Trọng Sinh Chi Trầm Vân Đoạt Nhật

Chương 47: Chương 47




Một người đàn ông hai mươi mấy tuổi đầu cứ thế khóc đến đỏ cả mũi, hình ảnh ấy thực sự rất khó coi.

Lại thêm trong lòng tôi chợt nhận ra, nghiêm túc xem xét lại chính mình thì cũng đã hơn sáu mươi mươi tuổi rồi, giờ nắm chặt không chịu buông bàn tay của một cô gái còn chưa lấy chồng, khóc đến thở không ra hơi.

Ôi thôi, thành thật mà nói, chính bản thân tôi cũng thấy rất mất thể diện.

Nhưng khóc thì cũng đã khóc, muốn thu lại nước mắt cũng chẳng phải chuyện có thể làm được.

Quan trọng hơn là, cuối cùng tôi cũng gặp được Lý Linh.

Một cô gái trong sáng còn đang học đại học, vì cuộc sống và học phí mà phải bôn ba vất vả.

Trước đây tôi không phải không từng đi tìm Lý Linh, cũng đã đến trường đại học mà tôi với Lý Linh từng học với nhau để hỏi thăm, nhưng kết quả nhận được đều không có sinh viên Trung Quốc nào tên là Lý Linh hết.

Đến khi nhìn thấy cô gái tiếp rượu trong tấm ảnh kia có phần giống Lý Linh, lòng dạ tôi thực sự lạnh đến hơn nửa, giờ cuối cùng tôi cũng đã gặp được cô.

Trong lòng tôi vẫn luôn rõ, nếu nói kiếp trước tôi sống thật thuận lợi, thì có một việc không thể không làm, đó chính là — cả một kiếp này, tôi nhất định phải khiến Lý Linh được hạnh phúc.

Bởi thế, lúc quyết định đi du học, tôi vẫn lựa chọn thành phố này, dù trường đại học có khác nhau, nhưng dù sao cũng cùng một nơi, muốn tìm người cũng có được phương hướng. Chẳng qua tôi với Lý Linh quen nhau đã nhiều năm như thế, lại rất ít khi nghe thấy cô kể về chuyện trong nhà, chỉ đành ngu ngơ khờ khạo trải qua thời đại học.

Cuối cùng, vẫn để tôi tìm được cô.

Nhưng đối với tôi đây là lần tương phùng, thì đối với Lý Linh lại là lần đầu tiên hai chúng tôi gặp nhau, tôi vốn khóc đến loạn cả lên, lại nắm chặt lấy tay cô không chịu buông, sau cùng còn náo loạn đến nỗi chủ quán cũng phải ra mặt, khiến Lý Linh và Trình Thần phải đem tôi kéo vào một góc khuất trong quán mà trấn an.

Tận cho đến lúc tôi hít thở bình thường, Trình Thần mới mạnh mẽ tách tôi đang kéo lấy tay Lý Linh ra, dữ dằn mà lôi tôi rời khỏi.

Chỉ là không ngờ vừa bước ra khỏi cửa quán, Trình Thần đã ôm lấy vai tôi, trừng mắt nói: [Bàn Tử, diễn xuất của cậu cũng tốt quá mức đó.] Tôi dùng tay áo chùi nước mắt, khóe mắt cũng bị chùi đến phát đau, vẻ mặt không hiểu mà nhìn cậu ta.

[Aiiiii, Bàn Tử, cậu đừng giả bộ nữa, hắc — người anh em tốt, cậu đấy, phiếu ưu đãi một năm bánh ngọt cho cậu luôn.]

Tôi sụt sịt mũi, giọng nói có phần nằng nặng mà hỏi: [Cái gì cơ?]

[Hừ, cậu còn giả vờ gì nữa!] Trình Thần kéo tôi thì thầm bảo: [Nữ thần của tôi chỉ có thể nhìn từ xa mà không được phép khinh nhờn, Bàn Tử, may mà có màn khóc lóc vừa nãy của cậu, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy được một mặt yêu thương chói lọi tràn ngập mẫu tính* của nữ thần –]

(mẫu tính: tình mẫu tử a, phụ nữ thường nổi lên tình thương bao bọc chở che đối với 1 anh chàng đáng thương nào đó = =”)

Tôi cuối cùng cũng hiểu — thừa số vũ lực của Trình tướng quấn té ra đã bị phản tác dụng thành thế này đây.

