Trọng Sinh Dân Quốc Chí Tử

Chương 64: Chương 64: Mưu sát




Sáng hôm sau, Thiệu Hân Đường tỉnh dậy, cảm giác xương cốt như vừa được lấp ráp lại, toàn thân đều tan rã, đau nhức. Nơi phía sau bị sử dụng quá độ khó chịu cực độ, thậm chí còn chưa khép lại.

Cậu không nhớ rõ đêm qua Vu Chiến Nam đòi hỏi bao nhiêu lần, chỉ biết hắn gần như là điên rồi, không màng đến cậu cầu xin, chỉ một mực đòi hỏi…

Tuy rằng Vu Chiến Nam tinh lực tràn đầy, phương diện kia phá lệ mạnh mẽ, nhưng bởi vì thân thể Thiệu Hân Đường không thể đem so với hắn, nên hai người đã thật lâu không có điên cuồng liều lĩnh mà hung hăn giữ lấy đối phương như vậy…

Thiệu Hân Đường nhìn thoáng qua đồng hồ quả lắc trên tường, đã hơn mười một giờ. Xem ra là Vu Chiến Nam cố ý dặn dò người dưới không gọi cậu. Nhưng nếu không thức dậy, e rằng hai đứa nhỏ sẽ nghĩ nhiều. Thiệu Hân Đường cố sức bám giường đừng lên, chân trần dẫm lên sàn gỗ lạnh lẽo, khập khiễng đi vào phòng tắm.

Khi cậu đi ngang qua bàn trang điểm khoa trương, nơi mà bình thường hai người đều không dùng tới, ánh mắt chỉ nhẹ lướt qua, sau đó nhanh chóng quay trở lại. Bởi vì cậu nhìn thấy trên mặt bàn, bị đặt dưới một cái gương tròn có tay cầm là một tờ giấy ố vàng…

Trái tim Thiệu Hân Đường đập loạn xạ, cậu có chút không dám tin, nhấc gương ra. Đúng là khế bán thân của cậu…

Cầm trong tay tờ giấy mỏng manh lại mang ràng buộc quyết định vận mệnh của cậu, khế bán thân, ngón tay Thiệu Hận đường đều run rẩy.

Tờ giấy này thế nào lại được đặt ở đây?

Chẳng lẽ là Vu Chiến Nam đặt ở nơi này?

Đây, là có ý gì?

Trong lòng Thiệu Hân Đường hoàn toàn rối loạn, biết nhất định là Vu Chiến Nam để ở đây, như vậy nghĩa là để cho cậu… Vu Chiến Nam rốt cuộc là có ý gì? Cậu nghĩ muốn nhức cả đầu, vẫn không nghĩ ra manh mối. Có lẽ, Vu Chiến Nam là đem thứ này đưa cho cậu…? Có lẽ…

Thiệu Hân Đường không biết nên hiểu thế nào cứ hoang mang đứng trong phòng ngủ. Đột nhiên một trận đập cửa dồn dập vang lên. Nếu là người hầu, bọn họ sẽ không dám gây ra tiếng ồn lớn như vậy. Nếu là Vu Chiến Nam, hắn sẽ trực tiếp đẩy cửa tiến vào. Nếu là bọn trẻ, chúng sẽ đứng ở ngoài mà gọi…

Đang lúc khó chịu, thì nghe ngoài cửa truyền đến tiếng của Diêm Lượng, ngữ khí dồn dập mà vô cùng lo lắng: “Thiệu tiên sinh, Tư lệnh bị tập kích, hiện đang ở bệnh viện, cậu mau đi với tôi…”

Thiệu Hân Đường trừng lớn đôi mắt, trong lòng trầm xuống, cậu không nghĩ đến Vu Chiến Nam mình đồng da sắt cũng có một ngày phải đến bệnh viện, cũng có ngày bị tập kích…

Không kịp nghĩ nhiều, cậu nhanh nhanh mặc quần áo, bước ra cửa, cậu do dự nhìn thoáng qua khế bán mình một cái rồi nhét vào trong túi quần, mở cửa cùng Diêm Lượng bước nhanh xuống lầu…

