2022.10.10 ~ 2022.10.11
Thời điểm Vệ Cẩm Dương đẩy ra cửa phòng, Vệ Cẩm Trình đang ngồi ngay ngắn sau án thư, bộ dáng an tĩnh cùng quyến luyến một lần lại một lần vuốt ve trương giấy đã ố vàng, thậm chí chỉ là một mảnh hư hại còn sót lại, chữ viết thiết họa ngân câu (1) ở mặt trên trông có vẻ xưa cũ kia chính là do Vệ Minh Lãng lưu lại từ rất nhiều năm về trước.
Sau khi Vân Tương Vương toàn gia đều dọn đi, Vệ Cẩm Trình đi nhà cũ của bọn họ tìm kiếm thật lâu, cuối cùng đồ vật tìm được cùng Vệ Minh Lãng có quan hệ cũng chỉ còn một trang giấy tàn khuyết này.
Nhìn thanh niên tuổi tác cùng hắn không sai biệt lắm, lúc này lại cô độc ngồi ở kia nhìn chằm chằm một mảnh giấy rách nát, biểu tình trầm mê quý trọng tựa như sinh mệnh của chính mình, Vệ Cẩm Dương chỉ có thể khẽ lắc đầu, trong lòng thầm than tạo hóa trêu người (2).
Sớm biết có hôm nay, lúc trước cần gì phải như vậy đâu? Nếu như lúc trước Vệ Cẩm Trình sớm biết rằng ngay cả một mảnh giấy rách nát mà Vệ Minh Lãng lưu lại cũng có thể được hắn quý trọng đến mức này, vậy lúc y vẫn ở bên cạnh thì hắn sẽ còn đi thương tổn đối phương hay không?
Chỉ tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận, càng không có 'nếu như' a.
Năm đó Vệ Minh Lãng đi rồi, Vệ Cẩm Trình nhất thời tức giận đã thiêu hủy tất cả đồ vật liên quan đến Vệ Minh Lãng mà hắn có được, thậm chí cho dù bị y chạm qua cũng không thoát khỏi. Cho nên mảnh giấy tàn khuyết đánh rơi ở một góc trong Vân Tương Vương phủ này có khả năng chính là đồ vật cuối cùng có quan hệ với Vệ Minh Lãng mà hắn suốt cuộc đời này có thể tìm được, trừ nó ra đã không còn gì khác.
Giống như giữa hắn cùng Vệ Minh Lãng không bao giờ có thể tìm về đã từng trong quá khứ, tất cả đã trở thành một nắm cát vàng ở trong bàn tay hắn, bị hắn không chút lưu tình nào phung phí, đến lúc nó sắp rơi không còn một hạt thì mới nắm tay giữ lại. Nhưng có thể thành công sao? Sớm đã là hối tiếc không kịp a!
“Cẩm Trình”, Vệ Cẩm Dương đứng ở cửa thật lâu nhưng Vệ Cẩm Trình thật sự quá mức chuyên chú nên trước sau vẫn chưa phát hiện ra có người đến, bất đắc dĩ hắn đành phải mở miệng gọi người.
“Ca, sao ngươi lại tới đây?” Vệ Cẩm Trình lúc này mới tựa như bừng tỉnh, phát hiện Vệ Cẩm Dương liền kinh ngạc lên tiếng.
Năm năm trước, sau khi bị Vệ Cẩm Dương hung hăng tấu một đốn đánh tỉnh, Vệ Cẩm Trình đã không còn trực tiếp kêu tên mà sửa miệng cùng Vệ Cẩm Du giống nhau xưng Vệ Cẩm Dương là 'ca'. Có lẽ bởi vì Vệ Cẩm Dương là người thân của hắn, cũng đã là người thân cuối cùng còn nguyện ý quan tâm hắn.
“Ta nghe Vu Ngạn nói, ngươi tưởng rời Tử Vân đi Hiên Viên tìm tiểu hoàng thúc đúng không?” Vệ Cẩm Dương làm huynh trưởng cho nên nửa điểm cũng không cùng hắn hàm hồ, trực tiếp chào hỏi xong liền đi thẳng vào vấn đề.
