Trọng Sinh Dân Quốc Chí Tử

Chương 63: Chương 63: Cảnh báo nguy hiểm




“Không! Tôi không hề muốn bỏ trốn với gã!” Thiệu Hân Đường kiên định nói, đôi mắt to trong sáng, không chút sợ hãi đối diện với con ngươi hung ác của Vu Chiến Nam.

Trong kho hàng im lặng đến đáng sợ, mười mấy binh lính ghìm súng như tượng gỗ, ngay cả tiếng thở cũng không có. Âm thanh duy nhất là tiếng “ưm ưm” chưa từng gián đoạn của kẻ bị chặn miệng, Chấn Giang. Nhưng chẳng ai để ý đến hắn. Một kẻ co lớn hung ác dùng sức đạp hai đạp trên người hắn, hắn ngay lập tức như không khí, té trên đất, đến hừ cũng hừ không ra tiếng.

Vu Chiến Nam nhìn đôi mắt Thiệu hân Đường quật cường mà vô tội, biểu tình có một tia buông lỏng. Thiệu Hân Đường cảm giác được bàn tay xiết cổ mình dần dần thả lỏng…

Nhưng Thiệu Hân Đường còn chưa thở trọn một hơi, Lưu Vĩ vẫn không nói gì độ nhiên mở miệng.

“Hân Đường! Sư đệ! Em cứu Nhị ca!” Con mắt Lưu Vĩ sưng như cái bóng đèn, mí mắt dầy cộm đều là máu, gã căn bản nhìn không ra ai với ai, nhưng hoảng sợ tột độ khiến gã liều mạng. Vốn thông minh ít ỏi và chút can đảm đã rời bỏ gã, gã chẳng cần biết gì nữa, chỉ muốn thoát ra, muốn bắt lấy sư đệ mà gã nghĩ là cơ hội sống duy nhất.

“Sư đệ, Hân Đường, anh không bao giờ rời em nữa! Em cứu anh, cứu anh! Chúng ta về quê cũ sống qua ngày! Nhị ca sẽ không bao giờ rời xa em…”

Một mảnh im lặng đáng sợ, chỉ có Lưu Vĩ nhắm mắt kêu la thảm thiết. Gã không nhìn thấy Tu La Địa Ngục đang đứng trước mặt gã, phảng phất sát khí không che giấu. Gã lại càng không nhìn thấy Thiệu Hân Đường mặt cắt không còn giọt máu.

Thằng! Ngu!

Thiệu Hân Đường không nhịn được mắng người. Cậu đã rất nhiều năm không mắng người. Nhưng thằng ngu Lưu Vĩ này quả thật não tàn. Gã nói như vậy, không cần nghi ngờ, cái chết đến càng nhanh, nhưng lại lôi cậu chết cùng.

Nhìn gã không khác gì chó thở hổn hển, khóc lóc, nước mắt nước mũi không phân rõ, Thiệu Hân Đường quả thực không thể tưởng tượng, thân thể này đời trước rốt cuộc ngu ngốc tới cỡ nào, mắt nhìn người tốt cỡ nào, lại có thể thích được một tên hạ lưu, bại hoại như vậy!

Thiệu Hân Đường nhanh chóng vận dụng đầu óc. Hiện tại, cậu rất sợ Vu Chiến Nam cái gì cũng không nghe, trực tiếp bóp chết mình. Cậu sợ tới mức động nhẹ cũng không dám, trên mặt càng không biểu lộ ra chút chột dạ nào.

Cậu ngẩng đầu nhìn Vu Chiến Nam. Sắc mặt Vu Chiến Nam chỉ có thể dùng từ khủng bố dể hình dung, khiến Thiệu Hân Dường Vừa liếc mắt một cái, trái tim như muốn nhảy vọt ra khỏi họng.

Giờ khắc này Thiệu hân Đường thật sự cảm thấy, mình chỉ nói sai một từ, Vu Chiến Nam ngay lập tức giết cậu, tuyệt không nương tay!

“Ta, nên tin ngươi…” Vu Chiến Nam thả chậm thanh âm lạnh lùng hỏi, mang đến cảm giác cực kỳ quỷ dị: “… hay là, nên tin hắn?”

Âm thanh sắc lạnh ghim vào tim mọi người, ngay cả binh lính từ đầu vẫn không nhúc nhích như tượng gỗ, tay bồng súng đều khẽ run rẩy. Không ai dám nhìn qua.

Thiệu Hân Đường cũng sợ, so với bất kỳ ai ở đây đều sợ hơn. Đây không phải là cậu sợ chết, mà là Vu Chiến Nam tại chiến trường từng động qua đao thương, hắn gánh không biết bao nhiêu mạng người, khiến cho người ta có cảm giác, hắn so với cái chết còn đáng sợ hơn. Đó là một loại khống chế toát ra từ nơi sâu nhất trong tâm hồn khiến người ta run rẩy thần phục, từ tu duy đến ý chí.

