Giang Tiêu Nhiên giật mình một cái.
… Đây là lần đầu tiên họ ở cùng một phòng nha, hơn nữa lại còn là trong khách sạn.
Không cam lòng tỏ ra yếu thế, cô chột dạ trả lời:
- Không sợ nha, dù sao bây giờ em cũng là bệnh nhân.
- Không sao, chơi với bệnh nhân cũng rất thú vị.
???
!!!
Anh có biết mình đang nói cái gì không?
Quên đi, ngược lại tâm trí cô rất vững vàng, nếu như không trọng sinh, cô đã sắp đến năm tư Đại học… nếu như muốn phát sinh chuyện gì đó, OK, cô
biết là mình hoàn toàn có thể tiếp thu mà.
Nghĩ như thế, cô liền thấy sáng suốt, đến phòng tắm thay đồ ngủ rồi nằm ịch xuống giường, đắp chăn chuẩn bị ngủ.
Chờ đã… Người đang đưa lưng về phía cô đang làm gì thế? Cởi quần áo?
Cô rụt người lại.
Mặc dù không bài xích, nhưng tốt xấu là lần đầu tiên, cũng không thể ở nơi như vậy, lại còn đang bị cảm nữa chứ?
Cô nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Rất nhanh nệm lún xuống một cái, Giang Tiêu Nhiên rõ ràng nghe được tiếng nhịp tim của mình.
Anh vươn cánh tay, gối đầu cô lên cánh tay mình, sau đó vòng chặt lại, hai người gần gũi chặt chẽ với nhau.
Anh đang sờ tóc cô.
Giang Tiêu Nhiên cảm nhận rất rõ mỗi động tác của anh, nghe được âm thanh các sợi tóc chà vào nhau giống như âm thanh tĩnh điện, còn nghe được giọng
cười nhạt của anh.
Cô suy nghĩ nhiều, chỉ là một cái ôm thuần
túy, tay anh rất đúng quy củ, không hề lộn xộn. Anh ôm cô như ôm lấy bảo bối rất vất cả đào được, mỗi động tác đều rất cẩn thận và quý trọng.
Trái tim cô nhẹ nhàng rung động.
Yêu đương sau khi trưởng thành không ít thì nhiều cũng gắn với “dục vọng”.
Cô có một bạn cùng phòng, nói chuyện yêu đương một năm còn không có ở
chung, sau đó bị cô bạn kia bắt gian tại trận, bạn trai kia lại nói như
rất có đạo lý là: Đàn ông ai mà không như vậy! Tự em xem lại bản thân
đi, treo giá lâu như vậy, khi nào mới đủ đây?
Hình như yêu đương một năm mà chưa xảy ra quan hệ là một chuyện rất mất mặt.
Thời đại này mọi thứ đều phải đẩy nhanh tốc độ, Giang Tiêu Nhiên lại mong
chờ tình cảm chân thành tha thiết, nước chảy thành sông, không cần gấp
gáp, cứ từng bước từng bước.
Cô rất thích quan hệ dễ chịu hiện tại.
Tình cảm phát triển đến một giai đoạn nhất định sẽ làm việc cần làm, đây thật sự là điều rất bình thường.
Nếu như một người yêu bạn không đủ, sao có thể cam tâm tình nguyện dâng hiến cho bạn?
Cho nên cô thực sự thích hình thức ở chung hiện tại giữa hai người.
Nghĩ tới đây, cô nhịn không được mà ngẩng đầu lên, hôn lên cằm anh một cái.
Cánh tay anh không biết lấy đâu ra một viên kẹo dừa, hỏi cô:
- Muốn ăn không?
Lúc anh nói lời này, giọng nói ấm áp hơn vài phần, kết hợp với cái nhíu mày, làm cho Giang Tiêu Nhiên không thể không gật đầu.
Anh xé bao kẹo, Giang Tiêu Nhiên nhìn viên kẹo kia đang tiến về phía miệng cô, cuối cùng lại rơi vào… trong miệng anh?
- A?
Anh cắn một góc kẹo, còn hơn phân nửa viên kẹo lộ ra ngoài. Anh cúi thấp đầu, tới gần miệng cô, hỏi:
- Ăn không?
