Gã côn đồ nghe thế liền không nói hai câu dắt theo đám đàn em bỏ chạy, lúc này trong một góc không ai chú ý đến một người đàn ông trung niên mặt mũi bầm dập rụt rè ló đầu ra.
“Cảm ơn ngài cứu giúp ạ.”
Lạc Cẩn Du liếc mắt nhìn ông ta một cái cũng lười nói chuyện, anh đưa chân đá đá vào chân cô gái vẫn đang co người trong góc.
“Còn không đứng lên.”1
Tiểu Đào khẽ ngẩng đầu nhìn đôi giày da sáng bóng ở trước mắt cắn chặt răng không đáp.
Người đàn ông trung niên kia thấy Lạc Cẩn Du để ý đến tiểu Đào ông ta liền đi đến hung hăng đưa tay đánh lên người tiểu Đào một cái mắng:
“Mày bị điếc à? Còn không mau trả lời người ta.”
Đôi mày Lạc Cẩn Du nhíu nhíu gậy trong tay muốn giơ lên lần nữa, thì tiểu Đào đột ngột ngẩng phắt đầu dậy dùng hết sức lực đánh người đàn ông trung niên kia túi bụi.
“Đào Dật, ông còn là con người không? Tôi là con gái ông đó! Tại sao ông lại đối xử với tôi như vậy?”
Đào Dật bị đánh túi bụi liền nghiêng người né tránh miệng không ngừng chửi bới.
“Mày điên rồi đúng không, lại dám đánh ba mày như thế!”
“Đúng, tôi điên rồi đấy! Là ông bức tôi điên!”
Tiểu Đào hai mắt đỏ bừng tràn đầy giận dữ nào còn bộ dáng nhỏ nhẹ nhẫn nhịn như mọi khi, Lạc Cẩn Du ngẩn người giây lát liền đưa tay giữ lấy lấy tiểu Đào.
“Anh buông ra!”
Tiểu Đào giận dữ hét lên, hôm nay cô nhận được điện thoại của Đào Dật bảo là bị người ta đánh không về nổi muốn cô đến đón, cô nghĩ tình ba con nên một thân một mình đến đây vậy mà ông ta lại muốn đưa cô cho đám côn đồ để trừ nợ.
Đào Lâm Lâm cô nhẫn nhịn hai mươi năm đến bây giờ xem như đã cạn tình cạn nghĩa với người ba vô trách nhiệm này.
Lạc Cẩn Du lần đầu bị cô quát không hề tức giận ngược lại còn cười cười, tay ôm eo cô càng chặt hơn bâng quơ hỏi:
“Em muốn giết ông ta sao?”
Tiểu Đào bất giác ngây ngẩn mấp máy môi không nói thành lời, Lạc Cẩn Du nhướng mày cởi áo khoác trên người choàng qua vai cô.
“Giết ông ta cũng không dám nghĩ, vậy thì em lấy tư cách gì tức giận.”
Tiểu Đào cắn chặt môi, mắt long lanh ánh nước quật cường không rơi xuống mà nhìn Lạc Cẩn Du chằm chằm.
Lạc Cẩn Du nắm cổ tay cô kéo đi, nhưng đi được hai bước anh liền xoay người lại cười nói với Đào Dật cũng bị lời nói khi nào của anh doạ sợ.
“Sau này đừng để tao thấy mày.”1
Đào Dật sợ sệt rụt cổ lại liên tục gật đầu dạ vâng, ông ta là con nghiện cờ bạc dường như là ăn ngủ ở sòng bài nên không ít lần nhìn thấy Lạc Cẩn Du “xử” người khác, giờ bị anh điểm mặt ông ta có mười lá gan cũng không dám cãi.
Lạc Cẩn Du hài lòng kéo tiểu Đào rời đi, đêm khuya gió lạnh cũng không phải lần đầu Lạc Cẩn Du đưa tiểu Đào về chỉ là lần này cô nhóc không còn lo sợ dè chừng anh mà chỉ im lặng ngồi đó như pho tượng.
Đến dưới khu chung cư cũ kỹ tiểu Đào mở cửa xuống xe, cúi đầu nói:
“Cảm ơn anh, áo khoác tôi mượn tạm sẽ trả lại sau.”
Nói rồi cô xoay người rời đi mà không thèm nhìn sắc mặt Lạc Cẩn Du, tiểu Đào cũng không vào nhà ngay mà đi sang cửa hàng tiện lợi đã thu xếp đồ hơn phân nửa để về nhà ăn tết mua vài lon bia.1
Cô thẩn thờ đi đến ghế đá dưới khu chung cư ngồi xuống khui ra một lon bia ngửa đầu uống cạn, sau đó lại bóp dẹp lon bia đi trực tiếp ném thẳng ra đất.
Lon bia lỏn cỏn lăn vài vòng chạm phải một đôi giày da sáng bóng quen thuộc, tiểu Đào ngẩng đầu nhìn lên thấy Lạc Cẩn Du vẫn chưa rời đi đứng đó nhìn mình cười cười.
