Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 314: Chương 314: Đưa michelle đi, làm ra chuẩn bị




Trở lại với nhóm người Đình Tấn…

Sau khi rời khỏi khu vực quán bar được hơn 20 cây số thì Huy Cường không lái xe về thẳng nhà. Hắn cho xe đi một vòng quanh trung tâm của thành phố Ronneby, đến thời điểm trời gần sáng thì mới ngừng lại ở một cửa hàng cho thuê xe.

Nói cửa hàng như thật ra nơi này trông giống như một bãi đỗ xe hơn, vì nó không hề có mái che đậy hay phòng trưng bày gì cả mà chỉ có một cái sân rộng, kích cỡ còn lớn hơn cả sân bóng đá, trong đó đang có những chiếc xe từ cùi bắp cho tới sang chảnh đỗ san sát nhau.

Đây cũng chính là cửa hàng mà Rose và Huy Cường đã thuê mướn chiếc Limousine sang trọng mà bọn họ đang sử dụng ngay lúc này này.

Nơi này cách căn nhà nghỉ trụ sở của bọn họ khá xa, nhưng nếu so với sân bay thì lại có khoảng cách khá gần. Mục đích của Huy Cường khi đến nơi này không có việc gì khác ngoài chuyện đổi xe, để tránh cho mình bị phát hiện. Việc hắn lái xe đi vòng quanh khắp nơi cũng là muốn đánh lạc hướng tai mắt của T.O.A cài vào trong thành phố này.

Cả nhóm người lần lượt xuống xe, phụ giúp nhau tháo dỡ hành lý của còn để lại trên xe, đa phần đều là máy móc vi tính của Anhien. Sau khi hoàn tất, cả nhóm tập trung lại một chỗ chờ đợi.

Riêng chỉ Huy Cường thì từ lúc xuống xe đã đi thẳng tới quầy phục vụ, nơi đó đang có một gã đàn ông mập mạp đang ngủ gà ngủ gật xem chừng những chiếc xe ở nơi này. Phỏng chừng hắn chính là chủ nhân của cửa hàng cho thuê xe này.

‘Gâu gâu…’

Vừa tới gần quầy phục vụ, con chó bị xích lại ở gần đó đã cảnh giác liên tục sủa lên như muốn đánh thức chủ nhân của nó. Gã mập mạp đang ngủ gật cũng bị tiếng kêu gào của con chó làm cho giật mình tỉnh giấc.

- “Chúng ta muốn đổi một chiếc xe khác, kích cỡ lớn hơn chiếc xe này nhưng phải đảm bảo có động cơ phản lực. Ngươi có không?”

Huy Cường không hề chậm trễ, ngắn gọn nhanh chóng nói ra mục đích của mình.

Gã mập mạp nghe vậy thì vội vã chồm người về phía trước, đưa mắt nhìn sang chiếc xe Limousine đang đỗ ngay trước cửa của bãi đỗ xe này.

- “Đợi một chút ta kiểm tra tình trạng của chiếc xe cũ đã.”

Giọng nói khàn khàn sau khi vừa tỉnh ngủ, gã mập mạp nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của mình thì mới đáp lời với Huy Cường. Nhấc thân thể ù lì, mập mạp của mình hắn bước đi tới chỗ chiếc xe và bắt đầu quá trình kiểm tra tình trạng xe.

Trong lúc gã mập và Huy Cường đang thảo luận về thủ tục đổi xe mới, Đình Tấn hướng về Rose tranh thủ nói.

- “Rose, nơi này cách sân bay cũng khá gần, có lẽ ta sẽ mang Michelle đi tới sân bay trước sau đó đón xe trở về căn cứ sau. Các ngươi cứ trở về trước đi, không cần phải đợi ta.”

Chắc có lẽ hắn vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Rose đã bỏ mặt an nguy của ba người trong nhóm hắn để lục tìm tài liệu và thông tin mật trước đó nên giọng nói của Đình Tấn có phần lãnh đạm hơn so với thời điểm bọn họ còn ở quán bar.

Rose cũng hiểu Đình Tấn sẽ không dễ dàng mà chấp nhận chuyện từ bỏ đồng đội của mình. Nhưng nói thế nào đi nữa thì suy nghĩ của mỗi người sẽ mỗi khác, nàng cũng không thể ép buộc hắn hiểu cho mình nên chỉ đành ngậm ngùi bỏ qua vấn đề này.

