Angela bị những tên Bộ Xương Cung Thủ của Đình Tấn đánh trúng thì cũng đồng nghĩa với việc ảo cảnh mà nàng tạo ra đối với bọn họ đã mất đi tác dụng. Không gian xung quanh trở nên vặn vẹo đôi chút rồi cũng trở lại bình thường với quan cảnh tăm tối trong hang động quen thuộc.
Duy chỉ có Vansy là khác.
-“Trời… cái… cái gì vậy?!”
Vừa thoát ra khỏi ảo cảnh thì khung cảnh một bàn tay khổng lồ kia liền ập vào trong mắt Vansy khiến cho một con người có dây thần kinh thép như hắn cũng không kìm được kinh hãi mà hét lên.
Như để hô ứng với tiếng hô hào kích động của Angela, cánh tay khổng lồ từ từ thò ra khỏi hố đen một cách chậm chạp, từ ngón tay đến bàn tay, sau đó là cả một cánh tay đầy cơ bắp.
‘Uỳnh…’
-“Á…”
Cánh tay ấy co lại, chống bàn tay lên trên mặt đất, đập nát đống đá vụng và một vài cây cột có cắm đuốc chiếu sáng xung quanh, khiến cho không gian gần đó trở nên tối om đi.
Hơn thế nữa, một tên đàn ông mang áo choàng trùm kín thân thể không may bị bàn tay ấy đập trúng. Hắn chỉ kịp hét thảm lên một tiếng rồi tắt lịm đi, không còn tiếng động hay phản ứng gì nữa.
Hai tên đồng bạn đang đứng bên cạnh hắn cũng bị tình cảnh trước mắt làm cho sợ đến té đái, không dám lưu lại nơi này nữa. Bọn họ nhanh chân chạy ra bên ngoài khu vực an toàn, ẩn nấp khỏi tên ác quỷ nguy hiểm kia.
Mượn nhờ ánh sáng từ ngọn đuốc còn lại, cùng với đèn pin trong tay, Đình Tấn vẫn còn có thể nhìn rõ kích cỡ cánh khổng lồ của cánh tay này, cùng với một mảng lớn máu tươi của gã đàn ông vừa bị giết, đang tràn ra bên dưới mặt đất, thấm vào bên trong cái hồ máu đang sôi lên sùng sục.
Nếu như đem so sánh giữa kích cỡ của cánh tay này với tỉ lệ của những bộ phận trên cơ thể con người thì chiều cao của kẻ sở hữu cánh tay này chắc hẳn phải nằm ở năm, sáu mét có thừa.
Với kích cỡ như vậy thì đã vượt quá gần như gấp đôi, ba lần so với Terrell khi hắn sử dụng kỹ năng “Cuồng Nộ” rồi chứ đừng nói chi là một người bình thường. Lẽ dĩ nhiên, cánh tay ấy không thể nào thuộc về phạm trù con người nữa mà nó đã thiên hướng về phía quái vật hoặc ác quỷ nhiều hơn.
Biểu hiện rõ ràng nhất là ở phần móng vuốt trên những ngón tay kia đều có một màu đen ngòm, không khác gì với bộ móng vuốt của T.O.A. Chúng dễ dàng xuyên thủng mặt đá cứng rắn của hang động, đâm sâu vào trong lòng đất như muốn nâng đỡ cơ thể của tên ác quỷ thoát ra khỏi hố đen.
Đặc biệt hơn nữa là cánh tay này hoàn toàn không có lớp da biểu bì nào bao bọc bên ngoài, tất cả chỉ có xương cốt như những cây gai nhọn mọc tua tủa khắp nơi trên khuỷu tay, cùng với những bó cơ bắp bao phủ xung quanh.
‘Gào… Hống…’
Một tiếng gào thét từ bên trong hố đen truyền tới, vang vọng khắp cả hang động ngay sau khi toàn bộ cánh tay đã hoàn toàn trồi ra. Những phần lộ ra ấy đã kéo dài đến tới tận bờ vai và vẫn còn đang không ngừng chen lấn theo kích cỡ liên tục mở rộng của hố đen để thoát ra bên ngoài.
Đình Tấn cẩn thận ước lượng về kích thước của kẻ địch lần này và dựa trên cơ sở đó đó mà suy luận ra sức mạnh cũng như tốc độ của đối phương. Hắn mới chỉ đoán sơ sài như vậy thôi thì cũng đã cảm thấy có chút sợ hãi, không nói nên lời rồi.
