Trong số tài liệu mà Đỗ Diệc Tiệp đã cung cấp có bao gồm là cuộc đời của Reid Mann cùng công việc đã từng đảm nhận ở Kim gia, thêm cả mối quan hệ giữa Reid Mann với thành viên của Kim gia nữa, mọi thứ đều rất tỉ mỉ đến mức ngay cả ảnh chụp Reid ôm Mang Tư Kim mới vài tuổi cũng có.
Trong bức ảnh đấy đôi mắt của người đàn ông trung niên ấy từ màu nâu trở thành màu đen, xem ra đây là một người đàn ông trung hậu ôn hòa, với lại theo như lời của Mang Tư Kim thì quan hệ giữa anh ta và Reid Mann có thể nói là đã từng vô cùng hòa thuận, dù cho đến bây giờ không có chuyện gì đủ để khiến cho lão bộc ”trung thành tận tâm” này bỗng chốc phản bội cậu chủ của mình.
Catherine ngay từ đầu đã mang thái độ nửa tin nửa ngờ đối với Mang Tư, cả khi đã bắt đầu điều tra từ Reid Mann thì cũng vô kế khả thi vì — Mang Tư Kim đã chẳng có tí phối hợp nào mà còn có thái độ khăng khăng mình là người vô tội, hoàn toàn không muốn nhận tội, từ điểm đó có thể thấy, chúng tôi chẳng có cách nào hướng quan tòa cho xử nhẹ tội hết.
[Anh ta lẽ nào không biết tình hình lúc này đối với anh ta hoàn toàn bất lợi sao? Còn Reid Mann thì lại đưa ra đầy đủ chứng cứ xác thực nữa.] dù sự nhẫn nại của Catherine có giỏi đến đâu, chẳng bao lâu cũng sẽ đến lúc mở phiên tòa, giờ một tí tiến triển cũng không có, khiến cho cô ấy không khỏi bối rối.
[Reid vì lý do gì mà có thể thản nhiên khai với cảnh sát người chủ mình đã chăm sóc những hơn hai mươi năm như thế? Cảnh sát chẳng lẽ không cảm thấy chuyện này có chỗ kỳ lạ sao?] Tôi đưa một tách cà phê cho Catherine.
Catherine lắc đầu, giọng nói mang theo chút chiêm biếm: [Nghe đâu Reid Mann tình cờ có cơ hội tiếp xúc với Chúa trời và kinh thánh, cảm thấy sâu sắc rằng nếu mình đi bao che cho cậu chủ thì sẽ chỉ làm cho cậu chủ của ông ta xuống địa ngục, vậy nên... mới có câu, câu mà người Trung Quốc thường nói ý, vì đại nghĩa mà — mà?]
[Vì nghĩa diệt thân.] Tôi đáp thay cho cô. Catherine dùng đầu bút chỉ chỉ, liên tục gật đầu, cười bảo: [Không sai, Nhâm ạ, chính là vì nghĩa diệt thân.]
Tôi lắc đầu mỉm cười.
Trong đống tài tiệu cũng có mấy tấm ảnh chụp Reid Mann khi còn là thanh niên, chụp cùng với ông ta chắc là người cha đã mất trí của Mang Tư Kim hiện đang được an trí ở viện điều dưỡng — Robert Kim. Ông ta từng là tiền bối có thế lực trải rộng khắp cả giới xã hội đen tại Bắc Mỹ, kết cuộc cuối cùng lại không được chết yên ổn, Reid cũng coi như là bạn thâm giao với ông ta, trong lòng hẳn cũng thương xót đi.
Chẳng qua căn cứ vào tài liệu thì xem ra, Reid Mann và các thành viên trong Kim gia đều là người theo chủ nghĩa vô thần, giờ sao lại đột nhiên chuyển sang thành kẻ sùng bái đạo cơ đốc chứ?
