Trọng Sinh Chi Trầm Vân Đoạt Nhật

Chương 37: Chương 37: Phiên ngoại (3)




Trước cái hồi hắn còn chưa làm việc ở trong bãi cát đá, hắn là một quân nhân chính cống.

Dù gì cũng đã từng trải qua cảnh nổ súng, cũng xem như là một người đàn ông hiếm thấy trong quân đội, không biết có phải bởi vì lúc ở quê nhà từng chịu rất nhiều khổ cực, mà khi gia nhập quân đội cũng rất giỏi chịu gian khổ, kỹ thuật bắn súng được rèn luyện rất tốt. Chỉ tiếc hắn là người quá nề nếp, được thăng chức lên làm hạ sĩ một lần, sau đó không còn được lên chức nữa.

Về sau không rõ ra sao lại bị dây dưa phải một vụ án, cấp trên bao che cho nhau, cuối cùng chỉ mình hắn bỗng dưng bị gán cho một tội danh không lớn cũng không nhỏ, rồi ngồi tù, tính cách âm trầm cũng dần hình thành khi ở trong nhà tù đó. Cũng khó trách khi mà cái hồi ấy, phạm nhân đâu có được đãi ngộ như bây giờ, không có việc gì làm thì có thể chơi bóng rồi phơi nắng. Ngoài công việc lao động mỗi ngày đều có ra, cả một đám người chỉ có thể ở trong căn phòng nhỏ tối đen như mực, ăn uống vệ sinh đều giải quyết hết ở một chỗ.

Cứ như thế trải qua chín năm trời, cấp trên cũng đổi hết người này người nọ, đi rồi đi, thời hạn thi hành án của hắn là mười lăm năm, trừ các ngày lễ ra, ít nhất cũng phải ngồi tù đến mười ba năm, nhưng có lẽ nhờ vào biểu hiện cũng coi như tốt của hắn, hoặc chăng vị cấp trên hồi ấy tìm hắn gánh tội thay cho mình đã lên làm quan lớn ở nơi nào đó, xem như có chút lương tâm, đã dùng ít tiền hối lộ một số chỗ, cuối cùng hắn cũng được thả ra trước thời hạn.

Vị cấp trên đó mang họ Ôn, năm ấy còn là một tên lính quèn như hắn, mới chớp mắt đã có danh có tiếng, ngay cả uống một ly rượu cũng phải là hãng xịn.

Hắn vẫn nhớ, vị cấp trên ấy rót cho hắn một ly Brandy, hương rượu đậm đà, hắn một hơi uống cạn, chép chép miệng, thế mà lại không cảm thấy được một ly rượu nổi tiếng này đủ để cho người mẹ già ở quê nhà có tiền đi khám bệnh, so với loại rượu kém chất lượng trong quân doanh khác biệt lớn thế nào.

Cấp trên đã cười, bảo rằng,chuyện năm ấy, may mà có anh giúp đỡ.

Hắn khoát tay.

Hắn bằng lòng làm như vậy, là bởi vì người mẹ già ở nhà lúc ấy đang lâm bệnh, chỉ dựa vào số tiền lương tháng ít ỏi được cấp kia, mẹ già ở quê sao có thể chống đỡ nổi quá mùa đông năm ấy. Thật ra, hắn là một người rất biết suy nghĩ, vị cấp trên kia đã đồng ý chiếu cố tốt người thân của hắn, chỉ cần ngồi trong tù, bị quản ăn quản ở, còn đâu cũng chẳng có gì đáng lo nghĩ hết.

Vị cấp trên ấy nói với hắn rằng,tôi có một người bạn, ở miền nam có một bãi cát đá, vừa đúng lúc đang thiếu người.

Hắn nhìn cấp trên.

Cấp trên còn nói,người bạn đó của tôi không phải người ở đây, đang ở quần đảo Nam Dương phát triển, mấy năm nay làm ăn rất tốt, nhưng nơi đấy dù sao cũng không phải là điạ bàn của người Hoa, lúc làm việc phải tuân theo rất nhiều luật, giờ anh ta lại đang gặp khó khăn trong việc nhập cảnh, chỗ bãi cát đá của anh ta lại đang thiếu người quản lý, tôi muốn giới thiệu anh với anh ta.

