Giang Trầm có hơi kinh ngạc khi nhìn thấy dung nhan mà anh đã sớm muốn quên đi, nhưng rất nhanh một chút xao xuyến ban đầu liền biến mất, anh khẽ nhíu mày gật đầu xem như chào hỏi với Liễu Tư Tình rồi muốn cất bước rời đi.
Liễu Tư Tình thấy Giang Trầm không để ý đến mình liền vội vàng bỏ ly rượu trên tay xuống bàn, dùng cả hai tay nắm lấy cánh tay anh ủy khuất gọi:
“Anh Trầm.”
Vì một tiếng gọi thân thiết này mà Giang Trầm khẽ khựng bước chân, khe khẽ thở dài quay người lại nhìn cô ta.
“Tư Tình, em làm như vậy không hợp lễ nghĩa đâu.”
Anh nhẹ nâng tay muốn tách bàn tay của Liễu Tư Tình đang nắm lấy cánh tay mình kia ra, nhưng không ngờ cô ta sống chết cũng bám chặt nước mắt lưng tròng nhìn anh.
“Anh Trầm, anh ghét em vậy sao?”
Mắt thấy không kéo người ra được, Giang Trầm chỉ bất đắc dĩ để mặc Liễu Tư Tình báu víu tay mình. Anh như cười như không mà nhìn cô ta, nói:
“Không có ghét hay thích gì cả, chỉ là em là người của công chúng và đã có người yêu, hiện tại ở đây lôi lôi kéo kéo quả là rất không thích hợp.”
Liễu Tư Tình lắc đầu nguầy nguậy nức nở nói:
“Em không phải... Tin tức trên mạng chỉ là bịa ra em cũng chỉ vì bảo toàn danh tiếng nên mới ra hạ sách đó. Em thật sự không muốn chia rẻ Hy Hy và Triệu Hoành đâu, anh tin em đi!”
Giang Trầm nhìn cô gái đang ủy khuất nắm lấy tay mình mà không khỏi cảm thấy vô cùng xa lạ.
Anh đã từng rất thích một Liễu Tư Tình mềm mại lễ phép lúc nào cũng nhu thuận gọi “anh Trầm”, cô hệt như đoá sen trắng yếu đuối lại ngây thơ khiến anh muốn dang tay bảo vệ trong lòng.
Nhưng hiện tại thì sao? Mọi chuyện đều bày ra trước mắt anh, cô bảo cô bất đắc dĩ mới làm thế, nhưng cô có biết sự bất đắc dĩ giả tạo của cô đã làm tổn thương đứa em gái mà anh xem như bảo bối không?
Cô bảo anh tin cô, vậy anh lấy gì để tin đây?
Giang Trầm hít sâu một hơi, lạnh nhạt nói:
“Đó là chuyện của em không liên quan đến anh, hiện tại phiền em buông tay ra!”
Liễu Tư Tình chớp đôi mắt ướt lệ, ủy khuất nhẹ thả tay anh ra.
Cô ta cũng biết Giang Trầm không có dễ lừa như vậy, hít hít cái mũi cô ta cầm lấy ly rượu của anh trên bàn ngay bên cạnh ly rượu của cô ta đưa qua cho anh, tội nghiệp nói:
“Vậy em kính anh một ly rượu được không?”1
Nói rồi cô ta cũng cầm ly rượu của mình lên mong đợi mà nhìn anh, Giang Trầm cũng không muốn kì kèo với cô ta nữa liền không nói hai lời uống cạn ly rượu.
Liễu Tư Tình mắt lạnh nhìn anh uống hết ly rượu liền ra vẻ vui mừng cũng muốn uống cạn rượu trong tay nhưng lại bất cẩn làm nghiêng ly rượu đổ lên người Giang Trầm.
“A... Em xin lỗi, em xin lỗi!”
Cô ta luống cuống muốn đưa tay giúp Giang Trầm lau đi vết rượu trên quần áo, Giang Trầm nhíu chặt mày chặn lại tay cô ta lạnh nhạt nói:.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sâu Lười
2. Chiều Hư
3. Cấm Động, Yêu Nghiệt Này Là Của Tôi!!
4. Hồng Trần Ái Tình
=====================================
“Không cần, anh đi thay bộ khác là được.”
“Em đi với anh!”
“Không cần!”
Liễu Tư Tình một bộ dáng hối lỗi muốn đi theo, nhưng Giang Trầm lên tiếng từ chối ngay.
Nhưng anh không đồng ý còn Liễu Tư Tình vẫn sống chết đi theo sau.
Tạ Liên Hoa đúng lúc đi tìm Mục Hy mắt thấy hai người trước sau đi lên tầng trên là phòng nghỉ ngơi dành cho khách, mà không khỏi phỉ nhổ Giang Trầm trong lòng tám trăm lần.