Nếu như cân đo sức mạnh của những con ác quỷ này dựa theo chức vị của chúng trong tổ chức Black Angel, được khởi đầu từ T.O.A, thì phỏng chừng, đẳng cấp của cô gái có khả năng triệu hồi vong linh kia khi tiến vào bên trong trò chơi Anh Hùng cũng phải thuộc về loại hình Boss Thủ Lĩnh 30 cấp.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc cái tên đang chui ra từ trong hố đen kia chắc chắn sẽ có đẳng cấp không thấp hơn của cô gái này là bao, hay thậm chí có thể sánh ngang với Lãnh Chúa Boss 30 cấp trở lên.
Nghĩ tới những vấn đề này không khỏi làm cho Đình Tấn có chút run rẩy, sợ hãi trong lòng. Dù rằng trước khi trùng sinh hắn đã từng phải chiến đấu với rất nhiều loại hình quái vật từ 10 cấp, cho đến cấp 60 – 70 cũng có. Ở trong trò chơi hắn cũng từng đánh giết một vài con Boss Thủ Lĩnh cấp.
Nhưng bây giờ không phải là ở trong trò chơi, cũng không có trang bị hỗ trợ và các loại thuốc khôi phục. Cứ như vậy mà chiến với những kẻ địch cao cấp hơn mình thì nhất định sẽ không tránh khỏi chuyện có người tử vong và hi sinh trong lúc chiến đấu.
Đó chính là điều mà Đình Tấn không bao giờ muốn nhìn thấy nhất vào thời điểm hiện tại. Tuy nhiên, có một điều làm hắn không biết nên vui hay nên buồn, đó là cánh tay khổng lồ này vẫn còn đang mắc kẹt lại bên trong hố đen.
Tất cả nguyên do cũng đến từ vấn đề kích thước của cánh tay thì quá lớn, mà miệng hố đen thì lại quá nhỏ. Mặc dù hố đen vẫn còn đang tiếp tục được mở rộng kích lớn của nó, thế nhưng tốc độ cũng không được nhanh như ý nguyện mà kẻ sở hữu cánh tay khổng lồ kia mong muốn.
Và cứ theo như tiến độ này thì phỏng chừng khoảng cách tới lúc nó hoàn toàn mở rộng ra kích cỡ vừa đủ cho kẻ sở hữu cánh tay kia thoát ra ngoài, cũng phải mất hơn 1 phút có thừa.
-“Mau giết hết những tên nhãi nhép xung quanh. Tìm cách phá hoại cánh cổng không gian đó, đừng cho tên kia thoát ra ngoài!”
Chỉ tiêu tốn vài giây để lia mắt quan sát tình hình, Đình Tấn rất nhanh thì đã tìm ra phương án ứng đối.
Những người khác trong nhóm khi nghe được mệnh lệnh của hắn thì không chần chờ gì nữa, lập tức cất bước xông thẳng về phía đám vong linh đang vây tụm xung quanh hồ máu, bảo vệ cho Angela cùng những tên thuộc hạ, cũng như bảo vệ cho con ác quỷ đang chui ra khỏi cánh cổng không gian.
Terrell và Long, hai người bị thương rất nặng, lại còn chưa hoàn toàn khôi phục thương thế nên khi trông thấy bọn họ muốn tiến lên trợ giúp, Đình Tấn chỉ có thể lên tiếng ngăn cản.
-“Hai ngươi lui về sau đi, cứ nằm tựa lưng lên vách đá nghỉ ngơi khôi phục, khi nào tốt thì hẳn hành động. Hiện giờ tình thế đã vượt khỏi tầm kiểm soát rồi, các ngươi xông lên thì chỉ có một con đường chết mà thôi, không giúp được gì mà còn có thể kéo chân mọi người nữa.”
Nghe lời nói của Đình Tấn, hai người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt phân vân bất định thấy rõ. Nhưng đạo lý trong lời nói của Đình Tấn là không thể phủ định, cho nên cứ như thế bọn họ đành miễn cưỡng gật đầu, chấp nhận với hiện trạng lúc này của mình.
Dù vậy thì ánh mắt hai người bọn họ khi nhìn về phía những người khác trong nhóm đang lao vào vòng chiến đấu với đám vong linh, không khỏi làm cho lòng bọn họ nao nao đôi chút.
-“Trông chừng, bảo vệ bọn họ…”
Khuyên bảo được Terrell và Long xong, Đình Tấn liếc mắt nhìn sang Rose, nhỏ giọng nhắc nhở nàng một câu.
Ở vào thời điểm này, tình thế mọi chuyện đã hoàn toàn vượt ra khỏi tầm kiểm soát đối với một người không có năng lực đặc biệt như Rose. Thế nên khi Đình Tấn tiến lên nắm quyền chỉ huy, nàng cũng không có ý kiến gì nhiều mà chỉ gật đầu ngầm ra hiệu đồng ý mà thôi.
