‘Soạt…’
Không biết từ lúc nào, ở phía sau của Bull đột ngột xuất hiện một bóng người. Bóng người này ẩn nấp trong màn đêm như hòa làm một thể với không gian tối đen như mực xung quanh.
Không để phát ra một tiếng động nào, hắn đã tiếp cận được phía sau lưng của Bull. Trong lúc hai người Trần Hạo và Vansy đang tuyệt vọng không biết phải làm gì để ngăn cản Bull không cho hắn giết chết Hieman thì bất thình lình, một tiếng nổ như tiếng sấm rền, vang vọng khắp cả khu vực nghĩa trang yên tĩnh này.
‘Ầm… xoẹt xoẹt’
- “Aaa…’
Ánh điện quang lấp lóe liên hồi ở phía sau gáy của Bull. Cơn đau ập tới bất ngờ làm hắn hét thảm một tiếng, bàn tay cũng theo phản xạ tự nhiên của cơ thể mà buông bỏ Hieman, đưa ra che đậy lại vị trí bị đau của mình ở phía sau đầu, đồng thời làm ra hành động xoay người nhìn về phía sau, muốn biết kẻ nào đã cả gan đánh lén mình.
- “Địa Chấn!”
Thế nhưng, chưa để Bull kịp hoàn hồn tỉnh táo lại thì một tiếng nộ hống của Terrell đã vang lên. Cắp mắt trắng đục của Bull vừa ngẩng lên, nhìn về phía trước mặt thì lập tức bị kinh ngạc bởi một thân thể không lồ không hề thua kém mình đang giơ chân đạp tới.
- “Chết đi, con sâu bọ thầy tu!”
Từ trước đến nay vẫn luôn tự tin vào sức mạnh cơ thể của mình, Bull không hề đặt đối thủ có thân thể to lớn ở trước mặt mình này vào trong mắt. Trong cơn phẫn nộ, hắn vung nắm tay đánh tới kẻ địch, mặc kệ cho đòn công kích của đối phương sẽ đánh lên ngực mình trước tiên.
‘Ầm…’
Chỉ trong chưa đầy một giây, bàn chân thô to như cây cột nhà của Terrell đã đánh lên bộ ngực đầy lông lá của Bull.
Ngay khi va chạm vừa xảy ra, Bull lập tức trợn mắt lên, vẻ mặt kinh ngạc, không thể tin mà nhìn về phía Terrell. Nhưng chớp mắt ngay sau đó, cơ thể hắn giống như một cái bao cát luyện tập, bị đánh bay ngược về phía sau, bay bổng trên không cách mặt đất đến gần một mét có hơn.
‘Phịch…’
Thân thể thô kệch của Bull nặng nề rơi trên mặt đất, phần ngực của hắn ngửa lên trời, để lộ ra năm vết cắt sâu hoắm, nhìn thấy cả tận xương cốt trắng xám bên trong.
- “Mau dùng bom điện của hội trưởng!”
David lớn tiếng kêu gọi, đồng thời lấy ra một viên thủy tinh đang lập lòe ánh sáng trong túi quần của mình, dùng dao găm đập mạnh vào nó một cái rồi vất về phía gã Bull đang muốn lồm cồm bò dậy.
Trần Hạo và Vansy đang xông tới muốn dùng dị năng để trấn áp lại gã Bull thì bị tiếng gọi của David làm cho giật mình sực nhớ lại. Không hề do dự chút nào, hai người lấy ra một viên thủy tinh ‘Lôi Lê Kết Tinh’ được cất giữ cẩn thận trong người của mình, dùng lực đập mạnh lên bề mặt thủy tinh một cái gây ra một vết nứt nhỏ rồi ném về phía Bull.
Bull phát hiện có ba viên thủy tinh lập lòe ánh sáng màu tím hướng về phía mình bay tới thì dâng lên một dự cảm bất an trong lòng. Hắn cố kìm nén lại đau đớn trên lồng ngực mà chống đỡ thân thể nhảy sang một bên.
