Phiên ngoại 2
2022.10.08 ~ 2022.10.10
[Về yêu sâu cạn]
Trong đêm vang lên tiếng rên rỉ, nhĩ tấn tư ma (1).
Khi hai cái dâm hình động vật ăn thịt va chạm cùng nhau sẽ phát sinh cái gì? Vệ Cẩm Dương dùng tự thân kiểm chứng nói cho ngươi, đây vô cùng rõ ràng (2) chính là cái bi kịch.
Thời điểm chân của Vệ Cẩm Hoa còn đang trị liệu thì mọi chuyện vốn dĩ còn khá tốt, tuy rằng bản thân hắn thường xuyên sẽ chịu không nổi dụ hoặc mà tự chủ động đem chính mình đưa tới cửa, nhưng tốt xấu gì cũng còn có thể khống chế được số lần cùng thời gian nghỉ ngơi. Đợi đến khi chân của Vệ Cẩm Hoa vừa khôi phục thì chính là hoàn toàn không dừng được xe, hắn cảm thấy hai người bọn họ ở trên con đường 'tinh tẫn nhân vong' đã chạy đến càng ngày càng xa.
Lại là sau một đêm triền miên, Vệ Cẩm Dương mỏi mệt đến mức ngay cả sức lực để nâng một đầu ngón tay cũng không có, chỉ biết uể oải ghé vào trên đùi Vệ Cẩm Hoa nhắm mắt mơ màng hưởng thụ đãi ngộ được đương kim thiên tử xoa bóp thả lỏng cơ bắp.
Thủ pháp xoa bóp của Vệ Cẩm Hoa thực sự giúp người vô cùng thoải mái, tay ấn đúng chỗ, lực đạo vừa đủ, làm Vệ Cẩm Dương cơ hồ muốn ngủ rồi. Thế nhưng càng về sau dần dần càng có điểm biến chất, Vệ Cẩm Dương cảm thấy tay của y mỗi lần dọc theo sóng lưng đi xuống đều tựa như cố ý vô tình mà ấn đến hắn mông.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Vệ Cẩm Dương cũng không có sức lực quát bảo y ngưng lại nên cũng mặc kệ y. Không ngờ rằng Vệ Cẩm Hoa thế nhưng sẽ bởi vậy mà phảng phất đã chịu cổ vũ, hành vi càng thêm lớn mật, trực tiếp dùng toàn bộ bàn tay phủ lên mông hắn, đồng thời cúi xuống hôn lên cổ hắn.
“Vệ Cẩm Hoa, huynh làm gì đó? Đệ muốn ngủ.” Vệ Cẩm Dương có chút không kiên nhẫn đẩy y, Kiêu Kỵ Vương điện hạ hắn còn không nghĩ phải vì cái lý do như vậy mà chết ở trên giường đâu.
“Tê, chân của ta.” Có lẽ Vệ Cẩm Dương giãy giụa quá mạnh, Vệ Cẩm Hoa bất chợt hô đau ra tiếng.
“Chân sao rồi?” Vệ Cẩm Dương nháy mắt sợ tới mức sắc mặt tái nhợt không dám nhúc nhích. Phải biết rằng cho dù hiện tại chân của Vệ Cẩm Hoa trên cơ bản đã không còn vấn đề nhưng ở trong mắt hắn thì nó vẫn giống như một khối gốm sứ quý giá dễ vỡ, yêu cầu tinh tế chiếu cố cùng che chở, không dám tổn hại đến mảy may a.
“A”, Vệ Cẩm Hoa lúc này lại chỉ xuy một tiếng cười rộ lên, hiển nhiên là tâm tình vô cùng sung sướng, cũng không để ý đến câu hỏi của Vệ Cẩm Dương mà trực tiếp gặm cắn cánh môi hắn, đôi tay mượn cơ hội hắn ngây người mà tách hai chân của hắn ra.
