Nếu như… bây giờ họ không ở chỗ này, Giang Tiêu Nhiên thật sự sợ là Cố
Dư Lâm sẽ trả lại cú đấm kia cho Hạ Nguyễn. Nhưng nơi này rất gần đồn
cảnh sát, lỡ như phát triển đến tình huống không thể khống chế… mà vào
đồn cảnh sát, trời ạ, đây không chỉ là lịch sử đen tối mà còn là vấn đề
nhân phẩm nha!
Bước chân Cố Dư Lâm dừng lại, Giang Tiêu Nhiên kéo anh đi trước:
- Cậu ta ngây thơ, anh đừng để ý!
Hai người đi dạo một vòng mà không vào khách sạn, Giang Tiêu Nhiên nói muốn giải tỏa tâm trạng một chút. Chính thời điểm đi tới đi lui đã làm lửa
giận của Cố Dư Lâm giảm hơn phân nửa, lúc này mới nguyện ý mở miệng:
- Anh không có khuynh hướng bạo lực, em đừng hiểu lầm.
- Em biết, là Hạ Nguyễn muốn ăn đòn.
- Cậu ta muốn ăn đòn, sao em lại ngăn anh?
Rốt cục đã hỏi đến điểm mấu chốt.
Cố Dư Lâm tiếp tục hỏi một câu:
- Còn có trước đây em nói anh không nên đánh nhau, sau này sẽ có người nói xấu anh, thế là có ý gì?
Giang Tiêu Nhiên lấy lại bình tĩnh, rất nhanh tìm được lý do:
- Ngày mai phải thi đấu mà, nếu như hai người đánh nhau, cậu ta bị thương thì anh sẽ bị truy cứu, anh cũng sẽ bị thương. Hơn nữa, nếu bị thương
thì sao có thể thi đấu? Không bằng cứ như vậy, cho Hạ Nguyễn bực bội,
nói không chừng sẽ có thể ảnh hưởng đến phong độ ngày mai của cậu ta?
- Cậu ta bực bội, còn anh thì không à?
- …
Cái này…
Trong đầu Giang Tiêu Nhiên quanh quẩn vang lên một giai điệu: Tất cả đều tại tôi/ Không nên can ngăn/ Nên im lặng giả mù…
- Tất cả đều tại em - Cô nói - Vậy anh muốn thế nào mới hả giận đây, mới có thể không ảnh hưởng đến cuộc thi ngày mai?
Cố Dư Lâm đá đá cục đá dưới đất, chậm rãi nở nụ cười:
- Em nói xem?
Giang Tiêu Nhiên suy nghĩ, sao lại thấy không khí này thật kỳ lạ?
Vừa ngẩng đầu một cái, Cố Dư Lâm đã kéo cô vào trong lòng, hai tay ôm lấy
hông cô, cánh môi đè xuống, vững vàng dán vào môi cô. Đêm nay thật lạnh, gió lạnh thổi vào gò má họ, không hiểu sao lại trở nên nóng bỏng.
Không biết từ lúc này tay anh bắt đầu dời lên, lòng bàn tay cọ xát vào khối
thịt mềm mại phía sau tai cô, giống như có một vật gì đó gập ghềnh, lồi
lõm cứ cọ xát qua lại.
Cô nhắm mắt lại, để mặc cho anh cướp đoạt, để mặc cho anh nhẹ nhàng an ủi.
… Cái này thật không giống lần đầu yêu đương nha?
Anh bóp cằm cô, thả ra, khẽ cười:
- Lấy hơi đi.
Cô không thở được, tay đặt trên vai anh, ho hai tiếng:
- Cơ sở lý thuyết thì vững chắc, nhưng mà không giấu được là không có kinh nghiệm thực tế nha!
- Ừ.
Không biết anh đồng ý cái gì, đợi cô tỉnh lại, anh lại ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng cắn:
- Luyện tập mấy lần thì sẽ có kinh nghiệm thôi. Để anh luyện tập với em một chút.
…
Thái độ dũng cảm thực hành không sợ khổ cực này, nếu có thể dùng ở chỗ khác thì tốt rồi.
Lúc Giang Tiêu Nhiên trở về phòng thì đã không biết là mấy giờ rồi.
Cố Dư Lâm đợi cô cà thẻ phòng xong, vẫn không quên nhắc nhở:
- Khi nào muốn xuống lầu thì đừng đi một mình, nhớ tìm anh.