Vị cấp trên đó hút thuốc, trên gương mặt mang theo sự thỏa mãn, ngón tay vân vê điếu thuốc chỉ vào hắn, nói,anh giờ ở nhà cũng không còn người thân nào nữa, án của anh tôi cũng đã giải quyết xong, tôi sẽ nói với người bạn đó rằng anh là thân thích của tôi ở phương Bắc, tạm thời cứ lấy theo họ Ôn của tôi, anh thấy có được không?

Mẹ già hắn ở quê nhà đã qua đời từ hai năm trước, chôn cất nơi nào hắn cũng không biết.

Suy nghĩ một lúc, hắn liền đồng ý.

Sau đó, vị cấp trên ấy dẫn hắn đi gặp người bạn kia, nghe đâu là một thương nhân rất thành công ở Nam Dương, còn có cả một công ti rất lớn. Cấp trên nói là bạn mình, nhưng thật ra lại rất nịnh bợ người đấy, vừa thấy mặt liền đã cúi người dâng thuốc, trên gương mặt hắn tuy không biểu lộ gì, nhưng thật ra lại cảm thấy rất nực cười dù rằng những chuyện như thế này cũng chẳng có gì là mới mẻ hết.

Ông chủ đấy họ Nhâm, là người Singapore, công ty hình như làm bên kiến trúc gì đó.

vị cấp trên kia vốn cũng có ít cổ phần trong bãi cát đá, nơi đấy vốn phải lao động nặng nhọc nên có cả đống đàn ông, điều này khiến hắn nhớ tới thời gian nhập ngũ trước. Có lẽ chính vì nguyên nhân ấy, cấp trên mới tìm hắn đảm đương công việc trường kỳ này, chắc là nhìn trúng biểu hiện của hắn khi còn trong quân đội.

Thật ra, nếu quay về mấy chục năm trước xảy ra chiến tranh, hắn là loại người có thực lực cùng can đảm, có lẽ cũng có thể trở thành một vị quân trưởng rồi. Hắn không giống như một người lính bình thường, ít nhất cũng không thô thiển ngu ngốc, đặc biệt là trong những năm tháng ngồi tù, đã chịu nhiều khổ cực, thân thể cũng gầy đi hẳn, nhưng vóc dáng thật ra vẫn rất khá, xuống công trường làm việc, tuy rằng súng trong tay đổi thành cái cuốc, nhưng cũng rất đáng làm, mấy năm trời làm việc, bãi cái đá này nhìn chung không xảy ra sơ suất nào.

Vài năm mưa thuận gió hòa, hắn không ngờ dính phải một chuyện phiền phức.

Ở trong bãi cát đá làm cu li, một tháng kiếm được cũng không quá năm mười đồng, có mấy người còn bị ma ám, bảo rằng ông chủ lớn cả năm trời không đến một lần, đem bãi cát đá bán cho một công ty khác. Chuyện này hắn biết, nhưng hắn không biết cách liên lạc trực tiếp với ông chủ lớn, trước đành báo cho vị cấp trên kia.

Chỉ có điều vị cấp trên đấy vẫn lờ đi, sau này hắn mới biết, cấp trên ỷ vào chức vụ, lừa gạt các cổ đông khác, đem bãi cát đá bán cho chỗ khác, thậm chí cả tiền lương của những công nhân làm việc cho hắn cũng bị bòn rút.

Khi hắn biết chuyện thì đã qua vài ngày sau, chợt nghe ông chủ lớn tới, còn tìm hắn đến nói chuyện.

Ông chủ lớn thoạt nhìn là một người có diện mạo thư sinh, nhã nhặn, không có tí mùi nào của một tên nhà giàu mới nổi. Hắn đối với ông chủ lớn ấy có phần hâm mộ khó nói rõ, trong lòng có phần khâm phục, ông chủ lớn và hắn tuổi cũng xấp xỉ nhau thôi, vậy mà có thể từ hai bàn tay trắng dựng lên cơ nghiệp, quả nhiên là lợi hại.

Đáng tiếc chí hướng của hắn lại không giống thế.

