Trọng Sinh Chi Trứ Ma

Chương 99: Chương 99




Editor: Vện

Tiểu Thạch Đầu được Trọng Đạo Nam cắp mang đi, hai người bay thẳng đến ngọn núi của y trong Lạc Tòng Giới.

Mở cửa, đóng cửa, đặt Tiểu Thạch Đầu lên giường, Trọng Đạo Nam giữ nguyên nét mặt nghiêm túc cởi đồ Tiểu Thạch Đầu.

Tiểu Thạch Đầu mờ mịt cúi xuống nhìn đôi bàn tay vô cùng đẹp của A Nam, sau đó phát hiện A Nam có “mưu đồ bất chính”, Tiểu Thạch Đầu…

Tiểu Thạch Đầu ngượng ngùng nắm chặt cổ áo, vừa muốn nhiều hơn vừa muốn chối từ. Dù sao thì bây giờ cũng đang là ban ngày, nhưng mà… hiếm có lúc A Nam nhiệt tình như vậy, hắn có nên… từ chối không nhỉ?

Tiểu Thạch Đầu duỗi cổ nhìn bên ngoài, nhỏ giọng thì thầm, “Cửa sổ chưa đóng kìa.”

Trọng Đạo Nam dừng tay, vung tay áo, cửa sổ vốn khép hờ nay khép chặt không một kẽ hở.

Tiểu Thạch Đầu đỏ bừng mặt, hai mắt long lanh len lén nhìn Trọng Đạo Nam, sau đó gan cũng to ra, phối hợp tự cởi quần áo mình.

Cởi được một nửa còn kéo A Nam lại, một cánh tay rụt rè thò vào trong vạt áo y, mới chớp mắt đã lột sạch nửa thân trên.

Trọng Đạo Nam nhìn gương mặt xấu hổ đến mức muốn đào lỗ chui xuống của Tiểu Thạch Đầu, trong khi ánh mắt lại lóe ánh sáng chờ mong, thật sự không biết phải nói gì.

Có điều, sự việc đã tiến triển đến đây, Trọng Đạo Nam có muốn cũng không thể kiềm chế nữa.

Chút bực dọc trong lòng chợt tan biến vì hành động phối hợp của Tiểu Thạch Đầu, hoặc có lẽ vì Tiểu Thạch Đầu ngày càng nắm rõ điểm yếu của y nằm ở đâu. Tiểu Thạch Đầu cầm lấy bộ phận quan trọng của y, nhẹ nhàng vuốt ve, còn chủ động ngậm lấy trái cổ, giang chân ngồi lên người y…

Lí trí của Trọng Đạo Nam bốc hơi trong nháy mắt, lập tức giành lại chủ quyền.

Tiểu Thạch Đầu chưa hiểu mùi vị khoái lạc chân chính là như thế nào, hắn chỉ biết dùng tay giải quyết. Nếu ban ngày mà cởi sạch quần áo, Tiểu Thạch Đầu sẽ thẹn thùng, đêm xuống mới to gan hơn, đồng thời rất có tinh thần học hỏi.

Tinh thần học hỏi dĩ nhiên là áp dụng vào việc khám phá cơ thể Trọng Đạo Nam rồi.

Nhưng từ khi Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam đi đến bước cuối cùng, Tiểu Thạch Đầu hiểu được cảm giác sung sướng cùng cực thì càng ngày càng to gan, nhiệt tình gấp bội.

Tiểu Thạch Đầu chủ động như vậy làm y rất vui.

Trọng Đạo Nam thi thoảng cũng sẽ nắm quyền chủ đạo, nếu biểu hiện của y quá “tiêu cực”, nói không chừng có ngày bị Tiểu Thạch Đầu “đạp đổ”.

Thế nên y phải tập trung và tích cực hơn.

Gạt những chuyện khác qua một bên, Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu quấn quýt mãi đến ngày hôm sau.

Cảm giác được tay Tiểu Thạch Đầu đang sờ soạng trên ngực mình, Trọng Đạo Nam mở bừng mắt.

Vừa mở mắt đã gặp gương mặt cười rạng rỡ của Tiểu Thạch Đầu.

Với nụ cười hạnh phúc như vậy, ai còn có thể bực mình nổi cơ chứ.

Trọng Đạo Nam bắt lấy bàn tay không biết phép tắc của Tiểu Thạch Đầu, nhìn sâu vào đôi mắt vô tội ấy, thấp giọng nói, “Đừng nghịch ngợm.”

Tiểu Thạch Đầu cười híp cả mắt, dụi dụi vào lồng ngực rắn chắc của Trọng Đạo Nam, khe khẽ nói, “Ai bảo sờ A Nam đã tay như vậy.” Xúc cảm đàn hồi mạnh mẽ, thích không ngừng được.

Cả chất giọng trầm khàn lúc mới dậy của A Nam nữa, quả thực hút mất hồn Tiểu Thạch Đầu rồi.

Buổi tối, âm thanh lúc hưng phấn của A Nam cũng trầm như thế, khiến hắn tê tái cả người.