- Được, em vào đây, anh nghỉ ngơi thật tốt nha, mai cố gắng thi đấu nè!
Anh cười khó hiểu:
- Ừm, đêm nay đã đủ năng lượng rồi.
Giang Tiêu Nhiên đỏ cả mặt, nhanh chóng quẹt thẻ phòng, phía sau còn có thể nghe tiếng cười của anh.
Thực là, tuổi đã lớn, mà còn bị một đứa trẻ trêu chọc?
Liễu Khinh Khinh còn chưa ngủ, thấy cô trở về, hai người liền nhìn nhau.
Liễu Khinh Khinh chỉ nhìn lướt qua cô, nhất thời liền biết đã xảy ra
chuyện gì, chỉ cười nhạt, không nhìn ra là tâm tình gì.
Giang
Tiêu Nhiên nhanh chóng đi tắm, lúc nước nóng tiếp xúc với da, bỗng nhiên cô có loại cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.
8 giờ sáng ngày thứ hai, đồng hồ báo thức vang lên, Giang Tiêu Nhiên híp mắt tắt báo thức, ngồi dậy, mơ mơ màng màng tự xoa đầu.
Đầu hơi đau.
Vì tối qua chỉ muốn đi mua ít đồ ăn vặt nên ăn mặc hơi phong phanh, không
nghĩ tới là sau đó… cùng Cố Dư Lâm ở bên ngoài lâu như vậy, trên đường
hứng không ít gió lạnh, hình như có chút triệu chứng cảm mạo.
Thật ra cô cũng cảm giác được trận chung kết lần này hình như không có chuyện gì tốt.
Đầu hơi căng căng, không còn nhớ gì, hỏi Liễu Khinh Khinh:
- Hôm nay mấy giờ thi vậy?
- Chín giờ rưỡi.
Liễu Khinh Khinh nghe ra giọng cô yếu ớt:
- Sao vậy, bạn khó chịu à?
- Một chút. - Cô hít hít mũi, cảm giác mũi cũng bị nghẹt - Có lẽ là bị cảm.
- Không phát sốt chứ?
Cô vươn tay tự sờ trán mình, lại sờ sờ trán Liễu Khinh Khinh, lúc này mới lắc đầu:
- Không có.
Liễu Khinh Khinh than thở:
- Lần thi vòng loại mình bị thương, lần này chung kết bạn bị cảm, cuộc thi này thật khó khăn. Thế nào? Hay là ngủ thêm một chút?
- Quên đi. - Cô cam chịu mà vén chăn lên - Để lát về ngủ tiếp, bây giờ phải chuẩn bị thôi.
Cô vừa nấu nước nóng, vừa gọi điện thoại cho Cố Dư Lâm.
- Sao vậy?
- … Hình như em bị cảm.
- Có thuốc không?
- Không có, em đang nấu nước nóng, không mang thuốc. - Cô thảm thương nói như vậy.
Anh trả lời rất nhanh:
- Anh mua thuốc cho em, em ở phòng đợi anh đi.
- Ừ.
Tuy là bị cảm, nhưng gọi xong cuộc điện thoại này, cảm thấy thật ngọt ngào.
Cúp điện thoại, cô ngồi ở đầu giường chờ nước sôi, sau lại nhớ tới mình chưa rửa mặt, liền đi đánh răng rửa mặt.
Vừa rửa mặt đánh răng xong, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa.
Liễu Khinh Khinh hình như muốn mở cửa, Giang Tiêu Nhiên lau mặt cực nhanh, thấy chết không sờn mở cửa.
Cô mở ra một khe cửa nhỏ, cánh tay chui qua khe cửa, lòng bàn tay hướng lên:
- Đem thuốc tới sao?
Ngoắc… lấy bàn tay anh, ý bảo anh nhanh chóng cho thuốc vào lòng bàn tay cô.
Cố Dư Lâm:
- Em mở cửa đi.
- Không mở - Cô gõ cửa một cái, lại nói - Anh đưa đồ cho em trước đi.
Cố Dư Lâm nhíu mày:
- Sao không mở cửa? Em làm sao vậy?
Cô nói bằng giọng mũi:
- Em không có trang điểm.
- …
Bên ngoài trầm mặc rất lâu.
Giang Tiêu Nhiên nghi hoặc, cửa bị người khác đẩy vào, cô còn chưa kịp phản ứng, Cố Dư Lâm đã đứng trước mặt cô.
?!
