Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 313: Chương 313: An toàn chạy thoát




Tiêu Phương đang tập trung tinh thần, cố gắng sử dụng một chút sức lực còn lại trong người để thi triển ra một quả “Hỏa Khí Cầu’, ngăn cản bước tiến của T.O.A. Nghe được lời kêu gọi của Đình Tấn, nàng cũng bị kinh ngạc, lên tiếng hỏi lại.

- “Ngươi làm được chứ? Đừng có cố quá sức, ta vẫn còn có thể trụ được.”

- “Mau xuống đây nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian. Hắn sắp đuổi kịp rồi.”

Đình Tấn trầm giọng quát lớn một tiếng, đồng thời cất bước đi đến vị trí cửa sổ trời trên mui xe.

Tiêu Phương nhìn gương mặt trắng bệt như bị thiếu máu và tiêu hao thể lực quá độ của Đình Tấn thì càng lo lắng nhiều hơn. Nàng sợ rằng nếu để cho hắn ra tay thì rất có thể sẽ xảy ra chuyện hay thậm chí là ảnh hưởng tới sức khỏe của FjgsWRx Đình Tấn.

Trong lòng phân vân, khó làm ra quyết định, Tiêu Phương đưa mắt nhìn về Vansy và Rose như muốn hỏi dò ý kiến của hai người, phải nên làm như thế nào.

Vansy chỉ liếc mắt nhìn Tiêu Phương một cái, sau đó lại tiếp tục tập trung tinh thần thi triển dị năng của mình, miệng thì lại lên tiếng đáp lời.

- “Ngươi đi xuống để cho hắn lên đi. Nhanh chân lên, chúng ta không có nhiều thời gian đâu, đừng có cố dây dưa nữa.”

Gương mặt của hắn lúc này đã trở nên tái nhợt đi thêm rất nhiều, mồ hôi đã thấm ướt đẫm cả mái tóc và cổ áo hắn, có vẻ như ảnh hưởng từ việc liên tục sử dụng dị năng đã bắt đầu trở nên trầm trọng hơn.

Rose cũng đồng thời nhấn giọng phụ họa.

- “Nhường cho Đình Tấn đi Tiêu Phương, ngươi cũng sắp trụ không nổi rồi. Trở lại nghỉ ngơi đi, đề phòng có bất trắc xảy ra thì còn có sức mà chiến đấu.”

Có được sự đồng ý từ Vansy và Rose, Tiêu Phương không còn do dự gì nữa, vội vàng cúi người trở lại trong khoang xe với cả nhóm.

Vừa ngã lưng ngồi trở lại ghế salon êm ái, cảm giác mệt mỏi bắt đầu bộc phát ra càng mạnh mẽ hơn, kèm theo đó là một cơn buồn ngủ ập đến làm hai mí mắt của nàng trở nên nặng trĩu, phỏng chừng bất cứ lúc nào cũng có thể đóng kín lại để làm một giấc.

Tuy nhiên, với một chút sự tỉnh táo và lý trí còn lại, nàng cố gắng nhắc nhở bản thân rằng, bây giờ không phải là lúc để ngủ. Điều đó không khác nào tự sát, làm hại đồng đội của mình.

Vì để cho mình không rơi vào cơn buồn ngủ, Tiêu Phương dùng sức cắn mạnh vào bờ môi mình, để cơn đau làm cho nàng được tỉnh táo hơn. Trong miệng bốc lên mùi tanh nồng cùng với vị mặn từ máu tươi đang chảy ra, tựa như cũng có tác dụng làm nàng tỉnh táo tâm thần thêm đôi chút.

Còn với Đình Tấn, sau khi được Tiêu Phương nhường chỗ cho mình thì hắn đã nhanh chóng chui nửa thân người qua lỗ thông gió, đứng ngay sát bên cạnh Vansy.

- “Ta công kích trúng được hắn thì ngươi lập tức tạo ra chướng ngại vật cản lại hắn.”

Hắn trầm giọng nói ra kế hoạch mà mình đã dự trù sẵn trong đầu với Vansy. Sau đó theo như thường lệ, hắn lấy dao rạch ra một đường vết thương, rồi dùng sức chà sát bàn tay bị thương của mình lên nóc mui xe. Miệng vừa đọc chú ngữ, còn tay thì vẫn cứ để máu tươi ồ ạt tràn ra, vẽ lên những ký hiệu ma pháp.