Hoàn thành tất cả những chuyện này, Đình Tấn gấp rút sử dụng tinh thần truyền đạt mệnh lệnh cho đám vong linh của mình xông lên càn quét đội quân vong linh yếu ớt của kẻ địch.
Đặc biệt, hắn chủ yếu nhắm tới cô gái có khả năng triệu hồi vong linh, kẻ cầm đầu đám ác quỷ ở nơi này. Đây là mục tiêu mà hắn đã định ra từ trước và nhất quyết phải tiêu diệt đầu tiên.
‘Giết!’
Lạnh lùng hét thầm một tiếng trong đầu, Đình Tấn cứ như vậy hạ lệnh cho bốn tên Bộ Xương Cung Thủ còn lại.
Ngay lập tức, chúng tiếp nhận mệnh lệnh, tay giương cung lắp tên, nhắm thẳng về phía Angela vẫn còn nằm lê lếch trên mặt đất, chưa kịp đứng dậy mà bắn cốt tiễn.
‘Phốc phốc phốc…’
Bốn mũi tên chớp mắt rời khỏi cung của đám Bộ Xương Cung Thủ, bay thẳng về phía mục tiêu.
Những con vong linh cản bước đường đi của chúng đều chỉ có một kết quả là bị đâm thủng người, để lại một cái động lớn trên cơ thể. Còn có một vài con vong linh xui xẻo bị mũi tên bắn tỉa trúng đầu, khiến cho nó chết ngay tức khắc, không kịp kêu gào trăng trối.
‘Ầm… ầm ầm…’
Ấy vậy mà hết thảy mọi cố gắng của Đình Tấn đều nhận được một kết quả như cũ. Cốt tiễn do đám Bộ Xương Cung Thủ bắn ra, khi vừa bay tới trước mặt Angela khoảng cách tầm một mét thì lại bị một bức màn chắn vô hình ngăn lại, vỡ vụn ra thành mảnh nhỏ.
Angela rất bình tĩnh, không hề có bất cứ vẻ gì là lo lắng hay sợ hãi khi bị kẻ địch công kích, mà ngược lại, gương mặt trắng bệt của nàng dường như càng tỏ rõ ra thêm vẻ đắc ý.
-“Hahaha… buông tay chịu trói đi, các ngươi không thể ngăn lại sự thống trị của Chúa Quỷ Địa Ngục Paal đâu...”
Hai tay nàng cố chống đỡ thân thể, chậm rãi đứng dậy, còn miệng vẫn hùng hổ, cố tăng cao giọng mình hướng về Đình Tấn mà nói.
‘Ầm…’
Bất quá, không để cho Angela kịp nói tròn câu thì một tiếng nổ lớn truyền đến từ bên trong hàng ngũ của đám vong linh do nàng triệu hồi ra, đã chen ngang, cắt đứt cảm xúc hưng phấn của nàng.
Tiêu Phương sau khi được hai người Đỗ Lễ, Hieman đi đầu dùng hết năng lực để mở đường thì nàng đã tiến vào rất sâu bên trong hàng ngũ của kẻ địch, thế nhưng nàng vẫn bị kẹt lại ở hàng phòng thủ cuối cùng vì đây chính là nơi mà đám vong linh tập trung đông nhất.
Vẫn còn có hơn 50 – 60 con vong linh đang tụ tập ở nơi này, tạo thành một bức tường phòng thủ vững chắc, rất khó để có thể vượt qua mà không cần phải chiến đấu.
“Hỏa Khí Cầu’
Kích hoạt dị năng, tung ra đòn công kích quần sát có phạm vi lớn nhất của mình, khiến cho sóng khí nóng từ dị năng bộc phát ra xung quanh, Tiêu Phương đã thành công thiêu cháy một mảng lớn đám sinh vật vong linh của Angela.
-“Ameerah! Nhanh lên!”
Giống như có hẹn từ trước, vừa ném ra quả cầu lửa trong tay, Tiêu Phương xoay người đặt hai bàn tay đan chéo vào nhau ra trước mặt, làm thành một cái bệ nhảy. Ý đồ muốn Ameerah đạp bước lên đó để trợ giúp nàng bay vượt qua khỏi hàng rào của đám vong linh dày đặc trước mặt.
Cùng lúc đó, Trần Hạo cũng khàn giọng rống lên.
-“Louis, David! Mau tới đây!”
