Xe rất nhanh đã lái đến địa điểm tổ chức, Mục Hy và Lạc Thần lúc này cũng đình chiến với nhau nghiêm túc sửa soạn lại váy áo rồi bước xuống.
Lạc Thần một thân âu phục màu trắng gương mặt điển trai lạnh lùng bước xuống như một vị bá tước cao quý.
“Lạc Thần, nhìn bên này!”
Một đám phóng viên nữ và fan hét ầm cả lên, Lạc Thần mặc kệ ánh đèn flash chớp nháy liên tục anh xoay người lại đưa một tay vào trong xe.
Chỉ thấy có một đôi chân thon dài lộ ra sau đó là một bàn tay ngọc ngà đặt lên tay Lạc Thần, Mục Hy cụp mắt một tay còn lại đè lên phần áo trước ngực khẽ cúi người bước xuống xe.
Đến khi cô ngẩng đầu lên nhìn xung quanh nhẹ cong môi ngọt ngào cười một cái, lập tức tiếng hét xung quanh ngày càng lớn hơn.
“A... Hy Hy! Trời ơi công chúa của tôi! Đẹp điên người rồi!”
Mục Hy hướng về tiếng thét kia cười càng tươi hơn thoáng chốc khiến người kia đỡ tim xuýt ngất.
Lạc Thần thấy Mục Hy bắt đầu nháy mắt đưa tình với fan mà hết nói nổi, đem tay cô vòng qua tay mình gằn giọng nói khẽ.
“Tém cái nết lại, cô còn muốn để họ tỉnh táo chụp ảnh cho cô không?”1
Mục Hy ngẩng đầu mở to mắt nhìn anh khẽ bĩu môi.
“Biết rồi, mới thả thính tí thôi mà.”
Hai người ở trên thảm đỏ, một cao một thấp, một hồng một trắng, một người xinh đẹp tựa công chúa một người lạnh lùng như bá tước.
Lúc hai người nhìn nhau nói chuyện trùng hợp được fan chụp được khoảnh khắc Mục Hy bĩu môi cùng sắc mặt Lạc Thần nghiêm túc, một khung cảnh tình bể bình post thẳng lên mạng.
Lập tức tên hai người đã chễm trệ no1 trên bảng tìm kiếm, Liễu Tư Tình là vai nữ hai được xếp đi sau hai người Lạc Thần và Mục Hy.
Hôm nay cô ta mặc một bộ váy xanh nhạt tiên khí mười phần nhưng có Mục Hy một thân váy hồng áp đảo phía trước, lập tức khiến cô ta trở nên nhạt nhoà vô cùng.
Liễu Tư Tình nhìn bóng lưng Mục Hy mà không khỏi ganh ghét vạn phần, nhưng nhớ đến tối nay mình còn chuyện quan trọng phải làm nên cô ta đành nhịn xuống.
Chỉ là ánh mắt lần nữa nhìn về phía Mục Hy lại mang theo vài tia âm độc và hả hê.
Triệu Thần Huân bên này tối nay còn có một cuộc họp quan trọng cho nên dự sẽ đến trễ hơn so với tất cả mọi người.
Vốn đang sửa soạn lại tài liệu chuẩn bị vào họp thì thư ký Hạ đã chậm rãi tiếng vào, trên tay còn mang theo cả iPad.
“Chuyện gì?”
Thư ký Hạ liếm môi mỉm cười một cái, đưa iPad qua cho anh xem.
“Vợ ngài lên báo rồi!”
Triệu Thần Huân nghe thế thì rất hào hứng đưa tay nhận lấy iPad muốn xem xem Hy Hy được người ta khen cái gì.
Nhưng khi nhìn đến bức ảnh đầy chướng mắt kia nụ cười của anh liền tắt ngấm, lạnh lùng ra lệnh cho thư ký Hạ.
“Đè tấm ảnh này xuống cho tôi!”
Thư ký Hạ vẫn rất thản nhiên mỉm cười, thành ý mười phần nhắc nhở sếp.
“Ông chủ, vợ ngài chỉ mới được công chúng chú ý đến nếu mà đè đi tin tức bùng nổ thế này chẳng khác nào phong sát lạnh cô ấy cả.”
Triệu Thần Huân cũng không để ý đến cái gì mà phong sát lạnh với phong sát nóng, cái anh thắc mắc đó chính là.
