Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 345: Chương 345: Mở Cổng Địa Ngục




Đình Tấn trợn mắt lên, thần sắc đầy kinh ngạc mà nhìn bóng người thấp bé hơn hắn một cái đầu đang chắn ở phía sau lưng mình. Bóng lưng của đối phương tuy rằng rất gầy yếu, nhưng đối với Đình Tấn ngay lúc này đây, nó lại trở lên khổng lồ, cùng tràn ngập sự vĩ đại.

Trên tấm lưng ấy bây giờ đang ló ra bên ngoài một cái đầu xương cốt, với phần mũi nhọn sắc bén như một mũi thương. Máu tươi không ngừng theo khe hở giữa phần thân cây xương cốt này và miệng vết thương trên lưng, rỉ ra bên ngoài.

Không ai khác hơn, bóng người này chính là Long. Tấm khiên kim loại trên tay hắn cũng đồng thời bị cây xương cốt này đâm thủng và trên đó vẫn còn lưu lại một vài đốm sáng màu vàng còn đang lấp lóe, rồi dần dần trở nên mờ nhạt.

Có thể thấy rõ, trước đó, Long đã dùng khiên của mình để chặn lại đòn công kích đánh lén này. Thậm chí hắn còn kích hoạt cả kỹ năng ‘Thánh Thuẫn’ của mình.

Nhưng chắc có lẽ là do công kích có lượng sát thương quá lớn, vượt qua khả năng chống chịu của kỹ năng và cả tấm khiên kim loại cùng với bộ áo giáp bảo hộ, đã khiến cho Long thất bại trong việc đón đỡ công kích.

Hậu quả chính là hắn phải dùng thân thể của mình để đánh đổi cho sự thất bại. Thanh “Cốt Thứ” của đối phương dễ dàng xuyên thủng bộ ngực hắn, đâm ra đến tận phía sau lưng.

Thậm chí, vì không đủ sức chống đỡ, thân thể Long đã bị mũi xương này nhấc bổng lên khỏi mặt đất, treo lơ lửng, hai chân không còn chạm đất.

Đến thời điểm này, Long vẫn còn đang giữ tư thế hơi nghiêng người về phía trước, dùng hai cánh tay gầy yếu của mình ôm chặt lấy thanh “Cốt Thứ” để không cho nó tiến thêm một li về phía sau.

Bởi lẽ, ở phía sau lưng hắn chính là Đình Tấn, kẻ nắm giữ quân đoàn vong linh chủ lực trong tổ đội này. Nếu Đình Tấn bị giết chết, thì xem như Long vô pháp ngăn chặn đám ác quỷ kia, cũng như thực hiện nguyện vọng và mục tiêu ban đầu mà hắn đặt ra khi đi tới nơi này.

-“Chó chết!”

Ngay khi vừa phát hiện đòn công kích đánh lén đã thất bại, Angela lập tức giống như một hồn ma, bay ngược trở về phía sau, ẩn mình trong một góc tối của hang động.

Tuy rằng thất bại, nhưng Angela cũng không tức giận hay bực bội gì nhiều như trước đó. Có thể là do nàng cũng đã đoán được chút ít kết quả của lần đánh lén tập kích này sẽ không thành công rồi.

Vì để đạt hiệu quả nhất kích tất sát thì tầm công kích ma pháp của nàng buộc phải tiếp cận đến gần con mồi mới có thể phát huy ra được hiệu quả cao nhất của nó. Mà cũng do vậy nên khả năng bị phát hiện sẽ càng cao hơn.

Cớ sự đã xảy ra thế này thì nàng cũng không thể trách ai được, chỉ có thể trách bản thân xui xẻo mà thôi.

Nhưng khi ánh mắt nàng liếc nhìn về phía hồ máu, thì những biểu cảm tức giận trên gương mặt ngay tức khắc bị tiêu tán đi. Thay vào đó là một vẻ mặt mừng như điên, đầy kích động và hưng phấn.

Hồ máu lúc này giống như có ai đang nung nấu, khiến cho máu tươi bên trong đang không ngừng sôi lên sùng sục. Bên trên mặt hồ máu, những nơi nổi lên bong bóng ngay sau đó sẽ xuất hiện lấm tấm những đốm đen, rất giống với miệng hố đen khi Đình Tấn triệu hồi ra vong linh.

-“Hahaha… khá lắm… tốt lắm…”

Không kìm được cảm xúc, Angela vừa siết chặt nắm tay, hứng khởi nói, vừa chuyển hướng lơ lửng hạ thấp độ cao, bay chậm về phía cái hồ máu.

Còn chuyện của T.O.A đang bị đám Bộ Xương Cung Thủ bắn đến thoi thóp, sống dở chết dở bên kia đều bị nàng ngó lơ, không một chút quan tâm. Giống như T.O.A chỉ là một kẻ không quen không biết với mình.

