Ngày thứ ba sau tiệc sinh nhật, Thiệu Hân Đường cứ như trước đây, ở nhà rảnh đến phát rồ. Bọn trẻ đang ngồi trên sofa cùng nhau đọc sách, hai cái đầu nho nhỏ kề nhau sát rạt.
Thiệu Hân Đường đứng dậy ngấm nghía một bình trà nhỏ bằng sứ, phía trên có hình hoa lan tinh xảo mà Vu Chiến Nam mới sai người đem về lúc xế chiều.
Ngay lúc đó, cửa chính bị một đạp mở bung, tiếng vang lớn đến nỗi người bên trong đều giật mình.
Hai đứa trẻ đứng lên bên cạnh sofa. Người hầu đang muốn đem trà Long Tĩnh vừa pha lên lầu cũng dừng lại, hoảng sợ nhìn ra cửa.
Chỉ thấy thân ảnh Vu Chiến Nam cao lớn đi vào, một lớp tuyết thật dày rơi khỏi quân trang thẳng tấp. Ngũ quan như được khắc sâu dưới ánh mắt tối tăm, phảng phất tản ra hàn khí còn lạnh lẽo hơn so với trời tuyết rơi bên ngoài. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Thiệu Hân Đường.
“Chuyện gì vậy?” Thiệu Hân Đường cảm thấy bất an hỏi.
Rõ ràng buổi sáng lúc ra khỏi nhà tinh thần rất tốt, còn cười nói buổi tối cứ đi ngủ trước, có thể hắn sẽ về muộn. Mà bây giờ mới năm giờ chiều, bên ngoài trời vừa xẩm tối. Vu Chiến Nam trông như muốn ăn thịt người, Thiệu Hân Đường chưa từng thấy hắn như vậy…
Vu Chiến Nam bước tới vài bước, không nói một lời, đôi tay to như kìm sắt nắm lấy cổ tay Thiệu Hân Đường, kéo hắn ra ngoài.
“Ba ba…” Vu Nhất Bác nhẹ giọng kêu lên. Lúc này, tất cả mọi người mới nhận ra có điều không đúng.
“Ông buông nghĩa phụ ra!” Nhiếp Kiện An như một con báo vọt ra, biểu tình hung ác nắm lấy tay áo Vu Chiến Nam.
“Cút!”
Âm thanh của Vu Chiến Nam như truyền ra từ địa ngục, tay áo vung lên, Nhiếp Kiện An bay xa ba bốn thước, ngã xuống bên cạnh sofa.
“Đừng!” Thiệu Hân Đường la lên, nhưng đã chậm, Nhiếp Kiện An lăn mấy vòng trên sàn.
Vu Nhất Bác sợ tới mức mặt mày trắng bệch, nhào qua đỡ Nhiếp Kiện An dậy, nôn nóng hỏi: “Tiểu ca ca, anh có sao không?”
Nhiếp Kiện An còn muốn tiến lên, lại bị Vu Nhất Bác gắt gao ôm lấy. Đứa nhỏ vừa khóc nức nở vừa như cầu xin: “Tiểu ca ca, anh đừng đi mà, phụ thân đang giận, phụ thân sẽ đánh chết anh.”
“Nghĩa phụ!” Nhiếp Kiện An thấy Vu Chiến Nam kéo Thiệu Hân Đường biến mất ngoài cửa, bên ngoài tuyết bay như lông ngổng, cả một vùng trắng xóa mênh mông. Nhiếp Kiện An tên tâm liệt phế gào lên: “Nghĩa phụ!”
“Thiệu thúc thúc không sao đâu.” Vu Nhất Bác từ nhỏ đi theo các thúc thúc bá bá luyện võ nhiều năm, xuất toàn lực ôm lấy Nhiệp Kiện An. Nhiếp Kiện An có liều mạng vùng vẫy cũng không thoát được.
“Phụ thân thương Thiệu thúc thúc như vậy, Thiệu thúc thúc nhất định không sao đâu.” Vu Nhất Bác kiên định nói với Nhất Kiện An.
Thiệu Hân Đường trong lòng còn lo lắng cho Nhiếp Kiện An, sợ cái vung tay kia của Vu Chiến Nam khiến cậu nhóc bị thương.
Vẫn còn đang nghĩ, hắn đã bị Vu Chiến Nam nhét vào ô tô. Vu Chiến Nam cũng theo vào, giọng nói lạnh như muốn đóng băng màn nhĩ người nghe: “Lái xe.”
Ô tô dưới trời tuyết rơi mù mịt vội vàng lao đi, lái xe một tiếng cũng không dám nói chỉ chăm chú nhấn ga. Thiệu Hân Đường bắt đầu lo lắng, tuyết rơi đường trơn biết dâu có chuyện không hay xảy ra.