Mùa xuân năm trước, Thám hoa lang Vu Ngạn chờ Vệ Cẩm Trình ba năm chung quy vẫn là chờ không nổi nữa, đã đi tìm một cô nương tốt thành thân. Nhưng quan hệ giữa hắn và Vệ Cẩm Trình lại chưa từng bởi vậy mà xấu đi, ngược lại còn chuyển thành bằng hữu tri âm. Đối với một cái kết cục như vậy, Vệ Cẩm Dương thật sự không biết nên nói tốt hay không tốt.
“Ta muốn đi thử thử thời vận. Tuy rằng ta cũng không biết tiểu hoàng thúc ở địa phương nào nhưng ta vẫn là muốn thử nỗ lực tìm xem. Có lẽ ta vận khí tốt, một ngày nào đó cơ duyên xảo hợp có thể gặp y thì sao?” Vệ Cẩm Trình nói thì kiên định nhưng bên trong ánh mắt hắn cũng tràn ngập mê mang, xem ra đối với việc bản thân có tìm được Vệ Minh Lãng hay không thì chính hắn cũng không khẳng định.
Du Ly Quỷ Vực sở dĩ được xưng là Quỷ Vực là bởi vì nó quỷ dị thần bí khó lường, không ai trong thiên hạ biết chính xác nó nằm ở đâu. Vệ Cẩm Trình muốn đơn phương độc mã đi tìm người quả thực là nói thì dễ mà làm mới khó.
Nhưng hắn trong lòng vẫn tồn tại một tia may mắn muốn đi thử thời vận, nếu cái gì cũng không làm liền phải cũng Vệ Minh Lãng cả đời không gặp mặt, hắn quả thực không cam lòng.
“Thiên hạ to lớn, giang hồ hiểm ác, ngươi muốn rời Tử Vân đi tìm tiểu hoàng thúc chính là nói dễ hơn làm a.” Trải qua một hồi dùng toàn bộ lý trí đi phân tích, Vệ Cẩm Dương thở dài lắc đầu, hiển nhiên đối với chuyện Vệ Cẩm Trình muốn đi tìm Vệ Minh Lãng không có tin tưởng, “Huống chi, ngươi có từng nghĩ tới, thời gian thấm thoát cũng đã trôi qua năm năm, ngươi làm sao có thể khẳng định bên cạnh tiểu hoàng thúc hiện tại không có người khác đâu? Đến lúc đó nếu ngươi gặp được y thì nên xử lý thế nào?”
“Nếu thật là như thế... Ta cũng vẫn muốn gặp được tiểu hoàng thúc, chính miệng cùng y nói một tiếng, hy vọng y về sau vĩnh viễn đều có thể sống thật hạnh phúc.” Vệ Cẩm Trình yên lặng thật lâu, cuối cùng đáp lại một câu như vậy.
Kỳ thật, hắn không phải chưa từng nghĩ tới lúc gặp lại Vệ Minh Lãng thì trong lòng y đã có người khác, loại khả năng này chỉ là nghĩ đến liền có thể khiến hắn đau lòng hít thở không thông, gần như một kẻ sắp chết. Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn muốn gặp được Vệ Minh Lãng, muốn chính miệng cùng y nói rằng “Thực xin lỗi, ta yêu ngươi“. Chẳng sợ Vệ Minh Lãng không còn thuộc về hắn thì những lời này hắn cũng nhất định phải chính miệng nói một lần cho y nghe.
Sau đó, hắn liền có thể không còn gì vướng bận đi lưu lạc thiên nhai, lặp lại những lộ tuyến mà Vệ Minh Lãng đã từng đi qua, xem như được cùng y đứng ở dưới một dạng không trung, đặt chân trên cùng một con đường, trong lúc không ngừng chúc phúc cho y thì cũng đi tìm nhân sinh mới cho chính mình.
