Vừa ra ngoài thì thấy Vasternorr đang đợi anh, Tô Diệc hiến cái sọt trong tay mình như hiến vật quý: “Ta thật sự có không gian, cuộc sống về sau của chúng ta có thể đảm bảo rồi.”
Vasternorr thấy Tô Diệc đột nhiên xuất hiện, phía sau còn cõng thêm đồ vật kỳ quái, không khỏi tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
Tô Diệc lập tức hái vài ba lá cây bên cạnh, làm mẫu cho Vasternorr xem, “Cái này dùng để đựng đồ, giống với túi da thú đấy. Nhưng mà nó hơn ở chỗ không lo đồ bên trong bị đè bẹp, vô cùng hữu dụng.”
Vasternorr gật gật đầu, sau đó nhớ tới cái không gian từ miệng Tô Diệc. Tuy hắn vẫn như cũ không hiểu đó là cái thứ gì, nhưng Tô Diệc nói có thể chứa đựng đồ thì chính là thứ tốt.
“Cái không gian mà ngươi nói kia, chú ý đừng để cho người khác biết, để tránh mang phiền phức tới. Kể cả Eli cũng không cần nói, nó còn nhỏ không giữ được mồm miệng.”
Đột nhiên nghe thấy Vasternorr nói như vậy, Tô Diệc vốn đang sầu não không biết nên nói thế nào với Vasternorr, cái không gian này không thể để người khác biết được, ai ngờ Vasternorr cũng không ngốc.
Tô Diệc biết cái đạo lý hoài bích có tội. Đặc biệt là ở cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, nếu không cẩn thận để lộ tiếng gió, nhất định có rất nhiều người đánh chủ ý lên người anh.
Không phải Tô Diệc sợ người nơi này, nhưng anh cũng không hi vọng mình lỡ sơ sẩy một chút thôi, sẽ khiến Vasternorr hoặc bé Eli bị lôi vào nguy hiểm.
Hai người có chung một suy nghĩ, hái một chút trái cây gần đó, dùng để làm đồ ăn đi đường.
Bởi vì có không gian, Tô Diệc liền đánh bạo hái thêm nhiều trái cây, lúc về còn không quên hái thêm nấm bên vệ đường. Nấm là đồ tốt, có thể nấu canh nấm uống.
Vasternorr thấy Tô Diệc hái vô cùng vui vẻ, không muốn lên tiếng thúc giục anh, cũng đành hỗ trợ hái thêm trái cây.
Chờ tới lúc họ trở về, hai đứa nhỏ cũng đã tỉnh. Bé Eli đang quấn lấy cành cây, sau khi nhìn thấy Tô Diệc cùng Vasternorr, vội nũng nịu: “A ba, hai người đi đâu vậy?”
Tô Diệc nhón chân đón lấy bé Eli, lấy một trái cây từ sau lưng đưa cho bé, Eli vừa thấy trái cây ngay lập tức chui ra khỏi lòng Tô Diệc, sau đó nhanh chóng quấn lên cánh tay Vasternorr.
Tô Diệc buồn cười nhìn bé “Kén ăn là không tốt đâu, đợi khi nào tìm được muối rồi ta sẽ làm món ăn ngon cho con.”
Lúc này trên cây truyền đến một âm thanh, Tô Diệc vừa ngẩng đầu, thiếu chút nữa sợ đến hét lên.
Đứa bé ngày hôm qua kia, tự mình leo lên cành cây, bây giờ giống như đang do dự không biết nên nhảy xuống không.
Tô Diệc vội hoảng hốt, “Đừng sợ, nhảy xuống đi ta sẽ đỡ em.”
Khóe miệng đứa bé hơi co giật, nhìn thoáng qua cánh tay cánh chân của Tô Diệc, trong mắt lộ ra vẻ không tin tưởng.
Tô Diệc ngẩng đầu giang hai tay ra, vẫy tay nhắc đứa bé kia nhảy xuống, thì cảm thấy eo mình bị ôm. Tô Diệc vừa muốn bảo đừng động, thì thấy Vasternorr đưa cánh tay về phía đứa bé, đứa bé thấy Vasternorr thì không chút do dự mà nhảy xuống.
Tô Diệc đột nhiên cảm thấy mình thật đáng thương, anh giơ cánh tay nửa ngày trời, đứa nhỏ kia còn không thèm quan tâm.
Hiện giờ Vasternorr chỉ vươn một cánh tay, đứa bé kia lại không chút do dự nhảy xuống. Cái này không khác gì bị khinh bỉ, mà đối với Tô Diệc đó là một sự vũ nhục.
Tô Diệc đường đường từng là một đặc cảnh, chưa từng có người nào dám bắt bẻ thân thể anh không tốt. Không thể tưởng được sau khi trọng sinh, lại chịu cảnh đối đãi như thế này.