Cô nhắc nhở:
- Em bị cảm đó.
Anh cười:
- Không liên quan.
Cô muốn ăn kẹo nhưng môi cô đã bị môi anh ngậm lấy. Động tác lưu loát, cực kỳ thuần thục, rất có kỹ xảo.
Giang Tiêu Nhiên bắt đầu hoài nghi, cuối cùng thì ai là người trọng sinh đây…
Có thể do cô không biết, chuyện này không thầy dạy cũng có thể tự học, căn bản không cần kỹ thuật, chỉ cần tuân theo bản năng là tốt rồi.
Giang Tiêu Nhiên bị anh hôn đến thiếu dưỡng khí, cảm giác duy nhất là, viên kẹo dừa này thật ngon.
Âm thanh va chạm nhẹ nhàng của kẹo dừa và hàm răng ngắn ngủi mà trong trẻo, tiếng động phong phú xung quanh.
Hôn rồi hôn, cô cảm thấy mình đang ăn kẹo.
Vì vậy khi viên kẹo kia dính vào răng cô, cô vô thức cắn răng lại, muốn nếm vị kẹo ngọt kia.
Trước đây không phải đều ăn kẹo như thế sao?
Nhưng mà chỗ cô cắn cũng mềm nhũn mà cắn lại không đứt…
Cố Dư Lâm bị đau, “A” một tiếng, tuy là tức giận nhưng giọng nói vẫn có vài phần vui vẻ:
- Em là cún à?
Cô tập trung nhìn vào môi dưới của anh, nó đã bị cô cắn tạo thành một vết thương nhỏ.
- Em là loài cún, anh chắc chắn là loài…
Hai chữ “ngựa đực” bị cô nuốt trở về.
- Sao? Loài gì?
Cô cười lấy lòng:
- Mèo, meo meo meo.
Cô tự nhớ lại chuyện vừa rồi mà đỏ mặt, anh thấy cô có vẻ thiếu không khí, hỏi:
- Sao vậy?
Cô nuốt nước miếng, một lát sau thì tìm được lí do tốt:
- Hơi nóng…
Anh buồn cười liếc mắt nhìn cô, ngay lập tức, cười nói:
- Nóng thì cởi bớt ra.
Dứt lời, tay liền đưa tới, cởi chiếc nút thứ nhất trên áo ngủ của cô:
- Cài nút chặt như thế, không nóng mới lạ.
Nhìn bộ dạng anh chăm chú cởi nút áo cho cô, cô không thể giải thích được cảm giác ngày càng nóng lên này…
Cô nín thở, cảm giác toàn bộ dây thần kinh đều tập trung trên tay anh,
móng tay của anh được cắt dũa tỉ mỉ, chỉ là đôi tay kia, móng tay kia
lại nhẹ nhàng quét qua nơi mẫn cảm trên cổ cô.
Anh thong thả ung dung cởi được một nút áo, thấy cô đỏ mặt, ánh mắt mờ mịt, không nhịn cười được, hỏi:
- Sao vậy, nhìn ánh mắt của em, là hy vọng anh cởi thêm mấy cái nút nữa à?
Cái tay anh bắt đầu rục rịch, chuẩn bị đưa xuống, cô vội vàng kéo chân anh, giải thích:
- Khẳng định không phải nha!
Anh biến sắc, từ trong chăn bắt lấy mắt cá chân của cô, giọng nói cũng trầm xuống ba phần:
- Đừng lộn xộn!
- …
Giang Tiêu Nhiên ý thức được điều gì đó, cuối cùng cam chịu mà lăn vào góc giường, rúc mình lại thành một khối.
Không bao lâu, nhiệt độ cơ thể quen thuộc lại tới gần, anh ôm cô vào ngực, vỗ nhè nhẹ một cái:
- Ngoan, nhanh ngủ đi.
Xế chiều hôm đó trở về trường, “Cặp đôi hai tốt” tới đón bọn họ.