Thế nhưng lo lắng không kéo dài bao lâu, bời Vu Chiến Nam ngồi cạnh so với giả tưởng đó còn đáng sợ hơn nhiều. Tay của Thiệu Hân Đường đã bị hắn xiết đến xanh tím, vừa nhúc nhích liền cảm thấy xương cốt kêu lên “răng rắc”.
Thiệu Hân Đường theo phản xạ mà nép sát cửa xe, nhưng xe nhỏ như vậy, Vu Chiến Nam cao lớn dị thường đã một mình chiếm hơn một nửa chỗ ngồi, cậu muốn trốn cũng không trốn được!
Vu Chiến Nam trừng mắt nhìn cậu, trong mắt phủ kín tơ máu đỏ rực. Thiệu Hân Đường cảm giác như bị sói đói nhìn chằm chằm.
“Ngươi còn muốn chạy?” Vu Chiến Nam đột nhiên lạnh lùng nói, nghe như tiếng nghiến răng. Ngón tay thô to bắt lấy cái cổ mảnh khảnh của cậu kéo qua.
Thiệu Hân Đường cả kinh, tim đập điên cuồng. Mạch đập trên cổ đều bị Vu Chiến Nam đông cứng lại. Cậu cố hết sức khống chế sợ hãi trong lòng, trấn định nói: “Sao ông lại nói như vậy, tôi đâu có muốn bỏ chạy?”
Vu Chiến Nam dõi theo cậu, ánh mắt sắc bén như muốn khoét sâu trên mặt cậu. Sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng nói: “Tốt nhất là ngươi không có gì dối gạt ta, nếu không…”
Vu Chiến Nam không nói hết lời, tay trượt theo cổ rồi cằm của Thiệu Hân Đường, nhẹ nhàng vuốt ve đôi má nhợt nhạt của cậu, thế nhưng ánh mắt không có chút thương hại…
Dọc theo đường đi, hai người không nói gì thêm, trong xe yên lặng như một nấm mồ.
Thiệu Hân Đường không biết Vu Chiến Nam muốn đưa cậu đi đâu, trong lòng nặng như bị đá đè, không thở nổi, luôn cảm thấy có chuyện không tốt lành đang chờ mình.
Trong đầu đem tất cả mọi khả năng suy xét qua một lần, khi Thiệu Hân Đường nghĩ đến việc tệ nhất kia có thể xảy ra, lòng càng lúc càng nặng, cảm thấy gần như tuyệt vọng.
Ngày tuyết rơi, trời rất nhanh tối. Xe chạy chừng hai mươi phút, cuối cùng dừng ở một vùng núi hoang vu. Rơi vào trong tầm mắt là đại thụ che trời vây kín sườn núi, một kho hàng có cửa bằng sắt cũ nát. Phía trước có rất nhiều binh lính ghìm súng mà đứng, nhìn thấy Vu Chiến Nam đều hành quân lễ.
Vu Chiến Nam xải bước, dẫn cậu đi về phía kho hàng, còn chưa bước vào, tiếng kêu thê lương từ bên trong đập vào tai Thiệu Hân Đường. Tối trời gió lớn, ngoại ô hoang dã, quả là nơi thích hợp giết người vứt xác.
Trong lòng Thiệu Hân Đường càng muốn nhũn ra, chỉ biết bước nhanh đuổi theo Vu Chiến Nam, an ủi chính mình, vô luận gặp chuyện gì cũng đều phải bình tĩnh.
Bên trong kho hàng rất rộng, trên đỉnh đung đưa một cái bóng đèn nhỏ mờ mờ, căn bản không thấy rõ được gì. Trên tường, từng đống thùng gổ lớn, có một cái đã mở nắp, bên trong tối om. Thiệu Hân Đường Phỏng đoán, đây có lẽ là một trong những nơi Vu Chiến Nam chứa vũ khí.
Mười mấy người ghìm súng khoanh tay nghiêm trang mà đứng, còn có vài tên cao lớn vạm vỡ bộ dạng hung thần ác sát, thoạt nhìn giống như thần báo tử, cầm trong tay roi da trâu to bằng ngón tay vung lên vun vút. Theo đó, tận cùng bên trong phát ra từng tiếng kêu rên, người nghe vào da gà nổi lên tầng tầng lớp lớp. Thiệu Hân Đường rùng mình, binh lính xung quanh đã quen nhìn những trường hợp thế này, sắc mặt không chút thay đổi, trong mắt không có lấy một tia thương hại.
Thiệu Hân Đường ít nhiều cũng đoán được tình cảnh bên trong. Binh lính nhìn Vu Chiến Nam đi tới, đều kính sợ hành lễ, nhường đường. Thiệu Hân Đường đang đứng bên người Vu Chiến Nam đột nhiên nhìn đến tình cảnh bên trong, ngay lập tức bị dọa toát mồ hôi lạnh.
