“Thật sao, Thiệu thúc thúc, con được thưởng hở?”
“Đương nhiên, con giỏi như vậy, phải thưởng chứ!” Thiệu Hân Đường mỉm cười nói.
“Vậy…” Đôi mắt to tròn của Vu Nhất Bác đen láy, nhóc bảo: “Con muốn khẩu súng lục mà cha đem từ Đức về.”
Nụ cười của Thiệu Hân Đường cứng đờ, qua một hồi lâu, cậu mới miễn cưỡng rặn ra một nụ cười, với mong muốn đem thằng nhỏ về với chính đạo, cậu dịu dàng hỏi:“Nhưng đấy là của cha con, chúng ta không thể lấy đồ của người khác, đúng không.”
“Vậy, không cần lấy cái của cha cũng được, Thiệu thúc thúc mua cho cháu một khẩu khác đi.” Vu Nhất Bác mở to đôi mắt nhìn Thiệu Hân Đường, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
Vấn đề mấu chốt không phải là khẩu nào, hiểu không?
Mấu chốt là nhóc mới là một đứa nhỏ tám tuổi, không được dung súng. Hơn nữa nhóc muốn cậu kiếm ở đâu ra một khẩu súng đây hử. Thiệu Hân Đường trong lòng rối rắm, có chút không biết nên ứng phó như thế nào với tiểu quỷ còn khó chơi hơn cha nhóc.
“Mấy cái này, khi em lớn tự nhiên tư lệnh sẽ mua cho em, bây giờ em còn nhỏ, tư lệnh sẽ không đồng ý.”
Khi Thiệu Hân Đường không biết nên làm gì, Nhiếp Kiện An đứng một bên mở miệng. Nó cau mày nhìn thằng bé nói. Quả nhiên, Vu Nhất Bác nghe xong, suy nghĩ trong chốc lát, một đôi mắt to đảo tới đảo lui, trông vô cùng lanh lợi, sau đó ỉu xìu:“Nhưng mà em muốn khẩu súng lục Đức của cha nha!”
“Súng lục không được!” Nhiếp Kiện An cau mày nhìn nhóc.
Vu Nhất Bác cùng nó mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, rốt cục thỏa hiệp nói:“Vậy cháu thực sự không có gì muốn mua hết!”
Thiệu Hân Đường cảm thấy có chút khó xử, cậu cứ nghĩ hai đứa nhỏ sẽ thích mấy thứ đồ chơi nhỏ này nọ, là thứ mà cậu có thể mua được. Nhưng, con trai của Vu Chiến Nam sao lại giống cha nó vậy chứ, thật là khó chiều!
“Vậy…” Nhiếp Kiện An nhíu mi, nó cũng không biết đề xuất cái gì. Nó không giống Vu Nhất Bác không thiếu cái gì, mà là trong đời nó, nó chưa từng có quyền lợi yêu cầu điều gì.
Vu Nhất Bác đứng bên cạnh sô pha, mở to mắt nhìn nó, chờ tiểu ca ca của nhóc cho ý kiến.
“Vậy…” Nhiếp Kiện An đắn đo nửa ngày, cuối cùng ngập ngừng: “Cha nuôi đắp cho tụi con người tuyết nhé?”
Nhiếp Kiện An thoáng nghĩ đến ý tưởng này, cảm thấy rất ổn, vô cùng vui vẻ nói. Nhìn thấy Vu Nhất Bác mở to đôi mắt, ngơ ngác nhìn nó nửa ngày mới nhỏ giọng hỏi:“Người tuyết à?”
“Đúng vậy!” Nhiếp Kiện An rất vui vẻ, cảm thấy đề xuất của mình rất tuyệt, nó kích động nói:“Cha nuôi tặng cho tụi con người tuyết đi!”
Nhóc đầu dưa hấu nhìn bộ dáng vui vẻ của nó, sau một lúc lâu mới gật gật đầu dưới ánh mắt mãnh liệt của Nhiếp Kiện An. Tuy rằng nhóc không cho rằng đó là một ý kiến hay……
Đơn giản như vậy?
Thiệu Hân Đường thấy hai đứa nhỏ đều đều đồng ý, không nghĩ tới bọn nhỏ chỉ muốn một đôi người tuyết.
Tối hôm qua vừa mới có một đêm tuyết rơi, giờ đây bên ngoài tuyết trắng trải khắp nơi như phủ lên một tầng bông, đúng là thời điểm tốt.
Thiệu Hân Đường nhìn bầu trời trong xanh và ánh sang tươi đẹp bên ngoài, hưng trí vô cùng. Cậu bảo hai đứa nhỏ: “Đi vào nhà mặc áo ấm mang bao tay đi!”
Thiệu Hân Đường lấy ra một cái áo bông màu đen của Vu Chiến Nam trong tủ quần áo, rất dày, mặc trên người khá nặng, nhưng có điều không bị lạnh, Thiệu Hân Đường cũng đành chấp nhận. Mang thêm một cái mũ che kín hai tai. Thiệu Hân Đường mới đi ra.