‘Ầm… ầm… ầm…’
Ba tiếng sấm rền vang lên, nơi vị trí trước đó của Bull ngay tức khắc mọc ra một lỗ hổng lớn, bán kính có hơn một mét. Những tia điện quang vẫn còn đang liên tục chập chờn lấp lóe sáng lên trong màn đêm, rất bắt mắt.
Trông thấy cảnh tượng này, Bull cũng không khỏi cảm thấy đổ mồ hôi lạnh một trận. Tuy rằng trước đó, viên ‘Lôi Lê Kết Tinh’ mà David đánh lên đầu hắn chỉ gây ra một cơn đau đớn chút ít rồi thôi chứ không hề có vết thương nặng gì lưu lại, nhưng với ba viên tập trung cùng một chỗ thì chắc chắn mọi chuyện sẽ khác đi rất nhiều.
Có thể tưởng tượng nếu hắn không tránh thoát đi thì có lẽ ba viên thủy tinh gây ra vụ nổ kia có thể xé ra một lỗ hổng khác nữa trên ngực hắn cũng nên.
- “Khốn kiếp… thì ra bọn thầy tu tập sự chúng mày lại nắm giữ vũ khí mới.”
Vẻ mặt nhăn nhó, trở nên dữ tợn, Bull nghiến hàm răng đầy răng nanh của mình mà nói. Đồng thời hắn cũng bước từng bước lùi về phía sau, có vẻ như muốn trốn chạy đi.
Còn với bốn người David, Vansy, Trần Hạo và Terrell, đánh đuổi Bull xong thì bọn họ cũng không hiếu chiến mà tiếp tục truy đuổi theo. Bởi lẽ, sau một trận giao phong va chạm vừa rồi, bọn họ đều nhận ra rằng, đối phương có tốc độ rất nhanh.
Lại thêm phản ứng né tránh ba viên ‘Lôi Lê Kết Tinh’ cực kì nhanh nhẹn, lưu loát vừa lúc nãy thì càng chứng tỏ, Bull cũng chỉ bị thương nhẹ mà thôi.
Đừng nhìn vết thương do kỹ năng “Địa Chấn” của Terrell xé rách ra nhiều rãnh sâu vẫn còn đang đổ máu trên ngực hắn mà lầm tưởng rằng hắn không còn sức chiến đấu nào.
Rất có thể tất cả chỉ là ngụy trang mà thôi, chờ cho bọn họ chủ quan xông vào thì hắn sẽ bộc phát ra sức mạnh kinh khủng của mình, diệt gọn từng người.
- “Hieman thế nào rồi?”
Vansy gấp rút chạy tới bên cạnh Terrell và David, vẻ mặt tràn ngập lo lắng hỏi thăm.
Bọn họ hiện tại đang ở ngay bên cạnh hai người Đỗ Lễ và Hieman đang bị trọng thương nằm trên mặt đất. Tình trạng của hai người không hề khả quan chút nào, một người bị Bull tát trúng vào lưng, một người bị đuôi của hắn quất lên bụng.
Vết thương hiện tại đang rỉ máu ra bên ngoài không ngừng. Nếu như không làm ra cách cấp cứu thì dù cho có là dị nhân mạnh mẽ đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có một con đường chết.
- “Không sao. Ổn rồi, vẫn còn chưa chết.”
David vẻ mặt bình tĩnh đáp lại. Hắn lấy trong túi áo trong của mình ra hai bình thuốc chữa thương, tưới lên miệng vết thương của Hieman và Đỗ Lễ.
Nhìn thấy tình cảnh này, Trần Hạo và Vansy đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ bây giờ mới sực nhớ ra trong người mình vẫn còn có mang theo một bình thuốc chữa thương mà Đình Tấn đã cấp cho khi vừa mới tới Thụy Điển này.
Phỏng chừng là do áp lực căng thẳng, lại thêm trước giờ bọn họ cũng chưa có thói quen sử dụng loại thuốc này nên đã nhất thời quên đi mất diệu dụng của nó.
