậu – “Huống hồ, tôi tình nguyện bị thương, cũng không muốn thấy Mặc Mặc chịu chút thương tổn nào.”
Thương Mặc cảm nhận được ánh mắt của Đỗ Thác, cậu rũ mắt, mặt không đổi sắc đứng tại chỗ.
Nếu nói đến thương tổn, Đỗ Thác chính là người gây ra vết thương sâu nhất cho cậu, mặc dù Sở Hoài cũng đưa cậu vào địa ngục, nhưng gã không khiến tâm cậu bị thương, còn Đỗ Thác, hắn đã khiến cả thể xác và tinh thần Thương Mặc tổn thương.
Nếu Đỗ Thác thật sự không muốn cậu an ổn, đáng lẽ hắn phải tránh xa cuộc sống của Thương Mặc, buông tha cho cậu chứ không phải cứ mãi can thiệp vào cuộc đời cậu thế này.
Đỗ Thác thấy Thương Mặc rũ mắt phớt lờ tầm mắt của mình, trong lòng chua xót. Hắn thu ánh nhìn, lại nghe thấy giọng Sở Hoài.
“Hóa ra Đỗ tổng lại là một kẻ si tình.”
Đỗ Thác nhìn về phía Sở Hoài, thấy gã đang cong môi nhưng ý cười lại khiến người nhìn cảm thấy mờ mịt. Hắn nói: “Cảm ơn lời khen của Sở tiên sinh. Giờ đã muộn, tôi xin phép đưa Mặc Mặc về.”
Nói xong, hắn bước đến bên cạnh Mặc Mặc, nắm lấy tay cậu. Thương Mặc cứng ngắc kéo xuống nhưng không tránh được. Đỗ Thác biết cậu không thích hắn nắm tay, nhưng giờ là thời điểm quan trọng, chỉ như vậy mới có thể rời đi nhanh chóng.
“Từ từ.”
Đúng lúc Đỗ Thác cầm tay Thương Mặc chuẩn bị chạy, Sở Hoài bất chợt lên tiếng.
Đỗ Thác để Thương Mặc ra đằng sau bảo vệ, nhìn Sở Hoài nói: “Sở tiên sinh còn chuyện gì sao?”
Sở Hoài cong môi, cười như không cười nói: “Lần trước Đỗ tổng nói khi nào có dịp cùng ăn bữa cơm, tôi muốn hỏi một chút, khi nào thì có thể thực hiện?”
“Khi nào Sở tiên sinh có thời gian, mà tôi cũng có thời gian.” – Đỗ Thác trả lời.
Sở Hoài cười khẽ: “Đỗ tổng trả lời thật không phúc hậu, đừng nói là không muốn ăn một bữa với tôi đấy nhé. A, phải rồi, lúc nào tôi cũng có thời gian, chỉ cần xem lịch của Đỗ tổng nữa thôi.”
“Sao có thể như vậy, đến lúc ấy tôi sẽ bảo trợ lý gửi lời mời.” – Đỗ Thác nói xong liền dắt Thương Mặc đi ra xe của mình, để lại Sở Hoài nhìn theo bóng dáng hai người như có điều suy nghĩ.
Ngồi vào trong xe rồi, tuy rằng Đỗ Thác không muốn buông tay Thương Mặc, nhưng vẫn không thể không buông, còn khẽ nói với cậu: “Xin lỗi.”
Thương Mặc có chút nghi hoặc, cũng có chút kinh ngạc.
“Khi nãy em chưa đồng ý đã tự ý nắm tay em.” – Đỗ Thác thấy cậu kinh ngạc bèn giải thích.
Nghe vậy, Thương Mặc “À” một tiếng.
Giản Anh ngồi trước lái xe nghe thấy vậy tay lái run lên, tay lái hơi đảo khiến xe khẽ lắc. May mà đường này rộng, lại vắng xe, nếu không nhất định đã xảy ra tai nạn.
“Giản Anh, lái vững đi.” – Đỗ Thác có chút không vui.
Giản Anh toát mồ hôi đáp: “Vâng.”