Ông chủ lớn tìm hắn nói chuyện, cũng không có thể hiện sự xem trọng đối với hắn, nhưng lại hỏi chuyện về bãi cát đá. Mấy năm nay, lại thêm cả những tháng ngày ở tù, tuy hắn vẫn chưa đến nỗi không biết thức thời, nhưng cũng sẽ không để lộ chuyện kia của cấp trên (Ka: chính là vụ Ôn Cảnh gánh tội thay cho cấp trên). Nhưng ông chủ lớn đã tự mình đến đây, hẳn cũng đã có tính toán rồi.

Sự việc quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, ông chủ lớn cũng đã muốn rút lui, nếu như ông chủ lớn để mặc, thì bãi cát đá này thật ra cũng không thể kinh doanh được nữa. Kết quả là nghe đâu vị cấp trên kia và ông chủ lớn đã trở mặt với nhau, cứ tiếp tục như thế, hắn biết hắn đã không còn công việc để làm nữa.

May mắn sao hắn là người giản dị không hay chơi bời, ngay cả thuốc lá cũng không hút, rượu cũng chỉ thi thoảng uống mấy ngụm, so với những kẻ khác, thật sự là có phần vô dục vô cầu, cũng nhờ thế mà số tiền tích cóp được bấy lâu này, dẫu có quay về quê nhà tìm mua vài mẫu ruộng cũng không thành vấn đề.

Việc này hắn đã báo cho ông chủ lớn vào cái ngày hắn xin từ biệt.

Ông chủ lớn ở nơi này có một căn nhà lớn, lúc hắn rời đi thì bãi cát đá còn chưa chính thức đóng cửa, về mặt nào đó, trước khi rời đi đến thông báo lý do cũng là cách tôn trọng người ta. Ngày ấy, ông chủ lớn vừa khéo có nhà, lúc hắn đi vào, chỉ thấy ông chủ lớn đang ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ uống rượu hoàn toàn hệt như bộ dạng của kẻ có tiền thường xuất hiện trên ti vi, không có tí mùi mục nát nào.

Ông chủ lớn thấy hắn đến, liền bảo hắn ngồi xuống, thái độ cũng xem như ân cần. Cũng đúng vào lúc đó, hắn cảm giác có điều bất thường, khi quay đầu lại, đã vội đẩy ông chủ lớn dang một bên, không chút ngại ngần thay ông chủ lớn cản một phát súng.

Một phát súng đấy, có lẽ chính là bước ngoặt của cả đời hắn.

Sau khi hắn đã dưỡng thương xong, liền đi theo ông chủ lớn đến Singapore.

Về sau, ông chủ lớn thấy tên hắn không hay ho mấy, liền cho hắn một cái tên có chút nho nhã — Ôn Cảnh.

Sau khi tới Singapore, hắn mới biết ông chủ lớn là người rất có tiếng tăm, bên ngoài có rất nhiều sản nghiệp, bên trong thì cũng có một số thứ khác, cũng coi như là nhân vật có cả hai mặt trắng và đen rất được hoan nghênh.

Ngoài ra hắn còn biết một chuyện nữa, chính là chuyện trong gia đình của kẻ có tiền.

Ông chủ lớn ngoài đứa con lớn của người vợ đầu ra, sau khi mấy chục năm trước người vợ đầu ra đi, đã tái hôn với Vương Thái sinh được một đôi trái gái. Vương gia là một gia tộc lớn, hắn cũng từng vài lần gặp qua Vương Thái, đó là một người đàn bà có ánh mắt lợi hại, nhưng hắn cũng không có chú ý gì đến vẻ đẹp lãnh diễm có tiếng của người đàn bà đó.

Hắn làm việc cho ông chủ lớn cũng bắt đầu tự rèn luyện bản thân thêm một lần nữa, thật ra ông chủ lớn cũng âm thầm buôn bán ít súng đạn, những chuyện này về sau đều do hắn thu xếp hết, suy cho cùng thứ đấy và những món làm ăn khác đều khác biệt nhau, tóm lại là vô cùng nguy hiểm. Chỉ có điều ông chủ lớn ở phương diện buôn bán này cũng có phần bị ràng buộc, bằng không cũng sớm thu được nhiều lợi nhuận rồi.

