Editor: Vện
Thân là một tiểu yêu quái kiến thức eo hẹp, Tiểu Thạch Đầu được mở mang rất nhiều nhờ Ếch tiên sinh.
Lúc Tiểu Thạch Đầu hoàn hồn từ những phát ngôn gây kinh hãi của Ếch tiên sinh thì phát hiện Trọng Đạo Nam đang đứng ngay sau lưng. Hắn kể lại chuyện tu chân giả ăn thịt yêu quái và yêu quái ăn thịt tu chân giả, Trọng Đạo Nam dịu dàng an ủi hắn, để Tiểu Thạch Đầu lấy lại cảm giác an toàn.
“Nó nói không sai đâu.” Trọng Đạo Nam khẳng định lời của Ếch tiên sinh, “Vạn vật phải sinh sôi, con người có thể ăn thịt động vật cho qua cơn đói, tu chân giả có thể ăn thịt yêu quái bổ sung linh lực thì ngược lại, động vật và yêu quái cũng có thể ăn thịt người và tu chân giả.”
Y bắt gặp ánh mắt muốn nói lại thôi của Tiểu Thạch Đầu, cười bảo, “Đừng lo, ta chưa từng ăn thịt yêu quái có linh trí.”
Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, Trọng Đạo Nam cũng không bao giờ đụng vào yêu quái, thậm chí rất ít khi ăn đan dược. Như Ếch tiên sinh đã nói, với loại chuyện như tu luyện, Trọng Đạo Nam tin tưởng bản thân hơn.
Vật phẩm hỗ trợ có thể rút ngắn thời gian tu luyện, cải thiện thể chất tu chân giả, thúc đẩy đột phá cảnh giới, nhưng tác dụng của chúng chỉ là dục tốc bất đạt.
Đối với tu chân giả, mỗi khi đạt đến cảnh giới mới, họ muốn sự ổn định và tự mình lĩnh ngộ.
Sự lĩnh ngộ của mỗi người có lẽ không ai giống ai, nhưng xác thực là phải tự thân tìm hiểu, vật phẩm hỗ trợ không thể giúp được.
Nhưng không thể phủ nhận, nhiều lúc cũng rất cần vật phẩm hỗ trợ, trong thời gian ngắn mà khiến tu vi tăng mạnh, hoặc có thể cứu mạng trong thời khắc mấu chốt, đó cũng là nguyên nhân khiến tu chân giả điên cuồng săn lùng.
Tu chân giả nào cũng muốn tìm nguyên liệu thượng đẳng để chế tạo bảo khí, muốn tìm báu vật hộ mệnh, muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa…
Tu chân giả cũng là con người, suy cho cùng vẫn còn thất tình lục dục. Dù là tu chân giả đã đoạn tuyệt tình cảm cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi thế tục hồng trần.
Tu chân giả có thể thật sự đạt đến sự thanh tịnh hư vô đã sớm phi thăng thành tiên, hoặc bình thản mà sống, bình thản mà chết, bình thản đầu thai kiếp khác.
Bao gồm cả Trọng Đạo Nam…
Bây giờ Trọng Đạo Nam không còn ý định tu luyện thành tiên nữa, y chỉ muốn bảo vệ Tiểu Thạch Đầu mà thôi.
Chấp niệm và khát cầu của y không hề thua kém bất kỳ tu chân giả nào. Nguyên do kiếp này y có thể tu luyện nhanh như vậy có liên hệ chặt chẽ với việc chuyển thế.
Khi mới sống lại, tu vi vẫn còn thấp, nhưng y vẫn giữ ký ức và chấp niệm kiếp trước, việc duy nhất y phải làm là tu luyện, dốc sức tu luyện.
Cứ thế, tu vi của Trọng Đạo Nam tăng vùn vụt, dễ dàng vượt những đại cảnh giới, không hề xuất hiện tình huống trì trệ.
Không thể không nói, câu đó của Trọng Đạo Nam làm Tiểu Thạch Đầu thở phào nhẹ nhõm. Hắn vỗ ngực, nhìn Trọng Đạo Nam, “A Nam chưa ăn bao giờ, thật tốt quá…”
Trọng Đạo Nam không nói gì, chỉ nắm tay Tiểu Thạch Đầu.
Hai người bước sóng vai, thong thả tiến lên phía trước.
Tiểu Thạch Đầu nghiêm túc nói ra suy nghĩ trong đầu, “Thật ra… A Nam muốn ăn cũng không sao đâu.” Lúc nói câu này, Tiểu Thạch Đầu nhíu tít mày, có thể thấy hắn rất đắn đo.
“Hửm, tại sao vậy?” Trọng Đạo Nam rất phối hợp hỏi dò.