“Cặp đôi hai tốt” là Triệu Gia Ánh tự đặt cho cặp đôi giữa cô ấy với Lý Gia Viên (Do tên hai người có chữ “gia”, “gia” nghĩa là tốt đẹp), sau khi đặt xong còn rất đắc ý nữa. Ngay sau đó, lại đặt cho Giang Tiêu Nhiên và Cố Dư Lâm tên “Cặp đôi nghiêm nghị”, sau đó còn nói thêm:
- Tên này rất tốt, nghe giống như người lập công thời dân quốc, rất có tinh thần.
Giang Tiêu Nhiên đề nghị:
- Bạn tự mình hăng hái đi, mình đã đủ nhiệt tình rồi.
...
Lý Gia Viên tinh mắt, lập tức nhìn thấy vết thương ở môi dưới của Cố Dư Lâm:
- Miệng mày … bị sao vậy?
- Nóng trong người.
- Trời, trời lạnh gần 0 độ, mày mặc ít như vậy mà còn có thể nóng trong người?
Cố Dư Lâm nháy mắt:
- Không được à?
Bệnh cảm của Giang Tiêu Nhiên xem ra rất nghiêm trọng, đã lây cho Cố Dư Lâm rồi, giọng của anh nghe rõ giọng mũi hơi khàn khàn.
Giang Tiêu Nhiên thì đang ở bên cạnh cầm khăn tay lau nước mũi.
Triệu Gia Ánh đẩy đẩy tay Lý Gia Viên:
- Anh có mù không, không thấy ra hai người họ đều bị cảm à?
Lý Gia Viên liền bừng tỉnh:
- Ồ ồ, thì ra là vậy! Tốc độ này rất tốt, rất tốt!
Giang Tiêu Nhiên:
- … Sao hai người không đi diễn kịch Song Hoàng đi! (loại kịch một người diễn phía trước không phát ra tiếng, một người nói phía sau, đứng ở vị trí khuất trên sân khấu)
Cô Đào thông báo một chút, nói kết quả một tháng nữa mới có, ban tổ chức
tặng mỗi người ít quà lưu niệm, sau đó ai về trường nấy.
Chỉ còn 2 ngày nữa là đến kì thi học kỳ rồi. Môn Địa lý của Cố Dư Lâm nhờ sự phụ
đạo của cô đã vững kiến thức cơ bản, chỉ cần không xảy ra bất trắc gì sẽ không chỉ thi được 26 điểm.
Cuối cùng đã tẩy trắng được một lịch sử đen tối, lòng Giang Tiêu Nhiên cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Cô nhắc nhở:
- Lần thi tới này… em ở ban 6 chờ anh?
Anh cười, có chút xem nhẹ:
- Không cần. Lần này em có thể vượt lên mấy ban nữa?
- Có thể lên Ban 4, 5 - Cô suy nghĩ một chút - Mấy lần thi thử gần đây em đều phát huy rất tốt.
Anh quyết định:
- Vậy em ở ban 4 chờ anh đi.
- Anh thật sự có thể tới ban 4 sao? - Cô thử dò xét - Từ Ban 9 lên Ban 4, chẳng phải là một bước nhảy vọt sao?
Anh cười:
- Đương nhiên.
Cố Dư Lâm mấy hôm trước còn nói “đương nhiên”, lúc này đang ngồi ở thư viện, mặt rất khó coi.
Giang Tiêu Nhiên nhìn thoáng qua bài thi trước mặt anh - Ban 5, hạng 10.
…
- Thực sự rất tốt rồi, nhảy lên cả 4 ban, lịch sử của Đức Cao chưa từng
có loại tiến bộ này nha - Cô vui vẻ an ủi - Em cũng là gần hạng cuối ban 4 mà, hai chúng ta không kém bao nhiêu mà.
An ủi nửa ngày, tâm trạng của kẻ kiêu ngạo Cố Dư Lâm cuối cùng cũng tốt lên một chút:
- Lần sau, chúng ta cùng đến ban 3.
- Được được. - Giang Tiêu Nhiên liều mạng gật đầu - Mau viết đề bài đi! Rất nhiều bài tập đang chờ anh này!