Có thể nói, nàng rất tàn nhẫn, không quan tâm đến thuộc hạ của mình. Nhưng đối với một con ác quỷ thì chuyện đó cũng không có gì phải lấy làm lạ, thậm chí là nó quá đỗi bình thường.



-“Có kẻ địch tập kích! Mau yểm hộ, mau yểm hộ!”

Rose phục hồi lại tinh thần trước tiên, gấp rút hô hào để mọi người làm ra phòng bị.

Những người còn lại trong nhóm, hoặc đang tập trung công kích tận diệt T.O.A hoặc đang bị chấn kinh vì có người đánh lén đồng đội mình mà chưa kịp phục hồi tinh thần lại.

Có được lời nhắc nhở của Rose, bọn họ mới dùng tốc độ nhanh nhất của mình tiến vào trạng thái phòng vệ, bỏ mặt T.O.A cho đám Bộ Xương Cung Thủ giải quyết, dùng cặp mắt như chim ưng lia quét xung quanh, tìm kiếm hành tung của kẻ địch.

Đúng vào lúc mọi người vừa thắt chặt đội hình lại xong thì thanh “Cốt Thứ” dường như đã không còn đủ khả năng để gánh chịu sức nặng của Long. Trên giữa phần thân cong vẹo của thanh “Cốt Thứ” này liên tục xuất hiện những vết nứt, nối dài.

‘Rốp rốp… rắc’

Không mất quá nhiều thời gian, nó đã đạt tới giới hạn sức chịu đựng, để rồi bị gãy đoạn ra làm đôi. Một phần vẫn còn cắm trên mặt đất, một phần mũi nhọn khác thì theo thân thể của Long mất đi sự nâng đỡ mà rơi ngã xuống mặt đất.

Thấy vậy, Đình Tấn không kịp suy nghĩ gì nhiều nữa. Hắn vội vàng từ bỏ cảnh giới với kẻ địch mà vồ tới dùng hai tay đón đỡ cơ thể của Long.

-“Long! Ngươi… ngươi làm sao rồi?”

Mắt nhìn thẳng vào gương mặt tái nhợt của Long, Đình Tấn trong lòng rối bời, quan tâm hỏi thăm.

Dường như vết thương trên ngực đã mở một lỗ hổng khiến cho máu tươi rỉ vào bên trong lá phổi, Long cũng vì thế mà hô hấp trở nên khó khăn hơn do máu tươi đang không ngừng trào ra khỏi miệng và mũi của hắn.

Đột nhiên, Long vồ tới chụp lấy cánh tay của Đình Tấn, ngón tay siết chặt đến trắng bệt.

-“Ọc… hức… ng… ngăn bọn… chúng… ọc”

Hắn cố gắng dùng hết sức lực của mình thều thào nói ra vài chữ. Cứ mỗi khi nói ra một chữ, máu tươi lại cứ theo hơi thở trong ống khí quản của hắn trào ra bên ngoài.

-“Bình tĩnh, đừng kích động. Ngươi cố gắng giữ tỉnh táo, đừng cho mình ngủ đi mất. Ta sẽ tìm cách cứu chữa ngươi.”

Đình Tấn từ từ đặt Long nằm xuống mặt đất, cố gắng trấn an đối phương bằng mọi cách mà hắn có thể làm được.

-“Hưa… hứa... với ta… ọc ọc…”

Nhưng Long nhất quyết không chịu buông tay Đình Tấn ra. Hắn cố gắng dùng chút hơi tàn còn lại của mình, chống thân thể miễn cưỡng ngồi dậy kề sát Đình Tấn để nói.

Biểu hiện cố chấp của Long không khỏi làm cho Đình Tấn phải lắc đầu cười khổ không thôi. Phỏng chừng, Long cũng nghĩ rằng hắn không thể qua khỏi được cơn nguy kịch này nên mới bắt ép Đình Tấn hứa hẹn như vậy. Bấy nhiêu đó cũng đủ thấy rõ, hắn thậm chí còn coi trọng nhiệm vụ này hơn cả sinh mạng của bản thân mình.

-“Được rồi, ta hứa. Tuy rằng ta không thể biến thế giới này thành một thiên đường như người ta vẫn thường mong muốn, nhưng ít nhất ta sẽ không để nó trở thành địa ngục. Ngươi yên tâm, cố gắng giữ sức.”

Nhìn chăm chú vào mắt Long, Đình Tấn nhanh chóng thay đổi vẻ mặt thành nghiêm túc nói ra lời hứa hẹn, đồng thời bàn tay hắn cũng từ từ gỡ ra nắm tay của Long đang siết chặt trên người mình.

