Trong phòng ngủ của Mục Hy ở Giang gia, Mục Hy ngáp ngắn ngáp dài nghịch di động ngồi bệch trên giường để mặc Triệu Thần Huân sấy tóc cho mình.
“Em và Tạ Liên Hoa chơi cũng hăng quá đấy, trét đâu không trét toàn ụp bánh lên đầu.”1
Triệu Thần Huân vừa nói vừa cúi xuống ngửi ngửi tóc cô, Mục Hy ngẩng đầu lên không phục nói:
“Anh cũng thua gì em, toàn úp bánh vào mặt anh trai em thôi.”
Cảm thấy tóc cô đã khô Triệu Thần Huân tắt máy sấy ngồi xuống cạnh cô, đưa tay véo mũi Mục Hy đang há to miệng ngáp làm cô nghẹn hơi ngang.
“Là ai ám hiệu cho anh đối phó với Giang Trầm? Giờ xót cho anh trai rồi phải không?”
Mục Hy nhăn mũi đưa tay chọc chọc vào ngực anh mấy cái.
“Em nói thế bao giờ hả? Em xót chồng em được chưa?”
Triệu Thần Huân bật cười hôn lên hai má cô mấy cái mới thôi.
“Được rồi đừng nghịch di động nữa, ngủ thôi khuya lắm rồi.”
Mục Hy lắc đầu nói:
“Em phải chúc tết cho mọi người đã.”
Triệu Thần Huân biết cô bướng bỉnh làm gì phải cho xong mới thôi, nên không cản mà cúi đầu nhìn cô bấm di động.
“Không phải mùng một gặp mặt chúc tết mới nhận lì xì sao em?”
Mục Hy lười nhác nghiêng đầu tựa lên vai anh đáp:
“Này gọi là chúc tết online dành cho người thân quen ở xa, anh không biết cái này sao?”1
“Anh trước giờ toàn thấy mặt mới chúc tết rồi phát lì xì.”
Mục Hy tặc lưỡi.
“Anh lạc hậu quá.”
Triệu Thần Huân bị vợ nhỏ chê bai rất bị đả kích lòng tự trọng liền cầm lấy di động của mình lên nói:
“Anh đi chúc tết online là được mà, như thế hết lạc hậu ngay.”1
Mục Hy nhướng mày hiếu kỳ nhìn anh đang nghiêm túc nhắn lời chúc, cô khẽ mỉm cười vì người đàn ông luôn thay đổi bản thân để sánh vai cùng cô này.
Nhưng Mục Hy đâu biết dáng vẻ hiền lành trước mặt cô của Triệu Thần Huân là thế nhưng lời chúc ra rất khiến người khác tức hộc máu nguyên một năm tiếp theo.
Tin thứ nhất anh gửi đi là:
“Chúc cậu sớm gả em gái.”
Tạ Liên Thành đang chuẩn bị đi ngủ đọc xong dòng tin nhắn này xuýt thì chửi bậy đầu năm, đáp lại một tin.
“Chúc cậu sớm bị cháu trai cướp vợ!”1
Nhưng tiếc là tin nhắn gửi đi lại hiện lên một dấu chấm than màu đỏ chói mắt, hiển thị bạn đã không còn là bạn bè với người dùng này.1
Tạ Liên Thành: “Tiên sư nhà cậu!”
Triệu Thần Huân bên này vẫn vui vẻ làm người không lạc hậu tiếp tục soạn tin.
“Chúc thận của cậu mãi mãi không hư.”1
Lạc Cẩn Du vừa trong sòng bài đứng dậy vốn còn ôm thêm một mỹ nhân bên cạnh xuýt thì bước hụt chân.
“Bà nó chứ!”
Anh giận dữ gầm một tiếng doạ cho mỹ nhân sợ xanh mặt, chỉ thấy Lạc Cẩn Du ấn di động mấy cái gọi đi nhưng sắc mặt lập tức đã đen thui.
Thuê bao quý khách vừa gọi không liên lạc được...1
Lạc Cẩn Du bị cho vào danh sách đen mà tức đến đau thận.1
“Haha.”
Triệu Thần Huân hiếm khi cười vui vẻ như thế không khỏi làm Mục Hy hiếu kỳ.
“Anh cười gì thế?”
Triệu Thần Huân ném di động sang một bên ôm cô vào lòng tâm tình rất tốt, đáp:
“Chúc tết online cũng vui quá em nhỉ?”