Nghĩ đến đây, xem như là ông chủ lớn coi trọng hắn đi.

Độ năm năm sau tết âm lịch, ông chủ lớn gọi hắn đến nhà chính. Hắn là thuộc hạ ngầm của ông chủ lớn, làm công việc không thể nào bị lộ tẩy dưới ánh sáng, mấy năm qua số lần hắn đến nhà chính cũng ít đến chỉ có thể đếm trên mười đầu ngón tay. Căn nhà rất lớn, vì là tết nên được trang trí rất cẩn thận, lộ vẻ vui tươi.

Hắn đứng trong đại sảnh chờ ông chủ lớn, một lúc sau, liền trông thấy một đám người từ trên lầu đi xuống, Vương Thái cũng ở trong số đó, người xuống đầu tiên là một thiếu nữ tóc buộc đuôi sam, hết sức lanh lợi.

Vương Thái nhìn thấy hắn, cũng chỉ điềm nhiên hỏi thăm vài câu.

Cô gái trẻ kia chợt lẻn đến trước mặt Vương Thái hỏi —Tam đệ không đến nhà bà ngoại sao?

Vương Thái yêu thương vỗ vỗ gương mặt cô gái, nói —Sáng nay hơi lạnh, em con không chịu lạnh được.

Cô gái trẻ mếu máo, lẩm bẩm rằng —Con muốn tam đệ để cho con được thắng cược cơ, năm ngoái ngay cả anh họ cũng thua tam đệ rồi!

Mẹ cũng muốn nó đi, năm ngoài không biết là ai bởi vì thấy bà ngoại bảo rằng tam đệ so với con còn xinh đẹp hơn, liền nổi tính náo loạn một trận ý nhỉ?

Vương Thái cùng cô con gái cười ha hả bước ra ngoài.

Hắn chợt ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, chỉ thấy một thanh niên hào hoa phong nhã, đeo kính mắt, mặc tây trang phẳng phiu, gương mặt nhìn rất ôn hòa, có chút giống với ông chủ lớn. Tuổi tác tầm mười bảy mười tám, chính là đại thiếu gia của Nhâm gia.

[A Cảnh, cha gọi anh lên.] Đại thiếu gia gọi hắn, trước đây bọn họ cũng từng gặp mặt nhau vài lần.

Tuy tâm tình hắn nghĩ như vậy, nhưng chợt nhớ lại ánh mắt của Vương Thái — Chỉ e sẽ không đơn giản như vậy đâu.

Đại thiếu gia dẫn hắn đến thư phòng, dọc đường đi cũng có nói chuyện với hắn, chỉ là hắn không phải là người hay nói nhiều.

Ông chủ lớn ở trong thư phòng, bên trong còn có những người khác nữa, tất cả đều là những nhân vật làm việc cho ông chủ lớn, ông chủ lớn giới thiệu từng người một cho đại thiếu gia.

Nói thật ra thì tư chất của Nhâm đại thiếu gia cũng không tệ, bình thường rất giống ông chủ lớn, làm việc cũng giống, nghe đâu Tam thiếu gia của Nhâm gia là một người bị bênh lao, xem chừng ông chủ lớn đã dự định đem sự nghiệp giao cho người con cả của mình quản lý. Cả một đám người đến, dù gì cũng là tết âm lịch, còn ở lại uống vài chén rượu rồi mới rời đi. Đại thiếu gia là người có chút năng lực, giao tiếp với mấy người kia rất tốt, xem chừng tâm tư không hề ít.

Nhưng hắn từ đầu tới cuối đều đứng ở phía sau, không hề tham gia cũng bọn họ.

Đợi đến khi những người khác đều rời khỏi, ông chủ lớn chợt hỏi hắn rằng: [A Cảnh, cậu thấy Tiêu Dương thế nào?]

Hắn đắn đo trong chốc lát, rồi mới nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Ông chủ lớn gật đầu, khẽ than một tiếng, bảo: [Cho cậu xem vài thứ.]

Ông chủ lớn lấy tài liệu ra đưa cho hắn, hắn lập tức mở ra xem.