Hắn dùng cơ thể to lớn, được bao bọc bởi một lớp đất đá rắn chắc của mình xông thẳng vào đám vong linh. Mặc kệ việc bị đám vong linh không ngừng cào cấu, cắn xé khắp người, Trần Hạo vẫn đứng im tại đó, chống đỡ không cho đám vong linh tiến lên thêm dù chỉ là một bước.
-“LOUIS!”
Ameerah hét lớn một tiếng, bước chân nhún nhảy, đột ngột đá tới Louis một cước.
Louis trong hình dạng người sói, chớp mắt liền xoay người lại, vung bàn tay đầy lông lá cùng móng vuốt sắc nhọn của mình, tóm lấy cổ chân của Ameerah.
-“Gahhhh… Lên!”
Như một con quay, Louis dùng cả cơ thể của mình làm thành một cái trục, nắm Ameerah xoay vòng quanh đến hai vòng, rồi buông tay, ném mạnh nàng về phía Tiêu Phương đang ở cách đó không xa.
David trong lúc này cũng dùng tốc độ nhanh nhất của mình dẫm lên đầu, vai của những con vong linh, vượt qua hàng rào dày đặc của chúng, xông thẳng về phía Trần Hạo. Hắn đạp bước lên trên thân thể đối phương như đi trên đất bằng, rồi súc lực bật nhảy lên không trên bờ vai rộng đó.
Chỉ trong khoảnh khắc chớp mắt, hai người David và Ameerah, đồng loạt phóng người bay tự do lên trên không trung, độ cao có hơn bốn, năm mét so với mặt đất.
Nếu như máy bay phản lực trên lưng bọn họ còn có thể tiếp tục sử dụng được thì chắc có lẽ mọi chuyện đã dễ dàng hơn, không phải rắc rối phức tạp như thế này. Nhưng đáng tiếc, những thứ đó đều đã bị hư hỏng hoặc là hết năng lượng nên cả nhóm mới buộc lòng phải thực hiện thêm một kế hoạch phiền phức.
Nối tiếp hai người chính là Louis. Sau khi ném bay Ameerah đi, hắn lập tức phóng người đuổi sát theo phía sau David, bước chân chạy chồm, dẫm đạp lên lưng Trần Hạo không thương tiếc rồi phóng người bay đi.
Ameerah và David sau khi bay vượt qua được bức tường do đám vong linh dựng lên thì dần tiến vào giai đoạn rơi tự do xuống. Mà vị trí mà bọn họ đang nhắm tới không phải ai khác chính là cô gái Angela kia.
“Búa Và Rìu”
“Róc Xương”
Ameerah lộn nhào trên không trung một vòng kết hợp với David cầm trong tay hai thanh dao găm quân dụng sắc bén, phối hợp nhịp nhàng với nhau, tung ra đòn công kích mạnh nhất của họ nhằm vào Angela.
-“CÚT!”
Trông thấy có hai kẻ không biết sống chết hướng về phía mình mà tới, Angela miệng gào lên trong lúc bàn tay đang vung mạnh, tát vào trong khoảng không trước mặt.
‘Hự hự…’
-“Á…”
Như bị một lực lượng vô hình đập trúng, Ameerah và David đồng thanh hét thảm một tiếng, bay ngược trở lại phía sau, nơi khu vực của đám vong linh.
Mắt thấy hai người đồng đội mình rất có khả năng rơi vào vòng vây của đám vong linh, Louis đang trong lúc bay tới liền làm ra phản ứng. Hắn khép lại hai tay hai chân, cả người duỗi thẳng để tăng tốc độ phi hành.
Tuy nhiên, điều đó cũng chỉ có thể tăng lên một chút tốc độ mà thôi chứ cũng không thể nào giúp Louis đuổi kịp được tốc độ đang rơi tự do của hai người Ameerah và David.
Nhưng bất thình lình, đúng vào lúc Louis đang bối rối tìm cách cứu vãn tình thế này thì…
‘Tường Băng”
Một bức tường băng không biết từ đâu đột ngột xuất hiện ở ngay khu vực mà Louis đang sắp bay tới.
Mắt sói của Louis lóe sáng lên, hắn lập tức biết được đây chính là do Vansy trợ giúp mình. Không bỏ lỡ cơ hội, Louis vồ chụp lấy tấm tường băng dày, rồi mượn lực, nhún nhảy thân thể bay tới nơi của Ameerah và David.
Nhờ có cú bật nhảy này, tốc độ lao tới của Louis được tăng lên gần như gấp đôi, ba lần, kịp thời đuổi tới hai người đồng đội đang sắp rơi xuống giữa bầy vong linh.