Trên đường đi, Diêm Lượng thuật lại tình huống một lần. Nguyên lai, gần trưa hôm nay, bọn họ cùng Vu Chiến Nam đang ở quân doanh luyện binh, đột nhiên có người truyền tinh tới nói là nơi tập trung buôn bán ở thành Bắc có người Nhật đến quậy phá, đả thương người Trung Quốc. Vu Chiến Nam vừa nghe, cực kỳ tức giận không nói hai lời dẫn người đi thành Bắc. Nhưng lúc đến thành Bắc, mấy tên Nhật Bản đã chạy không còn một móng. Lúc đó rất hỗn loạn, khi Vu Chiến Nam vừa xuống xe, có mấy tên mặc thường phục theo nhiều hướng xuất hiện, trên tay cầm súng lục của Đức, hướng về phía Vu Chiến Nam mà nả đạn.

Động tác của bọn chúng quá nhanh, vừa nhìn là biết đã qua huấn luyện đặc thù, tay súng cực chuẩn. Tuy rằng vệ sĩ rất nhanh chạy tới bảo vệ tư lệnh của bọn họ, hai nhóm người tại trên đường cái rối loạn mà súng thật đạn thật bắn nhau, hoàn cảnh lúc đó vô cùng hỗn loạn. Nào ngờ, Vu Chiến Nam bị theo dõi, có người phục kích từ cửa sổ tửu lâu đối diện bắn tới, một viên đạn trúng chân, một xuyên qua trường bào trúng ngực hắn.

Đạt được mục địch, kẻ địch rút rất nhanh, đả thương mười mấy thường dân vô tội. Trong bọn chúng cũng có hai người trúng đạn bị thương, lúc chạy trốn bị đồng bọn bắn một phát ngay ót, chết ngay tại chỗ, một người sống cũng không lưu lại.

Người sáng suốt đều nhìn ra được, đây là một vụ mưu sát có kế hoạch kín kẽ!

Vu Chiến Nam rất nhanh được đưa đến bệnh viện, binh lính của cảnh cục toàn thành đều xuất động, bắt đầu bốn phía lùng bắt đào phạm. Vu Chiến Nam trúng dạn, sinh tử chưa biết, lòng người hoang mang.

Bọn Thiệu Hân Đường đến bệnh viện Quốc Dân, toàn bộ bệnh viện đều bị binh lính cầm súng trông coi chặt chẽ, không cho ra vào, ngay cả ruồi muỗi cũng không. Phi thường sâm nghiêm.

Thiệu Hân Đường theo Diêm Lượng dễ dàng thông qua kiểm tra vòng ngoài. Diêm Lượng mang theo cậu thằng đến phòng giải phẫu lầu hai.

Phòng phẫu thuật thời điểm này không như loại ở thế kỷ 21, bên ngoài treo đèn đỏ, viết là ĐANG GIẢI PHẪU, khiến người nhìn vào mà lòng bất an không dám đến gần. Nhưng cho dù không có, cũng không ai dám lai vãng, toàn bộ hành lang đứng rất nhiều quân nhân cao lớn, mặc tây trang thẳng tấp, hành lang cũng có vẻ hẹp lại. Hai chiếc ghế dài, dựa vào tường, căn bản không ai ngồi.

Hành lang hẹp, đứng chừng bảy tám quân nhân Thiệu Hân Đường chưa từng gặp qua, đều mang vẻ mặt lo lắng, không ngừng nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật bằng gỗ đơn bạc.

Lúc Thiệu Hân Đường cùng Diêm Lượng song song đi tới, ánh mặt mọi ngưới đồng loạt tụ lại trên người Thiệu Hân Đường. Đủ các loại ánh mắt phức tạp, ai nấy đều biết đây là nam sủng gần đây được Vu Chiến Nam cưng đến tận trời.

Diêm Lượng rất nhanh giới thiệu đơn giản bọn họ, rồi lo lắng hỏi tình huống thế nào. Một người râu ria xồm xoàm lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Còn chưa biết, mới vào hơn 20 phút.”

Thiệu Hân Đường hiếu kì đánh giá hắn và những người xung quanh đang gật đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh, thái độ khéo léo. Cậu biết, những người này đều là đại tướng của Vu Chiến Nam.