“Không lẽ tạo tin đồn yêu đương thì mới nổi tiếng được à?”
Thư ký Hạ bị sếp quát cũng không có chùng bước, tiếp tục thiện ý nói:
“Quả thật là không cần nổi tiếng dựa vào scandal yêu đương, nhưng cùng nhau cọ nhiệt tạo ra CP thì không phải là không được.”
Mắt thấy Triệu Thần Huân sắp nổi bảo đến nơi, thư ký Hạ không vòng vo nữa liền nói thẳng.
“Tạo CP cũng không phải là yêu đương thật, chẳng qua là fan của bộ phim yêu thích nhân vật nên ghép đôi hai diễn viên với nhau. Hiện tại ngài có thể đè xuống tấm ảnh này, nhưng về sau phu nhân đóng một bộ phim sẽ có một CP thì ngài đè kiểu gì? Nếu mà đè hết được, thì phu nhân cũng không cần đóng phim nữa đâu.”
Triệu Thần Huân nhức đầu đưa tay xoa thái dương đang giật liên hồi của mình, không biết có nên cân nhắc đem cô nhốt trong nhà không cho đi đóng phim nữa không đây?1
“Được rồi, cậu lui ra đi.”
Sau một hồi, anh vẫn là không đành lòng đem cô nhốt trong lồng son.
Thư ký Hạ thấy mình đã thuyết phục được sếp thì rất tự hạo, gật đầu đáp:
“Vâng.”
Lễ công chiếu phim bắt đầu và kết thúc sau 2 tiếng ròng rã, đến 9 giờ là thời gian nhập tiệc dành cho diễn viên, nhân viên đoàn phim và các nhà đầu tư lớn nhỏ.
Mục Hy đứng ở một góc, một tay cầm ly nước trái cây một tay cầm thìa đang không ngừng chiến đấu với đĩa bánh ngọt trên tay Giang Trầm.
“Bộ Triệu Thần Huân bỏ đói em à? Ăn đến mất hình tượng như thế!”
Giang Trầm thân là nhà đầu tư cũng là vừa đến không lâu liền đi tìm em gái mà mình nhớ thương bao ngày, ai biết vừa gặp mặt đã bị con nhóc này xem là “bàn ăn” mà nhét đủ món vào tay anh chính mình ngấu nghiến ăn từng miếng.
Mục Hy ăn đến hai má phúng phính liếc mắt cáu kỉnh nhìn anh trai.
“Mới không có! Là do em tự bỏ đói mình thôi!”
Giang Trầm buồn cười dùng khăn ăn lau khoé môi dính bẩn của cô, nói:
“Đúng là con gái gả cho người liền như bát nước đổ đi mà!”
Mục Hy cười hì hì đem ly nước trái cây trên tay nhét cho anh nốt.
“Con gái cái gì? Em là em gái anh đấy! Không nói nữa, khi nảy em thấy bên kia có thịt bò nướng em đi đây!”
Nói rồi cô liền xách váy chạy đi, Giang Trầm bất đắc dĩ mà gọi với theo.
“Con bé này, còn bánh ngọt của em?”
Mục Hy ngay cả quay đầu cũng không thèm, giơ tay lên nói:
“Anh xử lý hộ em với!”
Nhìn con nhóc vô lương tâm chạy đi xa, thật uổng công ông anh trai này đứng đây cản không ít rượu cho cô.
Lại nhìn về bánh ngọt trên tay Giang Trầm khẽ lắc đầu rất thành thục mà ăn nốt phần còn lại, anh chăm Mục Hy từ nhỏ nên mỗi lần đút cô ăn mà không hết anh đều xử lý sạch phần còn lại, nên giờ cũng không có chướng ngại tâm lý gì với đồ mà cô ăn qua.
Thật là ai nói cô không phải con anh đâu, anh chăm cô còn chu đáo hơn chăm con mình đấy, mặc dù hiện tại anh ngay cả người yêu cũng không có.
“Hy Hy, vẫn nghịch ngợm như vậy. Chỉ có anh mới yêu chiều cậu ấy được đến vậy thôi.”1
Giang Trầm vừa ăn xong phần bánh ngọt, bên cạnh không biết từ khi nào Liễu Tư Tình một thân váy thướt tha đi đến dịu dàng nhìn anh mỉm cười.1