Trọng Sinh Chi Trầm Vân Đoạt Nhật

Chương 38: Chương 38: Phiên ngoại (4)




Cẩn thận ngẫm lại, thật sự Nhâm Tam gia là một người có phần trầm mặc.

Suốt mấy ngày trời ở chung với nhau, trong lòng Nhâm Kỳ Nhật tràn ngập cảm giác đấy.

Với tư cách là Nhâm Tam gia của người cháu trai hiện giờ là tổng giám đốc đương nhiệm của Nhâm thị, một nhân vật gần như là huyền thoại ấy bỗng chốc trở về Singapore, đừng nói là Nhâm Kỳ Nhật có thể hay không ngồi yên ổn trong phòng làm việc, ngay cả những ông chú người bác kia, ai cũng không thể làm ngơ đi được.

Cứ thế vài lần liên tiếp, Nhâm Kỳ Nhật đều nhiều lần tình cờ chạm mặt với vị Tam thúc tình cảm không mấy thân thiết này.

Điểm ấy khiến cho Nhâm Kỳ Nhật gần đây có chút đau đầu.

Nhưng đấy không phải là vì hắn sợ Nhâm Tam gia quay trở về sẽ gây ảnh hưởng gì tới Nhâm thị, mà là hắn thực sự không biết nên ở chung thế nào đối với vị Nhâm Tam gia trầm ngâm ít nói thậm chí còn lạnh lùng này nữa.

Nói ra thì cũng hơi quá, trước đây hai người tuy cũng từng sống chung một nhà, nhưng Nhâm Kỳ Nhật với người chú thân thể ốm yếu cả năm trời số lần chạm mặt nói chuyện với nhau so ra còn thua kém cả với ông già quản gia của Nhâm gia.

Về sau bởi vì chuyện gia sản, tuy bản thân Nhâm Kỳ Nhật cũng cảm thấy mơ hồ, nhưng suy cho cùng cậu vẫn bất ngờ được ngồi lên cái ghế tổng giám đốc Nhâm thị, trong nháy mắt Nhâm Tam gia liền đi ra nước ngoài dưỡng bệnh, suốt hai, ba năm trời ngay cả một dòng tin cũng không có. Nói thật ra nếu không phải trong tiệc mừng đầy tuổi của con trai mình nghênh đón một nhân vật như thế này, chắc hẳn Nhâm Kỳ Nhật ngay đến chuyện mình có một Tam thúc ắt cũng quên đến thất thất bát bát rồi.

Aiiii, quan hệ giữa hai chú cháu bọn họ vừa kỳ cục lại xa lạ, thật ra cũng không phải do Nhâm Kỳ Nhật có ý thù địch gì với Nhâm Tam gia, vướng mắt tuy vẫn có nhưng không đến mức gai mắt đến độ ngay cả mặt mũi cũng không muốn gặp.

Ngược lại là Nhâm Tam gia đối với đứa cháu của mình, quả có phần kỳ quái.

Dù gì cũng là một thương nhân, Nhâm Tam gia đương nhiên cũng có một mặt biết cười cười nói nói — gọi là nói nói cười cười, nhưng thật ra không đến mức ôn hòa như vậy, bày ra một khuôn mặt đẹp đến khó tả lạnh như băng, khóe môi giương lên như cười rồi lại không, thoạt nhìn giống với một bức tranh tự họa vậy. Khiến cho người ta phải tiếc nuối chính là chuyện Nhâm Tam gia giọng nói không tốt lắm, đặc biệt là mấy năm trước thân thể bệnh tật liên miên, nói một câu cũng vất vả hơn hẳn người bình thường, có điều nếu cho rằng có thể từ chuyện đấy mà chiếm thế thượng phong của y, e rằng sau này sẽ thành trò cười cho thiên hạ mất.

Song Nhâm Tam gia lại là người không thích nói nhiều, nếu ở trước mặt y lải nhải, y sẽ nhíu mày lại, có chuyện gì muốn nói cũng không thốt nổi nữa.