“Vệ Cẩm Hoa, ngươi quả thực là quá mức rồi đó. Loại sự tình này sao lại có thể tùy tiện nói giỡn hả?” Cái hôn đến hít thở không thông trong chốc lát ăn mòn ý thức của Vệ Cẩm Dương, hắn sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng nhận ra Vệ Cẩm Hoa đây là chơi hắn, mới thẹn quá thành giận đấm nhẹ một cái lên lưng đối phương, có chút giận dữ mắng.
“Ngoan, gọi ca ca.” Vệ Cẩm Hoa hồn nhiên không thèm để ý người ở dưới thân xấu hổ buồn bực, chỉ nhẹ nhàng sờ sờ sợi tóc của hắn, đem đồ vật của mình một lần nữa thẳng tiến vào hậu huyệt mềm xốp, sau đó ở bên tai của hắn nhẹ giọng nỉ non, “Tiểu Dương, đệ có biết không? Chỉ có ở những lúc như thế này, ta mới có thể cảm giác được đệ thật sự yêu ta.”
“A? Tại sao?” Môi lưỡi của Vệ Cẩm Hoa đã trằn trọc hôn liếm đến cổ nhưng hiện giờ Vệ Cẩm Dương cũng không rảnh để ý tới, chỉ vẻ mặt mờ mịt nhìn nam nhân ở trên người mình.
Hắn hoàn toàn không cảm thấy chính mình nơi nào biểu hiện giống như thực không yêu y a. Chuyện gì nên có không phải đều có sao? Tuy rằng cảm tình của hắn đối với Vệ Cẩm Hoa có vẻ không đủ nồng nhiệt như của y đối với hắn, nhưng chuyện hắn yêu đối phương là không thể nghi ngờ đi?
“Không có gì, chỉ là có đôi khi sẽ cảm thấy đệ yêu cái chân bị thương này còn nhiều hơn yêu ta.” Vệ Cẩm Hoa cười cười, cũng không nhiều lời nói thêm cái gì, tiếp tục dọc theo cổ của hắn hôn xuống.
“Đó là đương nhiên. Huynh không phải không biết cái chân này của huynh có thể trị tốt là cỡ nào gian nan cỡ nào sang quý a.” Nghe Vệ Cẩm Hoa ngữ khí u oán như vậy, Vệ Cẩm Dương ngoài miệng tuy rằng trung khí mười phần tranh luận nhưng trong nội tâm lại bắt đầu chột dạ.
Hắn ở trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, chính mình sau này nhất định phải càng yêu Vệ Cẩm Hoa nhiều hơn, ít nhất cũng phải lấy thái độ yêu quý chân của y mà yêu y.
[Về tiểu công loạn đấu]
Sau khi chân của Vệ Cẩm Hoa cơ bản có thể hồi phục như cũ, Vệ Cẩm Dương cũng quay lại công việc ở kinh thành của hắn làm một cái tướng quân xứng chức. Trừ bỏ buổi tối hồi cung nghỉ ngơi, cả ngày hắn đều sẽ tới nơi đóng quân ở ngoại ô kinh thành mà tận chức tận trách.
Có điều mấy ngày gần đây thời gian cho hắn hồi cung không thể không bởi vì các loại nguyên nhân mà bị trì hoãn, thậm chí còn sẽ bởi vì quá mệt nhọc mà buổi tối trở về cũng không còn dư thừa tinh lực đi cùng Vệ Cẩm Hoa ôn tồn.
Này cũng không phải quân vụ gặp phải khó khăn gì, đơn giản là bởi vì bằng hữu tốt nhất của hắn Lâm Giản, Lâm đại hồ ly trạng thái gần đây thực sực bất thường. Liên tục mười ngày, mỗi ngày biến đổi đa dạng biện pháp, không phải tìm hắn đánh nhau chính là ước đi ra ngoài uống rượu đến say mềm. Hậu quả là Vệ Cẩm Dương mỗi buổi tối hồi cung chỉ cần đặt lưng lên giường liền bắt đầu hô hô ngủ say, dẫn đến Vệ Cẩm Hoa cực kỳ bất mãn cùng bực bội.