“Nếu ngươi đã làm ra quyết định, ta cũng không nghĩ lại ngăn cản ngươi. Chỉ hy vọng ngươi có thể bởi vì mỗi một cái quyết định của chính mình mà gánh vác kết quả tương ứng là được.” Vệ Cẩm Dương thấy hắn tâm ý đã quyết, thở dài liền không tính toán lại khuyên nhủ.
Chỉ là, Vệ Cẩm Dương trong lòng cũng quyết định đi tìm Dược Tọa, dụ dỗ y lộ ra một chút tin tức, hẳn là hỏi không ra tổng đà của Du Ly ở đâu nhưng ít nhất cũng phải hỏi được địa phương mà Vệ Minh Lãng thường hay lui tới ở Hiên Viên quốc. Hắn không thể để một cái hùng hài tử ngốc đầu ngốc não không khiến người bớt lo như Vệ Cẩm Trình ở địa phận của Hiên Viên mù quáng chạy tới chạy lui.
Không ai ngờ đến là, Vệ Cẩm Dương nghĩ ra chủ ý này không được mấy ngày, Vệ Cẩm Trình còn đang bận rộn thu thập tay nải thì Vệ Minh Lãng, người từng tuyên bố sẽ không quay về Tử Vân, đột ngột lại về rồi, còn chỉ đích danh muốn gặp Vệ Cẩm Dương.
Ở vào tình huống như thế, làm một ca ca tốt mấy năm này quan hệ cùng Vệ Cẩm Trình cũng không tệ lắm, Vệ Cẩm Dương căn cứ tinh thần người một nhà không thể không giúp, đành phải đi phó ước còn da mặt dày mang theo một cái đuôi phía sau.
Chỉ là đến lúc gặp được người, Vệ Cẩm Dương lại không thể không thừa nhận cách làm của mình thật sự là cực kỳ ngu xuẩn, căn bản khiến hai bên đều xuống đài không được.
Vệ Minh Lãng vẫn là cái kia Vệ Minh Lãng, dung mạo của y vẫn chưa sửa được vẻ lạnh lùng mặt than khiến người ta vừa nhìn liền có một loại cảm giác cao lãnh cấm dục. Nhưng bên cạnh y lúc này lại có một vị bạch y nam tử nhìn qua giống như thư sinh, nét mặt trong sáng, dung mạo tinh xảo đến không tỳ vết.
Quan trọng là biểu tình của Vệ Minh Lãng khi nhìn về người nam tử này, đó là một loại nhu hòa mà Vệ Cẩm Dương chưa từng gặp qua, thậm chí còn có thể nhìn ra được bên môi của y có ý cười. Hai người ngồi cùng một chỗ trò chuyện với nhau rất vui, xem qua thật sự có vẻ xứng đôi.
Hai huynh đệ bước chân tức khắc chững lại đứng ở tại chỗ, Vệ Cẩm Dương nháy mắt có dự cảm không tốt, vì Vệ Cẩm Trình cảm thấy không tốt.
Quan hệ giữa bọn họ tuyệt đối không bình thường, đây là trực giác đầu tiên của Vệ Cẩm Dương khi nhìn đến loại hình ảnh hài hòa trước mắt này.
“Cẩm Dương”, Vệ Minh Lãng thấy Vệ Cẩm Dương tiến đến liền vội vàng đứng dậy đón tiếp, khóe mắt lướt qua trông thấy Vệ Cẩm Trình thì dừng lại một cái liền như cũ không có biểu tình gì mà chào hỏi, “Cẩm Trình cũng tới.”
“Tiểu hoàng thúc, đã lâu không thấy.” Vệ Cẩm Dương xấu hổ cười gượng, sau lưng âm thầm nhéo Vệ Cẩm Trình một cái ý bảo hắn đáp lời, nhưng Vệ Cẩm Trình lại tựa như khúc đầu gỗ vẫn cứng đờ không nhúc nhích, Vệ Cẩm Dương không có biện pháp đành phải đem người lôi vào cửa lại kéo đến bên ghế ngồi xuống.