Hai đứa nhóc còn nhanh hơn cả cậu. Nhiếp Kiện An nghe lời, đem bản thân bọc kín mít. Vu Nhất Bác lại không muốn mặc, ngại đồ quá nhiều nên cứ bảo nhóc không lạnh.
Thiệu Hân Đường không muốn vừa sang năm mới mà nhóc lại bị bệnh. Kiên quyết đem mũ đội lên đầu nhóc, còn tự mình đeo bao tay cho nhóc.
Bĩu cái môi nhỏ hồng hồng, Vu Nhất Bác rất bất mãn đi theo sau Thiệu Hân Đường và Nhiếp Kiện An ra ngoài.
Hoa viên sau tư lệnh phủ có rất nhiều đất trống, vào mùa tuyết lớn như thế này, cũng không có người đi quét dọn, vì vậy tuyết trắng tích thành một tầng dày, xốp mà không dễ tan, lấy tay chụp một cục, nắm nắm lại sẽ được một quả cầu tuyết.
Thiệu Hân Đường kiếp trước lớn lên ở phía Nam, vì vậy mỗi lần thấy nhiều tuyết như vậy, trong lòng vô cùng yêu thích. Cậu tuy chưa từng đắp qua người tuyết, cơ mà chuyện này cũng không làm khó cậu được.
Suy nghĩ một phút đồng hồ, Thiệu Hân Đường bắt đầu bảo hai đứa nhóc giúp đỡ làm quả cầu tuyết. Vốn Vu Nhất Bác đang không hứng thú lắm nhưng cũng dần dần có hứng thú, chẳng qua nhóc không chú tâm làm việc được giao, mà cứ lén lút đem tuyết ném vào lung Nhiếp Kiện An. Ngẫu nhiên còn ném mấy quả vào Thiệu Hân Đường.
Nhiếp Kiện An cả người toàn là tuyết, bị nhóc đánh cho một người đầy tuyết, thỉnh thoảng quay đầu lại lấy một cục tuyết còn to hơn để hù nhóc sợ, sợ tới mức thằng bé quay đầu bỏ chạy, vui vẻ cười, tựa như chú chim sẻ bị dọa.
Thiệu Hân Đường khi làm việc luôn rất nghiêm túc, hết sức chuyên chú làm quả cầu tuyết lớn, dù có bao tay bằng bông nhưng trong chốc lát lại rét run. Cậu cùng Nhiếp Kiện An cùng đem đầu người tuyết đặt lên trên thân, sau đó lại lấy thêm tuyết đắp vào chỗ bị rơi ra. Nhất tiểu một lát, một người tuyết hình dáng liền đi ra. Một lúc sau, một người tuyết hiện ra.
Thiệu Hân Đường bảo Nhất Bác về lấy cà rốt làm mũi cho người tuyết, lại lấy hai hòn đá đen làm mắt, sau đó vẽ miệng. Ba người đứng trước người tuyết xem thành quả, đều vô cùng vui mừng.
“Trông giống Nhất Bác.” Nhiếp Kiện An nhìn trong chốc lát, đột nhiên nói.
“Giống sao?” Vu Nhất Bác nghiêng đầu, sau đó lấy bao tay của mình đeo lên người tuyết. Nhìn thoáng qua, lại lấy mũ đặt lên, trông lại càng giống.
Thiệu Hân Đường vội lấy mũ và bao tay của mình mang cho nhóc, sau đó nhìn người tuyết nhỏ, nhìn thấy vẻ vô tội kia thực sự rất giống nhóc Nhất Bác, không khỏi cười rộ lên.
Ở bên ngoài chơi lâu như vậy, ai cũng thấy lạnh. Vui vẻ chạy vào nhà, lên lầu hai nhìn ra ngoài cửa sổ mà xem.
“Sao chỉ có một mình con, nhìn rất cô đơn.”
Bên cửa sổ lầu hai, Nhất Bác nhìn người tuyết họ đắp, đột nhiên nói.
Thiệu Hân Đường nhận lấy chén canh nóng người hầu vừa pha, nhìn hai đứa nhỏ uống xong rồi bản thân mới chầm chậm uống. Nghe Vu Nhất Bác nói, đôi mi xinh đẹp nhướng lên, cười nói: “Không cô đơn đâu, lát nữa chúng ta lại đắp người tuyết tiểu ca ca nhé.”
Hai đứa nhóc đều nhất trí, Thiệu Hân Đường nổi lên hưng trí, uống xong canh trừ lạnh, một lớn hai nhỏ vũ trang đầy đủ đi về phía vườn sau để làm tiểu ca ca cho Vu Nhất Bác.
Nhóc Vu Nhất Bác không lười biếng nữa, mà rất chăm chú đắp tuyết lên ‘tiểu ca ca’ của nhóc.
Đắp xong ‘Nhiếp Kiện An’, hai đứa nhóc lại muốn làm thêm ‘Thiệu Hân Đường’, sau đó Nhất Bác lại thấy thiếu cha nhóc, lại muốn làm thêm. Ba người chơi suốt một ngày, thấy lạnh lại vào trong nhà, ấm lại rồi lại ra đắp tuyết, mãi đến khi án mặt trời hạ xuống phía tây, bầu trời phủ kín rang hồng, bốn người tuyết mới xong xuôi.
