Trọng Sinh Để Yêu Anh

Chương 79: Chương 79: Đừng bức anh trai em bỏ nhà đi bụi




Tạ Liên Hoa ngồi ở một bên nhìn hai người đấu mắt với nhau mà không khỏi cạn lời, cô khẽ nghiêng đầu nhìn về phía ba Tạ nói:

“Ba, người cho con đến Giang gia đón giao thừa nhé. Dù sao cũng không phải lần đầu con ăn tết ở nhà tiểu Hy...”

Ba Tạ nhàn nhạt nhìn cô một cái khiến cho Tạ Liên Hoa vừa mới lấy được chút dũng khí liền cụp đuôi trở lại.

“Chuyện ồn ào như vậy nhà bọn họ không đến đây nói rõ với ba mẹ, con còn muốn tự mình đi đến nhà người ta sao!”

Tạ Liên Hoa bị ba răn dạy cúi thấp đầu lí nhí nói:

“Cũng đâu phải là con tự mình đi, là cô Mục bắt anh Trầm đến đón con mà...”1

“Con còn lí lẽ...”

Ba Tạ gằn giọng nhưng giữa chừng lại nhận được cái lắc đầu nhẹ của vợ mà không khỏi ngập ngừng.

Mẹ Tạ vẫn điềm nhiên ngồi đó uống trà, bà nhìn vết bầm tím trên mặt Giang Trầm mà chỉ khe khẽ thở ra.

“Cứ để Hoa Hoa đến Giang gia một chuyến đi, dù gì cũng là chỗ quen biết chuyện lớn nhỏ cứ để ra Tết rồi tính tiếp. Tết nhất vẫn là vui vẻ mới đúng.”1

Tạ Liên Thành nghe mẹ lên tiếng cũng không có ý phản bác liền thu hồi ánh mắt đang muốn chọc thủng một lỗ trên người Giang Trầm về.

“Vậy để con đi với em đến Giang gia.”

Mẹ Tạ liếc mắt trừng nhẹ Tạ Liên Thành một cái.

“Con không cần nháo, mẹ tin Giang Trầm sẽ đảm bảo tốt cho Hoa Hoa. Phải không tiểu Trầm?”1

Giang Trầm bắt được ánh mắt như cười như không của mẹ Tạ mà không khỏi ngồi thẳng sống lưng.

Ở thế hệ trước nếu nói Mục Vân như đoá hồng đầy gai nhọn thì mẹ Tạ chính là đoá anh túc độc chết người.

“Vâng, cô Tạ. Sau giao thừa cháu sẽ đưa Liên Hoa về ngay.”

Mẹ Tạ hài lòng gật đầu phất tay ý bảo hai người rời đi.

Tạ Liên Thành có chút không đồng ý nói với mẹ Tạ.

“Mẹ, sao có thể để em ấy đi như thế! Danh dự của Hoa Hoa về sau làm sao?”

Mẹ Tạ ưu nhã rót thêm cho mình và chồng một tách trà chậm rãi nói:

“Con gái lớn khó giữ, con còn không nhìn ra em gái con thấp thỏm bao nhiêu khi thấy Giang Trầm vác cái mặt chỗ bầm chỗ xanh kia đến sao.”

Tạ Liên Thành mím môi im lặng, tuy không phản bác nhưng vẻ mặt hiển nhiên là không phục.

Tạ Liên Hoa bên này vừa ngồi vào xe đã không nhịn được hỏi thẳng.

“Anh bị cô đánh đó hả?”

Giang Trầm đưa tay xoa xoa thái dương đau nhức, nói:

“Em đừng xát muối vào vết thương của anh được không.”

Tạ Liên Hoa bĩu môi.

“Cho chừa cái tội mê gái bị gái chơi cho một vố.”

Giang Trầm á khẩu chỉ biết bất đắc dĩ thở dài.

Hai người rất nhanh đã đến Giang gia vừa vào nhà đã nghe tiếng cười nói rôm rả, thật khiến lòng Giang Trầm lạnh tanh.

“Ồ anh, Hoa Hoa! Mau vào ăn cơm đi mọi người ăn sắp xong luôn rồi nè.”

Mục Hy cười đến khả ố trên nỗi đau của người khác, thiếu điều chỉ muốn ngã đầu lên vai Triệu Thần Huân mà cười luôn.

Triệu Thần Huân nhìn sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Giang Trầm, anh chỉ cười khẽ đem một miếng dưa chuột đút vào miệng Mục Hy nói nhỏ bên tai cô.

“Đừng bức anh trai em đêm 30 tết còn cuốn gói bỏ nhà đi bụi.”1

Mục Hy gặm dưa chuột cười híp mắt với anh.

“Anh yên tâm, anh trai em đã sớm luyện thành tinh thần thép trong mấy cái trường hợp này rồi.”

Mục Vân cùng Giang Phùng ngồi ở chủ vị thấy con trai không phụ kỳ vọng của mình rất hài lòng mà mỉm cười vẩy tay với Tạ Liên Hoa.

“Hoa Hoa, đến rồi thì mau vào ăn cơm đi con.”

Tạ Liên Hoa bẽn lẽn cười cười đi đến ngồi xuống bên tay phải bà đối diện với Mục Hy, hai cô chớp mắt với nhau một cái rất ăn ý mà mỉm cười.