Đó là một phần dự án, hết sức tuân thủ theo luật pháp, xem ra hẳn là dự án phát triển tập đoàn tài chính năm nay dưới danh nghĩa của ông chủ lớn. Hắn xem qua, rồi gật đầu.

Ông chủ lớn châm một điếu thuốc, lại từ trong ngăn kéo lấy ra một tập tài liệu nữa

[Xem đi.]

hắn theo lời mở ra xem đến tận cuối, chắc chắn đây là dự án giống với dự án kia, chỉ là phương pháp thực hiện lại khác nhau. Hắn xem xét, đến khi lật sang tờ cuối cùng, cũng đã là gần một tiếng sau.

Trong gạt tàn đã chất đầy mẩu thuốc lá.

Ông chủ lớn hỏi, [Cậu thấy thế nào?]

Hắn gật đầu, nói: [Rất tốt.]

Ông chủ lớn cười ha hả, rồi lại lắc đầu.

Sau đó khẽ than một tiếng, bảo rằng: [Không phải tôi muốn bất công.] Ông chủ lớn thoáng nhìn ra bên ngoài, nói: [Tiêu Dương... có thế nào cũng không so được với em trai nó.]

Về sau ông chủ lớn dẫn hắn đi gặp Tam thiếu gia.

Lúc đi đến lầu ba, ông chủ lớn bước đi nhẹ hơn, dường như ngay cả hơi thở cũng khẽ đi hẳn. Tiếp đó dừng lại trước một cánh cửa cuối cùng ở hướng đông.

Ông chủ lớn khẽ gõ cửa, như thể đi gặp con trai mình còn giống như đang đi gặp cấp trên vậy.

Căn phòng đấy khiến cho hắn lần đầu tiên bước vào cảm thấy thật u ám.

Có cảm giác mê man, mùi thuốc đông y thoang thoảng quanh mũi, cả một mùi đàn hương là lạ nữa. Trong phòng cũng không có bày biện gì, so với màu đỏ vui tươi bên ngoài thì nơi này cho cảm giác lành lạnh. Ông chủ lớn bảo hắn rằng, đàn hương kia là do ngài ấy đặc biệt từ bên Thái Lan cho người đưa đến, có thể giúp ngủ tốt hơn, nghe đâu cũng có hiệu quả đối với bệnh hen.

Lúc hắn quay đầu sang, mới nhìn rõ con người đang nằm trên giường kia.

Ông chủ lớn gọi một tiếng: [Tam nhi.]

Hắn không nói lên được cảm giác này, người kia thực sự thoạt nhìn như không giống một con người.

Trước không nói tới làn da trắng đến kỳ lạ kia, mà tất thảy ngũ quan của người ấy, khi nằm yên không nhúc nhích, giống như là một con búp bê đẹp đẽ vậy. Nếu không phải là mái tóc đen kia, hắn sẽ cho rằng Tam thiếu gia chắc còn mắc thêm cả bệnh bạch tạng cũng nên.

Trước đây ở quê nhà cũng có người bị bệnh bạch tạng, da rất trắng, hơi thở lại yếu ớt, cứ như thể chỉ một cơn gió thổi qua là ngã vậy.

Ông chủ lớn ở bên giường nhìn đứa con, sau đó lắc đầu, thay thiếu niên kia kéo chắn, cuối cùng dẫn hắn ra ngoài, bộ dạng ngài ấy như thể đã già đi những mười tuổi.

Ông chủ lớn ở trên ban công nói với hắn rằng: [Tam nhi không thể trông cậy được.]

[Bệnh của nó như thế, tôi cũng không thể để nó dính vào mấy thứ kia, rất xúi quẩy.]

Hắn gật đầu, Tam thiếu gia trông thật mong manh dễ vỡ, dự án kia thật sự nhìn không ra nó là do bàn tay mảnh khảnh đó viết ra.

Hắn hiểu tâm tình của ông chủ lớn, Tam thiếu gia là một người thừa kế hiếm có, còn nhỏ tuổi những đã rất có năng lực — Hắn nhớ tới con người nằm im lặng trong phòng, ngay đến hơi thở cũng khẽ tới nỗi không thể cảm nhận nổi, chợt cảm thấy thương xót.