- “Ư…”
Vết thương liền lại rất nhanh, Đỗ Lễ do bị thương nhẹ hơn một chút nên đã tỉnh lại trước tiên. Hắn rên lên một tiếng, mí mắt chớp giật một lúc mới mở ra.
- “Đỗ Lễ, ngươi sao rồi? Ổn chứ?”
Trần Hạo vội vàng cúi người xuống nâng đỡ Đỗ Lễ ngồi dậy, vẻ mặt tràn ngập lo lắng mà hỏi thăm tình hình của đối phương.
- “Không… không sao. Hieman sao rồi?”
Đỗ Lễ lắc nhẹ đầu, bờ môi tái nhợt mấp máy vài tiếng thì thào đáp lại. Ánh sáng từ bốn cây đèn pin nhỏ trong tay của bốn người Vansy, chiếu rọi lên gương mặt tái nhợt của Đỗ Lễ càng làm cho hắn trông có vẻ hư nhược thêm rất nhiều.
Cũng ngay lúc này, Bull lại cất giọng.
- “Các ngươi được lắm. Lại còn có mang theo thuốc, nhưng mà để ta xem có bao nhiêu thuốc để cứu mạng của các ngươi.”
Trong lúc nói chuyện, hắn dùng hai tay chống đỡ thân thể, như đang bò trên mặt đất bộ dáng y hệt một con vượn không khác tí nào.
Cặp mắt trắng đục lóe sáng trong đêm tối, lại thêm không gian xung quanh chỉ có một màu tối đen như mực trùng với màu lông trên người càng làm hắn trông có vẻ thêm ghê rợn.
Chắc có lẽ là do trông thấy Đỗ Lễ đã tỉnh lại sau khi được sử dụng thuốc chữa thương nên Bull đã hủy bỏ đi kế hoạch giả vờ, để lộ ra điểm yếu của mình dụ địch tấn công.
Vẻ yếu ớt trước đó như bị trọng thương của hắn đã hoàn toàn biến mất chẳng thấy đâu. Thay vào đó là một hồi bước đi vững vàng, chắc nịt.
Nhưng chưa để FAJmd2Ez hắn đi được mấy bước thì bất thình lình, hai giọng hét của hai cô gái lại vang lên.
“Búa Và Rìu”
‘Bạo Cước’
Vansy nghe được hai tiếng hét này thì giật mình kinh hoảng, không hề chần chờ chút nào vung tay tung ra kỹ năng, miệng thì khàn giọng rống lên.
- “Không được! Mau lui lại!”
‘Tường Băng”
Cùng một lúc, hai tấm tường băng được dựng lên ở hai bên cánh trái và phải của Bull. Chớp mắt ngay sau đó thì liền có hai bóng dáng xuất hiện trong vùng chiếu sáng của mấy chiếc đèn pin trong tay nhóm bốn người Vansy.
Tiêu Phương và Ameerah là nhóm người ở đi ở giữa nhóm của Đình Tấn và nhóm của Vansy. Bọn họ theo như mệnh lệnh lập tức đã tới nơi này tiếp viện cho nhóm của Đỗ Lễ. Khoảng cách có hơi xa hơn so với Vansy và Trần Hạo nên bọn họ dĩ nhiên đã tới sau hai người kia một lúc.
Hai người vẫn luôn âm thầm quan sát ở bên trong màn đêm, khi trông thấy Bull bị thương thì mới nảy ra ý định làm một pha đột kích đánh lén. Thế nhưng bọn họ nào đâu biết được rằng, vết thương trên ngực của Bull đã liền lại, gần như là khỏi hắn rồi.
Trong khi đó, Bull dù nghe được giọng hét lớn của hai người nhưng hắn cũng không thèm nhòm ngó dù chỉ là một cái liếc nhìn sơ qua.
- “Gàooo…”
Miệng há rộng, hống một tiếng như một con dã thú vượn người thật sự, hắn siết chặt nắm tay, vung lên quá đầu rồi đập mạnh xuống đất.