Nhưng Thiệu Hân Đường biết, hiện tại chỉ cần cậu lộ ra một chút biểu tình không đúng, chính là thừa nhận cậu có quan hệ với Lưu Vĩ, một giây tiếp theo cậu sẽ không còn trên đời này nữa…

Cho nên, Thiệu Hân Đường dưới ánh mắt gần như điên cuồng của Vu Chiến Nam, chậm rãi mở miệng, từng tiếng rõ ràng nói: “Ông phải tin tưởng tôi.”

Vu Chiến Nam biểu tình không chút thay đổi, ánh mắt bén nhọn.

“Tôi sẽ nói thật, nhưng ông phải tin tưởng tôi.” Thiệu Hân Đường chậm rãi nói, mang theo tâm lý đập nồi dìm thuyền, ý tứ hàm xúc: “Tôi với gã quả thật có biết nhau, gã là sư huynh của tôi tại quê cũ. Tôi thừa nhận, tôi từng có phán đoán sai lầm, nghĩ rằng mình thích gã…”

Cảm thấy bàn tay nắm lấy cổ mình xiết chặc, Thiệu hân Đường tiếp tục nói: “Nhưng như tôi đã nói, đó chẳng qua là phán đoán sai lầm, gã là một tên bại hoại. Gã lừa tiền của tôi còn chưa nói, gạt tôi bán thân cho Hồng Mặc. Sau tôi nhìn thấu con người gã, đối với gã không còn chút hảo cảm nào, tôi hận gã còn không kịp, sao cùng hắn bỏ trốn được!”

Thiệu Hân Đường ngôn từ chuẩn xác nói ra, ánh mắt trong suốt sáng ngời, không có một tia giả dối.

Nhưng Vu Chiến Nam không phải là người nói gì nghe nấy, không có khả năng vì mấy lời của cậu liền mờ mịt ngay ngốc tin tưởng. Hắn lạnh lùng hỏi: “Vậy chuyện ngươi muốn làm giấy tờ giả là thế nào?”

Thiệu hân Đường chớp mắt, trả lời: “Tôi thừa nhận, lúc ấy tôi quả thật ôm ý tưởng thoát thân.” Thiệu Hân Đường đối diện với ánh mắt tích tắc trở lại hung ác như mắt hổ của Vu Chiến Nam, nói tiếp: “Nhưng tuyệt đối không phải bỏ trốn với gã. Ông cũng biết, những việc xảy ra lúc ban đầu giữa tôi với ông, không phải là tôi tự nguyện, khế bán thân thì ông đang giữ, muốn chạy trốn cũng là bình thường, có ai muốn bị người ta nắm điểm yếu, không chút bảo đảm nào cả đời làm nam sủng…”

“Ngươi cũng biết rõ, ngươi không phải…” Vu Chiến Nam nói đến một nửa, mở lớn một đôi mắt đỏ tươi trừng Thiệu Hân Đường.

“… Khi đó tôi không biết.” Thiệu Hân Đường nói.

“Ngươi bây giờ còn muốn chạy trốn?” Vu Chiến Nam chăm chú nhìn cậu, ánh mắt thị huyết trừng trừng.

Thiệu Hân Dường chớp chớp đôi mắt to, bộ dáng muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội: “Tôi có thể chạy trốn đến chỗ nào nữa?”

Vu Chiến Nam nhìn hắn, như là xem kỹ lời hắn nói là thật hay giả. Một lúc lâu sau, hắn gợi lên khóe miệng, lộ ra tươi cười tàn nhẫn làm người ta phải sợ hãi, chậm rãi mở miệng nói: “Vậy để ta xem, ngươi có lừa ta hay không.” Nói xong, Vu Chiến Nam hướng ánh mắt tới mấy đại hán còn đang chờ lệnh, lãnh khốc mở miệng: “Đem gã rút gân toàn thân cho ta.”

Lưu Vĩ vừa nghe, trong nháy mắt tiếng kêu thê lương vang vọng trong kho hàng. Gã không ngừng cầu xin, bị một người nhanh tay chặn miệng, sau đó, vài người lưu loát đem gã ghìm chặt trên đất, đao phong sắc bén loang loáng vung lên…

Vu Chiến Nam buông cái cổ nhỏ của Thiệu Hân Đường ra, đổi sang nắm lấy bờ vai của cậu. Đôi tay kia phảng phất nặng ngàn cân, đem Thiệu Hân Đường cố định phía trước mình. Râu trên mặt hắn cọ lên hai má non mịn của Thiệu Hân Đường một trận đau rát, nhưng cậu nhúc nhích cũng không dám. Vu Chiến Nam dán bên tai cậu, giọng nói băng lãnh mà tàn khốc, nhè nhẹ: “Nếu đau lòng, nói với ta một tiếng.”

Chỉ trong chốc lát, dưới thân Lưu Vĩ tụ lại một bãi nước khả nghi, là gã không thể khống chế. Mấy đại hán hạ đao lưu loát, lên lên xuống xuống, Lưu Vĩ đã xụi trên mặt đất, giống như người chết, ngay cả hô hấp dường như chẳng còn.