Nghe được yêu cầu của hắn, Rose hơi trầm ngâm, suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng đáp lời.

- “Ngươi muốn đi cũng được nhưng lúc trở về phải cẩn thận xem chừng phía sau có người theo dõi hay không. Đừng để lệ vị trí của trụ sở căn cứ làm hại đến mọi người.”

Đình Tấn gật đầu xem như trả lời cho nàng. Hắn bế Michelle trên tay rồi dứt khoát xoay người rời đi. Nói là bế trên tay nhưng thực chất hắn đang sử dụng “Khống Vật Thuật” để điều khiển, nâng đỡ cơ thể Michelle bay lơ lửng trước mặt mình, còn hai tay thì lại đưa ra ngoài kề sát với quần áo của nàng để đánh lạc hướng, không làm cho những người khác chú ý.

Trong lúc xe chạy tới nơi này, Đình Tấn đã tranh thủ thời gian chợp mắt nghỉ ngơi được đôi chút nên thần sắc của hắn bây giờ đã tốt hơn rất nhiều. Gương mặt đã không còn vẻ tái nhợt như thiếu máu, làm việc quá độ mệt nhọc nữa. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc HP và MP của hắn đã khôi phục lại hơn được một nửa rồi.

Tuy nhiên, điều đó cũng không có nghĩa là bên trong cơ thể của hắn không bị ảnh hưởng gì. Việc vượt cấp sử dụng kỹ năng cao cấp như ‘Cốt Ngục’ tất nhiên phải có một tác dụng phụ hoặc một hiệu quả phản phệ nào đó nhất định, chỉ có điều là hiện giờ hắn vẫn chưa biết nó là gì mà thôi.

Không biết vì liều lượng thuốc mê đám người của T.O.A đã sử dụng cho Michelle có hơi bị quá lố hay là do nàng bị mệt mỏi, áp lực tinh thần mà từ lúc David đưa nàng rời khỏi quán bar đến tận bây giờ, cô nàng vẫn còn chưa tỉnh ngủ.

Đình Tấn chỉ có thể mang nàng ra ngoài đường, đón một chiếc taxi không người lái rồi điều chỉnh cho nó đi đường vòng để trở lại sân bay. Hắn không muốn trực tiếp đi thẳng đến sân bay cũng là do sợ rằng trên đường sẽ bị người phát hiện làm bại lộ việc cả nhóm đã thay đổi phương tiện di chuyển, không còn là chiếc xe Lumousine nữa.

Chiếc xe taxi không người lái chở Đình Tấn và Michelle cứ như vậy bon bon chạy đi trên đường phố vắng vẻ lưa thưa người, giữa buổi sáng sớm tinh mơ. Đến khi mặt trời chỉ bắt đầu ló dạng ra khỏi đường chân trời, thì cũng là lúc nó đã đến được cổng ngoài của sân bay thành phố Ronneby.

Ở trên xe, Michelle vẫn còn nằm ngủ ngon lành, đầu tựa lên vai để cho mái tóc bạch kim của mình xõa tung lên cả người Đình Tấn.

Gương mặt tiều tụy của nàng rằng vẫn còn có một chút lấm lem phấn trang điểm do khóc quá nhiều, nhưng là thần sắc đã trở nên tươi tắn hơn trước đó khi còn bị giam ở quán bar rất nhiều.

Phỏng chừng sau khi nàng gặp được Đình Tấn ở quán bar thì những thứ lo lắng trong lòng nàng đều đã tan biến đi hết.

Nhìn vẻ mặt an lành của Michelle, Đình Tấn cũng không nỡ đánh thức cô nàng tỉnh dậy khỏi mộng FVl4svNz đẹp. Nhưng vì thời gian có hạn, hắn cũng không thể không làm vậy.

- “Này… Michelle, tỉnh. Mau dậy đi, chúng ta đến nơi rồi.”

Đình Tấn đưa tay vỗ nhẹ lên gò má phúng phính của Michelle.