Đình Tấn nói đoạn thì cũng không dây dưa, dài dòng nữa, một bên đang có Terrell bị thương nghiêm trọng, một bên thì đang có Long sắp hấp hối, nửa bước đến gần với tử vong, nếu hắn không nhanh tay làm ra hành động thì hai người này nhất định sẽ không xong rồi.

Hơn thế nữa, bên ngoài màn đêm của hang động này đang có một kẻ địch ẩn nấp, chực chờ thời cơ để lao ra cho hắn một kích trí mạng. Nếu như lúc nãy không có Long liều mạng lao ra đón đỡ thanh “Cốt Thứ” này thì chắc có lẽ, người nằm trên mặt đất bây giờ sẽ là Đình Tấn rồi.

Nghĩ vậy trong đầu, Đình Tấn liền giao toàn bộ trách nhiệm cảnh giới xung quanh và hạ sát tên T.O.A cùng đám vong linh kia cho những người trong nhóm.

Sau đó sử dụng tinh thần mệnh lệnh những tên Bộ Xương Cung Thủ còn lại yểm hộ cho bọn họ xong, Đình Tấn không chậm trễ nữa, nhanh tay lấy ra dao găm cắt lấy máu mà triệu hồi kỹ năng.

“Sinh Mệnh Cứu Rỗi”

Toàn lực tập trung tinh thần, lại không tiếc cắt ra một vết thương lớn hơn bình thường và chà sát miệng vết thương lên mặt đất để tăng lên tốc độ vẽ vòng tròn ma pháp, Đình Tấn không mất quá nhiều thời gian thì đã hoàn thành xong việc triệu hồi kỹ năng.

Vòng sáng xanh như thường lệ xuất hiện, bao trùm cả nhóm 12 người vào bên trong. Từng sợi ánh sáng mỏng như tơ chậm rãi chui vào trong vết thương trên ngực của Terrell và Long.

-“David, mau lấy thuốc cấp cứu cho Terrell!”

Đình Tấn rống lớn một tiếng, kêu gọi David trợ giúp một tay.

“Khống Vật Thuật”

Dứt câu, hắn bước nhanh đến bên cạnh Long, tinh thần tập trung xung quanh mũi “Cốt Thứ” còn cắm trên ngực hắn, điều khiển cho nó chậm rãi rút ra bên ngoài.

‘Phụt…’

- “Hự...”

Theo mũi “Cốt Thứ” thoát ra khỏi da thịt của Long, máu tươi tích tụ từ lâu như tìm được lối thoát, ngay tức khắc bắn ra bên ngoài không khác gì một vòi nước. Đau đớn truyền tới làm cho Long không kìm được rên rỉ một tiếng trong miệng.

Gương mặt bình tĩnh đến lạ, Đình Tấn ngồi xuống bên cạnh Long, một tay đè ép lên miệng vết thương, tay khác thì đưa vào trong túi áo giáp lấy ra một bình thuốc chữa thương, tưới lên miệng vết thương trên ngực Long.

Có được hai phương thức chữa trị mạnh mẽ chồng chất lên nhau, nơi vết thương của Long nhanh chóng được cầm máu. Tuy nhiên, cái động lớn có thể nhìn xuyên thấu từ trước ra sau ở trên ngực hắn thì vẫn còn đó. Phỏng chừng phải mất thêm một đoạn kha khá thời gian nữa thì Long mới có thể khôi phục lại được hoàn toàn.

Thấy tình trạng của Long đã tốt trở lại, Đình Tấn lúc này mới ngẩng mặt quan sát tình hình xung quanh. Đến khi tầm mắt chuyển dời tới phương hướng hồ máu, hắn liền phát hiện ở nơi đó đã xuất hiện lại thân ảnh quen thuộc mà mình đã tìm kiếm từ đầu đến giờ.

Đình Tấn híp mắt lại nhìn bóng người đang đứng hớ hênh trong một khoảng đất trống, bức tường do đám vong linh đứng ra bảo vệ ở nơi đó rất mỏng và thưa thớt. Lại thêm kẻ đó hiện tại vẫn chăm chú quan sát chiếc hồ máu kia mà không hề để ý xung quanh, càng thêm lơ là để lộ ra nhược điểm này.

Lại nhìn về phương hướng của T.O.A, Đình Tấn không quá kinh ngạc khi trông thấy hiện tại đối phương đã nằm lăn ra đất với hình hài của Vansy, trên người cắm đầy những mũi tên xương cốt to lớn.

Tuy rằng T.O.A rất có thể vẫn còn chưa chết, nhưng với hiện trạng của hắn bây giờ thì khoảng cách đến cái chết cũng không xa.