Kỹ năng ‘Cốt Ngục’ mà hắn sử dụng trước đó là một loại kỹ năng triệu hồi khác trong sách bí kíp triệu hồi vong linh. Với khả năng giam cầm đối thủ mạnh hơn cả mình thì dĩ nhiên đẳng cấp của nó sẽ không hề thấp, vượt qua khả năng mà hắn có thể sử dụng.

Việc triệu hồi ‘Cốt Ngục’ cũng là Đình Tấn bất đắc dĩ phải làm vì nếu không sử dụng kỹ năng đó, rất có thể hắn và cả ba người Vansy, Hieman và Trần Hạo đều sẽ bị kẹt lại cùng với T.O.A. Và cũng chính vì phải vượt cấp để triệu hồi kỹ năng mà thể trạng của Đình Tấn bây giờ đã rất suy yếu, chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài uể oải và mệt mỏi của hắn cũng đủ biết được việc triệu hồi ra ‘Cốt Ngục’ phải rút đi của hắn bao nhiêu HP và MP mà nói.

Tuy vậy nhưng lần triệu hồi kỹ năng này thì lại không giống như lần hắn triệu hồi kỹ năng ‘Cốt Ngục’ trước đó. Hiện tại, tốc độ vẽ vòng tròn ma pháp của Đình Tấn đã nhanh hơn rất nhiều, chỉ đến giây thứ ba thì toàn bộ chi tiết ký hiệu ma pháp bên trong vòng tròn đã gần như hoàn thành xong.

“Cốt Thứ”

Hắn nhanh tay vẽ xong ấn ký và đọc nốt câu chú ngữ sau cùng thì kỹ năng cũng đã thành công thi triển ra.

T.O.A đang trên đường đuổi tới phía sau đuôi xe, không quá năm mét nữa là hắn sẽ có thể nhảy chồm lên trên nóc xe rồi. Nhưng bất thình lình, từ trên mặt đất đột ngột mọc ra một thanh “Cốt Thứ” thẳng tắp, quanh thân và phần đầu mọc ra tua tủa gai nhọn như một cây xương rồng.

Phần đầu nhọn trồi ra khỏi hố đen trên mặt đất thì cấp tốc hướng lên trời trỗi dậy, giống như có một ai đó đang cầm nó ở phía bên kia lỗ đen rồi đâm thẳng vào cơ thể của T.O.A vậy.

- “Cái gì…”

Ngay khi phát hiện Đình Tấn đã xuất hiện trên nóc xe, T.O.A vẫn luôn đề phòng cho một cái ‘Cốt Ngục’ thứ hai. Thế nhưng hắn lại không thể nào ngờ tới, đối phương lần này lại triệu hồi ra “Cốt Thứ” chứ không phải là ‘Cốt Ngục’. Chính vì sự bất ngờ này, T.O.A đã phải trả một cái giá rất lớn.

Chỉ trong một phần trăm giây, hắn đã làm ra phản ứng lách người sang một bên, hòng né tránh mũi nhọn từ thanh “Cốt Thứ” này nhưng bởi vì vị trí và góc độ xuất hiện của thanh “Cốt Thứ” lại được Đình Tấn sắp đặt quá xảo quyệt, chắn hết cả đường lui của T.O.A.

‘Phập…’

Không hề có bất cứ sự trở ngại nào, thanh cốt thứ đâm xuyên vào bắp đùi của T.O.A, làm hắn bị mất thăng bằng, té lăn lộn trên mặt đất mấy vòng. Bất quá, vết thương thì lại rất nông, chỉ đâm vào cơ thể của T.O.A được không quá 20 cm.

- “Chết tiệt…”

Tức giận chửi mắng một tiếng, hắn mặc kệ vết thương trên đùi của mình, hai tay cố gắng chống đỡ thân thể đứng dậy, gấp rút chạy đi.

‘Tường Băng”

Ấy vậy mà chỉ vừa bật dậy thì T.O.A lại tiếp tục đâm đầu vào một vật cản trước mặt, làm hắn bị mất thăng bằng ngã lăn ra đất.

Đây chính là tác phẩm của Vansy. Lúc mới đầu, nghe được kế hoạch của Đình Tấn thì hắn cũng có chút nghi ngờ bởi vì tốc độ và khả năng phán đoán của T.O.A rất cao, muốn đánh trúng đối phương cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì.