Hôm sau là ngày nghỉ, tôi sáng sớm đã đến cửa hàng canh chừng, ngóng ngóng trông trông, cứ thế đợi cho đến giữa trưa là ca làm của Lý Linh, mới rón rén đi tới quầy hàng. Lý Linh vẫn lộ ra nụ cười chuyên nghiệp như trước, đương nhiên cũng nhận ra tôi, hai bàn tay lén vòng ra đằng sau.

Tôi nhìn thấy mà có chút thất vọng, trong lòng rất bực bội... tôi dù gì cũng là ngày hôm qua mạo phạm, khó trách làm người ta sợ hãi đến thế.

Tôi ngượng ngùng chọn một cốc ca cao nóng, hơi ỉu xìu mà trở về chỗ ngồi, nhìn gương mặt tươi tắn của Lý Linh cách đó không xa, bất giác như có chút lạc vào cõi thần tiên.

Tôi nghĩ, cảm giác của một ông bố đã không thể đến nhận mặt con gái mình mà còn bị gạt bỏ nữa, có lẽ cũng chính là tâm tình tôi bây giờ.

Thất vọng nhiều lắm, thê lương nhiều lắm, cũng cô độc nhiều lắm.

Cứ thế yên lặng, tôi yên lặng đến tận khi sẩm tối, đến lúc tôi hoàn hồn lại chính là khi bụng dạ truyền đến cảm giác đoi đói, chợt có người có bên tai tôi cất tiếng hỏi: [Anh ơi, xin lỗi, có thể cùng ngồi với anh không?]

[A, hả, không, tôi...] Tôi đứng bật dậy, ngoảnh lại nhìn chỉ thấy Lý Linh đã thay đi bộ đồng phục nhân viên, mặc trên người chiếc váy liền thân có viền hoa màu xanh nhạt, cởi xuống mái tóc cột đuôi ngựa, mỉm cười rực rỡ với tôi.

[Này anh, anh lại làm sao nữa rồi?] Lý Linh chắp tay đứng thẳng, vẫn là động tác dễ thương như trong ký ức, hất cằm, nói: [Hôm qua anh lôi kéo tôi khóc đến cả một buổi chiều, sau đó còn nắm lấy tôi nữa, tôi vẫn còn muốn lấy chồng nữa đó.]

Tôi ngơ ngơ gật đầu, rồi vội la lên: [Đúng, đúng thế à không...]

Lý Linh [À] một tiếng, rồi bảo: [Vậy còn phải xem thành ý muốn nhận lỗi với tôi của anh đến đâu đã, mời tôi ăn cơm tối đi, tôi sẽ tha lỗi cho anh.]

Tôi vội vàng gật đầu.

Lý Linh khẽ cười ra tiếng... tiếng cười ấy xa xôi đến độ nhự đang trong cõi mộng, khiến hốc mắt tôi lại nhịn không được mà ẩm ướt.

Vài chục năm sau, Lý Linh và tôi kể lại về cái ”lần đầu tiên” cả hai gặp nhau, đánh giá dành cho tôi chính là — lúc hai mắt chớp chớp, quả thật hệt như chú chó to xác, thoạt nhìn thì thông minh, nhưng thật ra lại ngố ngố, ngốc ngốc.

Lý Linh kéo tôi đi đến nhà hàng Trung Hoa, ở mặt này phần lớn sở thích của cô đều không khác tôi là mấy, đã lâu lắm rồi mới được gặp lại, tâm tình tôi khó tránh khỏi có phần xúc động, đặc biệt chọn mấy món toàn là đồ Lý Linh thích ăn. Khiến cho cô ấy vẻ mặt hoài nghi nhìn tôi, hỏi: [Tôi bảo này, Nhâm Kỳ Nhật tiên sinh, anh sao lại biết tôi... thích ăn những món này?]

Tim tôi đập thình thịch, vội vàng xua xua tay, nói: [Thật, thật không — ha ha, ấy là vì tôi cũng thích...]

[À ừm, ngon lắm ngon lắm.] Lý Linh làm bộ sờ sờ cằm, nói với người phục vụ: [Vậy mang lên đây món đắt nhất — đúng rồi, chính là nó.]

... Cái tính thích chọc tôi này, vẫn giống hệt như xưa.

[Trông anh keo kiệt như thế, tôi cũng chỉ nói đùa mà thôi, tối nay tôi vì anh mà không đi làm, dĩ nhiên anh phải đáp lại tôi một bữa ăn.]

Tôi nghe thế mà ngây ngẩn, suy nghĩ một chốc, cẩn thận hỏi: [Cô còn đang đi học đúng không? Làm... làm nhiều việc như thế có sao không? Có phải cuộc sống túng thiếu lắm...?]