- “Ưm…”

Bị người khác làm phiền, Michelle giống như không thích lắm. Đôi chân mày đen mỏng hơi nhíu nhíu lại, bờ mi cong dày nháy nháy vài cái, hai mí mắt chầm chậm tách rời khỏi nhau.

Dùng ánh mắt lờ đờ của một người vẫn còn say giấc ngủ, Michelle lim dim ngó nhìn quan cảnh xung quanh một chút, sau đó không hiểu sao nàng lại nhắm mắt tiếp tục ngủ. Thậm chí cô nàng còn vặn vẹo thân thể để chỉnh sửa lại tư thế nằm sao cho thoải mái hơn.

Có vẻ như nàng vẫn còn chưa nhớ lại hoàn cảnh của mình, hay chỉ nghĩ đó là một giấc mơ nên mới có phản ứng như thế. Điều này cũng làm cho Đình Tấn cảm thấy buồn cười, có chút bó tay với cô nàng này.

- “Này! Dậy đi… chuẩn bị lên máy bay về nhà kìa.”

Hắn tiếp tục dùng tay vỗ lên mặt của Michelle, nhưng lần này lại dùng lực mạnh hơn đôi chút.

Như đã nghe được lời nói của Đình Tấn, đồng thời cũng đã sực nhớ lại tình cảnh hiện tại của mình, Michelle bất ngờ giật thót người một cái, bật dậy ngồi thẳng lưng, gương mặt cảnh giác nhìn xung quanh mình.

- “Đây là đâu?”

Trông thấy gương mặt quen thuộc của Đình Tấn, Michelle gấp gáp lên tiếng hỏi dò.

- “Ta đã đưa ngươi tới sân bay theo như lời hứa. Chuyện còn lại thì chỉ còn tùy thuộc vào ngươi thôi.”

Đình Tấn mỉm cười, từ tốn đáp lại.

Michelle há hốc mồm, mắt mở to vì kinh ngạc. Nàng đưa hai tay bưng miệng mình, cố để kìm lại nước mắt đang muốn trào ra.

Nhưng chắc vì quá kích động, Michelle đã không nhịn được chồm tới, vòng tay ôm chặt quanh cổ Đình Tấn. Nàng vùi đầu vào ngực hắn, giọng run run vì vui mừng mà nói.

- “Cám ơn, cám ơn ngươi nhiều lắm...”

Bị Michelle ôm chặt như vậy, Đình Tấn cũng bị bối rối, không biết phải làm sao. Cảm giác mềm mại khi tiếp xúc da thịt với một cô gái trẻ, cùng với mùi hương thơm tự nhiên của cơ thể thiếu nữ xộc vào mũi làm hắn cũng có chút mê luyến.

Hai tay hắn cứng đờ ra, ngừng lại giữa khoảng không, nhưng sau một lúc không biết suy nghĩ thế nào mà hắn lại nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng của Michelle.

- “Tốt rồi ngươi vào đi, cẩn thận lấy cái áo khoác này trùm lên đầu, che mặt mình lại. Đừng có để cho người khác nhận ra ngươi.”

Nhẹ giọng an ủi nàng, Đình Tấn dùng một tay đang rảnh rỗi còn lại để cởi cái áo khoác da của mình ra.

Michelle dường như cũng đã nhận ra hành động của mình có hơi bị lố nên từ từ buông lỏng cánh tay ra, rời khỏi người Đình Tấn. Nàng hơi cúi đầu ngượng ngùng, mắt lại liếc nhìn trộm gương mặt của hắn.

Từng góc cạnh sắc sảo, mái tóc đen xõa ra hai bên má làm cho trông hắn càng có thêm một vẻ lãng tử. Nhìn nụ cười nửa miệng của Đình Tấn, Michelle không hiểu sao lại cảm thấy hồi hộp.

Trái tim của nàng đột nhiên trở nên đập nhanh thêm gấp rưỡi lần so với bình thường, hai gò má cùng với vành tai cũng tăng nhiệt độ, nóng rang lên.

Thấy Đình Tấn đưa tới chiếc áo khoác của hắn cho mình, Michelle cúi thấp đầu xuống đến tận ngực, không muốn cho đối phương thấy biểu hiện xấu hổ của mình ngay lúc này.