Khi trông thấy T.O.A sắp chạy đuổi kịp đến đuôi xe, tim của Vansy cũng đập nhanh lên thêm vài chục nhịp vì hồi hộp. Và rồi đến thời điểm Đình Tấn triệu hồi ra “Cốt Thứ” đánh trúng người đối phương, Vansy mới giật mình, hoảng hồn ra tay sử dụng dị năng của mình, đúng lúc dựng lên một bức tường băng chắn ngay trước mặt T.O.A.

‘Băng Tiễn’

“Cốt Thứ”

‘Phập phập…’

- “Gào…”

T.O.A té lăn ra trên mặt đất thì lại tiếp tục nhận thêm hai đòn công kích từ Đình Tấn và Vansy. Lần này, T.O.A đã không còn mắng chửi tiếng người nữa, cơn đau đã làm cho hắn nổi khùng lên, phẫn nộ rống một tiếng như loài dã thú.

Hắn đưa tay rút ra thanh “Cốt Thứ” đang cắm trên đùi mình, rồi tiếp tục bật người phóng đi. Có lẽ cơn phẫn nộ đã kích phát thêm sức mạnh làm cho tốc độ của hắn tăng nhanh lên không ít.

“Cốt Thứ”

Nhưng ngay khi chỉ vừa lao đi chưa tới chục mét thì trên mặt đất lại đột ngột xuất hiện thêm một thanh “Cốt Thứ”

Đình Tấn giống như đã hoàn toàn nắm bắt được tiết tấu và suy nghĩ của T.O.A nên đoán biết được đối phương sẽ làm ra phản ứng như vậy. Hắn đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ cho T.O.A có hành động thì lập tức tung ra kỹ năng.

Chính vì thế mà T.O.A trong cơn điên cuồng đã không thể làm ra hành động né tránh gì nữa. Hắn cắm đầu xông tới, để cho thanh thanh “Cốt Thứ”, cắm sâu vào trên bờ vai của mình.

‘Phập…’

‘Gào…’

Đau đớn kêu gào một tiếng, những vết thương trên người của T.O.A bắt đầu rỉ ra một loại máu màu đen, trông rất ghê tởm không khác gì dầu nhớt xe máy đã qua sử dụng.

Bước chân của T.O.A cũng bị loạng choạng đôi chút nhưng rồi lại nhanh chóng khôi phục, trở lại bình thường. Trên vai hắn mang vẫn còn theo thanh “Cốt Thứ”, bước chân không ngừng nghỉ, tiếp tục truy đuổi theo sát ở phía sau chiếc xe.

Nhưng mà hiện tại, hơn trăm mét đường đã kết thúc. Chỉ trong chưa đầy một phút, Huy Cường đã thành công lái xe vượt qua khu vực địa hình rừng rậm hiểm trở, lao ra phía bên ngoài đường lớn. Chỉ cần tiến tới nơi này, xe có thể mở hết tốc độ, bỏ xa tốc độ của T.O.A.

Vansy và Đình Tấn, hai người thấy vậy cũng đưa mắt nhìn nhau một hồi, rồi âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Bọn họ cũng đã sắp chạm đến giới hạn của mình, nếu như không thể cắt đuôi được T.O.A thì chắc là không thể tránh khỏi một cuộc chiến trực diện xảy ra.

Nhưng mà bất chợt, Đình Tấn lúc này mới sực nhớ đến một chuyện, vẫn còn có ba người mà hắn phải đón gặp trên đường lớn, chính là David, Terrell và cô gái trẻ Michelle kia.

- “Huy Cường, xem xét trên đường đại lộ có người của chúng ta hay không?!”

Hắn vội vàng cúi đầu xuống trong khoang xe, hét lớn một tiếng hỏi thăm người cầm lái Huy Cường.

Từ đầu đến cuối đều giữ một vẻ trầm tĩnh, Huy Cường liếc mắt quan sát hai bên đường một chút, sau đó lạnh giọng lên tiếng.

- “Không thấy.”

Tuy rằng hiện giờ bọn họ đã ra khỏi được khu vực nguy hiểm, nhưng làm trách nhiệm của một ‘Kẻ vận chuyển’, Huy Cường phải luôn tập trung tinh thần của mình để tránh xảy ra sự cố đáng tiếc. Việc hắn lạnh nhạt nói chuyện cũng không có gì phải lấy làm lạ.

Rose nghe được câu hỏi của Đình Tấn thì lập tức hiểu ra hắn đang muốn làm gì. Nàng không chậm trễ chút nào, gấp rút ra lệnh cho Anhien.

- “Anhien, tìm kiếm vị trí của David và Terrell. Mệnh lệnh hai kẻ canh gác tiếp đón bọn họ rồi cùng nhau rút lui về khu vực chỉ định.”