Thường thì anh mà nói mấy lời này với bọn họ chắc sẽ lao qua đại chiến một hồi, giờ nhắn xong cứ trực tiếp chặn tiện lợi quá rồi còn gì.1
Mục Hy cũng để di động qua một bên, nhìn nhìn nụ cười đắc ý của anh mà không khỏi nghi hoặc.
“Vui sao? Sao em thấy anh cười có hơi gian gian nhỉ?”
Triệu Thần Huân híp mắt nhìn cô, cười khẽ.
“Ừ, quả là có chút gian xảo. Nhưng là muốn gian xảo với em.”
Nói rồi anh đem cô ném vào giữa giường trực tiếp nhào qua, Mục Hy hét ầm lên.
“Anh bảo là đi ngủ mà!”
Triệu Thần Huân vừa cởi đồ vừa cười nói:
“Lúc nảy anh quên, chúng ta phải đốt pháo hoa đón giao thừa trước đã.”
Nói rồi liền cúi người hôn xuống, Mục Hy bị anh đè chặt dưới người chỉ biết gào to.
“Triệu Thần Huân! Anh là tên hỗn đản!”
Bên ngoài cửa sổ vẫn còn vang vọng tiếng cười đùa đâu đó, mà bên trong căn phòng ấm áp chỉ còn sót lại từng tiếng thở dốc hoà vào làm một của hai người.
Lạc Cẩn Du mang một bụng tức rời khỏi sòng bài mặc kệ người đẹp đi theo mời gọi anh cũng không có tâm trạng nhìn đến.
Một tay đút túi một tay cầm điếu thuốc rít vài ngụm, lúc đi đến gần bãi đỗ xe anh bị tiếng ồn ào thu hút vốn bực bội nay càng cáu kỉnh hơn.
“Các người tránh ra! Có tin tôi báo cảnh sát không?”
“Cô em, em báo cảnh sát đi xem họ có dám đến đây không? Khà khà, ba em nợ tiền bọn này em chạy đến lại không có tiền trả, vậy thì dùng thân để trả cũng được mà.”
Gã côn đồ cười *** tà vươn tay về phía cô gái đang bị cả đám dồn vào trong góc.
“Cút!”
Cô gái kia tức giận tát cho gã một bạt tai, liền chọc cho gã côn đồ nổi điên hung ác nắm lấy tóc cô gái giật ngược ra sau.
“Á!”
“Con điếm, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
Nói rồi gã thô bạo xé toạc chiếc áo phông rộng trên người cô gái, khiến cô vừa thẹn vừa sợ hét ầm lên.
“Buông tôi ra! Tên khốn!”
Nhưng cô gái càng vùng vẫy thì gã côn đồ lại càng càn rỡ hơn, gã đưa tay sờ soạn khắp người cô khiến cô cảm thấy vô cùng buồn nôn.
“Buông ra!”
“Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi em gái à.”
Gã côn đồ cười ha hả trước dáng vẻ chật vật của cô gái, gã hung hăng đem cô đè dưới đất muốn cởi nốt quần của cô.
Tiểu Đào vùng vẫy kháng cự cũng vô dụng, cô sợ hãi lại tức giận đến mức bật khóc thất thanh.
“Xin các người thả tôi ra đi mà!”
Nhưng đáp lại cô chỉ có những cái đụng chạm ghê tởm cùng với tiếng cười nói thô bỉ của gã côn đồ.
Bốp!
Trong lúc gã côn đồ hăng hái thì đầu bị người ta nện cho một gậy khiến gã lảo đảo ngã qua một bên.1
Tiểu Đào nhân cơ hội lập tức ngồi dậy co rút vào trong vách tường run lẩy bẩy.
Gã côn đồ bị đánh một gậy nhưng gã lì đòn rất nhanh đã lấy lại tinh thần tức giận quay phắt người lại mắng.
“Mẹ nó! Là thằng nào?”
“Là tao.”
Giọng nói của người đàn ông khàn khàn mang theo tia cười như có như không, gã côn đồ từ trong ánh đèn đường mờ ảo nhìn rõ người đến là ai khí thế ban đầu lập tức biến mất dạng.
“Anh Du.”
Lúc này gã mới để ý thấy mấy tên đàn em đi theo gã đã tự động đứng qua một bên hết từ bao giờ.
“Anh, anh có chuyện gì dặn dò sao ạ?”
Tuy thành Bắc không phải địa bàn của Lạc Cẩn Du nhưng người này gã ta cũng không dám tùy tiện chọc.
Lạc Cẩn Du rít thêm hơi thuốc lá rồi đem nó vứt xuống đất dùng mũi giày nghiền nát điếu thuốc, nhàn nhạt nói:1
“Cút.”