Lý Linh thoáng nhìn tôi, như đang ngẫm nghĩ, tiếp đó lén sáp lại gần, bảo: [Thật ra, đêm nay tôi vốn định cướp giật món ngon trong chợ cơ, nhưng sau đó tôi thay đổi kế hoạch, cảm thấy bắt chẹt cái tên đại ngốc khóc đẫm cả tay tôi mới phù hợp với mỹ học của tôi hơn.]

Tôi cười cười.

Lý Linh vẫn như kiếp trước rất dễ ở chung với nhau, tính cách ôn hòa lại thoải mái, cho dù xảy ra chuyện gì cũng luôn giấu trong tận đáy lòng không chịu nói ra.

[Nhìn tôi này — gắp! Oa ha ha ha, miếng thịt bò lớn nhất này là — của — tôi –!]

Có lẽ vì đã hiểu tính cách của cô, chỉ trong một buổi tối, hai chúng tôi đã trò chuyện với nhau rất nhiều điều. Hóa ra Lý Linh trong kiếp này đã thi vào một trường đại học khác, cũng học khác luôn cả ngành học, học phí với tiền sinh hoạt đều tự mình kiếm ra.

Trước kia có lẽ tôi chỉ có thể hiểu được nỗi vất vả ấy, còn bây giờ, tôi lại hoàn toàn có thể lĩnh hội được nó.

Tuy nói tôi đơn phương cam lòng rời khỏi Nhâm gia, nhưng những ngày đầu tiên vẫn có Trình Thần ở bên giúp đỡ, cuộc sống tuy khổ nhưng cũng không đến mức bằng với Lý Linh. Cô cuối cùng vẫn cứ là một con người phải vật lộn trong hiện thực, ăn khổ so với tôi còn nhiều hơn hết thảy. Tôi vẫn nhớ tình cảnh nhà Lý Linh không được tốt, cha mẹ không có hộ chiếu ở nước Mỹ, làm gì cũng rất khó khăn, về sau lớn hơn chút thì cha cô vì tai nạn lao động mà què một chân, chẳng được mấy năm là đã qua đời. Cha dượng cô đối xử với cô và hai đứa em cũng không hề tốt, cô vẫn mạnh mẽ mà chống đỡ, không hề bởi vì cuộc sống mà lạc bước, vẫn như cũ mang theo suy nghĩ tốt đẹp.

Nhưng cô ấy như vậy, tôi chỉ cảm thấy thật không nỡ, thương xót khó mà thốt nên nổi.

Lần này vì chuyện Trình Thần muốn theo đuổi Lý Linh, tôi đã dùng giọng điệu uy hiếp Trình Thần rằng: [Cậu lần này có nghiêm túc thật không? Cậu có thật lòng chứ, đừng đi trêu đùa người ta nữa.]

Vốn Trình Thần còn [Aiiii] một tiếng, gãi gãi đầu, gương mặt ửng đỏ, chỉ cười không đáp, điện thoại của tôi chợt vang lên, Trình Thần chạy đến, nắm lấy vai tôi lắc rồi lắc: [Có phải nữ thần của tôi gọi điện tới? Mau nhận đi mau nhận máy đi! A a a — cho tôi nghe với cho tôi nghe với –]

Mà nói cho cùng, Trình Thần cũng xem như là một thanh niên trẻ tuổi có triển vọng, gia thế lại rất tốt, thời đại học đi tán gái gần như đều rất thuận lợi, chưa từng một lần thất bại.

Nhưng lần này coi bộ đụng phải cửa sắt rồi, trước không nói tới thái độ của Lý Linh đối với cậu ta chỉ dừng lại ở phạm vi thân thiết, mà đối với những lời hẹn của cậu ta cũng nhiều lần từ chối, Trình Thần chỉ có lôi tôi đi cùng thì mới chắc Lý Linh chịu đồng ý.

Theo lý giải của Trình Thần thì ấy là bởi nữ thần của cậu ta thận trọng lại hay xấu hổ, cần có nhiều bạn ở bên, thêm vào nữa là tôi từng kích thích mẫu tính của cô ấy.

Tôi nhìn cũng biết Lý Linh đối với Trình Thần, thực sự không có thứ tình cảm kia.

Nhưng ai mà biết được?

Nói thật ra tôi hy vọng kiếp này Lý Linh có thể có được một chốn về tốt, Trình Thần là một người đàn ông có trách nhiệm, suy cho cùng thì là một lựa chọn không hề tệ.