“Ta nói, đại hồ ly ngươi gần đây có phải lại cùng Lâm tướng cãi nhau hay không?” Sau nửa tháng bị Lâm Giản cùng Vệ Cẩm Hoa tàn phá đủ kiểu, tuy là thô tâm đại ý như Vệ Cẩm Dương cũng có chút ăn không tiêu, bắt đầu thử thăm dò một chút.
Đúng vậy, trong năm năm này, đôi huynh đệ Lâm gia nguyên bản xung khắc như nước với lửa không biết khi nào liền vô thanh vô tức thần không biết quỷ không hay mà ở bên nhau. Lâm Giản càng là mỗi ngày vừa kết thúc công vụ liền một khắc cũng không chậm trễ tung ta tung tăng chạy về nhà, tới trước mặt Lâm tướng xum xoe a.
Cho nên xem xét hành vi quỷ dị mấy ngày gần đây của Lâm Giản, Vệ Cẩm Dương trừ việc phỏng đoán hắn cùng Lâm Phồn cãi nhau thì cũng không nghĩ được nguyên nhân nào khác.
Mà Lâm Giản lại chỉ cười cười, chưa từng thừa nhận cũng không hề phủ nhận tính chính xác của đáp án này. Vệ Cẩm Dương thấy thế tự động cho rằng hắn đây là cam chịu, cho nên càng ra sức an ủi lão bằng hữu trên tình trường mọi chuyện không thuận này, lôi kéo hắn đi uống một trận say đến trời đất u ám.
Ngày hôm sau, Vệ Cẩm Hoa rốt cuộc không thể nhịn được nữa, trực tiếp tuyệt bút vung lên liền thưởng cho Lâm tướng một kỳ nghỉ dài hạn vượt mức ba tháng. Sau đó Lâm Giản quả nhiên không còn tới tìm Vệ Cẩm Dương làm cái gì.
Vệ Cẩm Dương có trì độn bao nhiêu thì lúc này cũng xem như hậu tri hậu giác biết được hành vi dị thường của Lâm Giản là do đâu mà ra. Chính là bởi vì Vệ Cẩm Hoa nửa tháng trước không biết trúng cái gì phong lại đột nhiên đem đại bộ phận công việc trên triều đều giao hết cho biểu ca thân ái kiêm tể tướng của y, dẫn tới Lâm Phồn căn bản ngay cả thời gian nghỉ ngơi cùng về nhà cũng không có. Cho nên mới khiến Lâm Giản sinh ra bất mãn cực độ.
Sau đó Vệ Cẩm Dương hắn liền không thể hiểu được trở thành pháo hôi bên trong trận loạn đấu của hai tên nam nhân ấu trĩ này... Hắn tức khắc vô cùng đồng tình chính mình, ai bảo ngươi kết giao bằng hữu không chú ý, không biết nhìn người. Xú hồ ly thấy sắc quên bạn, hắn con mẹ nó muốn tuyệt giao.
[Về giải dược]
Một năm một tháng một ngày nào đó, Vệ Cẩm Dương trong lúc vô tình bỗng nhiên nhìn thấy bình giải dược năm xưa Dược Tọa chuyên môn vì hắn cùng Vệ Cẩm Hoa phối trí. Sau khi nhận được nó từ Vệ Minh Lãng, hắn vẫn chưa có cơ hội nói với Vệ Cẩm Hoa thì đã xảy ra tràng biến cố kia, rồi cũng liền quên mất.
“Đại ca, huynh nói chúng ta có nên dùng hay không a? Nói như thế nào thì đây cũng là một phen tâm ý của Dược Tọa cùng tiểu hoàng thúc.” Vệ Cẩm Dương lắc lắc cái bình nhỏ trong tay, chần chờ hỏi ý kiến của Vệ Cẩm Hoa.
Nhìn đến bình giải dược này, hắn thật ra mới nhớ tới đoạn năm tháng thống khổ bị Vân Mạch xem như vật thí nghiệm để nghiên cứu dược vật còn phải nghẹn không thể loát quản. Nhớ tới chính mình từng trải qua gian khổ như vậy, hắn thật muốn thử xem giải dược này hiệu quả ra sao.
