Editor: Vện
Kỳ thật, chuyện xảy ra trong rừng Thạch Giản Thú vô cùng đơn giản.
Có rất nhiều người thích Ngôn Hoan, trong số bốn đệ tử đi theo nàng thì đã có đến ba tên trồng cây si, chỉ là bình thường không ai nói ra.
Sau khi đệ tử thuộc tính kim thổ lộ tâm tình thì thái độ dứt khoát hẳn lên, không chút che giấu ân cần dành cho Ngôn Hoan.
Trong cái nơi như rừng Thạch Giản Thú, dường như bất cứ chuyện gì cũng có thể bị phóng đại.
Mới đầu Ngôn Hoan không muốn tiếp nhận ý tốt của đệ tử thuộc tính kim, nhưng càng về sau nàng càng sợ nơi này, hoặc trông thấy đệ tử thuộc tính kim nét mặt ủ rũ muốn bỏ đi, Ngôn Hoan theo thói quen vờ làm vài động tác giả lả biểu đạt tình cảm hòng giữ chân hắn, khiến hai cây si còn lại âm thầm bất mãn.
Mâu thuẫn từ đó phát sinh.
Sau đó, bốn người bất tri bất giác trúng huyễn thuật của quái vật trong rừng Thạch Giản Thú, bọn họ tưởng rằng mình đã bị nhốt trong rừng nhiều năm, các trưởng lão không hề đến cứu họ.
Chút ức chế sẵn có bùng phát dữ dội.
“Năm người họ xảy ra tranh chấp, quái vật xuất hiện, Ngôn Hoan vẫn sống, trong khi bốn đệ tử đã bỏ mạng trong đó. Còn việc Ngôn Hoan tấn công ngươi… nàng cũng đã dùng cách này để chạy thoát khỏi tay quái vật.” Nhớ đến tình huống khi ấy, giọng Trọng Đạo Nam lạnh lùng hẳn.
Tình hình cụ thể của Ngôn Hoan và bốn vị sư huynh như thế nào, Trọng Đạo Nam không nói rõ, nhưng Tiểu Thạch Đầu đã có thể đoán được tám, chín phần.
Ngôn Hoan luôn ra vẻ mập mờ với các đệ tử thích nàng, để họ cho rằng mình có hy vọng, ít nhất là họ sẽ xem mình là người đặc biệt với Ngôn Hoan. Khi sự yêu thích của Ngôn Hoan lệch hẳn về một bên như vậy, những người tự nhận là đặc biệt ấy sao có thể chịu được, cuối cùng bùng nổ.
Hơn nữa, quái vật trong rừng Thạch Giản Thú quá khó lường, mọi người có chết hết cũng là bình thường thôi.
Tương tự thú hoang tìm bạn phối ngẫu, giống đực sẽ đối chọi lẫn nhau để tranh giành giống cái, số lượng giống đực chết trong cuộc đọ sức không hề ít. Chỉ tiếc rằng, người chiến thắng trong số bốn đệ tử chưa kịp ôm mỹ nhân về đã phải bỏ mạng oan uổng.
Trong giới động vật, tình huống đó hết sức bình thường… Tiểu Thạch Đầu ngẫm lại mấy con thú hoang tìm bạn phối ngẫu trong rừng trước kia.
Với lời giải thích này, Tiểu Thạch Đầu hiểu được, chỉ là sau khi nghe xong, cặp chân mày nhỏ cứ chau lại làm một.
Trọng Đạo Nam ngó thấy, nâng tay xoa nhẹ mi tâm hắn, “Đừng nhíu mày.”
Đầu ngón tay A Nam ấm áp, động tác dịu dàng, Tiểu Thạch Đầu lập tức thả lỏng đôi mày, chỉ là ánh mắt nhìn y vẫn còn vương chút lo lắng, “A Nam… năm người họ chết hết trong rừng Thạch Giản Thú rồi, vậy bí cảnh tính sao bây giờ?”
“Ngươi không phải lo chuyện này.” Trọng Đạo Nam thu tay về, khẽ xoa vai Tiểu Thạch Đầu.
Nếu A Nam đã bảo không cần lo thì Tiểu Thạch Đầu còn bận tâm làm gì nữa.
Các trưởng lão Lạc Tòng Giới lại phái đệ tử đến mời Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu đến đại điện, lần này y mới ung dung dắt Tiểu Thạch Đầu xuất hiện.
So với lần trước, lúc này sắc mặt các vị trưởng lão cực kỳ âm trầm, ánh sáng trong đại điện cũng theo đó mà tối tăm hẳn.
Thái độ của các trưởng lão đối diện không còn hòa nhã như ban đầu, Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu ngồi xuống, dưới ánh nhìn chòng chọc của bao nhiêu người, Tiểu Thạch Đầu thong thả nhấp một ngụm trà, chậm rãi lên tiếng, “Các người suy nghĩ kỹ chưa?” Đã nghĩ xem nên cho hắn câu trả lời thỏa đáng chưa?
