Trọng Sinh Chi Trứ Ma

Chương 67: Chương 67




Editor: Vện

Tiểu Thạch Đầu vác gùi ra biển, bên cạnh vẫn là Tiểu Hoàng líu ra líu ríu.

Dạo một vòng bãi biển, Tiểu Thạch Đầu thấy một con cá nửa đen nửa trắng bị kẹt trong vịnh đá ngầm.

Bụng trắng lưng đen, cơ thể hình thoi, hơi giống cá heo, nhưng màu sắc của nó chắc chắn không phải cá heo, tuy nhìn cũng dễ thương giống cá heo vậy.

Con cá đáng thương bị mắc cạn, nửa người ngâm dưới nước, nửa người kẹt trong đá ngầm. Nó cố gắng vùng vẫy muốn bơi ra, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát ra được.

Cách đó không xa, Tiểu Thạch Đầu còn thấy mấy cái vây cá hình tam giác lượn qua lượn lại.

Chúng bơi vòng vòng quanh vịnh đá ngầm, thỉnh thoảng còn cất tiếng gọi con cá bị kẹt trong đá ngầm, hô ứng lẫn nhau.

Mặc dù Tiểu Thạch Đầu không hiểu chúng nói gì nhưng hắn có thể nhận ra tâm tình lo lắng trong tiếng kêu.

Tiểu Thạch Đầu cởi giày, thả gùi xuống, chạy ra biển, lần khần đưa chân ra.

Bãi biển này nằm phía sau lưng núi, mặt trời không chiếu đến nên nước lạnh hơn chỗ khác. Địa hình cũng không thoải dần mà sâu như đáy vực, nếu sơ ý đi thẳng một đường sẽ hụt chân ngay.

Hơn nữa ở đây có đá ngầm, dòng nước khá xiết.

Cho nên muốn xuống nước phải cực kỳ cẩn thận.

Tiểu Thạch Đầu đã bị A Nam giáo huấn rất nhiều lần nên làm việc rất thận trọng. Mới có mấy bước mà nước biển đã ngập qua cổ, Tiểu Thạch Đầu hít vào một hơi, bơi về phía trước.

Trước đây Tiểu Thạch Đầu không chỉ sợ độ cao mà còn sợ vùng nước sâu, nhưng bây giờ Tiểu Thạch Đầu là một tảng đá biết bơi đó.

Ngẫm lại, tảng đá mà thả xuống nước chẳng những không chìm mà còn bơi được chỉ có mỗi Tiểu Thạch Đầu thôi.

Tiểu Thạch Đầu đã học bơi từ Ếch tiên sinh.

Cả nhà Ếch tiên sinh đều là ếch thành tinh, cho nên kiểu bơi Tiểu Thạch Đầu được dạy là bơi ếch. Tư thế tuy không đẹp cho lắm nhưng rất có ích.

Con cá bị kẹt trong bãi đá thấy Tiểu Thạch Đầu đến gần thì vùng vẫy dữ dội hơn, Tiểu Thạch Đầu thấy da nó bị đá cứa rách.

Tiểu Thạch Đầu vội giơ tay lên, trấn an bảo, “Đừng nhúc nhích… ta đến giúp ngươi mà… đừng nhúc nhích…”

Con cá không phải yêu quái, dĩ nhiên đâu hiểu Tiểu Thạch Đầu nói gì. Nhưng Tiểu Thạch Đầu trấn an một lúc lâu vẫn có tác dụng, con cá không giãy dụa nữa mà nằm yên, ngoan ngoãn chờ Tiểu Thạch Đầu bơi đến gỡ nó ra khỏi đá ngầm.

Da con cá trơn như bôi mỡ, nhìn không to lắm mà nặng trình trịch, cái đuôi đung đưa rất có lực.

Tiểu Thạch Đầu ôm con cá, vận chân khí điều khiển nước xung quanh tạo lực đẩy, kéo nó ra khỏi đá ngầm.

Sau khi được cứu thoát, con cá vẫn chưa kịp phản ứng, mãi đến khi Tiểu Thạch Đầu thả nó về biển, nó mới nhận ra mà vui mừng vẫy đuôi, cuối cùng cũng được tự do.

Con cá cảm kích bơi quanh Tiểu Thạch Đầu một vòng rồi nhanh chóng về với đồng loại.

Đàn cá đen trắng đan xen bơi quanh con cá hai vòng, đồng thời ngóc đầu lên, động tác nhất quán, vừa hưng phấn réo gọi vừa khua hai vây.

Tiểu Thạch Đầu thấy thú vị, cũng giơ tay vẫy với chúng nó, nhìn chúng kéo nhau về biển.