Mặc dù hắn hiện tại đã không bao giờ cần phải tự mình loát quản.
“Đệ rất muốn giải cổ trùng này sao?” Vệ Cẩm Hoa không trả lời câu hỏi của Vệ Cẩm Hoa mà hỏi ngược lại, ánh mắt thâm trầm phức tạp nhìn hắn.
“Này... thật cũng không phải. Đệ chỉ là cảm thấy Dược Tọa đem nó chế tạo ra tới rốt cuộc vẫn tiêu phí một phen công phu, chúng ta không nên cô phụ một mảnh tâm ý này mới tốt. Nói nữa, huynh phải tin tưởng cảm tình của chúng ta vô luận là có cái này cổ hay không đều vẫn sẽ kiên định không đổi a.” Vệ Cẩm Dương thấy sắc mặt của đối phương đột nhiên trầm xuống, biết y xưa nay tâm tư mẫn cảm chắc chắn lại nghĩ đến điểm gì rồi, thế nên lo lắng vội vã giải thích.
“Nếu vậy thì có ăn giải dược này hay không thì đối với chúng ta lại có gì khác biệt đâu? Tâm ý của Dược Tọa chúng ta nhận là được, cần gì phải làm điều thừa a?” Vệ Cẩm Hoa thấy bộ dáng sốt ruột của hắn, trong lòng đã âm thầm bật cười nhưng trên mặt vẫn như cũ duy trì vẻ thâm trầm.
“Huynh nói hình như cũng rất có đạo lý.” Vệ Cẩm Dương thấy y tâm tình không tốt, vì tránh cho kích thích đến nội tâm mẫn cảm yếu ớt của y nên cơ hồ là ngay lập tức thuận theo. Là dược đều có ba phần độc (3), nếu không có vấn đề gì thì thật đúng là không nên lăn lộn chính mình a.
“Một khi đã như vậy, giải dược này hẳn là không cần cũng được?” Vệ Cẩm Hoa vừa nói vừa giống như lơ đãng liền cầm lấy bình dược trong tay Vệ Cẩm Hoa, liền mạch lưu loát mở ra nắp bình liền... tùy tay đổ xuống hồ nước bên cạnh.
Vui đùa cái gì vậy? Nếu như không có loại cổ này, về sau bảo bối của y lại đi ra ngoài uống rượu dạo thanh lâu gì đó thì kêu y làm sao có thể yên tâm. Y vẫn luôn đem cổ trùng này xem như linh đan diệu dược, là bảo vật mà ông trời ban cho, một đinh điểm ý tứ muốn phá giải nó cũng không có đâu.
“Uy, uy, uy, huynh như thế nào liền như vậy... như vậy đổ đi rồi?” Vệ Cẩm Dương phát hiện ra động tác của Vệ Cẩm Hoa liền vội vàng muốn đi ngăn cản, nhưng đáng tiếc đã quá chậm, chỉ có thể trơ mắt nhìn giải dược từng viên từng viên rơi vào trong hồ, bị đàn cá nhầm thành thức ăn ngon mà tranh nhau đớp lấy.
“Đệ thực để ý?” Vệ Cẩm Hoa nhướng mày.
“Đệ chỉ là cảm thấy huynh đem nó đổ đi như vậy không khỏi có điểm lãng phí. Chúng ta không cần thì cũng nên đem nó trả lại cho Dược Tọa, suy cho cùng để nghiên cứu chế tạo ra cái này thì y cũng phải tiêu tốn không ít thời gian cùng tinh lực.” Đổ thì cũng đổ rồi, Vệ Cẩm Dương có nói nhiều cũng không cứu vãn được gì, nhưng hắn vẫn không tự giác muốn làm điều thừa mà đi giải thích với Vệ Cẩm Hoa.