- “Cảm ơn…”

Lí nhí thì thầm trong miệng một tiếng, nàng dùng hai tay tiếp nhận chiếc áo khoác như một món đồ vật trân bảo, quý giá nhất từ trước đến giờ mình được nhận.

Nhưng ngay lúc này, Michelle bất chợt nghĩ đến điều gì đó. Nàng thấp thỏm, lo lắng lên tiếng hỏi thêm.

- “Ừm… ngươi có thể… đi cùng ta vào sân bay không?”

- “Xin lỗi, ta không thể theo ngươi vào được. Hiện tại ta rất bận, còn có nhiều công việc cần ta xử lý nên phải rời đi ngay.”

Làm Michelle có chút thất vọng là Đình Tấn đã thẳng thừng từ chối yêu cầu này của nàng.

Trông thấy bộ dạng của Michelle, Đình Tấn đảo mắt suy nghĩ trong đầu chuyện gì đó rồi hạ giọng nói thêm vào.

- “Ngươi yên tâm, chỉ cần một hồi nữa vào trong sân bay, ngươi dùng áo khoác che giấu như lời ta nói thì sẽ không có ai nhận ra đâu.”

Nghe được lời an ủi của Đình Tấn, Michelle chỉ gật nhẹ đầu mình vài cái xem như đáp lại. Thế nhưng gương mặt vẫn còn vẻ tội nghiệp, lưu luyến không muốn rời.

Đình Tấn đâu biết rằng, thực chất nàng không phải là muốn hắn theo bảo vệ mình mà là do không hiểu vì sao trong lòng nàng chỉ muốn được đi cùng hắn để trò chuyện thêm một chút mà thôi.

- “Tốt rồi, nhanh đi thôi, kẻo bọn người kia lại tới bố trí kịp thì phiền phức lắm.”

Đình Tấn lại tiếp tục vỗ vai Michelle thêm vài cái như để cổ vũ tinh thần, tay cũng vòng qua phía bên kia cánh cửa xe, vặn chốt mở thay cho nàng.

Michelle biết mình không thể lưu lại thêm được nữa vì có thể hai người Katelyn và Billy vẫn còn đang đợi mình. Mà Đình Tấn còn có công việc bận rộn của hắn, không thể ở lại làm phiền hắn thêm nữa.

Thế nên nàng nhanh chóng làm ra quyết định.

- “Ta biết rồi. Tạm biệt, hẹn gặp lại.”

Nàng dứt khoát nói một câu, sau đó mang lên áo khoác của Đình Tấn, kéo phần mũ trùm đầu che khuất lại gương mặt mình rồi chui ra khỏi xe taxi, thậm chí còn không đợi cho hắn kịp nói câu chào hỏi nào cả.

Biểu hiện của cô nàng cũng làm Đình Tấn lắc đầu, buồn cười không thôi.

- ‘Đây có thể xem là do bối rối quá chăng.’

Hắn nói thầm trong đầu mình một câu, tay đưa ra nắm lấy chốt cửa xe định đóng lại. Nhưng đúng vào lúc này, bất thình lình cửa xe lại bị một bàn tay vịn chặt, kéo ngược lại.

Đình Tấn chỉ mới ngẩng đầu lên, định xem chuyện gì xảy ra thì một bóng người đã vồ tới trước mặt hắn.

‘Chụt…’

- “Cám ơn ngươi rất nhiều… anh hùng của ta.”

Cũng là mái tóc màu bạch kim, mùi hương hoa tự nhiên từ cơ thể cùng với giọng nói thì thào quen thuộc của Michelle. Nhưng lúc này đây, Đình Tấn lại cảm giác được có một vật mềm mại đang đè ép trên môi mình.

Đến khi hắn kịp hồi phục tinh thần lại thì hai tay Michelle đang vịn trên hai gò má đã buông ra. Gương mặt xinh đẹp của nàng gần sát mặt hắn cũng đang nhanh chóng lùi về sau, kéo dài khoảng cách. Lúc này đây, hắn mới nhận ra mình đã bị cô nàng này tập kích, cưỡng hôn một cái.