Lạc Cẩn Du nhìn cô nhóc hai mắt đỏ hoe nhìn mình kia, rất hứng thú mà đi đến ngồi xuống cạnh cô tự mình khui một lon bia uống.
“Lâu rồi không uống, mùi vị cũng không tệ.”
Tiểu Đào nhàn nhạt nhìn anh cũng khui thêm một lon uống cạn.
“Sao anh chưa đi?”
Lạc Cẩn Du tao nhã uống ngụm bia, đáp:
“Tôi sợ con thỏ mình mới cứu ra từ hang sói lại rơi vào hang cọp nên đi theo nhìn một chút đó mà.”1
Tiểu Đào nhíu mày nhìn anh.
“Ai là thỏ hả?”
Lạc Cẩn Du như cười như không lia ánh mắt thẳng đến áo khoác trên người cô nói:
“Em đoán xem!”
Cái dáng vẻ này của cô mà đi lơ mơ ngoài đường giữa đêm thế này chẳng khác nào mời gọi bọn hái hoa tặc.
Tiểu Đào theo phản xạ nắm chặt lấy vạt áo trước ngực, cúi đầu im lặng uống hết lon bia trong tay.
Lạc Cẩn Du cũng không rỗi hơi đi an ủi cô, anh vẫn rất tự tại nhấm nháp bia mà chẳng có miếng mồi nào.
Hai người vẫn im lặng ngồi cạnh nhau như thế cho đến khi cô nhóc bên cạnh nỉ non nấc nghẹn từng tiếng.
Tiểu Đào mệt mỏi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen kịt dường như đêm có chút lạnh cô khẽ co người dùng tay ôm lấy vai, lẩm nhẩm nói:
“Ông ta không cho tôi ăn, không cho tôi học, vậy mà khi lớn lên lại hết lần này đến lần khác dùng danh nghĩa ba con mà bòn rút tiền của tôi. Nhưng vì ông ta góp phần sinh ra tôi nên tôi nhịn, vậy mà hôm nay ông ta lại muốn bán tôi cho bọn côn đồ...”
Từng cái đụng chạm sờ mó của tên kia khiến cô thấy thật ghê tởm.
Lạc Cẩn Du một tay chống trán nghiêng đầu nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má tiểu Đào, hờ hững nói:
“Nếu chán ghét thì cứ giết ông ta là được, kẻ chết rồi mới an phận.”
Tiểu Đào thu hồi tầm mắt lại nhìn về phía Lạc Cẩn Du, không hiểu hỏi:
“Anh thích giết người lắm sao?”
Lạc Cẩn Du cười khẽ, đáp:
“Không thích giết, chỉ là bọn chúng không thích sống.”
Tiểu Đào cụp mắt lắc đầu cười khổ nói:
“Anh biết không? Có thể họ đáng chết nhưng không đáng để bản thân gây ra tội nghiệt vì họ, chúng ta sống chỉ muốn ngày một tốt hơn chứ không phải sống một lần rồi thôi. Giết họ... Bẩn tay lắm!”
Nụ cười hờ hững trên môi Lạc Cẩn Du cứng đờ, bên tai dường như nghe thấy tiếng khóc yếu ớt xa xôi.
(Ba, con không muốn chết!)
(Yếu đuối như mày, thì sống làm gì? Tao không có đứa con như mày!)
Bốc! Tiểu Đào tiếp tục khui một lon bia tu ừng ực.
“Tôi cũng hận ông ta lắm, nhưng tôi phải sống, sống tốt hơn thế, tốt đến mức khiến ông ta tức chết mới thôi.”
Nói rồi cô cười hì hì như đứa ngốc, nụ cười đơn thuần tràn đầy ý chí thoáng chốc khiến Lạc Cẩn Du phải nghiêm túc nhìn kĩ cô nhóc mà anh luôn xem thường là kẻ yếu đuối này.
“Tất cả cũng chỉ vì muốn sống thôi sao?”
Lạc Cẩn Du tự hỏi tự suy nghĩ, bất tri bất giác cũng đã uống vài lon bia vào bụng. Tiểu Đào đã sớm ngủ gục chỉ có anh là mơ màng ngồi đó nhìn cô.
“Đứa ngu, say rồi hả?”1
Lạc Cẩn Du đưa tay chọc vào má tiểu Đào nhưng cô chỉ chép miệng vài cái không thèm mở mắt, Lạc Cẩn Du cười khẽ lần nữa đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô.
“Một đứa ngu thấu rõ sự đời, cái dáng vẻ ngây thơ thường ngày thì ra là lừa ông đây.”
Một người chịu khổ chịu đói, chịu hết sự ghẻ lạnh của cuộc đời thì có thể ngây thơ được sao? Nếu có cũng chỉ là cô nhóc muốn tự lừa mình dối người hoặc là vì hiểu rõ nên mới hững hờ.
Một đêm giao thừa cứ thế trôi qua, có nơi hạnh phúc, có nơi bâng khuâng, có nơi tăm tối, cũng có nơi tìm được một tia sáng giữa đêm khuya tĩnh mịch.