Vậy nên Nhâm Tam gia hiển nhiên là một người không mấy dễ chịu khi ở chung, dù bản thân hắn có diện mạo dễ thân, cả người toát ra khí chất cao quý khiến người khác muốn kết giao cùng. Nhưng đối với một nhân vật có địa vị cao như Nhâm Tam gia, ngay cả mỗi lời nói ra với y đều phải cẩn thận chú ý ngôn từ, đến hít thở cũng phải nhẹ đi, cứ khốn khổ như thế thì không chết sớm mới là lạ.

Ngay sau khi rút ra được kết luận này, Nhâm Kỳ Nhật cảm thấy có thể ở trên thuyền đánh bạc gặp được Nhâm Tam gia, lại thêm một đống người nghiêng mình chào hỏi thật sự là một cảnh tượng kỳ dị.

Dẫu Nhâm Kỳ Nhật là tổng giám đốc của Nhâm thị thì trong giới kinh doanh cũng có tiếng là người thích an phận.

Không hút thuốc là một đặc điểm, không nghiền rượu cũng là một phần, và điểm tốt nhất chính là, chỉ cần không đụng chạm đến vạch giới hạn, sẽ không bao giờ cự tuyệt người khác.

Lần này hắn lên thuyền đánh bạc là do một người thân thích dẫn đến, theo vai vế mà nói thì đấy là anh họ xa của Nhâm tổng giám đốc. Ông anh họ này là người thích chơi bời, tuy chưa đến mức không học vấn không nghề nghiệp, nhưng cũng chẳng kém mấy, ỷ vào việc có chút giao tình với Nhâm Kỳ Nhật, cứ ép hắn đến chơi hai ba ngày, Nhâm Kỳ Nhật lại còn ỡm ờ từ chối cứ thế bị kéo lên trên thuyền, dẫn vào trong khoang đánh bạc.

Đối với Nhâm Kỳ Nhật mà nói, đấy là nơi tràn ngập tửu sắc, xúc xắc liên miên khiến cho hắn hoa hết cả mắt, chỉ đi theo ông anh họ kia rồi trả tiền này nọ tiện thể xã giao luôn.

Chỉ có thể nói rằng Nhâm Kỳ Nhật đích thực không phải là người có tài giao tiếp, tuy mấy năm nay ở mặt này cũng dần có kinh nghiệm, so với những người khác hắn cũng xem như là tạm được, giống sinh viên vừa mới ra trường vậy, sạch sẽ rõ ràng khiến cho người khác cảm giác như rất thanh thuần.

Mới qua vài ván Nhâm Kỳ Nhật đã thua đến thê thẩm, lắc tay nói không chơi nữa, ông anh họ kia lại cười hớn hở dẫn theo mấy cô ả nũng nịu đùa giỡn bên cạnh, Nhâm Kỳ Nhật cẩn thận tránh đụng chạm vào những cô ả nóng bỏng ăn mặc thiếu vải kia, còn kém tí nữa là đỏ mặt kêu gào rằng “Tôi đã có vợ!”

Nhâm tổng giám đốc yêu vợ thương con, cái mỹ danh giữ mình trong sạch ấy đã lan xa, vậy mà vẫn có người không thấy thế, vài cô ả kia nhận được ám chỉ thì liền ra sức dán sát vào người Nhâm tổng giám đốc, cứ thế mà cọ cọ xát xát, chỉ trong nháy mắt đều đã thua hết sạch, còn bị chuốc thêm mấy chén rượu nữa, lộ ra khuôn mặt say rượu, cự kỳ ửng đỏ.

Một cô nàng ngồi bên phải liền dí bộ ngực sữa của mình hướng lên người Nhâm Kỳ Nhật, nhất thời cả hai dính sát lấy nhau, ôm lấy tay hắn nũng nịu nói: [Tổng giám đốc chơi nữa đi mà, chỉ một ván nữa thôi là sẽ thắng liền, được không?]