Từ buổi sáng lập Lạc Tòng Giới đến nay, trừ những ngày đầu chưa phát triển hoàn chỉnh, đã rất rất lâu rồi chưa có ai dám đứng trong đại điện Lạc Tòng Giới phát ngôn lời ngông cuồng như vậy.
Bất luận là môn phái nào khác trong giới tu chân hoặc các vị tán tiên sức mạnh bằng trời.
Nhưng chuyện lần này, ngay cả các vị trưởng lão cũng không thể thoái thác, lỗi rành rành thuộc về họ, với lại… bọn họ “mời” Trọng Đạo Nam về là muốn nhờ y cứu chưởng môn.
Nếu lúc này mà trở mặt…
“Ngươi muốn gì?” Đại trưởng lão chậm chạp lên tiếng.
“Gì cũng được à?” Tiểu Thạch Đầu quay lại nhìn Trọng Đạo Nam mới tiếp lời Đại trưởng lão.
Vẫn là ánh mắt trong veo thuần khiết ấy, trưởng lão pháp trận muốn phản đối theo bản năng, lại bị Nhị trưởng lão bên cạnh giữ lại.
Tiểu Thạch Đầu có thể nhận ra biến hóa cảm xúc của các trưởng lão, nhưng hắn không lùi bước, chỉ bình tĩnh nhìn Đại trưởng lão, nhìn cho đến khi ông gật đầu đồng ý, Tiểu Thạch Đầu hé nụ cười mỉm, “Vậy thì Đại trưởng lão tặng ta một linh mạch đi.”
Tiểu Thạch Đầu vừa dứt lời, trưởng lão pháp trận rốt cuộc cũng vùng khỏi Nhị trưởng lão, lớn tiếng nói, “Ngươi dám đòi hỏi thế sao!”
Tiểu Thạch Đầu bây giờ không còn như trước, nhất là sau sự kiện rừng Thạch Giản Thú, hắn không thấy chút áy náy hay xấu hổ nào với các trưởng lão, nên hắn sẽ không khách khí đâu. Quan trọng nhất là mấy vị trưởng lão này tìm A Nam nhờ giúp đỡ mà chẳng có lấy một chút cảm kích.
Hắn không để họ bắt nạt A Nam đâu.
Mặc dù hôm qua mới bị A Nam đánh mông, nhưng dù gì cũng là A Nam của hắn mà!
Nghĩ như vậy, Tiểu Thạch Đầu lập tức đáp trả, “Tại sao lại không dám chứ?” Hắn hất mặt lên, hừ một tiếng, “Chính Đại trưởng lão hỏi ta muốn gì, ta nói vậy bộ có gì không đúng à? Huống hồ, các người phạm sai, nhưng ta chẳng thấy các người cắn rứt lương tâm xíu nào, còn dùng ngữ điệu ấy chất vấn ta là thế nào? Nghe nói Lạc Tòng Giới là danh môn chính phái, xem ra cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi!”
“Thằng nhãi ngươi đúng là cái gì cũng dám nói!” Trưởng lão pháp trận đè thấp giọng, vài trưởng lão khác không thích nói chuyện cũng nhìn Tiểu Thạch Đầu, “Đạo hữu ăn nói cẩn thận.”
Tiểu Thạch Đầu vốn bực bội trong lòng, giờ nhìn các trưởng lão “ta đây hơn người” lại càng nóng nảy.
Hắn nhìn lướt qua nét mặt từng vị trưởng lão, họ hoặc không chút biến sắc hoặc biểu lộ rõ bất mãn.
Tiểu Thạch Đầu nheo mắt, “Thái độ các người như vậy là không muốn cho chứ gì?”
“Thật ra, ngoài chuyện này, chúng ta còn điều khác muốn nói.” Tiểu Thạch Đầu đứng lên, thân hình bé nhỏ mà khí thế không nhỏ chút nào, “A Nam đồng ý đến Lạc Tòng Giới cũng do Hoài Triệu chân nhân đích thân đi mời. A Nam tâm địa thiện lương nên mới chịu giúp các người tiến vào bí cảnh muôn trùng hiểm nguy tìm chưởng môn, vậy mà nhìn các người chẳng có chút gì gọi là biết ơn.”
“Vừa khéo, tất cả mọi người chẳng ai thích thú, A Nam cũng đâu nhất thiết phải giúp các người tìm chưởng môn.” Tiểu Thạch Đầu tự nói tự gật đầu, quay lại nhìn Trọng Đạo Nam, “A Nam, chúng ta đi thôi, ta không muốn linh mạch này nọ nữa. Dùng một linh mạch mà thấy rõ bộ mặt của cả môn phái, vậy là đủ rồi.”
Tiểu Thạch Đầu nói không chút kiêng dè, trực tiếp đắc tội cả Lạc Tòng Giới.
Vậy mà Trọng Đạo Nam lại nhoẻn cười.
Tiểu Thạch Đầu làm tư thế muốn kéo y lên bỏ về, Trọng Đạo Nam cũng đưa tay cho Tiểu Thạch Đầu, nương lực kéo đứng dậy.