Michelle sau khi thành công ‘đánh lén’ đối phương thì lập tức xoay người bỏ chạy vào trong sân bay. Gương mặt với làn da trắng mịn ẩn sau mũ áo khoác đã chuyển sang một màu hồng phớt như đang bị say, nhưng nụ cười rạng rỡ trên môi lại làm nàng trông càng thêm quyến rũ.

Nhìn thân ảnh đang khuất dần trong sảnh chờ sân bay, Đình Tấn lắc đầu cười khổ không thôi. Hắn cũng không ngờ rằng có một ngày mình lại sẽ bị một cô gái tập kích như vậy.

Tuy nhiên, đối với hắn thì Michelle dù sao cũng chỉ là một người qua đường mà thôi. Hắn chỉ là vô tình cứu giúp nàng trong cơn hoạn nạn chứ cũng không hề có dụng ý gì khác. Cho nên mới nói, chuyện vừa xảy ra cũng không có gì quá to tát với hắn, rất nhanh thì bị hắn vất ra sau đầu.

Đình Tấn đóng lại cửa xe rồi sử dụng bảng điều khiển để thiết lập cho xe taxi chạy trở về trung tâm thành phố. Dựa vào bản đồ, hắn thiết lập cho xe chạy đến một cửa hàng tạp hóa, khu mua sắm lớn nhất của thành phố Ronneby này.

Mục đích thì có đến lại cái, thứ nhất hắn muốn lợi dụng nơi đông người này để thoát đi sự truy lùng của T.O.A. Còn thứ hai, chính là hắn muốn mua một chút ít đồ dùng.

Trước đó khi đến Thụy Điển, Đình Tấn cứ ỷ y rằng, đám người trong tổ chức của thế giới ngầm này chỉ là một bọn xã hội đen liều mạng, buôn bán đồ lậu để kiếm tiền mà thôi.

Dù cho không có vũ khí chiến đấu hiện đại hay những vật dụng, thiết bị hỗ trợ tân tiến thì với khả năng vượt trội hơn người bình thường gấp nhiều lần như hắn cũng có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Hắn không hề hay thậm chí có thể nó là chưa từng nghĩ tới rằng, mình lại sẽ phải đối mặt với một đối thủ cường đại không hề thua kém một con quái vật ngoại không gian 30 cấp như trong trò chơi như T.O.A.

Vì nguyên do này mà hắn đã chủ quan, bỏ qua rất nhiều thứ đã sắp đặt trong kế hoạch dự trù lần này. Hiện tại, đã biết đối thủ rất cường đại nên hắn muốn làm ra một số đồ vật để tăng lên sức chiến đấu cho mình và đồng đội.

Mà vật dụng để tăng lên thực lực đó chính là món vật phẩm Đồ Tím ‘Lôi Lệ Kết Tinh (Vòng Đeo Tay)’, thứ mà hắn đã thu thập được trong trò chơi cách đây không lâu. Với khả năng gây ra một lượng lớn sát thương [Sát Thương Thuộc Tính Lôi] của món đồ vật này, Đình Tấn chắc chắn có thể gây ra cho T.O.A không ít phiền toái, hay hơn thế nữa là tiêu diệt được đối phương luôn một thể.

Mang theo dự tính này, Đình Tấn ngồi ngã lưng trên ghế xe, nhắm mắt dưỡng thần chờ đợi tiến đến khu mua sắm để thực hiện kế hoạch. Trong đại não nhanh chóng vận chuyển, nhớ lại những chi tiết nhỏ trong quá trình chế luyện món vật phẩm ‘Lôi Lệ Kết Tinh’ này.



Cùng lúc Đình Tấn đang ngồi trên xe taxi rời đi sân bay thì cũng tại bên trong sân bay, đang có hai người một nam một nữ ngồi trong phòng chờ của sân bay, cúi đầu trầm mặt, thần sắc tràn ngập sự lo lắng, bất an.

Bọn họ chính là hai người Katelyn và Billy sau khi bị lạc mất Michelle thì đã liên hệ với bảo an cùng với cảnh sát cảng hàng không tại sân bay để tìm kiếm, truy tra ra tung tích của thủ phạm.

Thế nhưng bọn họ đã chờ đợi hơn một ngày một đêm rồi mà vẫn chưa hề có tin tức gì khác. Truyền hình cũng đã loan tin thông báo nhưng đều giống như là đá chìm biển sâu, không hề có bất cứ phản hồi nào.