Cô nàng tí tửng đi đến chỗ Mục Hy đang trò chuyện vui vẻ với không ít diễn viên trong đoàn phim, âm dương quái khí nói vào tai cô.
“Hy Hy, anh trai cậu muốn gặm lại cỏ cũ nha!”
Mục Hy vốn đang cười nói vui vẻ nghe thế thì thoáng ngừng lại, nói thêm vài câu tạm biệt mọi người rồi kéo lấy Tạ Liên Hoa qua một bên nghi hoặc hỏi:
“Cậu có ý gì? Mau nói rõ cho tớ!”
Tạ Liên Hoa thấy sắc mặt Mục Hy tối sầm lại thì biết chuyện sẽ không đơn giản, liền nghiêm túc nói:
“Tớ thấy anh của cậu đi cùng Liễu Tư Tình lên tầng trên.”
Mục Hy hít sâu một hơi sắc mặt đã tái mét, cô đã bảo Giang Trầm tránh xa Liễu Tư Tình vậy mà anh không thèm nghe cô khuyên nhủ?
“Tớ đi đánh chết tên anh trai ngu ngốc kia của tớ!”1
Nói rồi cô hùng hổ đi lên tầng trên Tạ Liên Hoa thấy không ổn liền đuổi theo, cô còn không quên nhắn tin cho tiểu Đào có gì chạy qua can ngăn phụ cô một tay.
Mục Hy đùng đùng tức giận xông lên tầng trên trực tiếp tóm lấy cô lao công đang quét dọn mớ hỗn độn do khách uống say nôn bừa ra đất, hỏi:
“Xin hỏi, cô có thấy một nam một nữ vừa đi lên vào phòng nào không? Nam mặc vest xám nữ mặc váy xanh!”
Cô lao công nhìn dáng vẻ đằng đằng sát khí của Mục Hy còn có Tạ Liên Hoa gấp gáp theo sau trong chẳng khác gì đi đánh ghen cả, liền ấp úng nói:
“À... Tôi...”
Mục Hy nhìn liền biết cô lao công nghĩ gì, liền cố nhịn xuống tức giận mỉm cười đưa tay chỉ vào mặt mình.
“Người kia là anh trai tôi, cô nhìn xem chúng tôi lớn lên còn có mấy phần giống nhau đấy!”
Cô lao công lúc này mới quan sát kỹ Mục Hy, quả nhiên là có mấy phần tương tự với người kia. Cô lao công cũng không vòng vo nữa chỉ vào một phòng nói:
“Là phòng đó, nhưng tôi thấy anh trai cô hình như không được khoẻ lắm... sắc mặt hơi kì lạ.”
Nói đến cuối cô lao công có hơi ngập ngừng, làm việc ở khách sạn bao năm làm sao cô không nhìn ra người đàn ông khi nảy được dìu vào phòng kia khác thường ở đâu, cho nên khi nghe Mục Hy hỏi cô lao công mới ấp úng như thế.
Mục Hy hiểu ý cô lao công nói, sắc mặt vốn đang cố tươi cười thoáng chốc đã âm trầm đến đáng sợ.
Cô lao công biết sắp có chuyện không ổn liền lên tiếng chào rồi đẩy xe rời đi thật mau.
Tạ Liên Hoa cũng biết chuyện đã không còn đơn giản như trước, có hơi lo lắng nhìn Mục Hy.
“Hy Hy, anh cậu...”
Mục Hy tức đến run cả người không nói hai lời đi thẳng đến căn phòng kia đập cửa ầm ầm, nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.
“Hy Hy, tránh ra!”
Tạ Liên Hoa không biết lấy đâu ra cái bình chữa cháy đập thật mạnh lên tay nắm cửa, nhưng cô nàng cố đập mấy lần cánh cửa cũng không hề hấn gì.
“Mẹ nó chứ!”
Tạ Liên Hoa gấp đến mức sắp khóc đến nơi, anh Trầm của cô sắp bị tiện nhân Liễu Tư Tình kia xơi tái rồi!1
Mục Hy giật lấy bình chữa cháy trong tay Tạ Liên Hoa, dồn hết sức lực và sự tức giận ngút trời trong lòng đập mạnh lên cánh cửa kia.
Chỉ nghe ầm một cái cửa vậy mà đã bị mở ra, Mục Hy không trì hoãn liền vọt thẳng vào trong.
Liền đập vào mắt cô là cảnh tượng Liễu Tư Tình và Giang Trầm quần áo xộc xệch đang ôm nhau trên giường.
“Liễu Tư Tình!”