Các vị trưởng lão nhíu tít chân mày, Đại trưởng lão lại lên tiếng, “Trưởng lão pháp trận chỉ mau miệng vậy thôi, Đạo Nam chân nhân chớ có để bụng. Còn chuyện linh mạch, chúng ta có thể thương lượng.”
Trọng Đạo Nam kéo Tiểu Thạch Đầu thở phì phò về bên cạnh, nghiêng đầu nhìn các vị trưởng lão trong đại điện, cười nói, “Bạn đời của ta tính tình ngay thẳng, tâm tư trong sáng, chư vị đừng trách. Nhưng…” Trọng Đạo Nam rũ mắt nhìn Tiểu Thạch Đầu, xoa nắn đầu ngón tay hắn, “…như Tiểu Thạch Đầu đã nói, nếu chư vị không tình nguyện mời ta đến giúp thì chuyện này nên chấm dứt ở đây thôi.”
Tiểu Thạch Đầu trải đường phía trước, Trọng Đạo Nam dĩ nhiên phải nâng đỡ phía sau chứ.
Nhìn dáng vẻ Tiểu Thạch Đầu bất bình thay y, Trọng Đạo Nam càng xem càng thích.
Thấy Trọng Đạo Nam xoay người định dẫn Tiểu Thạch Đầu rời đi, trưởng lão pháp trận đột ngột hét lớn, “Các ngươi nghĩ Lạc Tòng Giới là nơi nào, muốn đến là đến muốn đi là đi à!”
Nói rồi, trưởng lão pháp trận rời khỏi chỗ ngồi, lao đến như tia chớp, tung một chưởng.
Hành động của lão nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, sắc mặt Đại trưởng lão thâm trầm như nước.
Trọng Đạo Nam đã ra đến cổng chợt dừng bước, ôm Tiểu Thạch Đầu vào lòng, thoạt nhìn không hề có ý phản đòn, chỉ dùng đôi mắt rét lạnh cực điểm xoáy vào trưởng lão pháp trận.
Trưởng lão pháp trận bị ánh mắt đó đông cứng toàn thân.
Ngay khi luồng chưởng pháp sắp bổ trúng Trọng Đạo Nam, một cây phất trần bay đến, đánh vào tay trưởng lão pháp trận.
Cây phất trần tung đòn thành công, lập tức bay ra ngoài đại điện, đáp vào tay Hoài Triệu chân nhân.
Hoài Triệu chân nhân nhấc gót, bước từng bước vào đại điện, dừng lại bên cạnh Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu, nhìn các trưởng lão trên ghế chủ mà gằn, “Đại trưởng lão, ta không ngờ, các ngươi đối xử với đồ đệ của ta như thế này đây hả?”
Hoài Triệu chân nhân tức giận rồi, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Tiểu Thạch Đầu chui ra khỏi lồng ngực Trọng Đạo Nam, chạy đến bên cạnh Hoài Triệu chân nhân. Tâm tình chợt đau khổ xót xa, hắn kéo tay áo Hoài Triệu chân nhân, không dưng rất muốn khóc. Nhưng Tiểu Thạch Đầu nén xuống được, chỉ dùng chất giọng vừa đủ to rõ để tố cáo, “Hoài gia gia, bọn họ hùa nhau ăn hiếp A Nam đó!”
Trong mắt Tiểu Thạch Đầu, A Nam nhà hắn hiền lành quá mà.
Nếu Tiểu Thạch Đầu không tận mắt thấy cách các trưởng lão yêu cầu A Nam làm việc cho họ mà treo thái độ như A Nam thiếu nợ họ, thì hắn sẽ không phẫn nộ đến mức nói những lời vừa rồi.
Tiểu Thạch Đầu vốn rất hợp ý với Hoài Triệu chân nhân, hắn cảm thấy Hoài Triệu chân nhân cực kỳ giống ông Hòe già, như trưởng bối của hắn vậy. Bây giờ gặp Hoài Triệu chân nhân, bao nhiêu ấm ức trong lòng Tiểu Thạch Đầu vỡ òa như lũ tràn bờ. Có điều, những ấm ức này đều là Tiểu Thạch Đầu thấy thiệt thòi thay cho A Nam.
A Nam ăn nói vụng về lại hiền lành dễ dãi nên mới bị những người này khinh khi.
Tiểu Thạch Đầu biết, nếu cho A Nam biết hắn nghĩ như vậy sẽ bị cười vào mặt thôi. Cho nên hắn không nói, chỉ đến cáo trạng với Hoài Triệu chân nhân.
Hắn biết con người có rất nhiều quy tắc.
Hắn biết, lúc A Nam còn ở Lạc Tòng Giới, các trưởng lão đều xem A Nam như “trưởng bối”.
Hắn biết con người cực kỳ tôn trọng trưởng bối.
Nếu A Nam thật sự phản kháng, sẽ có rất nhiều người căm ghét y, bôi nhọ y.
Vậy nên hắn phải bảo vệ A Nam, không cho ai khi dễ A Nam.
Giờ thì hay rồi, Hoài Triệu chân nhân đã đến, rốt cuộc Tiểu Thạch Đầu cũng có người để báo án rồi!