“Hai vị này xem ra là chất nhi của ngươi?” Bạch y nam tử ngồi ở bên cạnh Vệ Minh Lãng có vẻ là kiểu tính tình tự quen thuộc, cười đến vui vẻ vô cùng hỏi Vệ Minh Lãng, vừa thấy chính là bộ dáng vô hại khiến người ta không cách nào chán ghét được.
Vệ Minh Lãng nhướng mày nhìn sang bạch y nam tử, trên mặt tuy cũng chưa sinh ra biểu tình gì khác nhưng đáy mắt lại tràn ngập sủng nịch bất đắc dĩ: “Biết rõ còn cố hỏi, rất thú vị?”
“Thú vị nha, nhìn đến vẻ mặt đáng yêu này của ngươi sao có thể không thú vị đâu?” Bạch y nam tử nhìn Vệ Minh Lãng, tuy nhanh chóng dùng tay che miệng nhưng không giấu được ý cười càng thêm xán lạn, thâm ý trong mắt hắn lại chỉ có hai người bọn họ mới hiểu.
Tuy rằng không biết hai người kia đang ám chỉ cái gì, thậm chí cảm thấy bạch y nam tử dùng 'đáng yêu' để hình dung Vệ Minh Lãng quả thật khiến ngươi ta một thân ác hàn, nhưng Vệ Cẩm Dương có thể xác định không hề nghi ngờ bọn họ đây là ở trước công chúng ve vãn đánh yêu (3).
“Khụ khụ, tiểu hoàng thúc, không biết vị này... hẳn là nên xưng hô như thế nào?” Vệ Cẩm Dương nhìn hai người bọn họ ngươi một câu ta một câu đánh yêu mắng yêu, lại nhìn Vệ Cẩm Trình bên cạnh đến bây giờ vẫn chưa lên tiếng, cảm thấy như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Nếu có thể, ở trong tình cảnh vạn phần xấu hổ như hiện tại, Kiêu Kỵ Vương hắn quả thực suy nghĩ độn thổ trốn đi cũng có a.
Vệ Minh Lãng nghe thấy đang muốn trả lời, bỗng nhiên bị bạch y nam tử vẫn luôn mỉm cười nhìn người (4) ở bên cạnh đánh gãy, “Loại sự tình như giới thiệu này vẫn là ta tự mình tới tương đối tốt. Kiêu Kỵ Vương điện hạ, An Vương điện hạ, tại hạ là Nhan Duyệt, 'Nhan' trong 'hòa nhan duyệt sắc' (5), 'Duyệt' trong 'hòa nhan duyệt sắc', tự Như Ngọc. Lần đầu gặp mặt, thỉnh nhiều chiếu cố.”
“... Hảo thuyết.” Duỗi tay không đánh gương mặt cười (5), Vệ Cẩm Dương đành phải khách khí đáp lời.
“Nhan Như Ngọc? Nghe tới thật giống tên của nữ nhân. Thế nào, phụ mẫu ngươi ở thời điểm sinh ra ngươi thì hy vọng có thể sinh được một cái nữ nhi sao?” Lúc này Vệ Cẩm Trình ở bên cạnh liền đột nhiên nói ra câu nói đầu tiên từ lúc đến đây, ác ý trong mắt không hề che giấu thẳng bức Nhan Duyệt.
Vệ Cẩm Trình lời này vừa nói ra, Vệ Cẩm Dương nháy mắt cảm thấy chính mình ở chỗ này không nên là một người sống, mà Vệ Minh Lãng sắc mặt cũng lập tức thâm trầm lên.
“Ai da, ta cũng nghĩ như vậy nha. Phụ mẫu của ta thật sự vẫn luôn ở trước mặt ta nhắc mãi như thế nào không sinh cái khuê nữ đâu.” Ngay lúc chiến hỏa giữa Vệ Minh Lãng cùng Vệ Cẩm Trình vừa chạm vào là nổ ngay, Nhan Duyệt lại không hề để ý bị trào phúng mà ngược lại còn lên tiếng giảng hòa.