- “Rõ, thưa chỉ huy!”

Cô nàng Anhien nhanh chóng tiếp nhận mệnh lệnh của Rose, bắt liên lạc với David và Terrell cùng với cặp song sinh ‘Kẻ canh gác’ về địa điểm tụ họp.

Đình Tấn đang trong cơn hốt hoảng bây giờ nghe được Rose phân công ra lệnh thì mới bình tĩnh trở lại đôi chút. Hắn vì quá lo lắng, hấp tấp muốn tiếp đón hai người đồng đội của mình mà quên mất rằng vẫn còn có một kế hoạch rút đi đã được chuẩn bị sẵn.

Đã có sự dàn xếp của Rose, vậy thì mọi chuyện cũng không cần phải nghĩ ngợi nhiều nữa. Đình Tấn cùng với Vansy tiếp tục đứng lộ một nửa phần thân trên qua lỗ thông gió trên mũi xe, nhìn khoảng cách giữa T.O.A và bọn họ dần dần kéo dài ra để bảo đảm không có chuyện gì đột biến xảy ra ngay lúc này.

Không ngoài dự tính, khi ra đến đường đại lộ bằng phẳng không chướng ngại vật, Huy Cường ngay tức khắc đạp chân ga, để chiếc Limousine phóng đi, tốc độ đã nhanh chóng vượt qua đơn vị trăm km/h.

T.O.A dù có tốc độ di động cao đến cách mấy thì cũng không thể đuổi kịp bọn họ, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe chở đám người Đình Tấn dần dần chạy khuất khỏi tầm mắt của mình.

‘Gào… rống…’

Hắn cố gắng dồn lực chạy chồm đuổi theo, miệng luôn gào thét như muốn bày tỏ sự tức giận và bất lực của mình khi để cho con mồi chạy trốn.

Ngồi trong xe, cả nhóm người Đình Tấn cũng nghe được tiếng kêu gào này. Tuy nhiên bọn họ cũng không để tâm là mấy, vì an toàn trở về được đã là may mắn lắm rồi.

- “Hắn là cái quỷ gì vậy? Trông thật ghê tởm…”

Đỗ Lễ từ lúc xông vào trong phòng giải cứu nhóm người Đình Tấn và Rose thì vẫn chưa biết rõ thực hư chuyện T.O.A biến hình này. Đến thời điểm hiện tại khi đã thoát khỏi sự truy đuổi của đối phương, hắn mới không kìm được sự tò mò trong lòng mà mở miệng đặt câu hỏi.

Hieman, Tiêu Phương, Trần Hạo và Vansy dường như cũng có thắc mắc cùng một vấn đề với Đỗ Lễ, mọi ánh mắt bắt đầu đổ dồn về hai người Đình Tấn và Rose như muốn bọn họ giải đáp thắc mắc cho mình.

Bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy Rose cũng không biết phải trả lời thế nào, bởi lẽ chính bản thân nàng cũng không biết được câu hỏi. Nàng lại nhìn về phía Đình Tấn như muốn hỏi xem, hắn có đoán ra được manh mối gì hay không.

Đình Tấn thấy mọi người đổ dồn ánh mắt về phía mình thì hơi trầm ngâm đôi chút, sắp xếp lại ngôn ngữ của mình. Tiếp đó, hắn trầm giọng, chậm rãi giải thích.

- “Theo ta suy đoán, rất có thể hắn là một loại quái vật hoặc cũng có thể là quỷ dữ nhập vào thân xác của một con người. Trên cõi đời này có rất nhiều hiện tượng vẫn chưa thể đưa ra được lời giải đáp, rất có thể gã T.O.A này chính là một trong số những người ẩn giấu những bí mật đó.”

Nói đến đây, hắn hơi ngừng lại một chút để cho mọi người bớt kinh ngạc, sau đó mới tiếp tục nói thêm vào.

- “Theo như sự điều tra của các ngươi thì từ trước đến giờ, hắn vẫn chưa từng có biểu hiện gì lạ giống như ngày hôm nay. Điều đó cho thấy hắn vẫn luôn ẩn giấu sức mạnh của mình, không muốn cho người biết rõ.

Đến hôm nay khi gặp những người có năng lực đặc biệt như chúng ta, hắn mới ngộ nhận rằng chúng ta chính là kẻ địch ‘Thầy Tu’ hay ‘Tu Sĩ’ như trong lời hắn đã nói nên mới bộc phát ra bộ mặt thật của mình như vậy.