Chờ đàn cá đi khuất, Tiểu Thạch Đầu cũng bơi vào bờ, lúc sắp bò lên bãi cát chợt thấy một bàn tay thuôn dài mạnh mẽ đưa ra trước mặt hắn.

Tiểu Thạch Đầu chớp mắt, nhìn lên theo cánh tay, thấy Trọng Đạo Nam đang khom người, rũ mắt nhìn hắn.

“A Nam…” Tiểu Thạch Đầu chột dạ gọi một tiếng.

Trọng Đạo Nam vươn tay còn lại, ôm Tiểu Thạch Đầu từ dưới nước lên, dùng chân khí hong khô nước biển trên người hắn, sau đó mang giày, khoác áo cho hắn, Trọng Đạo Nam khẽ mắng, “Nghịch ngợm.”

Tiểu Thạch Đầu cười hì hì, nép vào lòng Trọng Đạo Nam, hắn thấy toàn thân đang nóng dần lên.

“Ngươi biết nó là cá gì không?” Trọng Đạo Nam không thèm nhìn Tiểu Thạch Đầu, tiếp tục nói, “Đó là cá hổ kình*, cá hổ kình săn cả cá mập. Một con cá hổ kình trưởng thành có thể nuốt chửng hai người cùng lúc đấy.”

*Cá voi sát thủ.

Trên thế giới này, không chỉ yêu quái hay sinh vật có linh trí mới được xem là nguy hiểm.

Rất nhiều sinh vật không có linh trí, không phải yêu quái mà bản thân chúng đã là mối nguy hiểm. Cá hổ kình sống theo đàn, lực tấn công cực mạnh, lại giỏi quan sát và săn mồi tập thể, tuyệt đối không dễ đối phó.

Nhưng cá hổ kình rất hiếm khi nhắm vào tu chân giả.

“Giáo huấn ngươi nhiều lần như vậy vẫn chưa đủ đúng không?” Nói đến đây, Trọng Đạo Nam đã bắt đầu nổi giận.

Tiểu Thạch Đầu lập tức nhón chân ôm cổ Trọng Đạo Nam, dán sát vào y, nhỏ giọng nói, “A Nam A Nam đừng giận mà, ta biết cá hổ kình, ta cũng biết cách tự bảo vệ mà… Thật đó, nên A Nam đừng giận Tiểu Thạch Đầu mà…”

Trọng Đạo Nam nhíu mày nghe Tiểu Thạch Đầu năn nỉ, hồi lâu sau mới thả lỏng chân mày.

Đương nhiên y biết bản lĩnh của Tiểu Thạch Đầu.

Trực giác của Tiểu Thạch Đầu cực kỳ nhạy bén, hơn nữa, hắn còn có đôi mắt đặc biệt. Lần trước, Tiểu Thạch Đầu chọn cứu Mạc Ngư vì cảm giác thân thiết, nhưng cũng do vậy nên hắn suýt chút nữa đã bị thương.

Từ sau sự kiện đấu giá, Trọng Đạo Nam suy nghĩ rất nhiều, y bắt đầu chú tâm dạy Tiểu Thạch Đầu cách tự bảo vệ mình, Tiểu Thạch Đầu làm rất tốt.

Thật sự rất tốt…

Nhưng Trọng Đạo Nam không thể nào bỏ mặc Tiểu Thạch Đầu, chỉ cần là chuyện liên quan đến Tiểu Thạch Đầu, y sẽ không tự chủ mà lo lắng…

Nếu có thể, y thậm chí muốn Tiểu Thạch Đầu biến thành người ích kỷ nhất trên đời, hắn sẽ đề phòng với tất cả mọi thứ, như vậy rất khó bị thương.

Nhưng rốt cuộc y vẫn không nỡ…

Sao y có thể cam lòng đây?

Nếu biến Tiểu Thạch Đầu thành người như vậy, hắn sẽ đau khổ đến nhường nào.

Trọng Đạo Nam khẽ thở dài, Tiểu Thạch Đầu vừa nghe thì cong đôi mắt, biết Trọng Đạo Nam sẽ không truy cứu nữa, hắn đu mình trên người Trọng Đạo Nam, nói như tranh công, “Sau này Tiểu Thạch Đầu sẽ vô cùng vô cùng lợi hại, cho nên A Nam đừng lo mà.” Bây giờ hắn đang cố gắng không ngừng, cố gắng càng lúc càng mạnh, phải mạnh mới bảo vệ A Nam được chứ.

Tiểu Thạch Đầu là một tảng đá nhạy cảm, hắn thích A Nam như vậy, cho nên hắn cảm nhận được sự nôn nóng của A Nam.