Vu Chiến Nam trở về không thấy ai, nhướng mày hỏi lão quản gia. Bác Tổ cười trả lời:“Ở phía sau hoa viên đắp người tuyết đấy, đã chơi cả ngày rồi.”
Trời lạnh như vậy!
Vu Chiến Nam cau mày, không cởi áo khoác mà đi thẳng đến hoa viên sau nhà.
Trong lòng hắn nghĩ, trời còn đang tiết tam cửu mà không biết nặng nhẹ ra ngoài chơi cả ngày, còn không bị đông lạnh cóng rồi. Phải dạy bọn họ một bài học. Sau đó đi nhanh đến sân sau. Còn chưa đi tới, hắn đã nghe thấy thanh âm cười nói của cả ba.
Vu Nhất Bác đem cái mũ của cha nhóc mang lên người tuyết, nhưng người tuyết này cao hơn hẳn ba cái kia, nhóc với không tới nên mũ có chút lệch. Thiệu Hân Đường cười đem mũ chỉnh thẳng, nói:“Cha con là đại tư lệnh, mũ không thể đội lệch được!”
Lúc Vu Chiến Nam đến gần, vừa lúc thấy được cảnh đó. Ánh nắng xuyên qua bầu trời làm mặt cả ba như bừng sáng, giữa sân tuyết trống trải là bốn người tuyết, hai cái cao, hai cái lùn. Thiệu Hân Đường mỉm cười dịu dàng giúp người tuyết cao nhất kia đội mũ.
Cảnh tượng ấm áp ấy chạm vào cõi lòng Vu Chiến Nam. Hắn đứng tại chỗ, lặng lẳng nhìn ba người kia vui cười, sự chua xót trào lên lan đi tứ chi bách hải, mạnh mẽ đánh vào nơi sâu thẳm trong lòng hắn…. Cảnh tượng ấm áp giản đơn như vậy, chỉ có bốn người bọn họ…
Giờ khắc này, Vu Chiến Nam cảm thấy hạnh phúc không thể nghi ngờ. Hắn lẳng lặng nhìn Thiệu Hân Đường vui vẻ cười cùng hai đứa trẻ, hắn cảm giác niềm hạnh phúc chưa bao giờ có… Niềm vui sướng này đến một cách bình thường như vậy, tự nhiên như vậy, làm mũi hắn cõ chút lên men, ánh mắt hơi hơi ngứa, thầm nghĩ thời gian hãy dừng lại ở một khắc này, có thể khiến hắn hạnh phúc… lâu dài…
Vài cái người tuyết đứng tại sân sau phủ tư lệnh qua năm mới mới dần tan.
Tôn Đức Toàn cùng Diêm Lượng đều đi theo Vu Chiến Nam từ nhỏ, cũng không còn người thân. Đương nhiên là theo nhà Vu Chiến Nam cùng đón năm mới.
Mọi người vây quanh bàn ăn, Diêm Lượng và Tôn Đức Toàn đều lì xì cho hai thằng bé hai phong bao thật dày. Thiệu Hân Đường cũng không ngoại lệ, cũng lì xì đầu năm. Chỉ là cậu không chỉ tặng hồng bao mà còn cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một cái nút thắt may mắn, cái này không lớn, có thể đeo trước ngực, cũng có thể đeo bên hông, tinh xảo xinh xắn. Cái này là khi cậu đi miếu với Vu Hân Nhã lúc còn ở Thượng Hải gặp một cô bé bán. Cô bé tầm mười ba mười bốn, xinh xắn lanh lợi, bảo cậu mua nút kết đi, có thể phù hộ bình an trường thọ.
Thiệu Hân Đường tuy không phải mê tín nút kết đó có công hiệu gì lớn, chỉ là thấy cô bé đáng thương, dây kết cũng rất đẹp, liền mua vài cái, nghĩ đem về cho mấy đứa nhỏ chơi.
Mấy đứa nhóc vui mừng nhận, ở đây cũng không có tiết mục tối Tết Âm lịch, mọi người ăn xong cơm tối còn phải chờ tới đêm giao thừa, họ uống không ít rượu rồi bắt đầu cùng nhau đánh bài.
Thiệu Hân Đường vẫn thua đến không còn manh giáp như trước, nhưng vẫn rất vui vẻ. Vu Chiến Nam thì ở đầu bên kia lẳng lặng thắng tiền, thắng đến mức Diêm Lượng vàTôn Đức Toàn ai oán: “Tư lệnh ngươi cũng quá không rộng lượng, cuối năm rồi mà không để huynh đệ bọn tôi thắng chút!”
Hai đứa bé thì ngồi trên sô pha ăn trái cây, chơi đồ chơi Vu Nhất Bác mang về từ Thượng Hải, chơi còn hang say hơn những người lớn.
Dân quốc, Lễ Trừ tịch năm 1922, phủ tư lệnh tràn ngập bầu không khí ấm áp….