30 Tết, Giao thừa đoàn viên.
Vì Mục Hy bị ốm nên Triệu Thần Huân gần xế chiều mới mang theo cô trở về Giang gia.
Xe dừng trước cửa nhà Mục Hy bị anh gói lại trong mấy lớp áo tựa cái bánh chưng, chậm chạp bước xuống xe đi vào nhà.
Triệu Thần Huân tay xách nách mang lỉnh kỉnh quà cáp cũng không nhanh không chậm theo sau cô vào trong.
Vừa vào cửa nhà Mục Hy đã thấy Giang Trầm đang lủi thủi một mình trang trí cây mai vàng, cô chớp chớp mắt nhìn kỹ một bên sườn mặt của anh mà không khỏi cười phì một tiếng.
“Há há...”
Giang Trầm đang bận bịu nghe được tiếng cười quay đầu đã thấy em gái cùng Triệu Thần Huân đứng ở cửa, một người thì cười nắc nẻ một người thì soi mói nhìn anh.
“Em cười cái gì? Có tin anh đánh đòn em không?”
Mục Hy bị uy hiếp mà chả có tí sợ hãi nào, càng nhìn mặt mày chỗ xanh chỗ tím của anh trai lại càng không nhịn được cười.
Triệu Thần Huân đem đồ trên tay đưa cho người làm, đi đến bên cạnh tự mình cởi áo lông ra cho cô. Động tác anh dịu nhẹ mà từ tốn nhưng lời nói ra lại rất có tính khiêu khích.
“Cậu dám đánh vợ tôi, tôi đánh cậu!”
Giang Trầm hừ một tiếng đem đồ trên tay ném xuống đất vừa đi vừa xắn tay áo lên.
“Vậy cậu ngon thì nhào vô!”
Anh lớn từng tuổi này rồi còn bị mẹ đánh đến chạy vắt chân lên cổ, giờ còn bị hai con người này chê cười hỏi sao không tức.
Mục Hy thấy anh trai muốn tìm chuyện thật đôi con ngươi to tròn ló ra khỏi khăn choàng không khỏi trợn trừng lên.
“Giang Trầm, hôm nay là 30 tết đấy!”
“Em dám gọi thẳng tên anh! Hôm nay anh phải đánh cho mông em nở hoa mới được! Ấy da!”
Giang Trầm hùng hổ muốn nhào qua giữa đường lại bị người đập cho một cái, Giang Phùng tay cầm chổi lông quét dọn sẵn tiện “quét” luôn thằng con.1
“Con đòi đánh ai hả?”
Giang Trầm ôm lấy cánh tay mình rất bất bình mà nhìn Giang Phùng.
“Con đùa thôi mà!”
Nếu anh mà dám đánh Mục Hy thật thì địa vị trong nhà đã chẳng ở dưới chót rồi.
Giang Phùng hâm doạ nhìn anh một cái quay sang mỉm cười nhìn con gái rượu.
“Con bị ốm sao không nghỉ ngơi thêm, tối đến về nhà ăn bữa cơm là được rồi.”
Mục Hy được Triệu Thần Huân cởi xuống hai lớp áo lúc này mới nhẹ nhàng chạy qua ôm lấy Giang Phùng.
“Con nhớ ba chết đi được làm sao còn chờ tới tối được ạ!”
Giang Phùng cười ha ha đưa tay xoa xoa tóc cô.
“Con muốn nghịch mẹ gói bánh thì nói đi, còn bày đặt nói nhớ ba.”
Mục Hy bị nói trúng tim đen híp mắt cười hì hì với ông, Triệu Thần Huân đứng bên cạnh thấy cô vui vẻ anh cũng không tự chủ mà mỉm cười theo.
“Thưa ba con mới về.”
Giang Phùng mỉm cười gật đầu với anh.
“Về là tốt rồi, mau vào nhà đi con. Mẹ hai đứa đang chuẩn bị cơm tối đấy.”
Mục Hy đi đến nắm tay Triệu Thần Huân cùng anh đi vào trong, miệng lại không ngừng líu ríu hỏi:
“Mẹ gói bánh xong rồi hả ba?”
“Ừa, con về chậm một bước rồi năm nay không được nhìn bánh tét đột biến do con gói nữa.”
Nhớ tới mấy cái bánh do mình gói trước kia Mục Hy không khỏi cười nắc nẻ, Triệu Thần Huân khẽ ghé vào tai cô hỏi nhỏ.
“Thì ra một năm 365 ngày em đều nghịch đủ.”
Mục Hy nhăn mặt đưa tay lén đánh anh một cái.
Giang Trầm bị bỏ lại bơ vơ ở cửa cũng không bỡ ngỡ gì mấy vẫn tiếp tục công cuộc trang trí cây mai của mình.1
Mục Hy vừa vào trong đã chạy thẳng vào bếp tìm Mục Vân, cô từ phía sau ôm chầm lấy bà cười khanh khách.
“Mẹ ơi!”
Mục Vân hơi giật mình đem muỗng canh thả xuống quay sang gõ lên trán cô một cái.
“Con bé này nhà bếp lửa nóng như thế còn hù mẹ!”