“Mấy thứ của y thu phí quá cao, chúng ta hoàn toàn không cần có lòng tốt như vậy đem trả cho y.” Vệ Cẩm Hoa nói 'phí' ở đây không phải là phí dụng chữa trị chân của y, mà là phí dụng để định chế thứ thuốc mỡ dùng cho tình sự độc nhất vô nhị ở chỗ Dược Tọa.
[Về kia gì]
Bởi vì Vệ Cẩm Dương đã hạ quyết tâm buộc chính mình phải cấm dục một tháng cho nên thời gian gần đây mỗi lần Vệ Cẩm Hoa cầu hoan thì hắn đều vô cùng kiên định dùng tay giúp y giải quyết. Chỉ là tục ngữ nói qua, thường đi dạo ở bờ sông thì nào có thể không ướt giày (4), loại chuyện này làm nhiều rồi nên Vệ Cẩm Dương cũng liền bắt đầu qua loa có lệ.
Vì thế, Vệ Cẩm Hoa vốn dĩ vẫn luôn bị đối đãi không bình đẳng lần này thậm chí liền tao ngộ thảm kịch. Vệ Cẩm Dương trong lúc giúp y loát quản không hề lưu tâm, vừa trượt tay liền dùng lực đạo quá lớn, khiến cho tiểu Hoa lập tức đau đến mềm xuống không ít.
“Đau, a.” Nơi mẫn cảm bị móng tay của Vệ Cẩm Dương trong lúc lơ đãng cắt qua da thịt non mịn, Vệ Cẩm Hoa sắc mặt cũng bởi vì đau đớn mà nhăn thành một đoàn, giọng nói khàn khàn thống khổ rên rỉ ra tiếng.
“Đại ca, huynh không sao chứ? Đệ thật không phải cố ý.” Vệ Cẩm Dương lập tức bị biến cố này dọa đến không nhẹ, luống cuống tay chân vội vàng hoảng loạn kiểm tra vị trí bị móng tay hắn không cẩn thận cắt qua.
Tuy rằng hắn rất phiền Vệ Cẩm Hoa luôn thích lôi kéo hắn như vậy như vậy, nhưng trời xanh chứng giám a, hắn cũng chưa từng nghĩ đến muốn phế nó nha. Ai ngờ một lần bất cẩn tiểu Hoa liền bị hắn biến thành như vậy. Vệ Cẩm Hoa hẳn là không có việc gì... đi? Vệ Cẩm Dương tách ra hai chân của đối phương, cúi thấp đầu tiến gần lại bụng dưới của y để có thể càng thêm kỹ càng quan sát 'thương tật'. Hắn quá nghiêm túc cho nên không nhận ra hơi thở của chính mình hoàn toàn phun lên lên vị trí mẫn cảm kia.
Thế là tiểu Hoa trong lúc lơ đãng liền như vậy kiên cường lần thứ hai đứng thẳng lên. Vệ Cẩm Dương lo vùi đầu quan sát lại hồn nhiên chưa phát giác nguy hiểm, thẳng đến Vệ Cẩm Hoa hầu kết khẽ nhúc nhích, rốt cuộc kiềm chế không được đưa tay sờ lên đỉnh đầu của hắn.
“Đại ca, thật sự rất đau sao?” Trì độn như Vệ Cẩm Dương lại một chút cũng chưa phát hiện không khí đã biến hóa càng thêm ái muội, chỉ cho rằng Vệ Cẩm Hoa bởi vì thật sự quá đau mới sờ đầu mình.
“Không đau, Tiểu Dương ngoan, chỉ cần đệ thân thân nó, nó liền không đau. Ân?” Vệ Cẩm Hoa tựa như khi còn bé sờ sờ đầu Vệ Cẩm Dương để trấn an hắn, dùng thanh âm khàn khàn ở bên tai hắn lẩm bẩm nói khẽ.