Sau này, hắn nghe theo phân phó của ông chủ lớn, bắt đầu giúp đỡ đại thiếu gia.

Khoảng trên dưới một năm sau, ông chủ lớn đã gục ngã. Xuất huyết não, chẳng mấy chốc đã qua đời.

Sự nghiệp của ông chủ lớn toàn bộ đều do Vương Thái làm chủ. Hắn vẫn giúp đỡ đại thiếu gia như trước, nhưng những công việc làm ăn ngầm của ông chủ lớn, thì có thế nào cũng không dám tùy tiện giao ra.

Vương Thái từng hướng hắn thăm dò, có điều hắn là người chất phác, dù Vương Thái có hỏi thế nào cũng không đạt được.

Vương Thái cũng là một người đàn bà có thủ đoạn, quản lý công ty rất tốt, bên ngoài cũng nghe người ta gọi bà một tiếng [Nhâm phu nhân], cực kỳ nở mày nở mặt.

Đại thiếu gia làm việc cũng giống như những người khác, rất biết chấp hành luật pháp, không hề gây ra sai lầm lớn nào, đương nhiên cũng không đạt được thành tựu to tát gì.

Dù vậy công nhỏ thì cũng có.

Cuộc đời này hắn không thể quên được nhất, hẳn là chuyện kia.

Ngày hôm ấy là ngày giỗ của ông chủ lớn, toàn bộ người Nhâm gia đều đến thờ cúng. Hắn đương nhiên cũng đến thắp nén nhang cho ông chủ lớn.

Bất ngờ chính là ngay lúc ấy, đại thiếu gia đương nhiên không gặp phải chuyện gì lớn, mà gặp chuyện lại chính là ở chỗ Nhâm phu nhân.

Nhị tiểu thư và Tam thiếu gia đã bị bắt cóc.

Đây là chuyện lớn, Nhâm phu nhân đã lập tức ngất đi.

Ngay khi bọn họ định bàn bạc với kẻ bắt cóc, thì lại nhận được tin tức liên tục gián đoạn.

Sau đó dựa vào nguồn tin gián đoạn ấy, cuối cùng cũng tìm được nhị tiểu thư và tam thiếu gia ngay trong một nhà máy cũ. Nhị tiểu thư không bị sao hết, chỉ là đã khóc đến khàn cả giọng, khuôn mặt xinh đẹp nhem nhuốc bẩn thỉu. Đợi khi hắn đem theo người hướng đến chỗ tam thiếu gia, thì thần trí đã rã rời, thoạt trông có phần hư thoát, nhưng vẻ mặt lại không chút hoảng loạn. Ở cạnh chân cậu ấy, có một chiếc bàn cũ, có vẻ là máy điện báo gì đó, được chế tạo khá thô xơ.

Hẳn đó là vận may, và may mắn ấy cũng chỉ là nhà máy cũ này vẫn còn vận hành điện lực.

Chuyện này, cũng đã dày vò mất nửa cái mạng của Tam thiếu gia.

Song hắn nghĩ, hắn đối với con người này, có lẽ chính là từ lúc này, hoặc chăng là sớm hơn nữa hắn đã ôm trong mình sự kính trọng với người đó. Hắn từ làm việc bên cạnh đại thiếu gia lập tức chuyển sang làm người sai sử cho Tam thiếu gia, trong mắt rất nhiều người, ấy quả thực là chuyện rất ngu xuẩn, còn riêng với hắn, không trở thành mục tiêu bị chú ý thì lại càng khiến hắn yên tâm hơn.

Thời gian ấy, đã rất nhiều người không thèm đếm xỉa tới.

Khi Tam thiếu gia mười lăm tuổi đã cùng hắn đi xem nhà máy ở Đông khu, về sau việc làm ăn buôn bán ngầm của ông chủ lớn đều giao lại hết cho Tam thiếu gia quản lý.

Hắn vẫn nhớ, Tam thiếu gia có khuôn mặt nhợt nhạt, quần áo dày đến mấy lớp, còn đắp thêm cả một tấm thảm nữa, thoạt nhìn có chút ốm yếu.

Nhưng chỉ cần khi Tam thiếu gia vừa giương mắt lên nhìn, đã đủ khiến cho người ta không khỏi cúi đầu xuống.