- …
Xế chiều khi ra khỏi thư viện, trên đường có người phát tờ rơi, Giang Tiêu Nhiên nhìn một tờ, là dạy khiêu vũ.
Nhìn thấy cô nhìn tờ rơi đến mê mẫn, Cố Dư Lâm hỏi:
- Làm sao, muốn học à?
- Có chút. - Cô lại nhìn tờ rơi lần nữa - Anh biết khiêu vũ không?
Anh không chút do dự, nói chắc như đinh đóng cột:
- Không biết.
Xem ra là sau đó mới bắt đầu học khiêu vũ.
- Sắp đến nghỉ đông rồi, không bằng chúng ta đi tập luyện rèn luyện thân thể một chút đi!
- Rèn luyện thân thể có rất nhiều phương pháp mà - Anh híp mắt - Tại sao lại khăng khăng chọn cái này?
Đương nhiên là do bây giờ chưa bận rộn, cần phải chuẩn bị cho thành công sau
này của anh… Hơn nữa, để tăng khả năng cạnh tranh của anh trong giới
showbiz mà…
Giang Tiêu Nhiên:
- Có thể… anh sẽ có năng khiếu khiêu vũ thì sao?
Anh lắc đầu cười:
- Anh không có khiếu khiêu vũ.
Trong đầu Giang Tiêu Nhiên hiện lên hình ảnh anh khiêu vũ cùng động tác khêu
gợi, điêu luyện ở đời trước, trong lòng tự bác bỏ lời này của anh.
Không ai thích hợp khiêu vũ bằng anh.
- Không thử làm sao biết - Giang Tiêu Nhiên nói - Anh nhảy cho em xem thử đi!
- Sau này đi! - Anh kéo sang chuyện khác - Không về nhà sớm thì mẹ em sẽ lo lắng đó.
Thực ra gia đình Giang Tiêu Nhiên không quản cô quá nghiêm ngặt, nhưng mỗi
cuối tuần cô đều không ở nhà, buổi tối cũng về muộn, cha mẹ chắc đã sinh ra nghi ngờ. Nhưng vì nhìn thành tích ngày một tăng lên của cô, cho nên cũng mắt nhắm mắt mở, nhưng nếu về trễ quá cũng sẽ gọi điện cho cô.
Cố Dư Lâm suy nghĩ:
- Anh luôn hiếu kỳ, mỗi lần xin ra ngoài, em sẽ nói thế nào với cha mẹ?
- Thì nói là đi làm bài tập, cùng với Triệu Gia Ánh. Bọn họ đều biết Gia Ánh, em còn ở nhà Gia Ánh rất nhiều lần.
Cô hoàn toàn không phòng bị mà trả lời như thế.
Ánh lửa trong mắt anh chợt lóe sáng.
Sau lần kiểm tra chia lớp đó rất nhanh sẽ đến kỳ thi cuối kỳ, tiếp đó sẽ nghỉ đông, nhưng mà nghỉ vài ngày lại bắt đầu học thêm.
Giang Tiêu Nhiên vội vàng đan khăn quàng cổ, đầu tiên mua len và móc, buổi
tối dành ra nửa giờ để đan. Đan xong cũng đã đến kỳ thi.
Lần này cuối cùng hai người cũng thi được chung một lớp, đáng tiếc là sau 12 ngày nghỉ đông mới có thể ngồi cùng một lớp.
Nhưng mà, Cố Dư Lâm rất biết tìm cách giải quyết.
Anh chỉ vào phiếu điểm của hai người:
- Với số điểm của hai chúng ta thì có thể cùng luyện tập giải đề được rồi. Tối nay dạy kèm ở nhà… giúp anh cùng tiến bộ nha?
…
Mãi đến khi vào cửa, bị anh đè trên cửa, nỉ non tâm tình bên tai cô, Giang Tiêu Nhiên mới phản ứng được:… đều là lừa đảo mà!
Cằm Cố Dư Lâm đặt trên vai cô, giọng mang theo ý cười, lại có chút gian xảo giả vờ vô tội:
- À, anh quên mất, đêm nay không có giờ học.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ha ha Cố đại thần thật không biết xấu hổ mà!