Ví như trong khi chiến đấu với chúng ta lúc nãy. Đáng lẽ ra, hắn có thể gọi thêm bảo vệ hoặc thuộc hạ của mình cầm vũ khí lên lầu ba hoặc bao vây xung quanh quán bar để vây bắt chúng ta. Nhưng mà hắn lại không làm như vậy, chắc có lẽ là không muốn cho bọn thuộc hạ thấy được vẻ bề ngoài gớm ghiếc của hắn.

Từ đó suy ra, cái tổ chức Black Angel (Thiên Thần Đen) này cũng không phải là đơn giản chỉ buôn bán thuốc phiện và vũ khí cấm như những gì mà các ngươi đã điều tra được. Có khả năng rất cao đây chỉ là cái vỏ bọc bề ngoài của bọn chúng mà thôi.”

Sau những lời suy đoán của Đình Tấn thì cả khoang xe đột nhiên rơi vào một khoảng trầm mặc. Bọn họ đang cẩn thận suy nghĩ lại từng câu từng chữ trong lời nói của Đình Tấn, mà càng nghĩ thì đầu óc của bọn họ càng thêm rối rắm.

Và ngoài ra còn có một chút sợ hãi làm bọn họ không khỏi rùng mình, nổi da gà một trận. Với những kẻ địch trong thế giới ngầm, dù cho đối phương có mạnh mẽ cỡ nào đi chăng nữa thì chỉ cần liều mạng bọn họ vẫn còn có thể đối phó được.

Nhưng với những kẻ địch mạnh quá mức bình thường và tràn ngập bí ẩn, như gã T.O.A mà bọn họ đã đối mặt ngày hôm nay, thì việc không hiểu gì về đối phương mới là điều bọn họ sợ nhất. Nó cũng tương tự như việc, khi ngươi trông thấy một người tấn công mình, ngươi có thể báo cảnh sát.

Thế nhưng khi ngươi bị tấn công bởi một thứ không thể nhìn thấy, không thể sờ thấy, vậy thì đó cũng là lúc ngươi phải dựa vào niềm tin và những thứ con người vẫn thường luôn tin vào. Đó chính là tâm linh.

- “Rose, lần này thu thập thông tin xem như thất bại rồi. Bước kế tiếp phải làm sao đây?”

Mặc kệ mọi người đang trầm mặc suy nghĩ vẫn vơ gì đó, Đình Tấn lại lên tiếng nói với Rose.

Nàng hơi liếc mắt nhìn Đình Tấn một chút rồi đưa tay lấy từ trong túi áo ra một chiếc thẻ, đồng thời cất giọng.

- “Ai nói với ngươi là không có thu thập?”

Nghe được lời này của Rose, Đình Tấn cũng không kìm được giật mình kinh ngạc. Hắn vội vàng lên tiếng hỏi lại.

- “Ngươi nói vậy là sao? Chẳng phải chúng ta vào trong phòng của T.O.A rồi… khoan đã.”

Nói giữa chừng, bất chợt Đình Tấn như nghĩ đến điều gì đó nên đột nhiên ngừng giọng, cắt ngang giữa chừng lời mình đang nói. Ánh mắt hơi híp lại, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt xanh và chiếc thẻ lưu trữ thông tin trên tay của Rose, rồi trầm giọng hỏi.

- “Trong lúc chúng ta chiến đấu, ngươi bỏ mặc để đi tìm kiếm thông tin?”

Giọng nói lạnh lùng, tràn ngập mùi vị nguy hiểm của hắn, khi rơi vào tai Rose cũng làm cho nàng cảm thấy khó xử. Trái tim nàng có cảm giác giống như bị một bàn tay nắm chặt lại, mỗi nhịp đập càng trở nên khó khăn hơn.

Trước đó trong lúc Đình Tấn đang bị T.O.A đè ép trên tường hành hạ tối mày tối mặt thì nàng đã tranh thủ thời cơ, tiếp cận máy tính và bàn làm việc của hắn để ăn trộm thông tin. Chiếc thẻ trong tay Rose chính là thành quả mà nàng đã đạt được.

- “Xin lỗi… đây là trách nhiệm của ta.”

Không biết vì sao, nàng lại không muốn Đình Tấn vì chuyện này mà tức giận. Hơi cúi đầu, Rose thều thào nói lời xin lỗi.