Ngay đến thở mạnh cũng không dám.

Thậm chí có đôi khi, ngay cả chính hắn cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia.

Tam thiếu gia là một người có tài, tuy bệnh tật liên miên nhưng lại là viên đá có thế nào cũng không thể che lấp đi được ánh hào quang của nó. Thỉnh thoảng đưa ra vài ý kiến quan trọng cho Nhâm phu nhân, mang đến hàng nghìn cơ hội, cứ dần dà như vậy, người ngoài gọi người kia là đại thiếu gia, nhưng nháy mắt nhìn lên thấy một thiếu niên trẻ tuổi đang lẳng lặng ngồi ngay bên cạnh, thì sẽ cung kính cúi người gọi một tiếng: [Tam gia.]

Nhâm Tam gia vị thế càng cao thì bản thân lại càng thêm lạnh lùng đến kỳ dị. Quan hệ giữa Nhâm Tam gia với mẹ và các anh chị mình cũng không hẳn là thân thiết mấy, nhưng nếu so với sự bạc tình đối với người ngoài, thì cũng xem như là đã rất gần gũi.

Dù vậy nhưng những khi Nhâm Tam gia phải ở trong phòng nằm trên giường, không thể giảm sốt được, Nhâm phu nhân liền lập tức ra ngoài dự tiệc, đứa em gái ruột thì kêu ca không chịu nổi mùi thuốc đông y, anh cả tuy ôn hòa những cũng đầy xa cách.

Một người như thế có trở nên lạnh lùng cũng không phải chuyện bất ngờ gì.

Còn những cái khác, trong lòng Nhâm Tam gia dường như đã trời sinh bản chất lạnh lùng, càng thêm tuổi thì tính cách càng thêm cô độc, ra bên ngoài thì còn có thể nói chuyện vài ba câu này nọ, nhưng khi trở về phòng là lại tự nhốt mình trong đó, bộ dạng mặc kệ mọi thứ.

Việc hắn có thể làm, cũng chỉ là đứng bên cạnh Tam gia mà thôi.

Khi Tam gia lạnh, cho y một tấm thảm, khi Tam gia buồn, đưa cho y một quyển sách, khi Tam gia mệt, thì xông hương cho y, và khi Tam gia cười...

Thời gian dài quá, hắn cũng dần già đi mất rồi.

Nhưng hắn vẫn luôn luôn nhớ, lúc Tam gia thật sự mỉm cười, là dáng vẻ như thế nào.

Dáng vẻ ấy...

Ha, hắn nhớ, ấy hẳn là buổi chiều đó đi.

Tam gia ở trong bệnh viện cũng đã hơn nửa năm, trở về phòng mình cũng vẫn tính cách lãnh đạm như trước.

Mãi cho đến một ngày, Tam gia ngồi bên cạnh cửa sổ, chợt mở miệng hỏi hắn thế này: [Tên, là, gì...]

Hắn đặt thuốc của Tam gia lên trên bàn, bước tới nhìn theo ánh mắt của Tam gia.

Đó là đại phu nhân cùng tiểu thiếu gia.

Ánh mắt hắn tối sầm lại.

Nhưng chỉ là trong một chốc.

Hắn đã ngỡ, Tam gia muốn có người ở bên cạnh mình.

Hắn vẫn nhớ ngày hôm ấy, khi hắn đẩy cửa ra, đã không còn trông thấy Tam gia ở trong phòng.

Hắn vội vàng đi tìm khắp nơi, sau đó cũng tìm thấy Tam gia đang ở trong sân.

Tam gia nằm trên chiếc ghế dài trong mảnh sân ấy, trong lòng là một đứa bé mới một tuổi nằm đó. Gương mặt tái nhợt kia dường như ửng hồng đầy sức sống, có phần vụng về mà ôm lấy đứa bé, trong miệng không biết đang ngâm một khúc gì.

Trên khuôn mặt thoáng chút nét cười.

Hắn đã đứng ở một nơi cách đó không xa.

Rồi hắn chợt hiểu...

Hắn đã xem thường đứa trẻ ấy, một con người rõ ràng như thế.

Trong chớp mắt dường như có thứ gì đó đang tuôn trào ra.