Thật ra ai mà nghe thấy vị tổng tài vô cùng mạnh mẽ chói sáng của mình chỉ vì nắm tay một ngôi sao ca nhạc nhỏ bé mà phải cúi đầu giải thích đều sẽ cảm thấy không quen, cho dù tổng tài nhà mình có yêu sâu sắc ngôi sao ấy đi chăng nữa.
Không thể không nói, sức mạnh của ái tình thật sự rất vĩ đại, Giản Anh vừa lái xe vừa cảm thán.
Trong xe nhất thời yên tĩnh, Thương Mặc cúi đầu, tuy rằng trên mặt cậu không có biểu tình gì, nhưng trong lòng đang rất lo cho Nghiêm Diệc, sau nghĩ đến chuyện lấy sổ sách lại khó xử mà cắn môi.
Đỗ Thác thấy cậu cắn môi, tưởng cậu say xe, vì vậy lấy nước đưa cho Thương Mặc, nói: “Em uống một hơi đi, sẽ thoải mái hơn.”
Thương Mặc thẫn thờ nhận lấy chai nước, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến chuyện Nghiêm Diệc và sổ sách, vì vậy nước vẫn cứ cầm trong tay mà không uống.
Đỗ Thác nhíu mày. Giờ hắn biết cậu không say xe, chỉ sợ là có chuyện phức tạp, vì vậy lên tiếng hỏi: “Có phải Sở Hoài uy hiếp em không?”
Thương Mặc sửng sốt, sau lắc đầu không nói.
Đỗ Thác thấy cậu như vậy, biết tám chín phần là đúng. Hắn nói: “Em nói cho tôi đi, tôi sẽ giúp em. Thủ đoạn của Sở Hoài rất ngoan độc, mình em không thể đối phó được.”
Thương Mặc nghe vậy sắc mặt có chút thay đổi. Cậu biết thủ đoạn của Sở Hoài rất ngoan độc, đời trước chính cậu đã phải trải qua, nhưng để cậu nói với Đỗ Thác chuyện lấy sổ sách đổi Nghiêm Diệc, cậu biết nói sao? Thương Mặc mím môi, lắc đầu.
Đỗ Thác thấy sắc mặt cậu thay đổi còn tưởng là lời mình nói khiến Thương Mặc không vui, vì vậy nhanh chóng giải thích: “Tôi không có ý kia, ý tôi là Sở Hoài quỷ kế đa đoan, một mình em sẽ khó đối phó với gã, không phải tôi nghi ngờ năng lực của em đâu…”
Thương Mặc nghi hoặc mà nhìn hắn.
Đỗ Thác bị nhìn mà tim đập loạn nhịp, chỉ biết ấp úng: “Cho dù thế nào, tôi không muốn em phải chịu thương tổn. Tôi muốn giúp em.”
Thương Mặc nghe vậy, thu ánh nhìn. Cậu rũ mắt nghĩ, hiện giờ Đỗ Thác đang đứng về phía cậu, còn Sở Hoài thì ở phía đối địch. Nếu cậu trộm sổ sách của công ti Đỗ Thác cho Sở Hoài, chỉ sợ Đỗ Thác sẽ không có đường thoát thân. Đến lúc ấy, không có hắn, chẳng phải Sở Hoài có thể dễ dàng động thủ với cậu hay sao. Như vậy, chuyện lấy sổ sách này chẳng khác nào lấy đá đập chân mình.
Nhưng Nghiêm Diệc lại vẫn đang ở trong tay Sở Hoài. Thương Mặc có chút lo lắng. Nếu cậu không lấy sổ sách, không biết Nghiêm Diệc có phải chịu sự tra tấn như đời trước Sở Hoài dùng để đối đãi với cậu hay không. Vừa nghĩ đến Thương Mặc đã lắc đầu, cậu không muốn Nghiêm Diệc phải chịu những sự tra tấn ấy.
Đỗ Thác đau lòng nhìn biểu tình rối rắm của cậu, trong lòng thầm nghĩ, tuy hắn không thể lật đổ gã, nhưng có thể cho gã ăn chút đau khổ. Ai bảo gã quấy phá nhiều việc làm phiên đến Mặc Mặc!