Giang Trầm bị mẹ ngó lơ cũng không bỡ ngỡ mấy tự mình đi đến ngồi xuống cạnh Tạ Liên Hoa đối diện với Triệu Thần Huân, hai người liếc nhìn nhau nhưng không có mỉm cười mà là hừ lạnh.

Giang Phùng nhìn gia đình đoàn viên không khỏi thở phào một hơi, mỉm cười vỗ tay nói:

“Đông đủ cả rồi, chúng ta mau ăn cơm thôi hả? Hoa Hoa cứ tự nhiên nha con, còn Thần Huân cũng thế nhé!”

Triệu Thần Huân và Tạ Liên Hoa đồng thời mỉm cười gật đầu với ông.

Một nhà sáu người sum họp ăn một bữa cơm tất niên, chỉ có tiếng cười nói, không có công việc, không có chuyện làm ăn và càng không có chuyện ầm ĩ xích mích.

Mục Hy cắn cắn chiếc đũa trên tay vui vẻ mà thu hết nụ cười của mọi người vào trong mắt.

Đã bao lâu rồi cô chưa được đón giao thừa với gia đình? Là một năm trước hay là cả một đời trước?

Nói chung chắc là rất lâu đi, lâu đến nỗi khi cô một lần nữa hòa nhập vào không khí ấm cúng này thật khiến cô nhịn không được mà lệ nóng quanh tròng.

“Em suy nghĩ gì thế?”

Một bàn tay to lớn ôm lấy eo cô, Mục Hy khẽ nghiêng đầu gò má đã chạm phải bờ môi mềm ấm của anh.

Cô chu môi đánh anh một cái.

“Anh chơi xấu, còn ba mẹ ngồi ở đây!”

Triệu Thần Huân bật cười cúi xuống hôn cô thêm một cái.

“Ba mẹ lo thẩm tra Giang Trầm rồi không để ý đến chúng ta đâu.”

Mục Hy gò má nóng ran xấu hổ kéo tay anh lên gặm cắn mấy cái mới hả dạ.

Bữa cơm đoàn viên trôi qua suôn sẻ, Triệu Thần Huân bồi Giang Phùng uống trà xem xuân vãn, Mục Hy kéo Tạ Liên Hoa đi đâu mất, chỉ có Giang Trầm bị Mục Vân kéo vào thư phòng giảng dạy dụ dỗ.

“Con định giải quyết chuyện lần này thế nào hả?”

Mục Vân đem cửa thư phòng khoá trái, chính mình ngồi chễm trệ ở đó lạnh lùng hỏi.

Giang Trầm nhìn dáng vẻ như chuẩn bị lâm trận giết giặc của mẹ mà không khỏi thở dài.1

. Đam Mỹ Sắc

“Con và Liên Hoa không có xảy ra vấn đề gì cả, con sẽ giải quyết ổn thỏa và giải thích thoả đáng với Tạ gia.”

Ngay đêm đó anh đã cho người chặn mọi tin tức trên mạng xã hội, nhưng người trong giới này tin tức nhanh nhạy dù anh có đè xuống thì họ vẫn biết mười mươi.

Tạ gia tuy không hoạt động ở mảng kinh doanh nhưng nhà họ mấy đời làm Luật coi trọng nhất là danh dự, lần này Giang Trầm tuy mạnh miệng nhưng cũng biết rõ là không dễ dàng gì.

Mục Vân biết tỏng anh đang nghĩ gì, bà không chút khách khí mà đả kích con trai.

“Con nói hay ghê nhỉ, nếu mà Tạ gia dễ nói chuyện như vậy thì mẹ cũng không đánh con bầm dập để đi gây thương hại với Hoa Hoa đâu.”

Khoé môi Giang Trầm giật giật, thì ra mẹ đánh anh là có mục đích khác chứ không phải muốn răn dạy anh nên người?

“Mà thôi đi, mẹ thấy Hoa Hoa cũng là đứa bé ngoan sẵn tiện đôi đường con với con bé tìm hiểu nhau xem sao!”

“Mẹ!”

Giang Trầm thật hết nói nổi với suy nghĩ của mẹ mình, anh nhìn Tạ Liên Hoa lớn lên chỉ xem cô như em gái nào có thể nghĩ đến loại chuyện đó.

Mục Vân bị Giang Trầm gào lên một tiếng liền trừng mắt nhìn anh.

“Kêu cái gì? Mẹ chọn phương án tốt như thế con còn chê, giờ dù con có mười cái miệng đi giải thích thì Tạ gia người ta cũng không thèm nhìn con đâu! Giờ nước chảy thành sông, con đi xin anh chị Tạ tìm hiểu với Hoa Hoa một thời gian. Nếu thật sự đến lúc đó hai đứa không hợp thì chẳng ai ép được hai đứa.”

Giang Trầm hít vào thở ra mấy hơi, nói:

“Vậy Liên Hoa đồng ý sao? Mẹ nghĩ con gái nhà người ta là để mẹ chấm làm con dâu chắc?”

Mục Vân ngược lại không lo lắng mấy, nhún vai nói:

“Vậy phải xem miệng lưỡi em gái con học được mẹ mấy phần.”1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.