Catherine đối với thắc mắc của tôi giơ tay lên, bảo: [Chuyện này cũng có bằng chứng, các công tố viên cũng từng đến hỏi thăm một nhà thờ mà Reid thường tới, mục sư của nhà thờ có thể ra làm chứng cho ông ta, suốt một năm nay quả thực mỗi ngày Reid Mann đều đến nhà thờ, thành kính bái lạy Chúa trời.]
[Cậu cũng biết, nếu sử dung lập trường tôn giáo thì đây hoàn toàn là một cái cớ hoàn hảo.]
Đáng tiếc Reid Mann đang là nhân chứng đang được bảo vệ, chúng tôi không thể đến thăm ông ta được. Tôi khẽ than một tiếng, chợt nhớ tới Lão Hà và Phương tẩu... vẫn giống như trong ký ức về kiếp trước, năm đầu sinh con của Phương tẩu là một đôi long phượng, chỉ tiếc tôi không thể ở cạnh bên bọn họ.
Lần trước, Phương tẩu gọi điện thoại ra nước ngoài, kể rằng đã đặt tên cho con... con trai tên là Hà Dương, con gái tên là Hà Hinh.
Lúc tôi nghe vậy không khỏi thấy ngạc nhiên, kiếp trước tên của cặp anh em sinh đôi nhà Lão Hà đều do chính tôi đặt, không ngờ đến kiếp này tên chúng vẫn giống như xưa.
Có lẽ nào mọi việc đã định từ trước? Tôi cũng có thể là một cái xác chết sống lại chăng... không đâu, nếu sống lại, thì kiếp này đã chẳng có chuyện gì ngoài chuyện của hắn là có thể khiến tôi kinh ngạc rồi.
Nói thật đi, trong lòng tôi vẫn có chút không nỡ.
Có một số thứ không phải cứ nói buông tha là có thể bỏ được, muốn đoạn tuyệt với tất thảy Nhâm gia, thì cũng khó mà cắt đứt liên lạc với cả nhà lão Hà.
Phương tẩu qua điện thoại không ngừng kể lể rồi lại thút thít, tôi vẫn nhớ tiếng khóc lúc ấy của chị bị đè nén lại —Tiểu thiếu gia, cậu cũng không thể nhẫn tâm như vậy được, vừa đi là đi đến sáu bảy năm trời, ngay cả tết đến cũng không về lần nào, thực sự bận đến thế sao?
Ôi.
Sau đó lão Hà đoạt lại điện thoại, ở đầu bên kia chỉ nghe thấy hắn nói rằng —Tiểu thiếu gia, cậu chớ có nghe bà vợ tôi nói linh tinh, cậu ở bên ngoài hãy cố gắng cho tốt, đừng lo lắng cho chúng tôi làm gì, tất cả đều ổn mà.
Cộng thêm cả kiếp trước, tôi với lão Hà cũng đã chung sống cùng nhau ngót ngét hơn nửa đời người rồi, há có thể không biết lúc hắn nói những lời thế này, là có bao nhiêu không thật lòng, nhưng cũng đành chịu không biết phải an ủi hắn thế nào... tôi có ra sao, cũng không muốn trở về.
Lão Hà ở đầu dây bên kia cứ yên lặng hồi lâu, ngay khi tôi tưởng hẳn đã bỏ máy rồi, giọng nói mới mang theo chút nghẹn ngào mà vang lên lần nữa —Tiểu thiếu gia. Trong lòng cậu đau khổ chúng tôi đều hiểu... Tôi với A Phương thực sự coi cậu như con đẻ của mình.
Tiểu thiếu gia, cậu không trở về cũng không sao, tôi với A Phương qua tết sẽ mang lão đại với lão nhị đến gặp cậu, cậu nói xem... có được không?
...
Vụ án của Mang Tư Kim vẫn chưa tra ra được đầu mối nào, ngược lại Đỗ Diệc Tiệp vẫn nhắc nhở tôi phải ”báo đáp” cho hắn.