Dù A Nam không nói gì nhưng Tiểu Thạch Đầu cảm giác được.

Hắn cũng khẩn trương theo, muốn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.

Cho nên A Nam dạy Tiểu Thạch Đầu bao nhiêu, Tiểu Thạch Đầu tập trung tiếp thu bấy nhiêu, không chỉ vậy, Tiểu Thạch Đầu còn học những kỹ năng khác từ yêu quái xung quanh.

Chắc là vì quá nhập tâm, lần đầu tiên Tiểu Thạch Đầu nhận ra hắn thích học tập đến vậy.

Ta thích học, học khiến cuộc sống tươi đẹp hơn.

Khụ… xin đừng chú ý câu lạc đề trên.

Trừ việc học, nếu nói quãng thời gian qua có gì mới lạ thì chính là số lượng yêu quái và động vật trên đảo tăng lên rất nhiều.

Vì hòn đảo nằm giữa biển nên đa số yêu quái và động vật chuyển đến là sinh vật sống dưới nước.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Ếch tiên sinh đã thành công trở thành người nhà của Tiểu Thạch Đầu, cả nhà Ếch tiên sinh cũng là một trong những nhóm yêu quái đầu tiên di cư lên đảo.

Trọng Đạo Nam đã nói với Tiểu Thạch Đầu, hòn đảo này có pháp trận bảo vệ nên rất khó bị phát hiện. Các sinh vật khác nếu muốn lên đảo tị nạn hoặc vô tình lạc vào thì không sao cả, nhưng nếu lòng mang ác ý sẽ khởi động sét của pháp trận.

Tiểu Thạch Đầu không rõ về tình tình bên ngoài, có điều, nghe các yêu quái nói chuyện, Tiểu Thạch Đầu biết vì sao chúng chuyển lên đảo sống.

Nhóm yêu quái cũng không biết vì sao chúng bị dạt lên đảo, nhưng đúng là chúng muốn tị nạn nên mới rời bỏ nơi chúng đã sinh sống nhiều năm.

“Bởi vì… tự dưng xuất hiện một rừng tu chân giả.” Ếch tiên sinh tay cầm tẩu thuốc, ngồi trên một tảng đá trơn nhẵn, chậm rãi nói với Tiểu Thạch Đầu, “Nơi bọn ta sống vốn hẻo lánh, tài nguyên cũng chẳng có bao nhiêu, không hiểu tại sao tu chân giả tự dưng lũ lượt kéo đến…”

“Không biết đám tu chân giả muốn tìm cái gì mà phá hết nhà của yêu quái… Có không ít yêu quái chậm chân, bị bọn họ bắt về làm linh thú hoặc chết trong tay họ, hết sức thê thảm.”

“Cũng có một số ít yêu quái lâu năm giết chết đám tu chân giả, lôi xác về cho con ăn. Hừm… cơ thể của tu chân giả bổ lắm đó…” Nói đến đấy, Ếch tiên sinh phả ra một vòng khói, thấy Tiểu Thạch Đầu trợn to mắt thì cười ồm ộp, “Sao thế, Tiểu Thạch Đầu ngươi chưa nghe qua bao giờ à?”

“Chưa… chưa nghe…” Tiểu Thạch Đầu chỉ biết tu chân giả hay bắt yêu quái làm nguyên liệu luyện đan, luyện khí chứ chưa từng nghe yêu quái bắt ngược lại tu chân giả làm thức ăn tẩm bổ.

Ếch tiên sinh cảm thấy trêu Tiểu Thạch Đầu rất thú vị, bèn nói, “Đa số tiểu yêu không trải nghiệm nhiều nên không biết cũng phải, còn các lão yêu quái sống lâu biết rất nhiều chuyện, như ta đã nói, đám tu chân giả kia hấp thu linh khí của trời đất nên cơ thể họ là thuốc bổ siêu cấp đó. Nhân sâm ngàn năm đã có thể khiến mọi người ráo riết truy lùng rồi, tu chân giả kỳ Hóa Thần thôi còn bổ gấp bội nhân sâm nữa.”

“Ếch… Ếch tiên sinh…” Tiểu Thạch Đầu nghe Ếch tiên sinh nói mà phát hoảng, nói năng lắp bắp, “Ếch tiên sinh ăn thịt tu chân giả bao giờ chưa?”

Tiểu Thạch Đầu không thể nào chấp nhận chuyện tu chân giả ăn thịt yêu quái có trí tuệ, cũng như cực kỳ khiếp sợ chuyện yêu quái ăn thịt tu chân giả.

“Ừm… ếch già ta chưa ăn lần nào. Loại chuyện như tu luyện… ta cảm thấy nên dựa vào bản thân vẫn hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.