Dù sao từ khi thực hiện cái nghề nghiệp gián điệp này, nàng đã phải học rất nhiều thứ, trong đó việc phải hi sinh đồng đội để có thể hoàn thành nhiệm vụ được đặt ra là thứ vẫn luôn được nhắc đi nhắc lại nhiều lần trong quá trình huấn luyện. Còn Đình Tấn trong mắt nàng vẫn là một người còn non trẻ, việc hắn tức giận vì bị mình bỏ rơi cũng là chuyện dễ hiểu.

Một lúc lâu sau, Đình Tấn vẫn không hề có một câu nào đáp lại lời của nàng. Rose lúc này mới hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, rồi nhìn thẳng vào cặp mắt của Đình Tấn, quả quyết nói.

- “Đối với chúng ta nhiệm vụ là trên hết. Để hoàn thành nhiệm vụ, việc hi sinh là khó mà tránh khỏi, nên trong tình huống đó, ta bắt buộc phải làm như vậy. Hơn nữa, bản thân ta cũng không có năng lực gì lớn lao để giúp các ngươi trong tình huống như vậy. Cho nên mong rằng ngươi sẽ hiểu rằng, ta không phải lợi dụng hay không quan tâm đến các ngươi.”

Giọng nói của Rose dường như có chút run rẩy, chẳng khác nào những lời nói đó gợi lên cho nàng một số hồi ức hoặc suy nghĩ không mấy tốt đẹp.

Nhìn biểu hiện của Rose, Đình Tấn cũng âm thầm suy nghĩ ở trong lòng. Sau một lúc, hắn mới trầm giọng trả lời lại với nàng.

- “Vậy thì ta hi vọng lần sắp tới, các ngươi sẽ điều tra kỹ lưỡng hơn thông tin của kẻ địch. Ta không muốn vì thiếu thông tin mà liều lĩnh để kẻ khác vượt mặt mình.”

- “Nhiệm vụ nào cũng không thể tránh khỏi xảy ra biến cố, nhưng lần này cũng chẳng phải đã vượt qua an toàn rồi sao?”

Vansy ngồi ở bên cạnh nghe hai người Đình Tấn và Rose tranh luận thì cũng không nhịn được phải lên tiếng để bày tỏ quan điểm của mình.

Bất quá, quan điểm của hắn ngay tức khắc bị Đình Tấn phản bác lại.

- “Lần này vượt qua an toàn không có nghĩa là lần sau chúng ta cũng sẽ an toàn. Biến cố không thể tránh khỏi nhưng tốt nhất là nên làm nó giảm xuống mức thấp nhất bằng cách điều tra kỹ thêm thông tin của kẻ địch.”

- “Thôi được rồi, ta hiểu ý của ngươi rồi. Để trở về chúng ta sẽ bắt đầu điều tra những thông tin mà ta thu được trong phòng của T.O.A.”

Thấy tình hình của Đình Tấn càng lúc càng trở nên căng thẳng, Rose vội vàng hạ giọng tiếp tục trấn an hắn.

‘Két…’

Đúng lúc nàng vừa nói xong thì xe đột nhiên ngừng lại. Quán tính cũng làm cho những người có mặt trong xe bị ngã nghiêng ngã ngửa.

- “Tới rồi à Huy Cường?”

Rose lên tiếng hỏi lại ‘Kẻ vận chuyển’ Huy Cường đang ngồi trên ghế lái. Và như để trả lời cho câu hỏi của nàng, cánh cửa xe lập tức mở ra, ba bốn thân ảnh thay phiên nhau bước vào bên trong khoang xe.

Rất nhanh trong xe đã nhiều thêm năm người, David và Terrell mang theo cô gái Michelle đã tiếp cận được hai anh em Hung, Cuong theo như sự chỉ dẫn của Anhien rồi cả năm người làm thành một nhóm, đi đường tắt đến một góc vắng vẻ để tụ họp cùng với cả đội.

Trên tay Hung và Cuong vẫn còn xách theo hai cái ba lô to đùng, bên trong đựng những linh kiện của khẩu súng laser loại bắn tỉa đã cứu mạng Đình Tấn trước đó.

Terrell trên người vẫn còn mặc bộ quần áo comple cướp được từ tên bảo vệ trong quán bar. Vừa bước vào xe, hắn nhìn tới gương mặt tái nhợt của Đình Tấn thì vội vàng đặt cô gái Michelle sang một bên rồi tiến tới bên cạnh hỏi thăm.

- “Hội trưởng, ngươi không sao chứ? Có bị thương gì không?”

- “Không sao cả, chỉ là tiêu hao quá độ khi sử dụng kỹ năng mà thôi.”