Không biết là kiểu tiệc tối gì, Đỗ Diệc Tiệp đã sớm khiến tôi phải xin được nghỉ nửa buổi, quần áo chỉnh tề rồi hắn vẫn không vừa lòng, lại đổi giày lại sửa sang trang phục, vật lộn hết nửa ngày, hắn kéo tôi xoay xoay trước gương, hài lòng mà mỉm cười, hai tay đặt trên vai tôi, ghé vào tai tôi nói: [Thật mê người.]
Tôi phụt cười, [Đỗ đại gia, câu này nên nói với bạn gái mới đúng.]
[Không đâu, tôi nói thật đấy.] Vẻ mặt ấy nhìn không ra là nghiêm túc hay đang trêu đùa, chỉ thấy hắn than vãn bảo rằng: [Em vẫn luôn là đẹp nhất.]
Tôi thoáng xấu hổ mà khoát khoát tay, thằng nhóc này mới mấy năm không gặp, miệng lưỡi đã ngọt như gì rồi.
Chậc, tôi ngầm lấy lại tinh thần.
Những lúc Đỗ Diệc Tiệp không chú ý đến, tôi đều lén xua đi mệt mỏi.
Xem chừng tiệc rượu đêm nay chắc rất long trọng đây, sau khi Đỗ Diệc Tiệp chuẩn bị, ngoại hình hắn quả thật không khác mấy như trong trí nhớ, từ xa nhìn lại mười phần uy lực, mày kiếm mắt sáng, áo khoác trắng tuyền phối hợp cùng chiếc áo sơ mi đen, tóc chải về đằng sau, dùng keo vuốt tóc để vào nếp.
Đợi đến khi chúng tôi tới hội trường tiệc rượu, đã có không ít người đến rồi, xung quanh ánh sáng lấp lánh, tiếng cụng ly cùng tiếng chuyện trò cười khẽ vang lên không dứt bên tai, Đỗ Diệc Tiệp ôm lấy bả vai tôi, ghé vào tai tôi khẽ bảo: [Không cần căng thẳng, cứ thoải mái đi, tôi biết... em có thể làm tốt mà.]
Tôi mỉm cười, đôi chân vốn hơi lùi về sau giờ cũng mạnh mẽ bước lên.
Tôi cảm giác có chút căng thẳng, cảm giác xa lạ này đã lâu không gặp, chung quang liên tục có ánh nhìn hướng tới, khiến cho tôi có ảo giác như bản thân đang trong cõi mộng.
[Đỗ tiên sinh.] Một số người xông tới, thoạt nhìn thân phận không hề thấp, mỗi người đều nhiệt tình tới chào hỏi bắt chuyện với Đỗ Diệc Tiệp. Đỗ Diệc Tiệp đáp lại rất tự nhiên, chỉ là một động tác nâng ly rượu, cũng có thể khiến cho không ít cô nàng phải mặt đỏ tim đập.
[Đỗ tiên sinh, đây là...] Bỗng có người đem chủ đề câu chuyện chuyển sang người tôi, vốn dĩ tôi đang cúi đầu đứng bên cạnh Đỗ Diệc Tiệp, nghe thấy giọng hỏi cũng đành theo lễ độ mà ngẩng đầu lên mỉm cười, trước mặt là một người đàn ông da trắng, khoác trên mình bộ quần áo tây phẳng phiu, dáng vẻ xem chừng cũng là người có công danh, nhìn vẻ mặt gã trò chuyện vui vẻ với Đỗ Diệc Tiệp, chắc cũng là người có qua lại lợi ích với Đỗ Diệc Tiệp.
[Chào anh.] Tôi vươn tay chào hỏi gã, gã tiến lên khẽ nắm lấy bả vai tôi, nhiệt tình muốn hôn vào hai bên má, chẳng qua chưa kịp chạm vào, tôi bỗng cảm giác được một lực đạo kéo ra sau.