Lúc nội tâm Tô Diệc đang bi thương uất ức, Vasternorr xoa xoa mái tóc anh: “Được rồi, không cần buồn, ta đi săn thú cho các ngươi.”
Sau khi Vasternorr rời đi, Tô Diệc thấy bộ dáng bẩn dính đầy bụi của thằng bé, liền nhớ tới trên người nó còn có vết thương.
Vì thế kéo theo bé Eli đang không vui lên, cũng bế đứa nhỏ kia đi cùng, tìm đến con sông gần đó.
Tô Diệc nhớ rõ có một con suối cách đây không xa, theo trí nhớ tìm một lát, quả nhiên thấy con suối nhỏ.
Dòng suối nhỏ này cũng là Vasternorr nói cho anh biết.
Vasternorr biết Tô Diệc thích sạch sẽ, nên cố ý chọn một chỗ gần sông suối mà nghỉ ngơi.
Lúc tắm cho đứa bé kia, mới biết nó thuộc tộc Dực Báo, tên là Dino.
Mà bộ lạc tộc Dực Báo lại cách không xa chỗ này. Tô Diệc vừa nghe xong, nhịn không được mà lo lắng cho Vasternorr. Nếu Vasternorr chạm mặt người tộc Dực Báo, tộc Dực Báo chắc chắn sẽ đối xử không mấy thân thiện với Vasternorr - một thú thân bất thường. Tuy rằng lo lắng, nhưng Tô Diệc cũng không có biện pháp giúp, trước mắt cũng chỉ có thể xử lý vết thương cho Dino.
Thời còn trẻ Tô Diệc từng làm bộ đội, đối với mấy vết thương đơn giản như này xử lý tương đối dễ. Nhìn cổ chân Dino xong, trong lòng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn may không bị tổn thương đấy gân cốt, chỉ là bị một cây gì đó cứa vào thành một vết thương sâu, do không xử lý kịp thời nên đến giờ vẫn chưa lành.
Các thú nhân cường đại có năng lực tự lành vết thương rất nhanh, chỉ cần không phải vết thương quá nặng hay trí mạng thì thú nhân cũng để vết thương tự khỏi.
Bởi vì thời tiết oi bức, không có đồ sạch sẽ đem vết thương quấn lại. Tô Diệc tìm khắp nơi một lần, cuối cùng tìm đại vài chiếc lá cây, rửa sạch sẽ, lấy nó bọc lại miệng vết thương của Dino, để tránh bị nhiễm trùng.
Đúng lúc Tô Diệc tính ôm Dino trở về, thì nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn lại gần. Ánh mắt Tô Diệc nhanh chóng thay đổi, chỉ dựa vào tai nghe được, có thể xác định người tới không ít.
Không biết từ khi nào bé Eli đang sợ hãi trốn trong sọt, đột nhiên bò nhanh bay lên đầu vai Tô Diệc, Dino cũng cảnh giác nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Nếu là Vasternorr trở về, thì sẽ không có tiếng bước chân loạn như vậy. Vậy cuối cùng những người này là ai? Tô Diệc duỗi tay ra phía sau lấy cây chủy thủ trên eo, làm động tác chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể đánh.
“Nhất định không sai đâu, rõ ràng ta ngửi thấy mùi của giống cái.” Một thanh âm thô bạo từ bên kia truyền đến. Ngay sau đó xuất hiện bốn dáng người eo quấn da thú, là thú nhân, xuất hiện trước mặt Tô Diệc.
Những người này thân cũng phải cao đến hai mét, đứng từ xa nhìn vào cảm giác vô cùng đáng sợ. Bọn họ vừa thấy Tô Diệc mắt liền sáng lên. Trong đó một thú nhân nhìn qua hơi trẻ, chỉ vào Tô Diệc kinh hô: “Ông trời ơi, thật sự là giống cái?”
Dino vừa thấy bọn họ đến, đột nhiên giãy giụa, Tô Diệc không phòng bị nên Dino thoát ra được. Dino vọt thân thể lên trước che chắn Tô Diệc, vẻ mặt đề phòng nhìn bọn họ.
“Eide, kia là Dino này.” Vẫn là thú nhân trẻ tuổi lên tiếng.
Mà thú nhân tên Eide kia, dáng người cao lớn oai hùng, một đôi mắt xanh biếc vô cùng sâu thẳm. Diện mạo Eide không cùng loại hình với Vasternorr, diện mạo Vasternorr tinh xảo đẹp mắt hơn, mỗi chỗ trên người đều đẹp tinh tế. Mà người tên Eide này, vừa lúc ngược với Vasternorr, bất kể là hình dáng hay khuôn mặt đều giống nhau, đều mang một vẻ đẹp tục tằng hoang dã của dã thú. Màu da Eide sậm, lần đầu tiên chạm mặt Tô Diệc liền vô thức nhớ đến vương tử Ả Rập.