Nhan Duyệt cười như không cười nhìn qua, hiển nhiên chỉ xem Vệ Cẩm Trình như tiểu hài tử, không hề có ý nghĩ đem hắn đặt ở vị trí tình địch. Vệ Cẩm Dương thật là thế Vệ Cẩm Trình đỏ mặt xấu hổ, không biết hùng hài tử này làm sao vậy, vừa trông thấy Vệ Minh Lãng liền cả người đều biến thành con nhím xù ra gai nhọn.
“Không biết tiểu hoàng thúc cùng Nhan công tử lần này về Tử Vân là có chuyện quan trọng gì sao? Nếu có yêu cầu gì, ta có khả năng hỗ trợ thì nhất định sẽ hỗ trợ ngay.” Vệ Cẩm Dương cũng thuận thế nói sang chuyện khác.
“Cũng không có việc gì, chính là nghĩ đến Tử Vân khắp nơi du ngoạn một phen, nhìn ngắm phong cảnh. Chỉ là đến kinh thành vẫn luôn chưa tìm được nơi ở tạm, bỗng nhiên nhớ tới Tiểu Tinh Hồn miễn cưỡng cũng xem như là hoàng thân quốc thích, ta muốn xem thử vương phủ của Tử Vân là dạng phong cách gì mà thôi. Không biết trong phủ của Kiêu Kỵ Vương có phòng trống hay không?” Nhan Duyệt cười như gió xuân chạm vào mặt, vừa thấy chính là cao thủ thường xuyên nắm quyền chủ đạo khi cùng người giao tiếp.
Vệ Cẩm Dương đang muốn trả lời 'kia đương nhiên có', chân của hắn lại vô cớ không biết bị ai dẫm một cái khiến cho hắn khựng lại quên mất phải đáp lời. Mà Vệ Cẩm Trình lúc này lại lần nữa xông ra, “Hắn không có, hắn là hoàng hậu đương triều, chỗ của hắn chính là hoàng cung, không tiện nghênh đón người xa lạ vào ở.”
“Hoàng hậu sao?” Nhan Duyệt nghe xong trực tiếp một tay đáp lên bả vai của Vệ Minh Lãng, vui vẻ trêu chọc, “Xem ra Tử Vân các ngươi quả nhiên là dân phong khai sáng, thích hợp sinh sống nha.”
“Khụ khụ, kia cái gì... Kỳ thật chức vị chính của ta là tướng quân, chức vị phụ là vương gia, còn hoàng hậu gì đó chỉ là kiêm chức thôi, ngươi hoàn toàn có thể xem nhẹ a”, nếu có thể, Vệ Cẩm Dương thật là tưởng ngay tại chỗ đánh Vệ Cẩm Trình một trận, đáng tiếc thân là huynh trưởng của người ta, hắn còn phải cắn răng hỗ trợ, “Cái kia... Nếu các ngươi chỉ cần ở tạm một cái vương phủ thì chỗ của Vệ Cẩm Trình kỳ thật còn rất thích hợp, chính là Vân Tương Vương phủ lúc trước, tin tưởng tiểu hoàng thúc đến đó khẳng định sẽ phi thường quen thuộc.”
“Không cần, chúng ta có chỗ ở. Nhan Duyệt chỉ là đang nói đùa mà thôi.” Thật không may, Vệ Minh Lãng một ngụm liền từ chối đề nghị của hắn.
Toàn bộ không khí trong khoảng thời gian ngắn bởi vì cự tuyệt của Vệ Minh Lãng mà đông lạnh xuống, Vệ Cẩm Trình nguyên bản bởi vì Vệ Cẩm Dương đề nghị còn mang một tia chờ mong lúc này sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Tuy rằng hắn đối với sự lãnh đạm của Vệ Minh Lãng đã sớm có đoán trước, nhưng tới rồi hôm nay y thật sự đối với hắn nhìn như không thấy, thậm chí còn vô cùng có khả năng đã có người khác... Vệ Cẩm Trình rốt cuộc phát hiện lúc trước hắn làm nhiều tâm lý xây dựng như vậy cũng đều là giấy lộn.