Gã đàn ông da trắng kia có chút xấu hổ mà cười cười, cầm lấy một ly rượu từ một nhân viên phục vụ đưa tới, nói: [Chỉ là cách chào hỏi thôi mà.]
Hai tay Đỗ Diệc Tiệp đè lại vai tôi, mỉm cười không nói. Gã đàn ông da trắng kia nụ cười trên mặt có phần không nén được giận, nói tiếp một câu: [Xin lỗi... Đỗ tiên sinh.]
Đỗ Diệc Tiệp ”Ừm” một tiếng, gật đầu, gã đàn ông da trắng sắc mặt khó coi liền tìm một cái cớ rồi rời đi.
Tôi gượng cười, Đỗ Diệc Tiệp vỗ vỗ bả vai tôi, ở trước mặt những người đang đứng xem giới thiệu: [Đây là luật sư Nhâm, là trợ lý quan trọng hiện nay của tôi.]
Tất cả mọi người đều mở to mắt mà gật đầu, sau đó dồn dập tới chào hỏi đưa danh thiếp cho tôi, tôi cố cười đành nhét hết vào trong túi áo.
[Đỗ ca.] A Đức chợt từ đằng sau đi lên, lúc nhìn thấy tôi liền mỉm cười thân thiện, rồi lại quay lại thì thầm gì đấy với Đỗ Diệc Tiệp. Sắc mặt Đỗ Diệc Tiệp vẫn không thay đổi, nhưng thoạt nhìn có phần kinh ngạc mà [A] một tiếng, rồi lầm bẩm: [Không ngờ hắn lại đích thân tới...]
[Cậu thay tôi ra cửa tiếp đón đi, tôi không rời khỏi đây được, cho người đi theo cẩn thận chút là được.]
A Đức cẩn thận gật đầu, nhưng cũng không đi vội, còn nhìn về phía tôi cười bảo: [Không ngờ cậu đã ở nước Mỹ này, trông cũng thay đổi nhiều lắm đấy, đẹp trai hẳn lên, đã thích cô nào chưa? Mau nói cho anh trai nghe tí nào.] Hắn vừa nói vừa nhìn qua Đỗ Diệc Tiệp.
A Đức nói chuyện vẫn mang theo mùi lưu manh, tôi nhìn vào mắt của thằng nhóc này, trong đầu có chút khó chịu, nhưng người ta đã hòa nhã trò chuyện với mình như thế, cũng không thể sĩ diện được, đành vội vàng khoát tay bảo: [Giờ con gái đặt tiêu chuẩn cao lắm, tôi đây không tiền không nhà không của tiết kiệm, nào có dám nghĩ nhiều thế chứ.]
[Nói cũng phải.] A Đức làm như trêu đùa mà cười cười.
Đỗ Diệc Tiệp bảo: [Mau đi làm việc đi.]
A Đức gật đầu, từ trong túi lấy điện thoại bước ra ngoài.
Lúc bắt đầu tiệc rượu, không ít cô nàng danh giá trang điểm đẹp đã đến mời Đỗ Diệc Tiệp cùng khiêu vũ, tôi cũng thức thời mà lùi ra chỗ khác, lúc Đỗ Diệc Tiệp ở giữa sàn nhảy quay đầu lại nhìn tôi, tôi giơ tay khẽ lắc lắc với hắn. Hắn như cười như không mà nhìn tôi, không biết đang nói gì với bạn nhảy của mình, mà khiến cho cô nàng tóc vàng xinh đẹp kia phải cười ra tiếng, ánh mắt lại nhìn thẳng vào tôi, thoạt nhìn... có chút...
Ừm, quyến rũ...?
Tôi sờ sờ mũi, cảm thấy trên mặt hơi đỏ lên mất rồi.
Thằng nhóc này... sao càng lớn càng lẳng lơ như vậy.
