Tô Diệc nghe thấy lời xin lỗi của Vasternorr, nhịn không được ở trong lòng thở dài một hơi. Bởi vì vẫn luôn biết thân thế của Vasternorr, cho nên Tô Diệc không có biện pháp đối xử tàn nhẫn với hắn. Lúc này nháy mắt cảm nhận được Vasternorr bất an, tuy Vasternorr che giấu rất tốt. Nhưng vẫn không tránh không khỏi đôi mắt sắc bén của Tô Diệc, dù gì thì anh cũng đã làm đặc cảnh nhiều năm rồi.
Tô Diệc vội nói: “Không sao đâu, không sao, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đến chỗ nghỉ mà ngươi đã tìm được đi.”
Lúc này Vasternorr mới ôm hai người một xà, hướng về phía có cái hốc cây mà hắn tìm được. Chờ bọn họ thu thập các cây cối xung quanh hốc cây xong, Tô Diệc cảm giác hơi buồn ngủ. Trước kia anh toàn đi công tác, cho dù cả đêm không chợp mắt cũng không vấn đề gì cả, cũng không biết là thân thể Merril chịu được đến đâu, nhưng Tô Diệc vẫn tranh thủ dành nhiều thời gian để đi ngủ.
Không gian hốc cây nhỏ, không có chỗ để đốt lửa, nên Tô Diệc không có biện pháp kiểm tra vết thương của đứa bé kia trong bóng tối được. Trước mắt chỉ có thể từ bỏ, chờ ngày mai trời sáng rồi nói sau. Trong bóng tối bé Eli lén lút chui vào trong lòng Tô Diệc. Tô Diệc cảm giác được ngực nặng trĩu, trong lòng không khỏi buồn cười. Vẫn là trẻ nhỏ dễ hiểu nhất, lúc trước Merril đối xử không tốt với bé Eli, trải qua nỗ lực mấy ngày nay bé Eli đã không so đo những hiềm khích trước đây. Thời tiết nóng bức của mùa nóng thế này, được ôm một bé rắn mát lạnh trong ngực cảm giác thật thoải mái, Tô Diệc cứ thế mà nghĩ bất tri bất giác liền thiếp đi.
Vừa chìm vào giấc ngủ, Tô Diệc liền mơ thấy một giấc mơ kỳ quái. Trong mơ, anh đứng trước một căn nhà gỗ, nhà gỗ được trang trí rất nhiều đồ, rất giống một căn nhà bình thường của một hộ gia đình thời cổ đại. Nhà ở có một gian là phòng ngủ có giường đất, trong phòng ngủ giường cùng chăn đệm đều mới, không giống như trước kia có người ở đây. Một gian khác lớn hơn có rất nhiều túi lương thực, có vẻ đây là một gian để dự trữ lương thực. Nơi này còn có không ít công cụ làm nông, có rất nhiều món ký ức lúc Tô Diệc còn nhỏ đã nhìn qua.
Có thể đọc truyện tại Yonovel.com để ủng hộ editor có động lực hơn nhé!
Edit: Miki0702
Phòng khách của nhà gỗ cũng rất lớn, giữa gian là một cái bàn to có hai cái ghế bên cạnh. Tô Diệc bị những vũ khí trên trên tường dọa cho sợ ngây người, hai thanh nỏ được chế tạo vô cùng tinh xảo, một cung tiễn được tạo hình bắt mắt, cùng với mấy cái chủy thủ* dài ngắn khác nhau. Nhìn lại tấm da con hổ được treo trên tường, nơi này hẳn là nhà của một thợ săn cổ đại. Trong ý thức của Tô Diệc, chỉ có trong nhà thợ săn mới có nhiều vũ khí như vậy.
*Chủy thủ: Là những binh khí, vũ khí của các cao thủ võ lâm trong tác phẩm của nhà văn Kim Dung. (Hầu như có dạng giống thanh kiếm or đao)
Tô Diệc lấy một thanh chủy thủ xuống cầm lên thưởng thức, bởi vì cảm giác cầm chủy thủ thật sự quá mức chân thật, Tô Diệc không khỏi thất thần một chút, ngón tay lập tức sờ trên lưỡi dao, tức khắc một trận đau đớn kéo Tô Diệc trở lại hiện thực.
Chờ khi Tô Diệc thấy rõ ràng hơn, liền phát hiện bản thân đã quay trở lại cái hốc cây ban đầu, hiện tại trời đã hơi hơi sáng. Thời điểm Tô Diệc đột nhiên xuất hiện thì Vasternorr đang ở phía bên ngoài hốc cây, đôi mắt dừng trên người Tô Diệc. Tô Diệc cảm giác được tầm mắt Vasternorr, nghĩ thầm nhìn theo ánh mắt hắn liền bị đồ vật trong tay dọa sợ không nhẹ. Bởi vì trong tay của anh, đang cầm cây chủy thủ trong mơ kia,vết thương đang chảy máu cũng có. Mà bé Eli nguyên bản đang nằm trong lòng anh, không biết từ khi nào đã nằm trong ngực Vasternorr.
Trong một thời gian ngắn mà Tô Diệc trăm mối thổn thức, xem ra giấc mơ ban nãy là thật sự? Nhìn biểu tình nghiêm túc của Vasternorr, hẳn là hắn cũng phát hiện bản thân anh có chút không thích hợp rồi đi? Ở cái xã hội nguyên thuỷ này, có thể người nơi này sẽ xem mình là quái vật hay không?