Chắc chuyện thế này dù gì cũng cần chậm rãi hâm nóng mới có thể hầm ra mùi ra vị cũng nên.

Tình cảm này nọ là chuyện của bọn thanh niên, tôi là một ông già đã có thể được mừng thọ rồi thì ở đây lộn xộn cái gì?

Cứ như vậy hồ đồ một thời gian, Đỗ Diệc Tiệp vào một buổi chiều đã gọi điện tới, nói rằng đã tra ra được chuyện về Reid Mann.

Thấy rằng vụ án của Mang Tư Kim không có tiến triển gì mới, tôi và Catherine sau khi bàn bạc đã quyết định sẽ bắt đầu từ nhân vật Reid Mann đáng ngờ này, mặc dù chính bản thân Catherine cũng không có thái độ lạc quan gì cho cam, nhưng dù sao gia thế của Mang Tư Kim cũng là một vấn đề lớn.

Tuy luật pháp của nước Mỹ là tùy việc mà xét, nhưng cũng khó đảm bảo bồi thẩm đoàn sẽ không bởi vì gia thế ma-phi-a của Mang Tư Kim mà ảnh hưởng đến phán quyết cuối cùng, nếu có thể chứng minh được Reid Mann là kẻ dối trá, thì sẽ có ảnh hưởng quyết định đến việc Mang Tư Kim có thể được giảm án hoặc thoát tội hay không.

Thật ra, tôi giúp Mang Tư Kim, biện hộ cho anh ta, Trình Thần hoàn toàn không hay biết.

Cậu ấy là một đứa trẻ có cái nhìn mất hết hy vọng, lại tồn tại khúc mắc đối với Đỗ Diệc Tiệp. Còn với tôi, chỉ có thể nói đây là công việc mà vị sư phụ Catherine đích thân giao cho, mặt khác, chính là bản thân Mang Tư Kim trong vụ án này, anh ta hoàn toàn có thể bị oan, dù anh ta có chút vấn đề nhưng đến một kẻ giết người phạm tội tày trời, cũng có quyền được biện hộ đấy thôi.

Quay lại với Đỗ Diệc Tiệp.

Đối với hắn, trong lòng tôi vẫn có chút để ý, giống như Trình Thần đã nói, có lẽ hắn đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nguyện tin tưởng vòng tay đã ôm tôi năm ấy*, người thiếu niên giống như một đứa bé tựa vào nơi cổ tôi.

(Ka:có lẽ là cuối quyển 1, khi Đỗ ca lần cuối gặp Kỳ Nhật trước ngày đi sang Hong Kong, từng ở đằng sau ôm lấy cậu)

Đỗ Diệc Tiệp bảo rằng có một vài đầu mối quan trọng, thực sự khiến cho Catherine đang lâm vào góc chết vô cùng ngạc nhiên vui mừng, nhưng cô ấy còn đang phải giải quyết một vụ án lớn khác, vậy nên người đến nơi hẹn chỉ có một mình tôi.

Ở bên trong ghế lô của nhà hàng, Đỗ Diệc Tiệp đem một chồng tài liệu giao cho tôi.

Tôi giở sơ qua, không khỏi cảm thán mạng lưới tình báo của Đỗ Diệc Tiệp, cảm kích mà ngẩng đầu nói với hắn một tiếng cảm ơn. Đỗ Diệc Tiệp rót cho tôi một ly rượu vang, bảo: [Tiểu Kỳ, em không cần cảm ơn tôi, dù sao nếu Mang Tư xảy ra chuyện, sẽ mang đến phiền toái không nhỏ.]

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, dưới ánh đèn, vết sẹo nơi khóe mắt trái của hắn càng thêm nổi bật, chẳng rõ có phải vì tôi gặp ảo giác, mà màu mắt bên trái của hắn dường như nhạt hơn hẳn.

[Tiểu Kỳ, trên mặt tôi có gì sao?] Đỗ Diệc Tiệp đưa tay lắc lắc trước mặt tôi.

Tôi ngây ra, vội vàng nói: [Không, không có gì đâu, chuyện kia... sau này vẫn phải làm phiền đến anh, tôi –]

Đỗ Diệc Tiệp khoát tay ý bảo tôi ngừng lại, cúi đầu cười khẽ một tiếng, đôi mắt vẫn nhìn tôi không nói một lời nào.