Khi một khúc nhạc kết thúc, mọi người đều sôi nổi vỗ tay, tiếp đó liền đổi bạn nhảy với nhau. Tôi cúi đầu chuyên tâm ăn bánh ngọt, bỗng một nhân viên phục vụ từ chỗ rẽ đi tới, có lẽ là nhất thời không chú ý, cậu ta không cẩn thận đụng phải người tôi, rượu vang đỏ trên khay cũng đổ ra cả người tôi.
[A! xin, xin lỗi! ngài...] Nhân viên đó bị dọa đến mặt trắng bệch ra, căng thẳng mà dùng tay áo mình lau đi, tôi gượng cười trấn an cậu ta, bảo: [Không sao đâu không sao đâu, có thể chỉ cho tôi nhà vệ sinh ở chỗ nào không?]
[Thưa ngài, là ở kia, để tôi dẫn ngài đi.]
[Không sao, chắc cậu đang bận, tôi tự đi là được.]
Tôi mỉm cười từ chối ý tốt của cậu ta, lại vỗ vai cậu, ý bảo tôi không hề giận gì, lúc này mới thấy cậu nhân viên trẻ tuổi thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cảm kích cúi đầu với tôi, tôi cũng ngại nên vội đi về phía nhà vệ sinh. Ở trong nhà vệ sinh lau sơ qua vết rượu đỏ dính trước ngực, may mà không rõ lắm, tôi ở trong nhà vệ sinh hít thở cho thoải mái, mãi lúc sau mới đi ra.
Chỉ là không ngờ tôi vừa tiến vào hội trường, đèn điện xung quanh bỗng tối sầm lại.
Không chỉ có tôi, khắp nơi cũng phát ra tiếng hét sợ hãi.
Nhưng đúng lúc này, giọng nói của người chủ trì lại vang lên, nghe có phần di dỏm.
[Đêm nay chúng tôi có một tiết mục vui, mời mọi người ở trong bóng tối tìm một một người bạn để cùng nhảy một điệu với nhau, có thể, người đấy cũng chính là mục tiêu đã định trước của người kia không biết chừng.]
Cảm giác như kiểu trò đùa của những người trẻ tuổi vậy.
Bốn phía xung quanh đều vang lên tiếng cười khẽ, mọi người dường như đối với trò chơi vô hại này cảm thấy rất thú vị, khi tiếng nhạc vang lên, có thể cảm nhận được mọi người đi đi lại lại... nhưng cái trò này xem chừng không được chuẩn bị chu đáo, bởi lúc này tôi chẳng rõ đã bị bao nhiêu người dẫm chân phải, cũng bị người ta vô dưng vô cớ nắm tay hoặc là chạm mặt sờ ngực.
[Xin lỗi, a... xin lỗi xin lỗi...]
Tôi định đến chỗ cửa chính của hội trường vẫn còn bật đèn kia đi ra ngoài — Cái trò này rõ ràng là không hợp với tôi, chẳng qua đường đi thực sự là khó đoán, tôi chưa đi được mấy bước mà xém chút thôi đã đụng phải một đống người rồi, hình như còn thoáng nghe thấy tiếng người chửi [SHIT]. xem chừng có người cũng đang cùng chung số phận với tôi đây... nhưng có vẻ cũng có người rất thích thú.
Tôi cuối cùng cũng tới được một chỗ rộng rãi, nhìn lại cũng chỉ còn cách cửa chính khá gần, khi đang định bước nhanh tới, lại bỗng nhiên đụng phải một người.
May mà sức đụng không lớn, hai người chúng tôi dường như đều lay động, tôi lắc đầu, vội nói tiếng [Xin lỗi] với người đấy, định vượt sang bên cạnh, nhưng lại bị người ta kéo tay lại.
[Ơ... Tiên, tiên sinh?]
Người đấy túm lấy tôi, nhưng lại không phát ra tiếng nào.