Ở một bên chứng kiến toàn cục, Chấn Giang sợ đến mức hai mắt đều muốn lồi ra ngoài, gã nức nở, nhìn về phía Vu Chiến Nam, ánh mắt sợ hãi cực độ.

Vu Chiến Nam chuyển hướng nhìn về phía Chấn Giang, nhéch miệng cười cười: “Ngươi không phải muốn sung quân sao? Được. Ta thành toàn cho người. Đem hắn cũng phế đi, sau đó sung quân. Ngày mai đến nhà hắn tịch biên toàn bộ tài sản. Dám động vào người của ta, xem ra ngươi chán sống!”

Thiệu Hân Đường sắc mặt trắng bệch nhìn trân trân. Tay của Vu Chiến Nam trên vai cậu như là kìm sắt, ép buộc cậu nhìn một người sống không bằng chết, thua cả phế nhân… Đối với Vu Chiến Nam việc này chả là gì, hắn tại Đông Bắc muốn một người phải chết thực quá dễ dàng, còn dễ hơn là nghiền chết một con kiến…

Nhưng Thiệu Hân Đường mặt mày đã xám nghoét, cậu chưa từng gặp qua trường hợp nào huyết tinh như vậy. Cậu không mở miệng cầu tình cho Lưu Vĩ dù chỉ một câu, không phải cậu cảm thấy Lưu Vĩ tội ác tày trời đáng bị đối đãi như vậy. Chỉ là, cậu không muốn chết cùng Lưu Vĩ…

Cảm giác mình bị kéo vào một lồng ngực cứng rắn, Thiệu Hân Đường vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt của Vu Chiến Nam. Vu Chiến Nam nắm lấy cằm nhỏ của cậu, trong giọng nói còn phảng phất mang theo máu tanh, hắn gằn từng tiếng: “Thiệu Hân Đường, ta tin em một lần, là vì ta yêu em. Nếu em dám lừa dối ta, ta sẽ không bỏ qua cho em!”

Cằm bị bóp đến phát đau, Thiệu Hân Đường cảm thấy hốc mắt khô sáp, khó chịu cùng với sợ hãi nói không nên lời.

“Được rồi.”

Rất nhanh, sắc mặt đòi mạng của Vu Chiến Nam biến mất không còn một mảnh, hắn ôm Thiệu Hân Đường vào lòng, nhẹ nhàng vỗ nhẹ hai cái lên lưng cậu, như dỗ đứa trẻ vừa bị người lớn trong nhà mắng, trên mặt mang theo một loại yêu thương tàn nhẫn, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta về nhà…”

Cho đến lúc bước vào đại sảnh phủ tư lệnh sa hoa sáng sủa, Thiệu Hân Đường mới cảm thấy bản thân mình còn sống.

Hoảng hốt nhớ lại, Vu Chiến Nam đã nói: “… Ta tin em, là vì ta yêu em…”

Hắn yêu cậu…

Nhưng, tình yêu tàn nhẫn như vậy, cậu có thể lựa chon không cần hay không…

Đêm đó, Thiệu Hân Đường bị Vu Chiến Nam đè lên cửa phòng ngủ bằng gỗ đào, răng nanh sắc bén cùng đầu lưỡi nóng bỏng để lại trên da thịt trắng nõn của cậu không biết bao nhiêu dấu vết. Tay hắn chỉ nhẹ vung lên, nửa người trên của Thiệu Hân Đường đã trần trụi, lộ ra ngoài. Đường cong duyên dáng, da thịt mịn màng như tơ lụa quả là thứ xuân dược thượng hạng…

Thiệu Hân Đường cảm giác một bàn tay to lớn trườn vào trong quần của cậu, sau đó cả người nhẹ nhàng đính trên tường, hai chân bị bắt đặt trên vai cao lớn cường tráng của hắn, phía sau đang khép chặt, nháy mắt bị cự vật cứng ngắt nóng bỏng vọt tới, chen vào… Cưỡng chế mà không cho phân vân…

“A…” Thiệu Hân Đường thống khổ rên rỉ ra tiếng, như là một chiếc thuyền lá treo trên người Vu Chiến Nam, mặc người đùa bỡn…

Cả một đêm, Thiệu Hân Đường bị Vu Chiến Nam đặt ở mọi nơi trong phòng ngủ, đủ các loại tư thế. Tuyệt nhiên. Vu Chiến Nam một câu không nói, chỉ hung hăn ôm xiết lấy cậu, trong bóng đêm hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm Thiệu Hân Đường bị hắn dày vò phải khóc lóc cầu xin, không một chút thương hại. Một lần so với một lần càng sâu. Hết ra lại vào… Như muốn đem bản thân lưu lại trong cơ thể cậu, lưu lại dấu vết, khiến cậu không rời khỏi hắn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.