Trọng Sinh Dân Quốc Chí Tử

Chương 58: Chương 58: Về nhà




Còn hơn mười ngày nữa là đến tết. Đêm giao thừa là đêm quan trọng ở Trung Quốc, trên phố đều thấy người ta vui vẻ đi mua sắm đồ tết. Vậy mà bọn Vu Chiến Nam lại ngây người ở đây lâu quá rồi.

Hôm nay, Vu Chiến Nam nói rằng bọn họ phải đi đến quyết định, Tô Khải Hiên vừa nghe liền vỗ bàn nói không được, hắn nói: “Tôi vừa về được hai ngày, còn chưa hảo hảo chiêu đãi các cậu mà. Hết năm rồi đi!”

“Chiêu đãi với không chiêu đãi cái gì, thế này tốt lắm rồi, em tới gặp anh chị xong, nhìn một chút rồi đi. Trong nhà vẫn còn rất nhiều chuyện mà.” Vu Chiến Nam chậm rãi nói.

Vu Hân Nhã trong lòng mặc dù cực kì không muốn, lại chưa hề nói gì. Cô biết Vu Chiến Nam làm tư lệnh, không thể rời đi lâu được, thấy sắp tới lễ mừng năm mới, một mặt lại phải để ý mấy chuyện nhỏ phát sinh. Cũng sẽ không tiễn họ đến trạm xe lửa được. Trước khi đi, cô còn cố ý kéo Thiệu Hân Đường tới góc phòng nhẹ nhàng tâm sự, khiến cho Tô Khải Hiên và Vu Chiến Nam ăn giấm chua đầy mặt.

Vu Hân Nhã kéo Thiệu Hân Đường, đem một hộp gỗ tinh xảo đặt vào trong tay Thiệu Hân Đường, nói: “Vàng bạc châu báu cái gì cậu chắc cũng không thiếu, nhưng chị dù sao cũng phải cho cậu lễ gặp mặt. Trong này là một viên hồng ngọc, tuy rằng không phải bảo bối gia truyền gì, nhưng cũng là vật mà chị yêu thích nhất. Hôm nay tặng cho cậu, mong muốn cậu cùng tiểu Nam vẫn có thể tiếp tục tiến tới.”

“Cái này em không thể nhận, chị hai.” Thiệu Hân Đường từ chối bỏ vào.

“Không muốn cũng phải nhận.” Vu Hân Nhã cường ngạnh nói: ” Không muốn chính là do em thấy chướng mắt, là coi thường chị hai đây.”

Thiệu Hân Đường bị cô nói không còn cách nào, bối rối nhận lấy hộp gỗ, có chút ngượng ngùng cười cười, nói: “Vậy cám ơn chị hai.”

“Cám ơn cái gì!” Vu Hân Nhã nói: “Chị và cậu hợp ý, tuy nghĩ rằng cậu kết duyên cùng con lừa cáu kỉnh nhà chị là vô cùng thiệt thòi, nhưng chị hai thật lòng đều muốn các cậu sống tốt, sau này mọi việc xin em hãy bỏ qua cho, chớ chấp nhặt nó.”

“Vâng.”

Thiệu Hân Đường đồng ý, người bên kia đã không chờ nổi, gọi cậu đi tới.

Mặc kệ trong tương lai hắn cùng Vu Chiến Nam ra làm sao, Thiệu Hân Đường trong lòng sẽ luôn tôn kính và quý mến tính cách này, người chị lương thiện.

Ngồi xe lửa ba ngày ba đêm, cho dù ở hoàn cảnh vô cùng thoải mái, cũng sẽ làm cho trong lòng người ta bực dọc, gấp rút nuốn hít bầu không khí mới mẻ.

Khí trời phương Bắc lạnh quá mức, nhìn hình ảnh quen thuộc cùng Tôn Đức Toàn và Niếp Kiện An đang đứng đón, Thiệu Hân Đường lại thật sự nghĩ như vậy là đến địa phương của Vu Chiến Nam rồi, trong ngực bất tri bất giác ổn định lại.

Mới hơn có hơn một tháng, đúng là thân thể trẻ con đang lớn có thật nhiều thay đổi. Thiệu Hân Đường đứng nhìn thằng bé bên cạnh Tôn Đức Toàn, Niếp Kiện An đã cao đến tai Tôn Đức Toàn, từ xa nhìn lại giông như một gốc tre xanh đang trưởng thành vô cùng khỏe khoắn.

Tôn Đức Toàn chạy tới, trên khuôn mặt mập mạp đều là nét cười, gã xoa xoa tay nói: “Tư lệnh, các cậu trở lại rồi, chúng tôi cũng đã chờ hơn một canh giờ, sao xe lửa lại lâu như vậy!”

Vu Chiến Nam thân thiết nện hắn một đấm, cười nói: “Về nhà cũng được, trận này vất vả cho ngươi rồi!”