Ánh mắt ấy có phần sắc bén, tôi bất giác mà nhìn sang chỗ khác, Đỗ Diệc Tiệp chợt nói: [Thật ra, tôi làm như thế, không phải không cần báo đáp gì.]

[Ách... hả?]

Đỗ Diệc Tiệp cười mỉm vân vê ly rượu.

[Ơ... cái, báo đáp cái gì?]

Đỗ Diệc Tiệp không trả lời thẳng, chỉ thừa nước đục thả câu mà nói: [Chút nữa thôi em sẽ biết.]

***

Có một câu thế này — luôn luôn giả tạo, có nợ phải đòi, đấy là giang hồ.

Xem chừng nghe giống như trong phim truyền hình về xã hội đen của Hong Kong và Đài Loan quá.

Khụ, lúc tôi đã thay qua không biết mấy bộ tây trang, thì những lời kia chợt hiện lên trong đầu tôi.

Từ phòng thay đồ đi ra, khoác trên mình bộ tây trạng đắt tiền đã lâu không mặc, Đỗ Diệc Tiệp ngồi trên sô pha, cô nhân viên phục vụ dẫn tôi xoay qua xoay lại trước mặt Đỗ Diệc Tiệp.

[Đỗ tiên sinh, ngài xem bộ này –]

Đỗ Diệc Tiệp đứng dậy quan sát tôi từ trên xuống dưới, vẻ mặt nghiêm túc như thể đang giám định giá trị của một tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng.

[Ừm... cũng được, tay áo ở đây, hình như không hợp lắm.]

[Ngài yên tâm, chỗ chúng tôi còn có một bộ nữa, là do một nhà thiết kế nổi tiếng Lasiwei ở Ý thiết kế –]

Nói không ngoa đâu, một mình tôi cũng đã thử ngót ngét ba mươi bộ rồi, không biết là vì khả năng quan sát của Đỗ Diệc Tiệp kén chọn, hay là vì con người tôi thực sự không có dáng vẻ của kẻ có tiền đây.

[Ngày kia có một tiệc rượu quan trọng, tôi định đưa em theo dự cùng.]

Tôi quá đỗi ngạc nhiên mà nhìn hắn.

Đỗ Diệc Tiệp cười cười, tự mình giúp tôi chỉnh lại nơ, không cho tôi từ chối liền đã cười bảo: [Đẹp lắm, những cái này đều lấy hết.]

Người đâu, ai tới nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy.

Đỗ Diệc Tiệp đưa tôi đến cửa hàng quần áo có tiếng này, chỉ thấy nhân viên cửa hàng có vẻ rất quen thuộc lại nhiệt tình, có lẽ Đỗ Diệc Tiệp cũng là khách quen ở đây, tây trang trên người hắn cũng giống với những bộ quần áo khác được làm ra ở chỗ này. Dáng người Đỗ Diệc Tiệp cao gầy có chút cường tráng, có thể mặc tây trang thẳng thớm như này, càng khiến vẻ đẹp trai tăng lên.

Tôi rối rắm mà nhìn Đỗ Diệc Tiệp tiêu tiền, trong bụng thầm tính bản thân phải ăn mỳ ăn liền bao nhiêu năm mới đủ với số tiền hắn bỏ ra mua quần áo, vừa chuyển mắt, đã trông thấy ở cửa chính có một đôi đi đến —

Alleluia*, A men.

Hôm nay là ngày tốt lành nào, Thượng đế ơi, tối hôm qua con đã quên cầu nguyện trước lúc đi ngủ, con vô cùng sám hối.

Thư Viên cực kỳ thân mật mà ôm lấy cánh tay Vương Tranh, mỉm cười bước tới, lúc tôi đang định quay đi, đã nghe thấy Thư Viên ở ngay đằng sau nói lớn: [Eustace, kia có phải là...]

Không đúng không đúng, tất cả đều chỉ là ảo giác, là ảo giác hết...

[Anh Nhâm.]

Đỗ Diệc Tiệp cũng nghe thấy tiếng gọi kia, cúi đầu hỏi tôi: [Tiểu Kỳ, có phải bạn em không?]

Tôi thở ra một hơi, Thư Viên đã mỉm cười đi tới, [Anh Nhâm, chúng ta đúng là khéo thật, anh cũng đến mua quần áo à?]

Cô ấy đã thay đổi kiểu tóc, mái tóc uốn lượn, cả người có vẻ trưởng thành lại quyến rũ.