Vệ Cẩm Dương rốt cuộc còn không phải ngốc tử, lời đều đã nói đến tận đây, hắn lại không hiểu ý tứ của Vệ Cẩm Hoa thì chỉ có khả năng là giả bộ hồ đồ rồi. Đối với Vệ Cẩm Hoa dùng miệng lưỡi của một tay ăn chơi đang dụ dỗ cô nương nhà lành mà dụ hống hắn, còn tựa như vuốt ve tiểu cẩu mà sờ đầu hắn, Vệ Cẩm Dương đã vô lực phun tào. Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi gia hỏa có phải đã sớm dự mưu hay không.
Bởi vì khẩu giao hay chỉ là thân thân địa phương kia ở sinh hoạt giường chiếu của bọn họ trước giờ là chưa từng có. Không vì cái gì khác, chỉ là Vệ Cẩm Dương vẫn luôn cảm thấy nó thật sự rất bẩn, vừa không nguyện ý đi hôn cái của Vệ Cẩm Hoa cũng không muốn đối phương hôn cái của mình. Ngược lại Vệ Cẩm Hoa thằng nhãi này không ít lần đề ra muốn nếm thử.
Bất quá, trong lòng nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng không biết là do bản thân kháng cự không nổi khẩu khí dụ hoặc của Vệ Cẩm Hoa, vẫn là do cảm xúc áy náy quấy phá, tóm lại ma xui quỷ khiến Vệ Cẩm Dương liền thật sự nghe theo mà hôn xuống.
Vì thế, ký lục tình thú trên giường của hai người bọn họ liền như vậy bắt đầu mở ra một chương mới.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai đưa lên phiên ngoại của tiểu hoàng thúc cùng Cẩm Trình xong thì bộ này liền hoàn toàn kết thúc, tuần sau bắt đầu đăng Ma Vương.
~~~~~
(1)
“Nhĩ tấn tư ma” (耳鬓厮磨): vành tai và tóc mai (tấn) cọ xát vào nhau, cảnh thân mật của hai người yêu nhau.
i. Xuất phát từ hồi thứ bảy mươi hai của “Hồng Lâu Mộng”: “Gia môn tòng tiểu nhi nhĩ tấn tư ma, nhĩ bất tằng nã đương ngoại nhân đãi, ngã dã bất cảm đãi ngạn liễu nhĩ” (咱们从小儿耳鬓厮磨,你不曾拿我当外人待,我也不敢怠慢了你), đại ý là “Nhà ta từ nhỏ đã thân mật khắng khít, ngươi không xem ta như người ngoài mà đối đãi, ta cũng không dám khinh nhờn (đãi mạn) ngươi“.
(2)
“Xích quả quả” (赤果果): trần trụi; vô cùng rõ ràng.
i. Ngôn ngữ mạng này được cho là xuất hiện khi người viết muốn nói đến việc “khỏa thân” nhưng nhiều trang mạng đã chặn từ “khỏa” (裸) cho nên dùng nó để thay thế.
(3)
“Thị dược tam phần độc” (是药三分毒): Là dược đều có ba phần độc.
i. Người ta thường cho rằng thuốc Đông y có nguồn gốc từ thiên nhiên thì sẽ không có chứa độc chất như thuốc Tây, nhưng thật ra không phải, từ xưa đã có câu “Là thuốc có ba phần độc”, lạm dụng thuốc sẽ dẫn đến nguy hiểm.
(4)
“Thường tại hà biên tẩu, na hữu bất thấp hài” (常在河边走,哪能不湿鞋): thường đi bên bờ sông, nào có giày không ướt; sống ở môi trường không tốt lâu ngày cũng sinh ra tật xấu; thường xuyên bên cạnh mối nguy hiểm thì không tránh khỏi gặp rắc rối.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Trừ vấn đề độc tố tiềm ẩn thì việc lạm dụng cũng sẽ gây nhờn thuốc, đặc biệt là các loại thuốc giảm đau, thuốc kháng sinh, thuốc ngủ,... Mỗi lần sốt hay cảm nhẹ mình điều cố gắng hạ nhiệt bằng vật lý, không dám uống thuốc hạ sốt hay kháng sinh. Mà sau đợt Covid thì giờ cũng không biết đi đâu về đâu...
./.