“Chúng ta nói chuyện một chút đi.” Tô Diệc do dự một lát, vẫn nhịn không được mở miệng nói.
Vasternorr đem bé Eli đặt vào trong hốc cây, sau đó liền mang theo Tô Diệc đi nơi khác.
Hai người đi với nhau ở trong rừng rậm, Tô Diệc trước tiên đánh vỡ bầu không khí trầm mặc này.
“Ta cũng không rõ chuyện xảy ra như thế nào, mới vừa rồi ta cho rằng ta nằm mơ, nhưng nó lại không phải mơ.” Tô Diệc quơ quơ chủy thủ trong tay, trước kia anh không có thứ này, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện.
“Ban nãy ngươi đột nhiên biến mất, ta còn tưởng rằng ngươi lại vứt bỏ chúng ta.” m thanh Vasternorr ồm ồm trầm trầm.
Lúc này đã là sáng sớm, tuy rằng rừng rậm vẫn còn hơi tối. Vài tia ánh mặt trời xuyên qua những tán cây ở trong rừng rậm hiện ra từng tia ánh nắng ôn nhu. Sáng sớm là thời điểm nhiệt độ không khí là thoải mái nhất, không nóng không lạnh.
“Ngươi nói ta biến mất?” Tô Diệc có điểm không thể tin tưởng trợn tròn đôi mắt, lúc sau thấy Vasternorr gật đầu, đột nhiên có một loại ý nghĩ vô cùng táo bạo. Không đợi anh suy nghĩ lại kĩ càng, thì nghe thấy Vasternorr nói: “Ngươi biến mất trong chốc lát, nhưng khi ta tính mang theo Eli đi tìm ngươi, ngươi lại đột nhiên xuất hiện trở lại.”
Tô Diệc vẫn duy trì vẻ mặt khiếp sợ, sau đó đột nhiên hiểu được cái gì đó mà vỗ trán.
“Ta, đây là ta có không gian trong truyền thuyết kia sao?”
Vasternorr cũng không hiểu Tô Diệc đang nói cái gì, mà khi nhìn thoáng qua cái tay đang chảy máu của Tô Diệc, vội duỗi tay giữ chặt cổ tay Tô Diệc và cúi đầu ngậm ngón tay vào miệng để chặn máu. Tô Diệc bị một loạt động tác của hắn làm cho ngây người, nhưng mà điều này không quan trọng, quan trọng là vậy mà anh lại có không gian. Một chỗ để rất nhiều đồ vật, ở trong xã hội nguyên thuỷ như này, quả thực là bàn tay vàng tốt nhất.
“Vasternorr, Vasternorr, chúng ta chúng ta sẽ không bao giờ vì mùa tuyết mà chịu chết đói nữa, ta nói ngươi nghe ta có một loại năng lực, ngươi có biết không gian là cái gì không? Không gian chính là có thể chứa đựng được rất nhiều đồ vật.......”
Có thể đọc truyện tại Yonovel.com để ủng hộ editor có động lực hơn nhé!
Edit: Miki0702
Tô Diệc lo chính mình nói ra thì Vasternorr sẽ không chứa chấp mình nữa. Tô Diệc bồn chồn nửa ngày, cũng không thấy Vasternorr đáp lại không khỏi có chút tức giận cùng bất đắc dĩ. Ôm tâm thái thử một chút, Tô Diệc kéo tay Vasternorr trong lòng mặc niệm một câu: ta muốn đi vào không gian. Vốn tưởng rằng trước mắt sẽ đột nhiên biến đổi, nhưng đợi một lúc cũng chả có gì xuất hiện. Tô Diệc có chút ngây ngốc, chẳng lẽ chính mình vui vẻ nửa ngày trời, hóa ra căn bản không có cái không gian nào sao?
Vasternorr cũng không biết tâm tình hiện tại của Tô Diệc, chỉ nhìn thấy khuôn mặt Tô Diệc lúc đỏ lúc xanh lúc lại tím tái cuối cùng dứt khoát biến thành trắng bệch. Vasternorr còn tưởng là bởi Tô Diệc tay đau, vội nhẹ giọng an ủi: “Miệng vết thương không có việc gì, chờ một chút hết đau.”
Tô Diệc lại suy nghĩ lại, có phải là không thể dẫn người khác vào bên trong không? Vì thế buông tay Vasternorr ra, suy nghĩ muốn đi vào thì nháy mắt biến mất ngay trước mắt Vasternorr. Có kinh nghiệm lần nãy Vasternorr không khủng hoảng nữa, mà tìm một chỗ xung quanh ngồi xuống.
Tô Diệc ở trong không gian xác định xong, quả thực cảm thấy chính mình đã đi lên đỉnh cao nhân sinh. Đi tới đi lui vòng quanh trong nhà gỗ hai lần, lúc này Tô Diệc mới nhớ tới phải ra bên ngoài xem thế nào. Đẩy cửa gỗ ra, đập vào vào mi mắt chính là một cái sân nhỏ bình thường. Bốn phía sân bị rào tre vây quanh, trong sân có để mấy cái sọt đựng, còn có một ít thứ Tô Diệc không biết tên. Tô Diệc suy nghĩ một chốc, tiện tay cầm một cái sọt đi ra ngoài, anh không muốn Vasternorr ở bên ngoài chờ lâu.