Nhâm Kỳ Nhật biết nếu không rời khỏi đây sẽ xảy ra chuyện xấu, tửu lượng của hắn không cao, liền vội vã cười cười khoát tay, định đi ra ngoài hóng gió giúp bản thân tỉnh táo hơn chút, bỗng chợt nghe thấy đằng trước vang lên mấy tiếng [Tam gia].

Nhâm Kỳ Nhật còn chưa kịp hoàn hồn, thì gương mặt hờ hững đến gần như lạnh lẽo kia đã lọt vào trong tầm mắt, cả người hắn đờ ra. Nhâm Tam gia cũng thản nhiên nhìn sang, tuy y ngồi ở trên xe lăn, mặc một thân quần áo tơ lụa, khí sắc trên mặt thoạt nhìn không khỏe lắm, đã có chút giống như những ông chủ ốm yếu sống trong thời cổ xưa.

Tuy Nhâm Tam gia ngồi xe lăn tự động, nhưng đằng sau vẫn có một người đẩy hộ, không nhanh không chậm tiến đến, hai tay y nắm lại, đặt ở trên đầu gối, cả người toát ra hơi thở nhã nhặn rồi lại lạnh lùng. Ánh đèn ngũ sắc trong sòng bạc mang theo màu sắc đẹp mắt chiếu lên người Nhâm Tam gia, lại khiến cho người ta bỗng dưng sinh ra thứ ảo giác gần như mê hoặc.

Nhâm Kỳ Nhật kìm không được mà lén dụi dụi mắt, hắn không biết có phải vì say hay không mà lại nhìn thấy Tam thúc mình ở chỗ này.

Có điều đến khi trông rõ Nhâm Tam gia rồi, Nhâm Kỳ Nhật lại cảm thấy như bị sét đánh vậy, tuy đôi mắt kia vẫn âm trầm nhìn không thấu như trước, thì Nhâm tổng giám đốc trong chớp mắt đã thấy cảm giác tội lỗi, như thể bị người ta khiển trách mà cúi đầu nghiêng người đi, Nhâm Tam gia thì cứ thế chậm rãi lướt qua như là không nhìn thấy hắn.

Nhâm Kỳ Nhật bỗng hiểu ra đây là cảm giác gì — nó giống như khi làm chuyện xấu và bị trưởng bối bắt ngay tại trận vậy.

Cực kỳ không tốt.

Ai bảo hắn từ lúc còn nhỏ đã sợ Tam thúc, nghe đâu có không ít người nói rằng Nhâm Tam gia giống như tiên nhân vậy, còn đối với hắn mà nói, khi Nhâm Tam gia ngồi im không nhúc nhích gì hết, thật sự nói giống một cái xác sống cũng không sai, nhưng đồng thời cũng là kẻ được chăm sóc tốt nhất.

Xe lăn của Nhâm Tam gia dừng lại vị trí Nhâm Kỳ Nhật đặt cược, ánh mắt lướt qua bàn, Nhâm Kỳ Nhật vừa mới chơi trò hai xúc xắc, cũng khá đơn giản. Ngồi quanh đó còn có ba người cùng chơi nữa, tất cả đều là những ông chủ lớn có tiếng, lúc nhìn thấy Nhâm Tam gia, trong mắt họ hiện lên vẻ kinh ngạc, cùng gật đầu ra hiệu.

Người chủ trì cùng hai Bookie (nhà cái) gật đầu, cả mấy người đều sôi nổi đặt tiền cược, người chủ trì đem xúc xắc giao cho Nhâm Tam gia đầu tiên.

Nhâm tổng giám đốc lúc bấy giờ mới biết, thì ra Tam thúc nhà mình không chỉ là một cái xác sống, mà còn có thể kiêm luôn cả chức ma thuật sư.

Tuy không phải thắng hết, nhưng cược mười thì cũng thắng chín, chẳng mấy chốc đã thu được toàn bộ số tiền mà Nhâm Kỳ Nhật mới chơi thua lúc trước, thậm chí còn có chiều hướng tăng lên.

[Kỹ thuật của Tam gia quả nhiên lợi hại –]

[Aiiii, Tam gia ngài đúng là bảo đao vị lão*, tôi thực sự lỗ thảm rồi, thế này thì Tam gia phải uống thêm mấy chén nữa đi.]