‘Ầm ầm ầm…’
Mặt đất như bị cú đập tay của hắn làm cho chấn động, khí áp dồn nén làm thành một vòng sóng không khí đánh ra khu vực bán kính 5 mét xung quanh hắn, thổi bay những chiếc lá, cành cây khô héo nằm trên mặt đất.
‘Rắc rắc rắc…’
Hai tấm tường băng được Vansy dựng lên ngay lúc này phát huy ra tác dụng của nó. Toàn bộ những cơn gió sắc bén như những lưỡi dao thay vì đánh lên người của Ameerah và Tiêu Phương thì đều được tường băng ngăn chặn lại hết.
Từng vết nứt sâu hoắm xuất hiện trên bề mặt của tấm băng dày, có thể nghĩ tới nếu như Vansy không kịp thời ra tay dựng lên tường băng thì phỏng chừng hai cô gái kia chưa kịp đánh tới Bull thì đã bị lưỡi đao gió cắt chém thành từng mảnh thịt vụn, chết ngay tức khắc rồi.
Ameerah và Tiêu Phương hiện tại mới nhận ra sai phạm chết người của mình. Vì quá liều lĩnh, không nhận biết và phán đoán sai lầm trạng thái của kẻ địch mà đã rơi vào trong vòng nguy hiểm.
Mượn nhờ vào tấm tường băng vẫn còn chưa bị đổ vỡ, hai cô gái chuyển hướng đòn công kích của mình đánh lên tấm tường băng. Nhờ vậy mà bọn họ đã cắt đứt thế xông tới hung hãn của mình, cũng mượn nhờ được phản lực từ cú đá mà lộn người, bay ngược trở lại phía sau.
- “Khà khà… đánh lén rồi muốn chạy? Đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy hả cô bé.”
Bull khép chặt hàm răng năng, vẻ mặt gian xảo cười tà một tiếng. Hắn liếc mắt nhìn về phía Ameerah và Tiêu Phương rồi vung vung bàn tay của mình ra, ý đồ muốn bắt gọn hai cô nàng.
- “Mau chia ra chạy!”
Tiêu Phương rống to, chân nhún mạnh trên mặt đất, đồng thời kích hoạt dị năng của mình tạo ra một vụ nổ nhỏ, mượn nhờ phản lực mà lộn ngược một vòng hơn năm, sáu mét về phía sau.
- “Cút đi con đười ươi! Đồ gớm ghiếc.”
Ameerah mắng to một câu, chân dùng sức đạp mạnh lên trên mặt đất, bật người lộn ngược nhiều vòng về phía sau.
Bị tránh thoát mất một con mồi, chỉ có khoảng cách với Ameerah là gần hơn, Bull liền tập trung nhắm vào cô nàng.
Rất không may cho Ameerah là tốc độ và sự linh hoạt của Bull lại cũng không hề thua kém nàng bao nhiêu. Một tay hắn chống lên mặt đất, đỡ thân thể của mình lao nhanh về phía trước, một tay vung vẫy muốn bắt lấy Ameerah.
- “Không ổn! Mau tới giúp Ameerah!”
David vẻ mặt biến sắc, vội vàng hô to muốn nhắc nhở mọi người, bước chân không hề chậm trễ phóng nhanh về phía Ameerah.
- “Đi!”
- “Lên!”
Terrell, Trần Hạo, Vansy cũng đồng thời quát nhẹ một tiếng rồi xông thẳng về phía Bull. Bọn họ cũng lấy ra những viên ‘Lôi Lê Kết Tinh’ còn sót lại trong tay mình, sử dụng lực va đập làm nứt một góc nhỏ rồi ném thẳng về phía Bull.
‘Ầm… ầm…’
Hai viên ‘Lôi Lê Kết Tinh’ của Vansy và Trần Hạo nổ vang, nhưng vì tốc độ di chuyển của Bull quá nhanh mà vụ nổ cũng không gây ra ảnh hưởng gì nhiều cho hắn, chỉ làm hắn bị gián đoạn bước tiên một chút thôi.