- “Katelyn à, hay là… chúng ta về Ý trước đi.”

Sau một lúc lâu im lặng, tên thanh niên Billy lên tiếng, ngập ngừng đưa ra đề nghị.

Bất quá, Katelyn không hề có chút do dự nào, lập tức lắc đầu lên tiếng hồi đáp.

- “Vậy ngươi lên máy bay đi trước đi, ta sẽ ở lại đây chờ tin tức của Michelle. Dù sao cũng không thể bỏ mặc nàng, giao toàn quyền cho cảnh sát như vậy được.”

Nghe lời nói của Katelyn, Billy cũng bị bối rối không ít. Hắn thực chất chỉ là muốn cùng nàng hai người trở về Ý mà thôi, nếu như về một mình thì chẳng thà hắn ở lại tiếp tục chờ đợi với nàng.

- “Ta… ta nghĩ ta sẽ…”

Hắn ấp úng khó xử định nói gì đó để cho nàng biết mình sẽ ở lại nơi này. Thế nhưng chưa để hắn nói ra tròn câu, trọn ý thì loa thông báo của sân bay đột ngột vang lên cái tên mà của hai người.

- “Thông báo, thông báo, tại phòng giám sát đang có cô Michelle Rockefeller bị lạc hai người bạn là Billy Rockefeller và Katelyn Jolly. Nếu hai người có nghe được thông báo này xin mời về gấp phòng giám sát.”

- “Thông báo…”



Liên tục ba lần tiếng thông báo vang lên, kèm theo đó chính là cái tên mà hai người đã chờ đợi trong suốt cả ngày vừa qua.

- “Là Michelle!”

Billy kinh ngạc, đứng bật người dậy khỏi ghế, miệng cũng đồng thời thốt lên một câu.

- “Đi thôi, mau tới phòng giám sát.”

Katelyn cũng nhanh chóng đứng dậy, cất bước rời khỏi căn phòng chờ này.

Cả hai người dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đuổi tới phòng quản lý và khi đến nơi. Rất rõ ràng, một gương mặt quen thuộc của Michelle liền xuất hiện trong mắt của hai người.

Michelle trông thấy Katelyn và Billy thì không kìm được nước mắt, cả người vồ tới, ôm chầm lấy đối phương.

- “Oa… Katelyn, Billy, cuối cùng cũng gặp lại được hai người các ngươi…”

Nàng khóc òa lên như một đứa bé, gương mặt đã lấm lem son phấn lại càng thêm bê bếch.

Katelyn đưa tay vỗ lưng Michelle, miệng nhỏ giọng an ủi.

- “Không sao rồi, không sao rồi…”

Billy có chút đau xót khi nhìn thấy chị mình khóc thương tâm như vậy. Hắn đưa tay vỗ một bên vai còn lại của nàng miệng cũng không ngừng an ủi.

- “Đừng khóc, đừng khóc, chị an toàn rồi, mọi chuyện ổn cả rồi chị à. Chúng ta về nhà thôi.”

Những người bảo vệ gần đó thì không hiểu chuyện gì xảy ra nên đều để yên như vậy cho mọi người giải tỏa cảm xúc.

Chờ một lúc cho Michelle nín khóc, Katelyn mới đưa tay vuốt tóc nàng nhỏ giọng hỏi thăm tình hình chuyện gì đã xảy ra.

- “Có thể nói cho ta biết ngươi bị làm sao không?”

- “Hôm qua, ta đang đi toilet thì bị một đám người đánh thuốc mê, rồi trong cơn mê mang ta chạy ra ngoài sảnh chờ. Bất ngờ đụng trúng một chàng anh hùng. Hắn ra tay đánh bọn xấu kia, nhưng mà sau đó thì ta đã bị bất tỉnh nhân sự rồi, những chuyện đã xảy ra ở sân bay ta không biết gì hết.