“…Ừm…” Tiểu Thạch Đầu cau mày suy nghĩ, chậm rãi nói, “Bởi vì… đó là A Nam mà…”
“Nếu A Nam thật sự muốn ăn thịt yêu quái có trí tuệ… Tiểu Thạch Đầu… Tiểu Thạch Đầu cũng sẽ không trách A Nam đâu, Tiểu Thạch Đầu sẽ giúp A Nam đi bắt yêu quái, nếu… nếu A Nam muốn ăn thịt Tiểu Thạch Đầu cũng không sao hết…”
Trọng Đạo Nam dừng chân, “Không đâu…”
“Hở?”
“A Nam sẽ không ăn thịt Tiểu Thạch Đầu, cũng không ăn thịt yêu quái có trí tuệ. A Nam không muốn làm Tiểu Thạch Đầu mất vui, cũng không muốn Tiểu Thạch Đầu bị thương.”
“Ừm…”
“Thế nên Tiểu Thạch Đầu đừng lo, đừng đau lòng, càng không cần phải khó xử.” Trọng Đạo Nam bế Tiểu Thạch Đầu lên, “Tiểu Thạch Đầu chỉ cần sống thật vui vẻ là được rồi, đừng nghĩ về chuyện này nữa.”
Tu chân giả đổ về Nam Hải càng đông, yêu quái và động vật trôi giạt lên đảo càng nhiều, Trọng Đạo Nam đã dặn Tiểu Thạch Đầu không được rời khỏi đảo, Tiểu Thạch Đầu rất sảng khoái đồng ý ngay.
Coi như A Nam không dặn, Tiểu Thạch Đầu cũng không có ý định rời khỏi đảo.
Nhất là khi đã nghe các yêu quái di cư kể đám tu chân giả kia đáng sợ thế nào, số lượng lại đông, Tiểu Thạch Đầu càng không muốn ra ngoài.
Luôn cảm thấy chỉ cần rời khỏi đảo là sẽ đụng mặt những tu chân giả hung ác.
Cho nên sinh hoạt thường ngày của Tiểu Thạch Đầu là ra bờ biển xem có động vật hoặc yêu quái lạ nào cần giúp đỡ và chăm sóc nhóm yêu quái trên đảo.
Mấy ngày nay Tiểu Thạch Đầu rất bận rộn.
Trừ việc tuần tra bờ biển, Tiểu Thạch Đầu còn phải sắp xếp chỗ ở và giải quyết mấy thứ linh tinh cho nhóm yêu quái.
Điển hình là vấn đề ăn ở của Báo Đốm cô nương.
Báo Đốm cô nương là một yêu quái lợi hại, khả năng sinh tồn rất mạnh, chỉ là khẩu vị và bản năng của loài báo khiến nó rất khó chung sống hòa bình với các loài động vật và yêu quái khác.
Ví dụ như nhóm yêu quái cá, chuột, chim chóc, ngay cả Ếch tiên sinh cũng giấu bầy ếch con trong nhà, không dám cho chúng chạy lung tung để tránh gặp phải Báo Đốm cô nương.
Cũng không phải Báo Đốm cô nương muốn làm vậy, nhưng mà thiên tính của động vật còn mạnh hơn lí trí.
Cơ mà Báo Đốm cô nương xù lông rất dễ thương, Báo Đốm cô nương thích được Tiểu Thạch Đầu gãi cằm, bình thường nó rất khó làm thân với những động vật khác.
Còn Tiểu Thạch Đầu thì không giống vậy, nó rất thích Tiểu Thạch Đầu.
Các yêu quái và động vật khác cũng thích Tiểu Thạch Đầu, dù sao đi nữa, chúng vốn là động vật hoang dã, không cảnh giác cao thì không thể sống sót, vậy mà chúng lại hòa thuận chung sống với Tiểu Thạch Đầu. Bởi vì Tiểu Thạch Đầu mang đến cảm giác thân thiết và an toàn, bản thân Tiểu Thạch Đầu cũng hiền lành thân thiện.
Trên đời này chẳng có mấy ai ngốc nghếch đi quan tâm, suy nghĩ cho động vật và yêu quái.
Cũng nhờ có Tiểu Thạch Đầu mà nhóm động vật, yêu quái di cư có thể nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống của cư dân trên đảo. Đương nhiên, Tiểu Thạch Đầu sẽ không quản việc săn mồi của chúng, bởi vì đó là quy luật của tự nhiên.
Dùng mọi cách để sinh tồn, bất luận là chạy trốn hoặc săn bắt động vật khác.
Tiểu Thạch Đầu rất nghe lời ở yên trên đảo, không chạy lung tung, Trọng Đạo Nam không thể lúc nào cũng có mặt.