Đình Tấn lắc nhẹ đầu đáp lời. Hắn nhìn qua cô gái Michelle vẫn còn bất tỉnh kia rồi mới lên tiếng, nói với người lái xe Huy Cường.

- “Huy Cường, làm ơn có thể lái xe ghé sân bay trước được không?”

- “Không được!”

Huy Cường dứt khoát, ngắn gọn đáp lại.

Điều này không khỏi làm Đình Tấn có chút hụt hẩn, nhưng cũng không tiện nói gì nhiều bởi vì dù sao bọn họ cũng đã bị T.O.A nhớ mặt hay thậm chí là đang bị đối phương cử người đi truy đuổi.

Nếu như đã mang theo Michelle rời đi thì chắc chắn với tính cách cáo già của T.O.A, thế nào hắn cũng sẽ đoán biết được mình sẽ ra sân bay mà làm ra hành động giăng lưới đón đầu sẵn.

Mà khi Huy Cường lái chiếc xe Limousine bắt mắt này tới sân bay thì chẳng khác nào là chui đầu vào rọ. Chính vì hiểu được điều đó Đình Tấn mới không tiện nói gì nhiều, hắn hỏi ý chỉ vì bây giờ bản thân hắn đã quá mệt mỏi rồi, muốn tiễn đưa Michelle ra sân bay thì chắc phải đợi hắn khôi phục được chút ít sức lực rồi mới lái xe đưa nàng đi ra đó được. Như vậy sẽ tốn thêm một khoảng thời gian quý giá nữa, điều đó là không đáng lắm.

Thở dài một hơi, Đình Tấn ngã đầu tựa lưng lên trên ghế, mắt nhắm lại dưỡng thần. Hắn muốn nghỉ ngơi khôi phục lại một chút ít sức lực, trong lúc xe đang trên đường trở về căn nhà nghỉ trụ sở.



Trong lúc nhóm người Đình Tấn đang trên đường về thì ở một nơi khác, tại một tầng hầm đen tối đang có một người thanh niên bị bắt cóc giam giữ.

Xung quanh tầng hầm toàn là một màu đen, giơ tay ra không thấy được năm ngón, chỉ có độc nhất một tia ánh sáng trắng xuyên qua từ một khe hở ngay phía trên trần của tầng hầm này.

Ở ngay phía bên dưới tia sáng, đang có một tên thanh niên tóc đen da vàng, dáng người hơi nhỏ con, hai tay bị trói trên một cây thập giá, cả người chỉ đơn độc có một mảnh vải quấn ngang lưng để che lại bộ vị trọng yếu.

Đầu hắn gục xuống gần như kề sát đến ngực, khắp cả cơ thể hắn đã có vô số miệng vết thương hằn sâu, vết máu đã khô và vết thâm, bầm tím, thậm chí còn có một số miệng vết thương lộ cả phần mỡ vàng ở bên trong ra.

Bờ môi trắng bệch, khô héo với hằng hà sa số những vết nứt mẻ, nói rõ hắn đã không có một giọt nước nào vào trong bụng suốt mấy ngày liền. Nếu vậy thì dĩ nhiên thức ăn hắn cũng sẽ không có. Điều đó thật khó có thể tin khi hắn vẫn còn sống được đến bây giờ.

Chỉ cần nhìn sơ qua những vết thương này thôi thì đã có thể tưởng tượng được trong khoảng thời gian không dài vừa qua, hắn đã phải chịu sự tra tấn kinh khủng đến cỡ nào.

Tên thanh niên này đang nhắm mắt mê mang thiếp đi, có lẽ là vì mệt mỏi sau khi bị tra tấn, thì bất thình lình...

‘Ào ào…’

Một xô nước lạnh xối lên trên đầu, cái lạnh và mùi vị tanh tưởi trong dòng nước làm cho hắn bị giật mình tỉnh giấc.

‘cong cong…’

Âm thanh cái xô đựng nước bị vất ra bên ngoài mặt đất, kèm theo đó là một giọng nói có chút khàn đặc như lâm phải trọng bệnh vang lên.

- “Nói! “Thánh Vật” ở đâu?”

Tên thanh niên kia có vẻ như đã quá mệt mỏi, không còn hơi sức để nói ra lời nào nữa nên vẫn giữ trầm mặt, im lặng.

‘Chát…’

- “Ư...”

Không hề có bất cứ sự do dự nào, gã đứng ở trong bóng tối vừa xối nước kia lập tức dùng một sợi roi quất lên người tên thanh niên.