Tôn Đức Toàn cười hì hì, chỉ huy người giúp việc đánh từ đông sang tây dọn dẹp đồ đạc, Diêm Lượng đứng một bên cùng hắn tán gẫu, trò chuyện về mấy ngày bọn họ ra ngoài chơi. Tôn Đức Toàn thừa dịp mọi người không chú ý, ghé sát tai Diêm Lượng thấp giọng hỏi: “Nhị tiểu thư cô ấy, không có nhắc tới ta…”

“Nhắc tới ngươi?” Diêm Lượng giả ngu nói: “Nói ngươi làm gì cơ?”

Thấy Tôn Đức Toàn điệu bộ gấp gáp. Diêm Lượng như chợt nhớ tới điều gì: “Hình như là có…”

“Cô ấy nói gì?” Tôn Đức Toàn nôn nóng cực kì, thớ thịt trên gương mặt mập mạp cũng chuyển động.

“Cổ nói…” Diêm Lượng làm ra vẻ cố gắng hồi tưởng, sau đó nói: “Cổ nói cái ghế mát xa hồi nhà cổ đi Pháp mua bị ngươi ngồi hỏng rồi…”

“Cút!” Tôn Đức Toàn thất vọng mắng hắn một câu.

“Hừ, ta nói, ngươi mà còn như thế thì đừng trách ta báo lại cho tư lệnh đấy.” Diêm Lượng cười nói.

“Mách đi!” Tôn Đức Toàn lườm y: “Tư lệnh đã sớm biết nhị tiểu thư là nữ thần của lòng ta rồi. Hôm trước còn cho ta một tấm ảnh của tiểu thư thời chưa xuất giá đấy.”

“Ta nói, ngươi tại sao lớn tuổi vậy rồi mà còn chưa chịu kết hôn…” Diêm Lượng trêu chọc một lúc, nhịn không được khuyên nhủ: “Ngươi đừng mãi ngóng trông hoa trong kính trăng trong nước nữa, chậm trễ cả đời đấy!”

“Xê ra!” Tôn Đức Toàn nói:“Ngươi chẳng phải cũng vậy sao.”

Tôn Đức Toàn nói xong liền bỏ đi làm việc, thân hình mập mạp đi xa, không thấy được Diêm Lượng sau khi nghe lời ga nói đã đứng lặng tại tại chỗ, ánh mắt trầm xuống. Y nhìn về phía Thiệu Hân Đường đang đứng giữa một vùng tuyết trắng muốt, bị Vu Chiến Nam bọc như miếng bông, cậu đứng đó nhìn về phía Nhiếp Kiện An ôn nhu cười, khiến cho thế gian ảm đạm này bỗng chốc bừng sáng lên như xuân về…

Đúng vậy, bọn họ giống nhau, đã yêu lầm người rồi…

Thiệu Hân Đường đứng trước mặt Nhiếp Kiện An, nhìn thằng bé trưởng thành không ít, có chút kích động sờ sờ đầu thằng bé, nói: “Cao lên không ít.”

“Cha nuôi.” Nhiếp Kiện An kích động hô một tiếng, âm thanh khàn khàn như vọng lại từ tận đáy lòng. Nhóc không nhúc nhích, để Thiệu Hân Đường xoa đầu, trên măt lộ rõ vẻ thỏa mãn.

Vu Nhất Bác thấy hai người họ nhìn nhau giữa tuyết mà bỏ mặc mình, vội vàng chạy lại kéo áo Nhiếp Kiện An, cái miệng xinh xinh nói: “Tiểu ca ca, em cũng nhớ anh, tại sao anh không để ý tới em chứ!”

Nhiếp Kiện An cúi đầu, nhìn thằng bé dễ thương đã không thấy mặt hơn một tháng này, trong lòng vừa ê ẩm vừa ngọt ngào, nhóc muốn ôm lấy thằng bé, nhưng lại thấy Vu Chiến Nam đi tới nên đành sửa tay, chỉ sờ sờ má Vu Nhất Bác, nhẹ nhàng nói: “… Không phải không nhớ em.”

“Đều đứng ở nơi này hứng gió làm gì, ngại mình lâu quá chưa bị bệnh sao?” Vu Chiến Nam đi nhanh đến, tức giận nói.

Không về thì không nói làm gì, vừa về một cái, Vu Chiến Nam liền phải xử lí một đống việc, cả ngày bận đến không thấy mặt. Qua năm, cả Diêm Lượng lẫn Tôn Đức Toàn cũng bận rộn chạy trong chạy ngoài, chuẩn bị khắp nơi. Trong nhà chỉ còn Thiệu Hân Đường và hai đứa nhóc.

Trường học đã cho nghỉ từ lâu. Hôm nay nhóm người Vu Chiến Nam đã ra ngoài từ sớm, Nhiếp Kiện An đem phiếu điểm vị thứ nhất cuối kì ở trường đưa cho Thiệu Hân Đường xem, ở phía dưới còn có lời phê của thầy giáo, ý tứ là nhóc rất cần cù ham học, chắc chắn sau này sẽ thành công.

Nhiếp Kiện An đứng trước mặt Thiệu Hân Đường, khi đem tờ giấy đưa cho cậu, nhóc vô cùng khẩn trương, ngón tay siết lại với nhau.