Hắn giơ tay lên lau đi giọt nước mắt sắp rơi xuống. Thế nhưng nó giống như là số mệnh vậy.

Bí mật của tiểu thiếu gia, Tam gia cuối cùng cũng phát hiện.

Toàn bộ mọi thứ đều điên cuồng đến nông nỗi không ai muốn nhớ lại.

Suy cho cùng hắn cũng là một kẻ đồng lõa.

Tuổi tác của hắn càng ngày càng lớn.

Đợi đến khi hắn có thể hiểu ra, thì tập tranh vẽ bên cửa sổ kia đã tràn ngập bóng dáng của thiếu niên đó. Giống như đang nhìn trộm đáy lòng của Nhâm Tam gia, hắn lén lút lật từng trang một, mỗi một lần đều là một lần kinh tâm.

Trong phút chốc hắn chợt biết được bí mật lớn nhất cùng khát khao trong lòng người ấy.

Rồi sau hắn cũng tận mắt nhìn thấy thứ đã khiến cho người mà hắn luôn tôn sùng phải tràn đầy lo âu, dần dần sa lầy vào trong bóng tối, mà người thiếu niên kia, vẫn đứng dưới ánh mặt trời, ngay cả ngoảnh nhìn cũng thật quá đỗi keo kiệt.

Đến tận cuối cùng của cuối cùng, hắn mới giật mình tỉnh giấc khỏi cơn mộng mị.

Hắn đã hiểu.

Hắn đã hoàn toàn hiểu.

Nếu như chỉ có thể tiếp tục như thế này, hắn thà rằng chấm dứt nghiệt duyên này.

Hắn đã dày công sắp đặt toàn bộ, dựa vào sự tin tưởng của Nhâm Tam gia dành cho hắn.

Chỉ là đến bước cuối cùng, hắn mới nhận ra hắn vẫn là một kẻ ngu muội biết bao.

Hắn không nên đánh giá thấp thằng bé từ lúc còn nhỏ cho đến khi trưởng thành này.

Hắn hẳn đã rất hiểu người ấy.

Kỹ thuật bắn súng của Tam gia càng ngày càng chuẩn xác.

Khi hắn rơi vào kết cục này, hắn hoàn toàn không chút oán hận hay không cam lòng.

Hẳn chỉ lo lắng.

Tam gia...

Sau này khi Tam gia lạnh, ai sẽ đưa thảm đến?

Khi Tam gia buồn, ai sẽ đưa sách cho người?

Lúc Tam gia mệt, ai sẽ đốt hương đây...

Tam gia.

Tam gia ơi...

Hắn đã già thật rồi, một vết thương nhỏ như vậy mà cũng không thể chịu đựng nổi.

Hắn mở to mắt ra.

Trong mắt người ấy rơi xuống thứ gì đó, đọng lên khuôn mặt hắn.

Ha...

Hắn đã hơi hối hận mất rồi.

Hắn không nên... để Tam gia phải đích thân nổ súng.

Vậy vì sao hắn lại muốn gây nên chuyện này?

Hay có khi hắn đã bị quỷ ám.

Sau đó, hắn nhớ tới thuở ấu thơ của mình, mỗi khi mẹ dỗ hắn ngủ, đều sẽ ngâm nga một bài hát.

... Đúng.

Hắn sao lại quên...

Hắn sao lại quên được...

Thời niên thiếu những khi Tam gia đau ốm không thể chớp mắt được, hắn cũng ngâm một khúc vô danh ấy.

Thật nhẹ, thật khẽ.

Không ngờ... Tam gia vẫn còn nhớ.

Năm ấy khi Tam gia ôm đứa bé đó, cũng đã ngâm một khúc ca này...

Khoảnh khắc ấy, hắn mới chân chính hiểu.

Đều giống nhau cả thôi.

Đều giống nhau cả thôi.

Nhưng đã muộn mất rồi.

Tam gia.

Sau này còn ai có thể ở cạnh bên người?

Ai có thể thay người đau lòng...

Tam gia à...

Cuối cùng, hắn giơ tay lên, muốn chạm vào con người ấy.

Vậy mà... đã chẳng còn có thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.