Tôi bị khuôn mặt rực rỡ của cô làm cho cả người ngây dại, cũng nhếch lên một nụ cười, nhưng khi nhìn sang Vương Tranh bên cạnh cô, khóe môi vẫn mất tự nhiên mà cứng đờ trên khuôn mặt.

Cậu ấy chỉ thản nhiên liếc nhìn tôi, rồi lại đem tầm mắt dời đi.

Tôi ngại ngùng mà sờ sờ mũi.

Tôi đang khẩn trương gì chứ hả... aha.

Nhâm Kỳ Nhật, trông mày thật hèn nhát làm sao.

[Tiểu Kỳ.] Đỗ Diệc Tiệp cũng đi tới, ôm lấy vai tôi, giọng điệu ôn hòa mà cười hỏi: [Sao còn chưa giới thiệu bạn em vậy?]

Tôi lập tức hoàn hồn, khó tránh khỏi có phần lắp bắp mà bảo: [Đây, đây là... ừm, trước đây chúng tôi — có học cùng trường với nhau, đây, đây là Vương Tranh...]

Đỗ Diệc Tiệp gật đầu, có lẽ cũng không còn nhớ rõ cậu ta nữa, tôi mím môi, [Còn đây là vợ chưa cưới của Vương Tranh, Thư Viên.]

Đỗ Diệc Tiệp nghe thấy thế, liền cười nói với Thư Viên: [Chúc mừng.]

Thư Viên thẹn thùng mà mỉm cười, nét mặt hạnh phúc toàn bộ đều lộ hết cả ra.

Ngay lúc này Vương Tranh lại giương mắt, nhìn thẳng vào tôi, nhếch môi, rồi lại khàn giọng nói: [...xin phép.] Cậu ấy một tay che miệng, quay người đi về phía khu nhà vệ sinh.

Thư Viên có phần lo lắng nhìn theo hướng cậu ấy rời đi, bảo rằng: [ Eustace dạo gần đây vì chuyện đính hôn mà thân thể mệt mỏi, em đã bảo anh ấy đi gặp bác sĩ, nhưng anh ấy nhất định không chịu.]

Thần sắc Vương Tranh thực sự không ổn, tôi nói: [Em nhất định phải quan tâm cậu ấy nhiều hơn, tính Vương Tranh vốn thích cậy mạnh.]

Điện thoại của Đỗ Diệc Tiệp bỗng vang lên, hắn cúi đầu nhìn qua, chỉ bỏ lại một câu: [Tôi đi nghe điện thoại.] rồi cũng đi ra ngoài.

Trong lúc nhất thời, chỉ còn lại mình tôi với Thư Viên.

Thư Viên khẽ than một tiếng, ung dung xem xét quần áo, rút ra một bộ, nói với tôi thế này: [Anh Nhâm này, anh nói xem Eustace có mặc hợp nó không?]

Đó là một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, tôi gật đầu, cũng thêm lời nhận xét: [Nó đúng là rất hợp với Vương Tranh, nhưng cậu ấy thích mặc đồ màu trắng hơn, em có thể hỏi cậu ấy xem sao.]

Thư Viên [a] một tiếng, nghiêng đầu nói: [Anh Nhâm, tình cảm giữa anh với Eustace tốt lắm nhỉ?]

Tôi cười cười: [Cũng ổn thôi, hồi nhỏ hay chơi với nhau.]

Thư Viên gật đầu, lại lượn vài lòng, giọng điệu lãnh đạm mà rằng: [Thật ra, Eustace là người rất nặng tình cảm, anh Nhâm này, anh đừng thấy anh ấy lạnh nhạt như thế mà...]

Tôi nhìn vào mũi giày, tôi vẫn nhớ đôi giày này là vào sinh nhật năm kia, Trình Thần đã đưa tặng cho tôi.

[Lần đầu tiên em gặp được Eustace là đã rất thích anh ấy rồi, sau này biết Eustace ở Anh quốc, bất chấp sự phản đối của cha, em vẫn muốn đến Anh quốc.]

[Eustace đã ở cùng với em nhiều năm, chúng em thực sự rất yêu nhau.] Thư Viên tay nắm không ổn, mắc áo trong tay cô rơi xuống đất, phát ra một tiếng giòn vang.

Tôi giật mình, Thư Viên cũng ngây ra, nhân viên bán hàng vội vàng nhặt cái mắc áo lên.

Thư Viên vuốt tóc, dương lên một nụ cười mị hoặc xinh đẹp, hỏi tôi rằng: [Anh Nhâm, anh sẽ chúc phúc cho bọn em, đúng không?]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.