Bác sị, y tá rất bận rộn, mặt mày nghiêm túc, bị vài quân nhân thiết huyết ngăn lại, đều lắp bắp: “… tình huống còn chưa rõ…” linh tinh. Bức đến mấy người đừng đây đều phẫn nộ.

Thiệu Hân Đường ngồi trên chiếc ghế lạnh lẽo dựa vào tường, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa phòng giải phẫu, không nói một lời. Người ta nhìn vào không biết thiếu niên bộ dạng còn đẹp hơn nữ nhân này nghĩ cái gì.

Diêm Lượng nhìn cậu một cái, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài. Chốc sau trở lại, trên tay là hai phần thức ăn đóng gói từ tửu lâu bên cạnh, nói với Thiệu Hân Đường vẫn chìm trong trầm tư: “Quản gia gọi điện nói, sáng nay cậu chưa ăn gì, trước ăn chút gì đi, nếu không Tư lệnh trong chốc lát tỉnh lại biết cậu không ăn uống gì lại nổi giận.”

Trước mặt nhiều người như vậy, được Diêm Lượng khuyên ăn cơm, Thiệu Hân Đường cảm thấy không tốt lắm. Hơn nữa, đang trong tình huống thế này, cậu thật sự không có tâm tình để ăn. Cho nên cậu nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Đợi lát nữa đi, tôi chưa đói bụng.”

“Anh bạn, ăn chút đi.” Người có râu quai nón cao lớn vừa trả lời Diêm Lượng đột nhiên mở miệng, cùng Diêm Lượng khuyên nhủ cậu.

“Đúng đấy, ăn một chút đi, Tư lệnh nhất định không có việc gì, cậu đừng để đói bụng.” Người khác cũng phụ họa theo.

Thiệu Hân Đường lăng lăng nhìn những quân nhân thành thực ở đây, trong lòng cảm động. Hắn đã nghĩ, những quân nhân chức cao thiết huyết này đều xem thường hắn.

Tuy rằng một chút cũng không muốn ăn, nhưng nhiều người hảo ý mở miệng, tận tình khuyên bảo như vậy, làm cho Thiệu Hân Đường không đành lòng. Diêm Lượng đưa cậu vào một phòng trực không có người, áy náy nói: “Mùi ở bệnh viện vốn khó ngửi, cậu cố ăn một chút.” Sau đó mở cửa ra ngoài.

Thiệu Hân Đường nhìn thức ăn trong garmen, thở dài, gắp một đũa rau xanh đưa đến miệng, như là đang ăn sáp, không có chút hương vị, vô luận thế nào cũng nuốt trong trôi.

Cậu cũng không biết mình bị làm sao, lúc nghe tin tức của Vu Chiến Nam trong lòng lại lo lắng, gấp gáp như vậy, thậm chí sinh ra một loại cảm giác sợ hãi. Cậu không tin một người ở trước mặt cậu vô cùng cường thế, muốn giết chết một người còn dễ dàng hơn giết một con muỗi, lại có một ngày bị thương. Nghe Diêm Lượng miêu tả, trong đầu Thiệu Hân Đường toàn bộ là hình ảnh Vu Chiến Nam bị trúng đạn ngã vào trong vũng máu. Cảnh tượng này dọa cậu phát hoảng, vừa nghĩ đến liền cảm thấy khó chịu, rất khó chịu, trái tim như là bị ai dùng búa tạ tầng tầng nện xuống, tích tụ, đè nén, thậm chí khiến cậu cả hô hấp cũng thật khó khăn.

Nam nhân ấy, rõ ràng đêm qua còn ôm cậu điên cuồng mà đòi hỏi, như là người có lực lượng mạnh nhất trên đời. Thế nhưng, sao trong thời gian ngắn như vậy, hắn đã phải vào phòng phẫu thuật rồi…

Thiệu hân Đường trong lòng ê ẩm ẩn ẩn đau. Đột nhiên cậu nhận ra, chính mình làm sao vậy… Nằm ở trong đó là tên đàn ông thương tổn cậu, kéo cậu lên giường biến cậu thành nam sủng đáng khinh. Ngay hôm qua thôi, hắn còn nổi giận, chỉ một chút mất khống chế, có thể cậu đã không còn…

Đồng tình cũng có hạn độ. Không ai lại đem loại đồng tình này cho Vu Chiến Nam, hắn kiên cường như vậy mà. Cho dù hắn tuổi có về chiều, cho dù hắn bệnh nặng liệt giường, Thiệu Hân Đường tin tưởng, Vu Chiến Nam cũng sẽ không cần người khác đồng tình.