Hai người đàn ông cuộn mình trên mặt đất, tay bị trói sau lưng, roi da quất trên người bọn họ, khiến bọn họ muốn tránh muốn né đều không được, máu thịt trên người gần như hòa lẫn vào nhau, nhưng tiếng kêu thảm vẫn thật sắc nhọn, Thiệu Hân Đường nghe mà ớn lạnh.
Vu Chiến Nam phất tay, mấy tên cao lớn dừng động tác trên tay, lui qua một bên. Hai người bị trói lập tức im bặt, hẳn là đã chết ngất.
Vu Chiến Nam nhìn sang Thiệu Hân Đường, con ngươi tối tăm soi trên người cậu, nói: “Qua xem có quen không.”
Thiệu Hân Đường trong lòng nhảy dựng, không động đậy.
Vu Chiến Nam gật đầu với bên kia một cái, có hai người bước qua kéo hai người bất động trên mặt đất dậy, trên mặt cả hai là bụi đất hòa lẫn với máu.
Nhưng cho dù hai người thực bẩn, toàn thân sưng không ra hình dạng, Thiệu Hân Đường vẫn cứ liếc mắt một cái là nhận ra. Đó là Lưu Vĩ và người từng tìm cách vơ vét tiền của cậu, Chấn Giang.
Vu Chiến Nam vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt thâm thúy như là bầu trời đêm vô hạn tăm tối. Hắn nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Thiệu Hân Đường lóe qua một tia khiếp sợ, trái tim đau đớn như bị ai xé rách, như có người cầm dao mà đâm mà ngoáy, trong nháy mắt hô hấp của hắn như bị bóp nghẹt.
“Ngươi biết bọn họ.” Vu Chiến Nam trầm thống nhắm chặt mắt, lại mở mắt, trầm thống lên tiếng.
Thiệu Hân Đường khiếp sợ đứng tại chỗ, nhìn vẻ mặt Vu Chiến Nam ngày càng thâm trầm thống khổ, đột nhiên không biết nói gì mới tốt. Nếu bọn họ đều đã ở đây, nói dối là không thể, ngược lại càng kích thích lửa giận của Vu Chiến Nam.
Hai tên vạm vỡ khiêng đến hai thùng nước muối, không chút thương tiếc mạnh mẽ hất lên trên người hai kẻ đã chết ngất kia. Lưu Vĩ và Chấn Giang ngay lập tức tỉnh lại, cổ họng của Lưu Vĩ đã sắp nghẹn cứng thảm thiết kêu lên, bị đại hán bên cạnh đá cho một cước, hung tợn nói: “Kêu nữa, cắt lưỡi ngươi!”
Ngược lại với gã, Chấn Giang coi như trấn định hơn, mở cặp mắt ứ huyết, thấy rõ Thiệu Hân Đường, đột nhiên kêu to: “Tư lệnh, chính là hắn, là hắn yêu cầu tôi làm giấy tờ giả cho hắn, tôi không đồng ý, không liên quan đến tôi, Tư lệnh, ngài tha cho tôi đi.”
Vu Chiến Nam đứng tại chỗ không lên tiếng, Thiệu Hân Đường nhìn không thấy vẻ mặt hắn lúc này, chỉ cảm giác trên người hắn tỏa ra hàn khí càng nặng.
“Tư lệnh, là bọn chúng muốn bỏ trốn! Muốn cắm sừng ngài! Không liên quan đến tôi! Tư lệnh, ngài tha cho tôi đi mà! Tôi sẽ đem toàn bộ tài sản sung quân, hai sòng bạc của tôi cũng…”
“Đủ rồi!” Vu Chiến Nam đột nhiên mở miệng, thanh âm uy nghiêm rét lạnh.
Tên bên cạnh nhanh tay chặn họng Chấn Giang.
Vu Chiến Nam chậm rãi quay đầu, duỗi tay chụp cổ Thiệu Hân Đường kéo tới, mặt âm lãnh dán sát đến, nói: “Ngươi muốn cùng gã bỏ trốn, cắm sừng ta? Hả?”
Thiệu Hân Đường không kiềm được run rẩy, cậu biết, Vu Chiến Nam hiện tại đã muốn mất khống chế, nếu người này thật sự tin cậu muốn cùng kẻ khác bỏ trốn, cắm sừng hắn, xem hắn như rùa rụt đầu, so với giết hắn còn khó chấp nhận hơn. Thiệu Hân Đường buộc mình phải trấn định. Bàn tay bóp cổ cậu như muốn đem cổ cậu bẻ đôi. Cậu kiên định mở miệng nói: “Không! Tôi chưa từng nghĩ sẽ bỏ trốn với gã!”