Hắn căn bản vô pháp tưởng tượng được, khi Vệ Minh Lãng thật sự đối đãi với hắn như vậy thì hắn nên như thế nào tự xử.
“Có chút vấn đề, đến thời điểm cần nói rõ ràng thì vẫn nên nói rõ ràng thì hơn, giống như việc đem một cái bọc mủ chôn ở trong lòng căn bản không phải là biện pháp giải quyết vấn đề. Tinh Hồn, ngươi chớ quên ta lần này bồi ngươi trở về chính là vì mục đích gì a.” Vệ Minh Lãng cùng Vệ Cẩm Trình đều không lên tiếng, ngược lại Nhan Duyệt vẫn luôn cợt nhả bỗng chốc đứng đắn lên, trước tiên mở miệng, “Chẳng hay Hoàng hậu có thời gian rảnh rỗi bồi ta trò chuyện một chút được không? Ta thật ra đối với sinh hoạt của Tinh Hồn ở Tử Vân thực sự cảm thấy hứng thú nha.”
“Có, tất nhiên là có.” Vệ Cẩm Dương nghe ra Nhan Duyệt ý tứ ngoài lời là muốn đem không gian nơi này để lại cho Vệ Minh Lãng cùng Vệ Cẩm Trình giải quyết khúc mắc giữa bọn họ, chân chân chính chính vì quá khứ của hai người đặt một dấu chấm câu, cho nên liền nhanh chóng đáp lời rồi cùng hắn ra cửa.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Vệ Cẩm Dương thế mới biết Nhan Duyệt nhìn qua yếu đuối mong manh ấy vậy mà là vị Văn phán Nguyệt Phách của Du Ly Quỷ Vực được gọi là tiếu diện hổ (7), cũng là sư huynh trúc mã trúc mã của Vệ Minh Lãng mà hiện tại đã thăng cấp lên thành người yêu.
Mà mục đích lần này hắn bồi Vệ Minh Lãng trở về chính là vì hóa giải đoạn khúc mắc giữa y cùng Vệ Minh Lãng.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, thẳng đến mặt trời rơi xuống chân núi phía tây, Vệ Minh Lãng cùng Vệ Cẩm Trình mới từ trong phòng đi ra.
Vệ Cẩm Dương không biết bọn họ ở bên trong đã nói những gì, nhưng hắn có thể nhận ra Vệ Cẩm Trình thật giống như trong một ngày lập tức trưởng thành, chân chính trưởng thành. Mà giữa hai người bọn họ cũng đã thật sự bỏ lỡ, duyên phận vĩnh viễn sẽ không dừng ở tại chỗ chờ ngươi.
Tác giả có lời muốn nói: Lâm gia huynh đệ về sau sẽ có một bộ riêng nên sẽ không viết phiên ngoại. Bộ truyện này đến đây liền kết thúc, ngày mai bắt đầu đổi mới Ma Vương. Thỉnh mọi người lần cuối cùng cho ta một cái nhắn lại. Đây là bộ truyện đầu tiên hoàn thành của ta, hành văn không thành thục, cảm ơn mọi người đã duy trì đến bây giờ.
~~~~~
(1)
“Thiết họa ngân câu” (铁画银钩): lưỡi câu bằng sắt phủ lớp sơn bạc; mô tả thư pháp vừa mạnh mẽ vừa mềm mại đẹp đẽ.
i. Xuất phát từ “Dụng bút luận” (用笔论) của Âu Dương Tuân: “Bồi hồi phủ ngưỡng, dong dữ phong lưu, cương tắc thiết họa, mị nhược ngân câu” (徘徊俯仰,容与风流,刚则铁画,媚若银钩), đại ý là “Bồi hồi xuống rồi lên, tự do và phong lưu, cứng thì như bức tranh bằng sắc, xinh đẹp tựa như lưỡi câu bạc“.