Cơn đau đớn truyền tới làm cho tên thanh niên kia không nhịn được rên rỉ một tiếng.

- “Nói hay là chết?!”

Giọng nói khàn đặc kia lại tiếp tục vang lên, thế nhưng mà tên thanh niên tóc đen vẫn cứng miệng không nói, dù chỉ là một từ.

- “Mẹ… ba, bốn ngày rồi mà vẫn không nói, bọn thầy tu chúng mày đúng là lì lợm lắm. Đã vậy thì đi chết đi.”

Gã đàn ông có giọng nói khàn đặc kia tựa như đã hết sự kiên nhẫn với tên thanh niên này rồi. Hắn gằng giọng nói một câu rồi cất bước đi tới bên cạnh đối phương.

Đôi mắt lờ đờ của tên thanh niên dường như có thể nhìn thấy vật thể kim loại đang phản chiếu lại ánh sáng trong tay của gã đàn ông kia. Trong đầu của hắn lúc này không khỏi bốc lên một suy nghĩ ‘Kết thúc rồi sao?’

Ngay khi gã đàn ông kia giơ tay lên, định sử dụng vật thể đang phản chiếu ánh sáng như kim loại trong tay mình để đâm vào người của tên thanh niên thì đột nhiên, tiếng kêu của một con quạ không biết từ đâu lại kêu vang lên.

‘Quạ quạ quạ…’

Không biết từ nơi nào bay vào, một con quạ đen vỗ cánh giảm lại tốc độ rồi đậu lên bờ vai của gã đàn ông kia, làm cho cánh tay đang giơ lên của hắn phải ngừng lại việc hành quyết tên thanh niên.

‘Quạ quạ quạ…’

Con quạ liên mồm kêu vang, giống như muốn nói cho người đàn ông kia điều gì đó, bằng ngôn ngữ loài quạ của nó.

- “Cái gì? Còn xuất hiện thầy tu nữa?!”

Và bất ngờ thay, tên đàn ông kia bật thốt lên một tiếng tràn đầy kinh ngạc, chẳng khác nào hắn đều hiểu được những gì con quạ đen muốn nói.

Hắn đứng im tại chỗ, bất động một hồi lâu. Vì đứng trong bóng tối nên tên thanh niên kia cũng không thể thấy rõ được bộ dáng của đối phương. Tuy nhiên có một điều hắn có thể nhìn thấy được chính là đôi mắt màu trắng đục của gã đàn ông, đang phản chiếu tia ánh sáng duy nhất trong tầng hầm này.

- “Đồng bọn của mày tới rồi, vậy thì để tao gom bọn mày lại cùng một chỗ rồi giải quyết luôn một thể.”

Sau một hồi lâu trầm mặt, im lặng, gã đàn ông mới chợt lên tiếng. Giọng nói chứa đầy mùi âm mưu, quỷ kế.

Nghe được lời của gã đàn ông, tên thanh niên đang mệt mỏi bỗng dưng giật thót người một cái. Hắn ngay tức khắc ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào gã đàn ông kia, lên tiếng hỏi lại.

- “Ngươi… nói vậy là sao?”

Giọng nói hắn khàn khàn, khô khan như không được uống nước trong một thời gian dài. Không hề có mùi vị của một tên thanh niên, trẻ khỏe đáng lẽ hắn phải có.

Gã đàn ông kia cũng không hề quan tâm tới lời nói của tên thanh niên. Hắn xoay người dứt khoát lùi vào trong bóng đêm.

- “Này! Này… tên khốn kiếp, mau trở lại đây…”

Mặc kệ cho tên thanh niên kia kêu gào, vùng vẫy tay chân muốn thoát ra khỏi sự trói buộc, gã đàn ông vẫn tiếp tục bước đi, biến mất vào trong tấm màn đen. Không gian trong tầng hầm trở lại yên tĩnh chỉ còn tiếng kêu gọi vang vọng của tên thanh niên.

Tia sáng trắng cũng tắt ngúm đi sau khi gã đàn ông kia rời khỏi tầng hầm. Khung cảnh xung quanh không còn ánh sáng, chỉ có một màu đen tối bao trùm, mở mắt cũng như nhắm mắt. Không một tiếng động, mùi vị ẩm thấp từ hơi nước bẩn trên mặt đất bốc lên hòa quyện với mùi mồ hôi và máu trộn lẫn đủ làm cho người khác điên cuồng nếu như ở lâu trong đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.