Trọng Đạo Nam nhìn Tiểu Thạch Đầu không biết đang nghĩ gì mà tự dưng úp mặt vào ngực y.

Trọng Đạo Nam bất đắc dĩ bắt Tiểu Thạch Đầu ngẩng mặt lên, đối mắt với hắn, hỏi, “Tại sao không tránh?”

“Hở?” Nhất thời Tiểu Thạch Đầu không kịp phản ứng.

“Tại sao không tránh xa Ngôn Hoan? Tại sao không tránh xa yêu thú trong rừng Thạch Giản Thú? Rõ ràng ngươi có thể làm được, đúng không?”

Nghe xong một loạt câu hỏi của Trọng Đạo Nam, Tiểu Thạch Đầu lập tức thoát khỏi trạng thái si mê, khó khăn lắm mới nhớ được chuyện xảy ra hôm qua, hồi lâu sau nói, “Ta có né roi của Ngôn Hoan mà, với lại lời Ngôn Hoan nói… ừm… khiến ta có hơi lo lắng, ta cho rằng nàng thật sự gặp phải chuyện gì rất tồi tệ.”

Đúng là hắn không thích Ngôn Hoan, nhưng mà lúc đó trông nàng rất hoảng sợ, làm hắn không xác định được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đương nhiên, hắn vẫn đề phòng Ngôn Hoan, nếu không thì một roi bất thình lình kia đã quất trúng người hắn rồi.

“Về phần yêu thú ẩn trong sương mù rừng Thạch Giản Thú… ta không tránh là vì…” Tiểu Thạch Đầu không biết giải thích thế nào, quả thật lúc đó hắn nên trốn đi, nhưng trực giác của hắn lại bảo…

“Nguyên nhân là… ta biết A Nam nhất định sẽ xuất hiện.” Tiểu Thạch Đầu cười híp mắt, gật gù, “Đúng là vậy đó! Ta biết chắc chắn A Nam sẽ xuất hiện! Cho nên ta không sợ.”

Đúng như cảm giác của hắn, A Nam thật sự xuất hiện mà.

Trọng Đạo Nam nhìn Tiểu Thạch Đầu vui vẻ ngất trời, thật sự không có cách nào bắt tội hắn.

Y có thể giảng đạo lý cho Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu cũng rất chăm chú lắng nghe. Y có thể hết lần này đến lần khác phân tích những tình huống nguy hiểm cho Tiểu Thạch Đầu, dạy hắn phải ứng phó ra sao, trên thực tế, Tiểu Thạch Đầu đã gặp không ít trường hợp như vậy.

Có đôi khi, Tiểu Thạch Đầu có thể tự xử lý rất tốt.

Nhưng khi nhìn Tiểu Thạch Đầu tươi cười hồn nhiên, Trọng Đạo Nam không nói được gì cả.

Y ngồi dậy, ôm siết Tiểu Thạch Đầu vào lòng, chăn đắp trên người họ trượt xuống giường.

Tiểu Thạch Đầu lập tức xấu hổ đỏ mặt.

Hắn vặn vẹo thân mình, muốn giảm bớt cảm giác khô nóng, lại phát hiện vì động tác nhỏ này mà cả hắn và A Nam đều có phản ứng.

Thật đúng là…

Nhưng mà thời khắc này quá đỗi ấm áp.

Tiểu Thạch Đầu quyết định làm ngơ phản ứng cơ thể.

Hắn ôm A Nam, lại không biết A Nam đang nghĩ gì. Tiểu Thạch Đầu áy náy, nhỏ giọng nói, “A Nam đừng lo mà… Ngươi cũng biết Tiểu Thạch Đầu rất nhạy bén với nguy hiểm mà, lúc đó đúng là… đúng là… cảm giác được A Nam nhất định sẽ xuất hiện, cho nên… dù cảm giác của Tiểu Thạch Đầu không linh thì ta vẫn còn rất nhiều pháp bảo A Nam cho mà!” Có những thứ đó, giữ được tính mạng không thành vấn đề.

“Ừ, ta biết.” Cũng vì biết nên mới thở dài.

Hạnh phúc, bất đắc dĩ lấp kín trái tim.

Nhưng ngay cả như vậy, những chuyện nên nói phải nói cho rõ ràng.

Tất cả cũng vì yên bình ngày sau thôi.

Nghĩ như vậy, ánh mắt vốn đã dịu xuống của Trọng Đạo Nam chợt sắc lạnh. Tiểu Thạch Đầu đang đắm chìm trong hạnh phúc, vẻ mặt mù mờ bị Trọng Đạo Nam đặt nằm lên đùi, hai cánh mông giấu trong chăn lồ lộ giữa nắng sớm.

Tiểu Thạch Đầu còn chưa kịp phản ứng, tiếng “bốp” văng vẳng vọng khắp phòng ngủ.

Tiểu Thạch Đầu hết sức hoang mang.

Hắn… hắn đang bị…

“Bốp!” Lại một tiếng vang lên.