Bàn tay mạnh mẽ như thế, chắc không phải là của một người phụ nữ đi?
Tôi hơi giãy ra, bàn tay kia như càng thêm dùng sức nắm chặt lấy khuỷu tay tôi. Trên mặt tôi có phần co rúm lại, chẳng lẽ lại đắc tội với người ta rồi?
[Này... Tiên sinh, tôi với anh đều nhìn không rõ, thế này cũng chỉ là vô ý thôi, cho hỏi anh...]
Có thể thả tay tôi ra không?
Chợt có người từ đằng sau đụng phải người tôi, tôi nghiêng về đằng trước, may sao người kia kịp thời đỡ lấy tôi nên mới không đến mức cả người té xuống sàn.
Tôi cất tiếng kêu đau đớn —Rốt cuộc là con nhóc nào dám khởi xướng chơi cái trò lãng mạn không cần mạng này nữa hử?
[Cảm ơn...] Tôi gắng gượng tránh khỏi lồng ngực người kia.
Ừm... Vị tiên sinh này, anh có cần phải ôm... chặt đến thế không hả?
Tôi thử đẩy đẩy anh ta, một tay anh ta đặt trên lưng tôi, tay kia nắm lấy tay tôi, chẳng rõ là do điều hòa mở quá lớn hay không mà cứ cảm thấy bàn tay này, lạnh đến khó tin.
Khúc nhạc dai dẳng êm ái, tôi có chút xấu hổ mà di chuyển theo anh ta — đành phải cười khổ một tiếng, [Tiên sinh, xin lỗi, chắc khiến anh phải thất vọng rồi, nhưng tôi là đàn ông.]
Tôi đồng ý, chuyện cười này quá nhạt nhẽo rồi.
Bản thân tôi thấy, dáng người tôi so với người khác quả thực là hơi thấp bé chút, ở trong tình cảnh tối mù tối mịt này, có lẽ khiến người ta nhận nhầm là con gái.
[Tiên sinh? Tiên sinh?] Tôi lại gọi anh ta, anh ta vẫn không thèm đáp lại.
Mí mắt tôi giật giật.
Gần như theo bản năng, tôi dùng sức giãy ra, cuối cùng cũng kéo ra được chút khoảng cách, không quên lễ độ mà nói: [Xin lỗi, không thể tiếp được.]
Lúc tôi đang định bỏ đi, người kia bỗng bắt đầu quấn lấy, tôi không hề phòng bị cứ thế bị anh ta từ đằng sau túm lại, cả người rời vào trong lồng ngực của anh ta.
Trong mũi truyền đến một mùi hương.
Đó là mùi vị khiến cho cả cuộc đời tôi... vĩnh viễn không thể quên được, là thứ khiến cho người ta phải gần như nghẹt thở.
Là —
Là ai...?
Tôi giật nảy mình, thiếu chút nữa là hét lên, nhưng cũng chỉ điên cuồng xua tay, cuối cùng khi thoát khỏi người đó, liền lảo đảo cắm đầu cắm cổ chạy đi.
Mãi đến khi đến được cửa, tôi ra sức mở rộng nó ra, đầu cũng không quay lại cứ thế chạy ra ngoài, chạy thẳng tới bên ngoài cửa lớn của khách sạn, chặn lại một chiếc taxi, chạy như trối chết mà ngồi vào trong xe.
[Thưa ngài, ngài muốn đi đâu?]
[Tiên sinh, tiên sinh?]
Tôi [A] một tiếng, giọng nói vẫn mang theo chút run rẩy, buột miệng nói ra một địa chỉ, còn không quên nói thêm: [Phiên anh... lái nhanh chút.]
Đầu cũng không dám quay lại nhìn.
Tay chân vẫn còn run lên.
Tôi...
Tôi hai tay che lại khuôn mặt.
Tôi đến tột cùng là đang sợ cái gì...?