Lúc sau, hắn lại hối hận vì đã không nghe trộm cuộc nói chuyện của Thương Mặc và Sở Hoài. Khi đó ngồi trên xe đi đến biệt thự của Sở Hoài, Đỗ Thác vẫn luôn lo lắng cho an nguy của Thương Mặc, quên mất không nghĩ đến chuyện này, giờ nhớ lại hối hận cũng không kịp!
Thương Mặc nghĩ rất lâu, biết là không thể trộm sổ sách cho Sở Hoài, nhưng nếu vậy thì sao có thể cứu Nghiêm Diệc ra? Chỉ dựa vào mình cậu chắc chắn là không được, hơn nữa cậu cũng không thể liên hệ được với người nhà Nghiêm Diệc. Vì vậy, cậu nhìn Đỗ Thác ngồi cạnh, do dự một lát rồi lên tiếng: “Nghiêm Diệc còn ở trong tay Sở Hoài, có cách nào cứu cậu ấy không?”
Đỗ Thác nghe vậy khẽ nhướn mày. Thì ra là như vậy, Thương Mặc vì Nghiêm Diệc mà nhờ hắn giúp đỡ, còn vì Nghiêm Diệc mà nói lời trái lòng. Trong lòng hắn không biết là tư vị gì, nhưng cuối cùng Đỗ Thác vẫn áp chế nỗi khó chịu xuống, nói: “Tôi sẽ cố hết sức.”
Thương Mặc nghe hắn nói vậy, biết Đỗ Thác đồng ý hỗ trợ, vì vậy thư khẩu khí, thấp giọng nói cảm ơn.
Đỗ Thác nghe cậu nói cảm ơn với mình cũng là vì Nghiêm Diệc, vì tình địch của mình, nhất thời cảm giác khó chịu và chua xót lại dâng lên. Hắn nói: “Đừng khách khí, tôi tự nguyện và vui lòng giúp em, nhưng tôi muốn biết Sở Hoài dùng gì để uy hiếp em?”
Thương Mặc nghe vậy ngơ ngẩn, không đáp.
Đỗ Thác thấy vậy, biết cậu không muốn nói nên cũng không ép, đành phải hỏi tránh đi: “Album mới của em chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Đã viết xong lời, đang phổ nhạc và tập vũ đạo.” – Thương Mặc đáp.
“Vậy là tốt rồi” – Đỗ Thác nói – “Nhưng trong lúc tập vũ đạo em cần chú ý một chút, dù sao em cũng không học vũ đạo sớm nên dễ gây tổn thương đến thân thể.”
Thương Mặc gật đầu.
Đúng lúc này, điện thoại của Thương Mặc vang lên, là Kiều Lẫm gọi. Cậu nghi hoặc bắt máy.
“Thương Mặc, Nghiêm Diệc có ở chỗ cậu không?”
Thương Mặc ngẩn người, xem ra phía công ti vì không thấy Nghiêm Diệc nên đã sốt ruột đi tìm: “Không có.”
“Cậu có biết cậu ta đi đâu không?” – Kiều Lẫm lo lắng hỏi – “Trần Mộc nói từ lúc Nghiêm Diệc bảo đi ăn trưa với cậu đến giờ vẫn chưa về, điện thoại cũng không gọi được.”
Thương Mặc có chút do dự không biết có nên nói hay không. Đỗ Thác nhìn ra cậu đang khó xử bèn lấy điện thoại của cậu, mỉm cười hối lỗi với cậu rồi nói vào điện thoại: “Mặc Mặc không biết Nghiêm Diệc ở đâu.”
Kiều Lẫm không nghĩ người trả lời lại là Đỗ Thác. Anh nhất thời ngẩn người, sau mới nói: “Quấy rầy rồi, tạm biệt Đỗ tổng.”
Sau khi cúp điện thoại, Đỗ Thác đưa lại cho Thương Mặc, nói: “Chuyện này tốt nhất đừng để bọn họ biết, vạn nhất để lộ tiếng gió sẽ không hay. Đêm nay tôi sẽ cho người đến biệt thự của Sở Hoài đưa Nghiêm Diệc ra. Em đừng lo, giờ về nhà ngủ một giấc, sang mai dậy mở điện thoại là có thể thấy tin của tôi.”