Nhưng còn mình, phải giải thích những lo lắng này thế nào đây… Chẳng lẽ, chính mình sinh ra tình cảm bất thường với hắn, với kẻ đã đối đãi với mình như vậy…

Trong đầu Thiệu Hân Đường vang lên một hồi chuông cảnh báo, khiến cậu ngừng suy nghĩ. Trực giác nói với cậu, đáp án đó không phải thứ cậu muốn…

Thiệu Hân Đường sắc mặt trắng bệch nhìn lên bức tường trắng toát của bệnh viện, nói với chính mình.

Cậu muốn trốn, phải trốn!

Tiềm thức mơ hồ cho cậu biết, dự đoán làm nam sủng cho người sẽ có một ngày bị vứt bỏ là không tồn tại. Ngay lúc này cậu càng có một loại lo lắng sâu sắc, một loại cảm giác khiến cậu sợ hãi. Trong mơ hồ, sợ là chính mình rơi vào bẫy rập ôn nhu, sợ rằng chính mình đã… yêu…

Khi Thiệu Hân Đường ra khỏi phòng trực ban, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo càng trắng bệch hơn hồi nãy, khiến mấy quân nhân nhìn đều sửng sốt, trong lòng đối với thiếu niên một thân quý khí này càng nhiều thiện cảm, nghĩ rằng cậu vì lo lắng cho Vu Chiến Nam, trọng tình trọng nghĩa.

Bác sĩ, y tá lúc ấy được điều đến đều là tốt nhất, ra ra vào vào bận rộn suốt một buổi trưa. Hiển nhiên, bọn họ phải sốt ruột hơn so với người khác, biết tính nghiêm trọng của tình huống, nếu Vu Chiến Nam có chuyện, bọn họ gánh không nổi, mấy chục vạn quân Đông Bắc sẽ phát sinh hỗn loạn, thậm chí hướng đi của đất nước này đều sẽ thay đổi.

Sáu giờ tối, một chuỗi dài các bác sĩ, y tá ra khỏi phòng phẫu thuật, trên mặt đều là mồ hôi. Vu Chiến Nam rốt cuộc được đẩy ra phòng bệnh. Người trên hành lang đều vội vàng muốn nhìn Vu Chiến Nam, bị bác sĩ bắt tránh ra.

Thiệu Hân Đường theo phía sau một người cao to, nghe bọn hắn hỏi bác sĩ tình hình, nghe một bác sĩ nói: “Đạn đã lấy ra hết, vết thương trên đùi thì rất tốt, chỉ là viên đạn xuyên phổi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, tình huống hiện giờ chỉ có chờ Tư lệnh qua hết đêm nay, thì coi như đoạt mệnh lại từ tay Diêm Vương. Nhưng nếu không chịu nổi một đêm này,…”

Bác sĩ không nói hết lời nhưng ai cũng nghe ra kết quả. Quân nhân phía trước Thiệu hân Đường cắt ngang lời bác sĩ: “Tư lệnh có chuyện gì chưa từng trãi qua, mười bảy mười tám tuổi đã ra chiến trường, đao thương gì mà chưa từng trải qua chứ! Đương nhiên có thể vượt qua!”

Giọng nói thô to, thanh âm hùng hồn hữu lực, nhưng người nghe vẫn là lo lắng.

Đúng lúc này, Thiệu Hân Đường nghe có người gọi tên cậu, nhìn lên thì thấy Tần Việt Vinh đứng trong nhóm bác sĩ mặt blu trắng, trán cũng đầy mồ hôi, đang nhìn cậu.

Không nghĩ tới Tần Việt Vinh cũng là bác sĩ chủ trị cho Vu Chiến Nam. Thiệu Hân Đường muốn cùng hắn cười, lại không biết nụ cười này trong mắt người khác có bao nhiêu tái nhợt, yếu ớt. Tần Việt Vinh đối với cậu tâm tư không đơn thuần, trong lòng hắn bắt đầu đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.