Mục Hy đưa tay che trán nghiêng đầu ngó vào nồi canh sôi sùng sục.
“Người ta muốn tạo bất ngờ mà. Mẹ nấu canh gì vậy ạ?”
Mục Vân mỉm cười đem muỗng canh múc lên một ít thổi thổi cho bớt nóng rồi đút cho cô nếm thử.
“Là gà nấu nắm, mau thử xem vừa miệng con không?”
Mục Hy há miệng nếm thử một ngụm, hương vị vẫn giống hệt năm nào. Không hiểu sao sóng mũi cô cay cay nhoẻn môi cười với bà.
“Vừa ăn lắm ạ, thức ăn mẹ nấu là tuyệt nhất.”
Mục Vân được con khen mà rất tự tin xì một tiếng.
“Chỉ giỏi dẻo miệng. Mau ra ngoài chơi với ba con đi, trong này nóng nực lại ám mùi lắm mau đi đi.”
“Con có thể giúp mẹ rửa rau mà!”
“Không cần con bận tâm, rau mẹ rửa sạch hơn con mau đi đi.”
Mục Hy bị cưỡng ép đuổi ra khỏi phòng bếp, Mục Vân còn không khách khí đóng luôn cửa lại.
Cô ngơ ngác nhìn cửa một lúc sau đó lại lạch bạch chạy ra phòng khách tìm Triệu Thần Huân.
Mục Hy chạy tới chạy lui mồ hôi đã rịn trên trán một tầng, thấy cô ngồi xuống cạnh mình Triệu Thần Huân thả tách trà trên tay xuống lấy khăn giấy lau mồ hôi cho cô.
“Chạy mệt chưa?”
Mục Hy gật đầu đem khăn choàng trên cổ kéo xuống. Triệu Thần Huân không cản cô, anh khẽ cúi người áp má lên má cô kiểm tra nhiệt độ.
“Bớt sốt nhiều rồi nhưng vẫn phải uống thuốc, anh đi lấy thuốc.”
Triệu Thần Huân đứng lên sẵn tiện đem theo cả khăn choàng của Mục Hy đem cất.
Giang Phùng ngậm cười nhìn hết hành động của hai người mà không khỏi lên tiếng trêu chọc Mục Hy.
“Ây dô, xem ra ở nhà có ba chiều về nhà chồng liền có chồng chiều nhỉ!”
Mục Hy ngượng ngùng tự tay rót cho mình tách trà uống đánh trống lảng.
“Chiều gì ạ? Tại con đang ốm thôi mà.”
Giang Phùng mỉm cười khẽ lắc đầu không trêu cô nữa, Triệu Thần Huân vừa vặn đem thuốc tới Mục Hy ngoan ngoãn nhận lấy uống một hơi.
Đang lúc cô nhăn nhó vì đắng thì một viên kẹo đã được đưa vào miệng cô, Triệu Thần Huân mỉm cười xoa tóc cô quay sang bắt chuyện với Giang Phùng.
“Cũng gần tới giờ cơm rồi, sao con không thấy Giang Trầm vào thế ba?”
Giang Phùng thong thả uống trà chậm rãi đáp:
“À, A Trầm ấy à! Mẹ nó còn có nhiệm vụ riêng cho nó. Nếu nó không hoàn thành thì tối nay nhà ta chỉ bốn người ăn cơm tất niên thôi.”1
Mục Hy và Triệu Thần Huân âm thầm nhìn nhau một cái, đều rất có lương tâm mà cầu phúc cho Giang Trầm.
Riêng Triệu Thần Huân thì lại có tâm tư khác, anh đang suy nghĩ xem làm cách nào để lấy lòng mẹ vợ đại nhân đây. Để mốt có bị Mục Hy ức hiếp thì còn có đường chạy đi mét mẹ vợ.
Giang Trầm bên này lại rất không thoải mái được, mặc kệ mấy cái ánh mắt như muốn đâm thủng mấy lỗ trên người mình anh vẫn chai mặt ngồi ở phòng khách Tạ gia không chịu đi.
“Thưa cô chú, chuyện trên mạng là có hiểu lầm con và Liên Hoa chưa xảy ra vấn đề gì cả.”
Còn không đợi ba mẹ Tạ lên tiếng thì Tạ Liên Thành đã chặn lời trước.
“Vậy cậu đến đây đòi đem em gái tôi đi là ý gì?”
Giang Trầm hít sâu một hơi, bình tĩnh nói:
“Mẹ tôi muốn mời Liên Hoa đến nhà đón giao thừa.”
“Tôi không đồng ý thì sao?”
Tạ Liên Thành thong thả ngồi đó thưởng trà thích mắt nhìn Giang Trầm như đang ngồi trên đống lửa.
Giang Trầm có giận mà không thể nói, chỉ đành cắn răng ngồi lì ở đó.
“Nếu không đón được Liên Hoa mẹ tôi sẽ không cho tôi trở về nhà, vậy tôi mạng phép ăn tất niên ở nhà anh vậy.”1
Lần này là tới Tạ Liên Thành cười không nổi, anh rất muốn đem tách trà trên tay nện lên mặt tên khó ưa này rồi được không!