Mỗi ngày, Trọng Đạo Nam sẽ rời khỏi đảo một chốc, Tiểu Thạch Đầu biết việc A Nam làm có liên quan đến đám tu chân giả, nhưng Trọng Đạo Nam không nói với hắn, hắn cũng không biết hỏi thế nào.
Trực giác của Tiểu Thạch Đầu mách bảo hắn có hỏi, A Nam cũng không trả lời.
Cho nên khi nghe Trọng Đạo Nam nói y phải đi vài ngày, dặn Tiểu Thạch Đầu ngoan ngoãn ở lại đảo, nếu xảy ra chuyện thì không được ra khỏi nhà, Tiểu Thạch Đầu ôm chầm Trọng Đạo Nam.
“A Nam… A Nam phải cẩn thận đó.”
“Ừ.”
“Tiểu Thạch Đầu ở nhà chờ A Nam về đó.”
“Ừ, A Nam sẽ về nhanh thôi.”
Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam không nhiều lời, hệt như mọi ngày, A Nam chỉ xoay người đi rồi về nhanh thôi mà.
Tiểu Thạch Đầu đứng trong sân nhìn Trọng Đạo Nam ngự kiếm bay đi.
Tốc độ ngự kiếm phi hành của tu chân giả rất nhanh, bóng dáng Trọng Đạo Nam biến mất trong tầng mây, Tiểu Thạch Đầu ngửa đầu trông theo một lúc lâu rồi cúi gằm mặt, thở dài thườn thượt.
Bên ngoài, Ếch tiên sinh dẫn một nhà già trẻ lớn bé đi rèn luyện thân thể, nó đảo mắt một vòng, nhìn Tiểu Thạch Đầu đứng ngẩn ngơ trong sân, bèn lấy tẩu thuốc ra rít một hơi, gia đình nhà ếch yên lặng đứng bên cạnh Ếch tiên sinh.
Nếu không phải Tiểu Thạch Đầu đã biết trước gia đình nhà ếch còn sống thì chắc sẽ tưởng bầy ếch kia là ếch bằng đá.
Ếch tiên sinh phả một luồng khói, hỏi, “Tại sao Tiểu Thạch Đầu lại thở dài?”
Tiểu Thạch Đầu nhìn ra ngoài sân, thấy một nhà Ếch tiên sinh thì tươi cười vẫy tay, “Nhà ếch có khỏe không nè~”
Nhà ếch đồng loạt “ộp” một tiếng rồi tiếp tục duy trì tư thế bất động như ếch đá.
Ếch tiên sinh chớp đôi mắt to thật to, “Đang hỏi ngươi đó, sao Tiểu Thạch Đầu lại thở dài?”
“Hở? Ta có thở dài à?” Tiểu Thạch Đầu ngơ ngác.
“Ờ hớ.” Ếch tiên sinh lại rít một hơi thuốc.
“Thế à…” Tiểu Thạch Đầu lại nhìn theo hướng Trọng Đạo Nam đã đi, vẻ mặt mất mát và lo âu thấy rõ, “Chắc là vì… ta lo cho A Nam quá.”
Thật ra Tiểu Thạch Đầu đã nhận ra ít nhiều.
Từ lúc nhóm yêu quái động vật di cư lên đảo, biết tu chân giả bên ngoài càng lúc càng đông, hắn có thể cảm giác được A Nam thay đổi.
Cứ như có hai A Nam khác nhau vậy, tuy không giống lắm nhưng hắn biết A Nam vẫn là A Nam.
Cảm giác đó rất quái lạ, nhưng trực giác của Tiểu Thạch Đầu xác định như vậy.
Hắn biết A Nam muốn bảo vệ hắn, biết A Nam bỏ rất nhiều công sức sắp đặt mọi thứ trên đảo. Hắn cũng biết gần đây A Nam có vẻ bất an và nôn nóng, cứ như sợ hắn gặp nguy hiểm.
Trực giác cho hắn biết rất nhiều chuyện, nhưng Tiểu Thạch Đầu không hỏi gì cả, chỉ không ngừng học tập, phải cố gắng hơn gấp bội, phải trở nên mạnh mẽ hơn.
Bây giờ vẫn còn rất nhiều chuyện hắn không thể nào nhúng tay vào, nhưng hắn vẫn sẽ nỗ lực…
Rồi sẽ có một ngày hắn có thể bảo vệ A Nam.
Có lẽ ngày đó còn lâu mới đến, nhưng mà… rồi sẽ có ngày hắn bảo vệ A Nam.
Quyết tâm này ghi tạc trong lòng, chưa bao giờ quên.