- “Khốn nạn, mấy con sâu bọ. Chờ ta giải quyết con bé này xong thì sẽ tới lượt bọn mày lên dĩa!”
Bull lên tiếng mắng chửi nhóm người của Vansy và David, nhưng bước chân cũng không hề ngừng lại chút nào, tiếp tục truy sát theo phía sau Ameerah.
Tiêu Phương trông thấy những người khác trong đội đã kịp thời tiến lên hỗ trợ thì cũng không tiếp tục lùi lại phía sau nữa mà lập tức phóng nhanh tới tụ tập cùng với cả đội chuẩn bị giải cứu Ameerah.
Do tốc độ của Ameerah nhỉnh hơn so với những người khác một chút nên chỉ có David là mới gần đuổi kịp với nàng mà thôi. Những người còn lại thì không rút ngắn được khoảng cách là mấy, thậm chí Trần Hạo mang theo thân thể nặng nề còn bị bỏ xa lại ở phía sau.
‘Phịch…’
- “Á…”
Và rồi sau nhiều vòng nhào lộn né trái tránh phải, Ameerah rốt cuộc cũng bị bàn tay thô kệt của Bull quất trúng vào bụng một cái. Nàng hét thảm một tiếng, cả người mất thăng bằng, theo đà ngã lăn quay nhiều vòng về phía sau.
Bull lợi dụng cơ hội này phóng nhanh tới, một tay thò ra chụp lấy vòng eo 56 cm của Ameerah.
- “Á! Đau… mau buông ta ra…”
Ameerah đau đớn kêu gào một tiếng, phỏng chừng là do bàn tay vượn thô kệch của Bull dùng lực, siết chặt vào quá mạnh, kèm theo vết thương sau cú tát của hắn nên nàng mới không kìm được kêu lên một tiếng như đau tận xương tủy.
Bull nắm chặt lấy Ameerah đang cố gắng vùng vẫy, dùng bàn tay nhỏ bé của nàng đánh lên bàn tay thô to của mình, như muốn thoát khỏi trói buộc. Hắn mở giọng mà nói.
- “Khà khà… hết chạy rồi nhé cô bé. Còn bọn mày muốn nó chết thì cứ tiến thêm một bước nữa thử xem!”
Nói với Ameerah một câu xong, hắn quay đầu lại, vẻ mặt dữ tợn, gằn giọng nói với những người còn lại đang xông tới.
‘Răng rắc…’
- “Áaaa…”
Bất ngờ, Bull bàn tay dùng lực siết chặt thêm một chút. Tiếng xương khớp bị gãy vỡ vang lên, kèm theo đó là một tiếng hét thảm của Ameerah.
- “Ngừng lại!”
- “Mau ngừng!”
David và Vansy cùng lúc lớn tiếng hô lên, hai tay giang ngang, ngăn cản không cho những người đồng đội ở phía sau của mình tiếp tục tiến tới. Bọn họ đều nghe thấy được sự đau đớn tột cùng ở trong tiếng hét của Ameerah.
Dù biết rằng đứng lại cũng không thể làm gì được, nhưng ít nhất thì cũng có thể giữ cho Ameerah được toàn mạng chờ cho đến khi Đình Tấn và Rose kịp tới nơi này.
Bất quá, dị biến lúc này lại tiếp tục phát sinh, từ bên trong màn đêm một bóng người cao lớn đầy lông lá xông ra. Đôi mắt vàng như hai viên hổ phách lóe sáng trong đêm, còn rực rỡ hơn cả cặp mắt trắng đục đang lập lòe lóe sáng của Bull.
- “GÀO! BUÔNG RA!”
Bóng người này mở ra cái miệng máu đỏ lòm đầy răng nanh, gào rống một tiếng khàn đục. Cùng lúc đó, bàn tay đầy móng vuốt, đang lượn lờ, xoay chuyển những tia sét tím, mỏng manh, của hắn vung mạnh một cái tát đánh tới đầu của Bull.