Đến lúc tỉnh lại thì mới phát hiện mình bị nhốt trong một căn phòng ở quán bar. Sau đó, chàng anh hùng kia lại đào đường hầm dưới căn phòng giam ta, cứu ta mang trở lại nơi này. ”

Michelle ngắn gọn kể lại toàn bộ sự việc trong tiếng nấc nghẹn ngào. Chắc có lẽ là do áp lực và sợ hãi lúc bị bắt giam trong quán bar làm nàng không khống chế được cảm xúc khi nói tới những chuyện này. Tuy nhiên, khi kể đến cái tên “Chàng Anh Hùng” kia đôi mắt của Michelle không hề che giấu vẻ lưu luyến chút nào.

Nghe hiểu toàn bộ sự việc, Katelyn, Billy và cả những người bảo an, cảnh sát sân bay có mặt trong phòng giám sát cũng bị bất ngờ, kinh ngạc không ngớt. Bọn họ cũng không ngờ rằng, có người lại dám cả gan làm liều như vậy.

- “Cái tên anh hùng đứng ra ngăn cản đám người muốn bắt ngươi ở sân bay rồi đưa ngươi về đến đây là ai?”

Riêng có Katelyn với đầu óc nhạy cảm nên rất nhanh đã nắm bắt được điểm mấu chốt. Nàng vội vàng lên tiếng hỏi thăm người ‘Anh Hùng’ trong lời kể mà Michelle nhắc tới.

Thế nhưng là…

- “Á!!!”

Đột nhiên, không hề có dấu hiệu báo trước nào, Michelle bất ngờ hét thảm một tiếng rõ to, làm cho cả Katelyn, Billy và những người khác đều bị giật thót tim, hoảng hồn lo lắng, sợ nàng có xảy ra chuyện.

- “Ta quên hỏi tên hắn mất rồi~~!”

Thế nhưng ngay sau đó, Michelle tiếc hận nói một câu, thậm chí tay cũng đưa lên đánh vào đầu mình một cái vì tự trách bản thân quá mức đãng trí, đến cả việc quan trọng như vậy cũng quên mất.

Cảm xúc như đi tàu lượn siêu tốc, vượt lên tận trời cao rồi lại rơi xuống mặt đất làm cho mấy người Katelyn không nhịn được muốn té ngửa với cô nàng Michelle này.

Tuy nhiên thì dù sao sự việc cũng đã trôi qua rồi, Katelyn dù vẫn còn ngờ vực rất nhiều vấn đề ví như làm sao gã “Anh Hùng” đó lại có mặt ở quán bar, hay làm sao hắn lại có khả năng chống đối với những người xấu kia, và còn rất nhiều vấn đề khác nữa.

Thế nhưng mục đích khi hỏi câu hỏi đó cũng chỉ là muốn có dịp thì quay trở lại hỏi thăm một số vấn đề và nói lời cảm tạ người ta mà thôi. Nếu như đối phương đã không để lại danh tính thì đành bỏ qua vậy.

- “Thôi, dù sao mọi chuyện cũng đã qua, ngươi đã trở về an toàn là tốt rồi. Chúng ta lên đường về Ý thôi, thời gian chậm trễ quá nhiều rồi. Chuyện còn lại ở đây cứ giao cho cảnh sát làm việc đi. Nếu có thời gian thì chúng ta sẽ quay trở lại làm rõ sự việc.”

Billy nhân cơ hội này mà nói ra suy nghĩ của mình.

Katelyn và Michelle nhanh chóng phục hồi lại tinh thần sau khi nghe được lời nói của Billy, đồng thời cũng nhớ đến chuyện quan trọng mà bọn họ phải làm.

Cả ba người thống nhất ý kiến với nhau nên vội vàng bàn giao mọi chuyện lại cho cảnh sát rồi trở lại thu thập hành lý đã gửi trong phòng chờ, chuẩn bị lên đường trở lại nước Ý.

Michelle rời khỏi căn phòng giám sát này, trong tay thì vẫn còn đang ôm chiếc áo khoác da kia vào lòng. Vẻ mặt của nàng lúc này có chút mơ mộng, luyến tiếc, cùng với một chút nhớ nhung không muốn rời, hệt như một cô gái mới lớn vừa biết yêu.

Ba người bọn họ không thể nào ngờ rằng, chính bản thân bọn họ đều đã từng biết rõ qua người đã cứu Michelle. Chỉ là vì trong lời kể của Michelle đã không nói rõ, và bản thân nàng cũng không nhớ tới chuyện đó mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.