(Bảo đao vị lão *: ý chỉ kẻ tài giỏi vẫn còn phong độ)

Nhâm Kỳ Nhật chợt cảm thấy có chút đau nhói, sau đó quay lại nhìn đã bị ông anh họ kia kéo đi uống rượu.

Ông anh họ ấy vừa rót rượu vừa vỗ vai người em họ mình, nói: [Hắc hắc, mới nãy ánh mắt Tam gia nhìn cậu như là có ý gì ý.]

Nhâm Kỳ Nhật phát ra một tiếng, rồi lại chợt cảm thấy một trận lành lạnh.

Ông anh họ cười hắc hắc: [Anh là nói tổng giám đốc, cậu sợ cái gì? Nói thế nào thì cậu mới là kẻ thắng, lão bệnh lao kia có lợi hại thế nào, giờ chẳng phải cũng đã thành què –]

Nhâm tổng giám đốc vội vàng rót rượu cho ông anh họ, không biết vì sao khi nghe những lời này, trong lòng hắn lại cảm thấy không quá dễ chịu.

Về sau cứ uống như vậy, say đến bất tỉnh nhân sự cũng không biết.

Lúc Nhâm Kỳ Nhật tỉnh lại đã nằm trên giường trong phòng vip.

Áo vét rồi cà – vạt đã đặt ngay ngắn ở bên cạnh, hắn có chút đau đầu xoa xoa trán, lảo đảo đứng dậy.

Không nghĩ tới mới xoay người đã đối diện với khuôn mặt kia.

Hắn thiếu chút nữa đã ngã xuống giường.

Bữa sáng được sắp xếp ở ngay trong phòng.

Nhâm Kỳ Nhật dè dặt nhìn Nhâm Tam gia ngồi ngay đối diện mình.

Chỉ thấy y không có uống cháo, thoạt nhìn thân thể có chút yếu ớt mệt mỏi.

Nhâm Kỳ Nhật nhớ tới buổi tiệc tối mừng con trai tròn một tuổi của mình, Nhâm Tam gia đã nắm chặt lấy bàn tay kia của hắn, đầu nhoáng lên một cái, đã thốt ra một câu: [Tam, Tam thúc...]

Người kia giương mắt lên.

Trong chớp mắt Nhâm Kỳ Nhật cảm thấy bản thân như thấp đi mấy phần vậy, nhếch lên khóe miệng cứng ngắc, có chút lo lắng mà nói: [Nếu, nếu không có chuyện gì, ngài mới từ, từ nước ngoài trở về, mấy năm nay Singapore cũng phát triển không ít, tôi...]

Hắn nuốt nước bọt, cảm thấy căng thẳng không rõ.

[Tôi, tôi đưa ngài đi shoping nhé.]

Nhâm Tam gia không tỏ ý gì, thậm chí ngay cả một lời khách sáo cũng không có.

Đương nhiên Nhâm Kỳ Nhật cũng không tìm được đường rút, sau cùng đành phải kiên trì, thật sự đưa Tam thúc nhà mình đi ngắm chung quanh.

Cũng đã nhiều ngày trôi qua, hắn cũng nhận ra rằng — quả nhiên Nhâm Tam gia không phải người dễ sống chung.

Dù không lạnh lẽo buồn tẻ giống như lời đồn đại, nhưng cũng không quá thân thiện, mấy ngày qua hai chú cháu cũng chẳng nói được với nhau vài câu, so với thời gian trước đây, quan hệ thực sự không tốt lên được là bao.

Nói thế nào thì trong lòng Nhâm Kỳ Nhật vẫn có chút không được tự nhiên cho lắm.

Cứ thế đi dạo vài ngày, Nhâm Tam gia bỗng đổ bệnh.

Nghe đâu do bị trúng gió mà cảm lạnh.