Tiểu Thạch Đầu cảm giác mông mình từ từ nóng lên, uất ức tuôn trào.

Xưa nay A Nam chưa lần nào đánh hắn, chưa bao giờ!

Vậy mà hiện tại hắn đang bị đánh!

Bị tét mông!

Đang còn nghĩ ngợi, âm thanh lanh lảnh đó lại vang lên lần nữa.

Đòn đánh còn chưa dứt, Tiểu Thạch Đầu đã òa khóc.

Tâm tình kiều diễm, không khí ấm áp gì đó biến mất sạch sẽ.

Tiểu Thạch Đầu cục cựa muốn giãy ra lại bị Trọng Đạo Nam kéo về.

Tiểu Thạch Đầu thấy mông đau, vừa khóc vừa gắng bò đi, còn muốn vươn tay ôm mông.

“A Nam không thích Tiểu Thạch Đầu nữa, hu hu hu…”

“A Nam đánh mông Tiểu Thạch Đầu! Óa hu hu hu…”

“A Nam đánh ta… hu hu hu… hức…”

Tiểu Thạch Đầu khóc đến là thương tâm, A Nam mới hôm qua còn yêu thương, mây mưa cùng hắn cả đêm, sáng ra đã đánh hắn, A Nam đánh hắn kìa!

Kỳ thật Trọng Đạo Nam mới đánh Tiểu Thạch Đầu có ba cái, cũng không dùng nhiều sức, thế nhưng đối với Tiểu Thạch Đầu, hành động này trước giờ chưa từng xảy ra.

Ba cái đánh đã để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng Tiểu Thạch Đầu.

Ăn đòn xong, Trọng Đạo Nam nhìn Tiểu Thạch Đầu vừa khóc vừa bò ra xa, bò được một khoảng là bị y nắm eo kéo về, sau đó Tiểu Thạch Đầu khóc thảm thiết lên án A Nam muốn tiếp tục đánh hắn, chớp thời cơ bò xa được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Trọng Đạo Nam, “…”

Trọng Đạo Nam đương nhiên không cho hắn bò đi, lập tức lôi về.

Vốn Trọng Đạo Nam chỉ muốn răn đe Tiểu Thạch Đầu, kết quả lại làm Tiểu Thạch Đầu khóc tức tưởi, khóc đến mức Trọng Đạo Nam đau thấu tim gan, đá mẹ đá con rơi đầy giường.

Cuối cùng Trọng Đạo Nam đành phải ôm Tiểu Thạch Đầu khóc đến sốc hông vào lòng an ủi, đồng thời tự kiểm điểm bản thân, lâu thật lâu sau mới dỗ được hắn.

Khoan nói chuyện khác, e là Tiểu Thạch Đầu có mất cả đời cũng không thể quên ba cái đánh hôm nay.

Không bao giờ quên mới là tốt nhất.

Trọng Đạo Nam muốn nhỡ khi gặp nguy hiểm, bất luận xuất phát từ đâu, Tiểu Thạch Đầu cũng phải ngay lập tức trốn đi chứ không phải cứ ngơ ngác đứng tại chỗ.

Biết rõ mà vẫn đứng gần người căm ghét mình, còn kề cận gần trong gang tấc với quái vật khổng lồ.

Y muốn Tiểu Thạch Đầu phải ích kỷ hơn, chứ không phải…

Không phải ngây ngô khờ dại như thế.

Nhưng mà…

Y lại bị chính tính cách ngây ngô đó của Tiểu Thạch Đầu cuốn hút, cuối cùng thành yêu sâu đậm.

Haiz…

Đúng là đau đầu mà.

Mặc dù giải thích của Tiểu Thạch Đầu trước đó thật sự làm y cảm động.

Tiểu Thạch Đầu khóc đến mệt lả, bị Trọng Đạo Nam nhét vào chăn nghỉ ngơi.

Người được Đại trưởng lão phái đến mời Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu đến đại điện bị y phớt lờ.

Chờ Tiểu Thạch Đầu thức dậy, Trọng Đạo Nam lập tức đến mặc y phục cho hắn.

Tiểu Thạch Đầu vừa nhìn Trọng Đạo Nam đã nhớ ngay đến ba cú tét mông.

Dù mông không đau lắm nhưng vẫn để lại dấu ấn sâu đậm.

Hắn hừ một tiếng, xoay mặt đi không thèm nhìn Trọng Đạo Nam.

Trọng Đạo Nam chỉ có thể vừa ôn tồn dụ dỗ, vừa giúp hắn mặc y phục, cuối cùng phải hứa biến thành phiên bản tí hon cho Tiểu Thạch Đầu chơi, còn nhất định không phản kháng, khi đó Tiểu Thạch Đầu mới chịu để ý đến Trọng Đạo Nam.

Đợi hai người mè nheo, ăn uống xong xuôi, Trọng Đạo Nam mới kể lại chuyện đã xảy ra trong rừng Thạch Giản Thú cho Tiểu Thạch Đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.