Louis dang rộng cánh tay của mình ra đón đỡ, ôm bọn họ vào trong ngực rồi tiếp tục bay tới trước, thoát khỏi bầy vong linh đang nháo nhào chờ đón con mồi rơi xuống ở phía sau.
‘Phịch…’
Cứ như vậy ba người nặng nề rơi xuống mặt đất cách đám vong linh không xa. Tuy rằng khoảng cách này cũng rất gần, nhưng cũng đã có bức tường băng của Vansy yểm hộ bọn họ, lại thêm Angela chắc chắn cũng không dám cho đám vong linh rời khỏi đội hình để bao vây ba người này lại.
Bởi vì ngay lúc này đây, ở phía bên ngoài còn có một đám người, nhất là tên vong linh pháp sư Đình Tấn cực kì nguy hiểm đang chực chờ. Chỉ cần hàng phòng thủ của đám vong linh này sụp đổ thì Angela khẳng định sẽ rơi vào thế vạn kiếp bất phục.
-“Mau giết bọn chúng! Đừng cho chúng đến gần cánh cổng địa ngục.”
Angela hướng về phía hai tên thuộc hạ trùm áo choàng kín người còn sót lại sau cùng mà hét lớn.
Hai gã trùm áo choàng này bộ dạng vẫn còn run rẩy sau sự cố lúc nãy. Sau một lúc bình tĩnh lại tâm tình, chúng cũng không dám cãi lại lời của Angela nên nhanh chóng tiến lên, chắn trước mặt Angela để bảo vệ nàng khỏi ba người David.
‘Soạt soạt…’
Hai chiếc mũ áo choàng tung ra ngoài để lộ ra diện mạo chân thực của hai tên này. Chúng vẫn mang hình dạng con người nhưng khuôn mặt và làn da trắng xám của người chết như đang nói lên thân phận của bọn chúng chỉ là mấy cái xác chết mà thôi.
‘Hỏa Cầu’
‘Băng Tiễn’
Hai gã đàn ông này không hề nhiều lời, vừa đứng ra thì lập tức ra tay công kích. Ngay sau khi lẩm bẩm thì thầm gì đó trong miệng xong, một quả cầu lửa cùng một mũi tên băng liền xuất hiện trong lòng bàn tay chúng.
Không do dự chút nào, chúng ném những thứ trong tay mình về phía kẻ địch là ba người David, đồng thời trong miệng cũng không ngừng lẩm bẩm thì thầm những thứ giống như chú ngữ ma pháp.
Hai kỹ năng ma pháp đánh tới, cả ba người David không biết lực công kích của đối phương như thế nào nên cũng không dám cậy mạnh chống đỡ.
“Lưu Thủy Gia Tốc”
Bọn họ cùng lúc kích hoạt gia tốc kỹ năng, lách người né tránh qua một bên, đồng thời gia tăng cước bộ, xông thẳng về phía hai tên xác chết mà không hề có bất cứ sự do dự nào.
Trong đầu cả ba người đều nghĩ rằng, đối với một kẻ đánh ma pháp viễn thì nhất định không thể nào mạnh cả về cận chiến được. Thế nên việc tiếp cận và tận dụng lợi thế về khả năng cận chiến của mình nhất định là một lựa chọn tốt nhất với cả nhóm David ở lần đối đầu này.
‘Ầm… xoảng…’
Chắc có lẽ là do đẳng cấp chỉ thuộc về dạng cấp thấp nên đòn công kích của hai tên xác chết này cũng không gây ra hiệu quả gì lớn. Thậm chí ‘Hỏa Cầu’ và ‘Băng Tiễn’ của chúng còn thua xa so với “Hỏa Khí Cầu’, ‘Băng Tiễn’ của Tiêu Phương cùng Vansy.
Khoảng cách đôi bên cũng không xa, chờ cho hai tên xác chết kia ném ra hai, ba lượt kỹ năng thì cả ba người David đã tiếp cận được đối phương.
“Tê Liệt”
David với tốc độ nhanh nhất, kịp thời đuổi sát tới trước mặt một tên xác chết chuyên sử dụng kỹ năng ‘Hỏa Cầu’. Dao găm mang theo từng tia sét của “Bộc Lôi Thuật” kết hợp với kỹ năng “Tê Liệt” trong tay David nhắm thẳng vào đầu của đối phương đâm tới.
Nhưng đột nhiên, vào ngay lúc David ngẩng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt gầy gò, trắng xám của đối phương, hắn bất ngờ phát hiện, trên khóe miệng của kẻ địch đang treo lấy một nụ cười bí hiểm.