Dựa trên cơ sở này, Đình Tấn không chần chờ chút nào, sử dụng tinh thần mệnh lệnh cho đám Bộ Xương Cung Thủ chuyển hướng mục tiêu công kích về phía bóng người mà hắn vừa phát hiện lúc nãy.

‘Linh Hồn Chấn Động’

Vì không để cho đối phương có cơ hội trở mình, Đình Tấn quyết định hi sinh thêm một tên Bộ Xương Cung Thủ.

Năm con Bộ Xương Cung Thủ đồng loạt giương cung chuyển hướng về phía chiếc hồ máu. Năm mũi tên đồng loạt phóng ra ngoài, trong đó bắt mắt nhất vẫn là mũi tên mang theo ngọn lửa linh hồn của một tên Bộ Xương Cung Thủ đã hi sinh.

‘Soạt soạt soạt…’

Từng mũi tên thi nhau xuyên thủng thân thể của đám vong linh, hướng thẳng về mục tiêu của chúng là Angela.

-“Không tốt…”

Ngay tại thời điểm mũi tên của đám Bộ Xương Cung Thủ vừa xuyên thủng thân thể một tên vong linh thuộc hạ của mình, Angela ngay lập tức cảm nhận được một hồi nguy cơ chết chóc ập tới.

Thế nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh làm nàng không thể bay nhảy hay lách người tránh né. Tất cả những gì mà Angela có thể làm là nghiêng người, tránh né bộ vị hiểm yếu, đồng thời đưa tay chụp lấy sợi dây chuyền đang đeo trên cổ.

Đấy là một tấm mặt dây chuyền bằng đá, được xỏ bởi một sợi dây vải không có gì đặc biệt ngoài những kí hiệu kì lạ khắc ấn lên trên mặt dây chuyền, giống hệ những kí hiệu từng xuất hiện ở những tảng đá Rune trước đó.

Chớp mắt, năm mũi tên xuyên thủng không dưới tám tên vong linh, tiếp cận đến bên cạnh Angela.

‘Ầm ầm…’

Bất thình lình, khi vừa mang theo thế tới mạnh mẽ bay đến trước mặt Angela không đến một mét khoảng cách thì đột nhiên những mũi tên này giống như đụng trúng phải một bức tường vô hình. Từng mũi tên thay phiên nhau vỡ nát ra thành từng mảnh nhỏ, phát ra âm thanh va chạm như tiếng sấm rền vang.

Tưởng chừng như mình đã an toàn, vượt qua cơn hiểm nguy thì chợt, Angela mới chú ý đến một đốm sáng vẫn còn đang lao tới.

‘Soạt… phập’

Trước mắt nàng xuất hiện một mũi tên đặc biệt, thứ mang theo kỹ năng ‘Linh Hồn Chấn Động’ bay nhanh mà tới. Ấy thế nhưng lúc này tấm màn chắn vô hình này đã không thể nào bảo vệ được Angela.

Trong ánh mắt trắng xám như một người chết tràn ngập thần sắc kinh hoảng của nàng, mũi tên to lớn ấy lao thẳng tới, xuyên qua tấm màn chắn một cách dễ dàng rồi cắm lên trên bộ ngực, đánh bay nàng ra phía sau một đoạn dài.

“MỞ CỔNG!”

Và chỉ trong khoảnh khắc chớp nhoáng này, ba tên đàn ông trùm kín người trong áo choàng dường như cũng đã hoàn thành xong thuật triệu hồi. Bọn họ đồng loạt vung hai cánh tay lên cao quá đầu, tạo thành hình dạng một chữ V, lớn giọng hô hào, gào thét trong sự thành kính và kích động.

Vài giây trôi qua, hồ máu càng lúc càng sôi lên ùng ục, bốc lên từng cái bong bóng lớn nhỏ khác nhau. Một cái miệng hố đen xuất hiện ở giữa hồ máu, dần dần lan rộng ra xung quanh, đến khi nó đạt đến đường kính hơn ba mét thì bất chợt, có một cánh tay khổng lồ, bề ngoài khô héo chỉ có một màu đỏ như máu thò ra ngoài.

Đình Tấn cùng 11 người còn lại trong nhóm đang xông lên phá vỡ vòng vây của đám vong linh cũng bị tình cảnh này làm cho mất hồn, đứng trân người ra, không biết tiếp tục nên tiến hay nên lùi.

-“HAHAHA… CÁC NGƯƠI ĐÃ CHẬM RỒI… HAHAA…”

Bị mũi tên ‘Linh Hồn Chấn Động’ đánh ngã ra đất, Angela dường như không cảm giác được đau đớn trên người. Trông thấy cánh tay khổng lồ kia làm nàng kích động đến nỗi không nhịn được liên tục gào thét, cười lên trong cơn hưng phấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.