Nhâm Kỳ Nhật vừa biết chuyện, liền mua ít trái cây đến nhà thăm hỏi. Khi ấy Nhâm Tam gia đã sống trong một dinh thự ở vùng ngoại thành, một tòa nhà lớn thoạt nhìn rất lạnh lẽo, như thể không có chút sức sống vậy.

Hắn đến nhà thăm hỏi, người mở cửa là một thanh niên lo liệu việc sinh hoạt ngày thường của Nhâm Tam gia.

Người thanh niên ấy vừa thấy hắn đã có chút nhạc nhiên, thái độ rất thân thiện mà chào hỏi hắn, nhưng lại có chút khó xử mà rằng: [Thật ra thì, Tam gia đã nói là mấy ngày nay sẽ không tiếp khách, nhưng tôi nghĩ Nhâm tổng giám đốc ngài đã đích thân tới đây... ]

[Tôi nghĩ hẳn Tam gia cũng muốn gặp ngài, mấy ngày qua có ngài ở bên, Tam gia ăn uống cũng tốt hơn nhiều, còn dẹp hết công việc sang một bên, sáng hôm nay còn nhớ đến lời hẹn với ngài nữa.]

Nhâm Kỳ Nhật vừa mừng vừa lo mà gật đầu, người thanh niên kia còn bảo: [Tam gia cũng dậy rồi, Nhâm tổng giám đốc ngài cứ đi lên lầu đi, tôi đi rửa hoa quả rồi sẽ mang lên.]

Nói thật, trong lòng Nhâm Kỳ Nhật cũng có chút mâu thuẫn.

Lúc đầu hắn nghe tin Nhâm Tam gia ngã bệnh, trong lòng đúng là có chút lo lắng, đích thân đi mua một giỏ trái cây đến. Có điều đến đây rồi, nhìn quanh thấy căn phòng phía trước như toát ra hàn khí, ngược lại khiến hắn có phần không muốn gặp mặt y.

Sắc mặt của Nhâm Tam gia vẫn trắng như cũ, đặc biệt là khi nằm ở trên giường, trắng đến gần như phát xanh, nhìn không giống như chỉ bị phong hàn, ngược lại còn giống như bị bệnh nguy kịch vậy.

Cửa sổ trong phòng đã đóng chặt, cảm giác không khí không mấy thoáng đãng.

Lúc Nhâm Tam gia nhìn thấy hắn, ánh mắt có chút kỳ dị khó mà tả nổi.

Nhâm Kỳ Nhật chợt hơi xấu hổ.

Sau đó khi Nhâm Tam gia uống thuốc hay gì đó, Nhâm Kỳ Nhật đều chủ động làm giúp, sau khi bón thuốc xong, lại cảm thấy cứ ở trong phòng cũng không phải là cách, liền tự mình đẩy Nhâm Tam gia đi quanh trong sân.

Tinh thần của Nhâm Tam gia cũng tốt lên, hình như còn khẽ mỉm cười lại với hắn — cuối cùng cũng đã có chút hơi người rồi.

Sau khi quay trở về, Nhâm Kỳ Nhật vui vẻ mà kể lại với lão Hà quản gia rằng —Thật ra Tam thúc cũng không khó ở chung lắm đâu.

Mãi đến vài năm trôi đi, Nhâm Kỳ Nhật mới sâu sắc hiểu ra một chuyện.

Khi hắn đem rượu hất vào cái con người cao cao tại thượng kia, lạnh lùng gầm lên một tiếng:

[Nhâm Tiêu Vân ông con mẹ nó chính là đồ bệnhtật–!]

Có lẽ cả đời này hắn sẽ nhớ rõ, gương mặt tái nhợt ấy của Nhâm Tam gia.

Trước đây nhìn nó liền cảm thấy tâm tình áy náy —

Còn khi đó nhìn vào, lại ngoài ý muốn mà trút giận.

Thế nhưng, không ai biết được, ngay cả chính hắn cũng không hề biết.

Nỗi đau đớn trong lồng ngực đến gần như nghẹt thở kia, cảm giác khó mà chống đỡ nối ấy...

Đến tột cùng là điều gì đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.