(2)
“Tạo hóa lộng nhân” (造化弄人): tạo hóa trêu người.
(3)
“Đả tình mạ tiếu” (打情骂俏): đánh (đả) yêu mắng (mạ) tốt đẹp; ve vãn đánh yêu; hai người giả vờ đánh mắng thật ra là đùa giỡn tán tỉnh nhau.
i. Trích từ hồi thứ nhất “Tây Du Bổ” (西游补) của Đổng Duyệt (董说): “Tại na lí thải dã hoa, kết thảo quái, bão nhi hoài nữ, đả tình mạ tiếu” (在那里采野花,结草卦,抱儿携女,打情骂俏), đại ý là “Ở chỗ nào đó hái hoa dại, thắt quẻ (quái) cỏ, bồng con trai ôm con gái, trêu đùa đánh yêu“.
(4)
“Tiếu diện nghênh nhân” (笑面迎人): gương mặt cười chào đón người khác, mỉm cười đón người.
(5)
“Hòa nhan duyệt sắc” (和颜悦色): gương mặt (nhan) hòa nhã, sắc mặt vui vẻ (duyệt); vẻ mặt ôn hòa và tốt bụng.
(6)
“Thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân” (伸手不打笑脸人): duỗi tay không đánh người có gương mặt (kiểm) đang cười; khi bạn muốn đánh một người, nhưng họ đã mỉm cười bày tỏ sự thân thiện, bạn sao có thể nhẫn tâm đánh họ.
(7)
“Tiếu diện hổ” (笑面虎): hổ mặt cười; bên ngoài tươi cười hòa nhã nhưng bản chất vẫn là một con hổ hung dữ ăn thịt người.
i. Xuất từ “Đàm tẩu” (谈薮, “Chuyện lạ nơi thôn dã”) của Bàng Nguyên Anh (庞元英): (mình cố gắng dùng ba loại công cụ dịch, có lẽ là) “Trước ngôi mộ ở Hội Kê Tây Sơn, vì người giữ mộ Hề Phát nói, quận của Công Cổn, chỉ là cây gậy chống mà thôi, Công Cổn rất tức giận. Hề Phát cầm gậy, đến tìm Công Cổn tạ tội, Công Cổn trước mời rượu, sau rút kiếm chém đầu, đem đầu đến tận quận... Công Cổn tính tình hiền hòa, ngày thường hay cười, người ta gọi là tiếu diện hổ.”
Nguyên văn: “先墓在会稽西山,为掌墓人奚泗所发,公衮诉之郡,杖之而已,公衮愤甚。奚泗受杖,诣公衮谢罪,公衮呼前劳以酒,拔剑斩之,持其首诣郡... 公衮性甚和平,居常若嬉笑,人谓之笑面虎。”
i. “Tiếu Diện Hổ” là ngoại hiệu của Chu Phú, người đứng thứ 93 trong 108 vị anh hùng Lương Sơn Bạc.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
i. Mình không biết truyện về huynh đệ Lâm gia mà tác giả nói tên gì, cũng không biết tác giả nói vậy chứ có viết thật không nữa.
i. Nội dung hai phiên ngoại sau: xuất hiện muội muội của Vệ Cẩm Trình, huynh đệ Lâm gia từ chức, Vệ Cẩm Hoa giải quyết vấn đề “mẹ chồng nàng dâu”,... mọi người có hứng thì đọc, tại vì mình đã hối hận khi đọc trúng cái lôi thiệt bự.
i. Sao có chuyện trùng hợp đến mức Vệ Cẩm Trình vừa muốn lặn lội đi tìm thì Vệ Minh Lãng liền quay lại Tử Vân? Vệ Cẩm Dương còn biết lo lắng an toàn của hắn a... Mình đã từng hả hê khi đọc cái phiên ngoại này cho đến khi đọc tiếp cái phiên ngoại sau.
Hận tác giả!!!
./.