“Ngồi đi chứ.” Thiệu Hân Đường mặc một bộ quần áo ở nhà bằng vải bông trắng, nhàn nhã ngồi trên sô pha, bảo Kiện An ngồi đối diện. Nhiếp Kiện An thấp thỏm ngồi xuống.

Thiệu Hân Đường nhìn chằm chằm tờ giấy Nhiếp Kiện An đưa, nhìn thật lâu, thật lâu, làm cho Nhiếp Kiện An nôn nóng như ngồi trên đinh, bất an ngọ nguậy. Đến khi nó sắp chịu không nổi, muốn lấy lại tờ giấy, liền nghe được thanh âm kích động của Thiệu Hân Đường.

“Quả là con của cha, thật tuyệt!”

Thiệu Hân Đường ngẩng đầu nhìn nó, trong mắt tràn ngập tự hào, cậu nói: “Con là niềm tự hào của cha nuôi!”

Nhiếp Kiện An đầu tiên ngây ngốc nhìn Thiệu Hân Đường, dường như không nghe được cậu nói, sau đó vẻ mặt nó đỏ bừng, có cái gì đó từ trong cơ thể nó dâng lên, chảy khắp tứ chi bách hài, khiến máu toàn thân đều hừng hực sôi trào…..

Cha nuôi nói…… Mình là niềm tự hào của cha….

Nó vẫn luôn cố gắng học, so với ai đều cố gắng hơn. Chỉ cần nghĩ đến cơ hội học tập không dễ gì có được này, còn có cha nuôi ở trong tòa nhà giam hoa lệ một cách bất đắc dĩ, nó liền cảm giác cả người khó chịu. Nhóc thường tự nhắc mình, tuyệt đối không được phụ kì vọng của cha nuôi, nó phải làm tốt nhất, không để cha nuôi thất vọng.

Trời xanh không phụ người khắc khổ, chưa đến ba tháng, nó vượt lên hai mươi mấy bạn cùng lớp, chiếm được vị thứ nhất. Lấy được bảng thành tích, nó đã muốn chạy ngay về nhà cho cha nuôi xem. Nhưng lúc đó cha không ở nhà, nó chỉ có thể yên lặng cảm thụ niềm vui này một mình…

Trở lại tư lệnh phủ, đương nhiên không ai quan tâm một đứa ăn nhờ ở đậu thân phận không rõ được thành tích gì. Nhóm người Vu Chiến Nam vừa đi là hơn một tháng, nó tựa như người tàng hình, trừ bỏ ăn cơm liền ngồi lì trong phòng học, nếu không thì cũng bỏ ra ngoài. Không một ai biết nó đi đâu.

Trải qua nhiều này như vậy, cảm xúc vui mừng của nó cũng dần dần nhạt đi. Nó biết năm nào Vu Nhất Bác cũng sẽ lấy được vị thứ nhất toàn khối, cái thành tích bé nhỏ này của nó, có lẽ trong mắt người khác sẽ chẳng đáng giá chút nào, nó thậm chí có chút do dự không biết có nên đưa cho Thiệu Hân Đường xem không…

Nhưng mà, vừa mới nãy, khi được người nó yêu quý nhất trên đời này khen ngợi, loại cảm giác vui sướng như điên này không thể dùng lời nào để miêu tả….

Thiệu Hân Đường vỗ vỗ bờ vai của nhóc, cảm thán như nói với người lớn: “Con ta trưởng thành!”

Nhiếp Kiện An há miệng thở dốc, dường như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết phải nói gì…

Đúng lúc này, vừa mới ăn xong bữa sáng, cha nhóc chân trước vừa đi, nhóc liền đã nhào vào chăn ngủ nướng, thấy Niếp Kiện An xuống lầu liền đi theo. Nhóc mặc áo ngủ bông màu xanh, cái cổ mềm mại lộ ra. Nhóc lấy tay xoa xoa con mắt to lên vì ngủ, cái đầu quả dưa nho nhỏ lộn xộn như ổ chim. Nhóc ngáp một cái, lộ ra phần lợi hồng hồng, nói:“Thiệu thúc thúc, tiểu ca ca các ngươi đang làm gì thế?”

Nhóc đầu dưa hấu ‘bịch bịch’ chạy tới, nhoài đầu xem thứ Thiệu Hân Đường đang cầm, mở to hai mắt nói: “Tiểu ca ca, anh cũng lấy được vị thứ nhất nha! Có điều chỉ mới ở lớp, không có lợi hại như em nha!”

Nhìn bộ dáng dễ thương của nhóc, Thiệu Hân Đường và Nhiếp Kiện An đều nở nụ cười.

Thiệu Hân Đường vuốt vuốt mái đầu nhóc, cười nói:

“ Ừ, Nhất Bác của chúng ta lợi hại nhất, bất quá tiểu ca ca của con cũng rất tuyệt. Các con muốn gì, Thiệu thúc thúc sẽ mua cho các con.”

Bởi vì từ nhỏ cậu muốn gì thì đã có ngay cái đó, cậu thật sự là chưa từng vì làm tốt việc mà được thưởng quà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.