Tóc cô còn chưa chải nha!
Cô còn chưa kịp che mặt, Cố Dư Lâm đã nói:
- Mau nhanh uống thuốc nha!
Cô nhanh chóng cầm lược chải tóc tùy tiện hai cái, anh cũng đã xông vào đem thuốc tới trước mặt cô.
- Thiên linh linh, địa linh linh, có thể không uống thuốc cảm không … - Vẻ mặt cô cầu xin - Thật đắng mà.
Anh nhíu chặt chân mày, nghe chính cô tự sáng tác thơ, tự nhiên bị chọc cười:
- Em biết làm thơ từ lúc nào vậy? Không muốn uống thuốc vậy sao?
Mặc dù nói như vậy, nhưng anh lại lấy một túi kẹo dừa ra:
- Đắng thì ăn kẹo này!
Cô chỉ vào túi kẹo dừa:
- Sao anh biết em thích ăn kẹo này?
Anh cười:
- Anh thích loại này, em đã thích anh… thì vẹn cả đôi bên rồi.
Lúc đầu Giang Tiêu Nhiên chưa ý thức được “vẹn cả đôi bên” là, đến khi cô hiểu rõ… đã là sau đó mấy giờ rồi.
Bây giờ cô chỉ bất lực thổi ly nước nóng, chờ thuốc tan, nước nguội rồi nắm lấy mũi, tự mình một hơi uống sạch thuốc.
Kỳ quái là, hình như không có đắng lắm?
Cố Dư Lâm nhìn cô uống một hơi, hỏi:
- Mặt của em?
- Không cần phải nhắc em thức tỉnh lần nữa đâu! - Cô trừng anh.
- So với lúc trang điểm… có chỗ nào khác nhau sao?
...
Mẹ kiếp.
Loại đàn ông chính trực gần đây bắt đầu biết nói chuyện rồi.
- Có nha.
Cô nghiêm túc phổ cập kiến thức cho anh:
- Em thoa phấn, vẽ lông mi, còn son môi.
- Ừm - Anh cũng nghiêm túc gật đầu - Nghe không hiểu.
Đúng là việc này không cần anh quan tâm, sau này sẽ có thợ trang điểm cao cấp phục vụ cho anh mà!
Giang Tiêu Nhiên lắc đáy cốc, uống cạn thuốc, Cố Dư Lâm liền cầm lấy ly đến
bồn rửa tay rửa sạch. Lúc đi ra mới nhìn qua đồng hồ:
- Tám giờ bốn mươi lăm rồi, chúng ta mau lên đường thôi.
Nơi thi đấu mở điều hòa không lớn, lúc mới vào cơ thể thấy ấm áp nhưng đầu lại rất đau.
Cố Dư Lâm sợ cô lạc mất, liền kéo ống tay áo của cô:
- Đi theo anh, sau khi diễn xong thì về nghỉ ngay.
Cô gật đầu.
Ngồi xem tiết mục bên trên, mí mắt cô chậm rãi rũ xuống, cuối cùng không chịu nổi, liền tựa lưng vào ghế mà ngủ.
Ngủ không được bao lâu, Cố Dư Lâm đẩy tay cô:
- Đến chúng ta rồi, ngoan, đầu tiên đứng lên một cái.
Cô mở mắt, trong mắt còn một tầng hơi nước mờ mờ.
- Được không? Không được thì không thi nữa.
Cô nỗ lực lắc lắc đầu:
- Không thể không thi, đi thôi.
Cố Dư Lâm duỗi tay qua.
Cô vội vàng che ngực:
- Sao vậy?
- Em chưa cởi trang phục.
Lúc này cô mới phát hiện lễ phục trình diễn ở bên trong, bên ngoài là áo khoác lông rất dày, cô quên cởi ra.
Cởi xong áo khoác, cô nhấc váy lên một chút, được Cố Dư Lâm dẫn lên sân khấu.
Bọn họ ngồi xuống trước cây dương cầm, anh nghiêng đầu hỏi cô, cô gật đầu.
Bắt đầu diễn tấu.
Thật ra mọi thứ đều rất bình thường.
Cô lo sợ cảm cúm ảnh hưởng tiết mục, vẫn luôn cố gắng nhớ nhịp, rất sợ đàn sai.
Lúc Cố Dư Lâm bắt đầu hát, trong đầu cô “Ầm” một tiếng, có gì đó bị cắt đứt rồi.
Câu tiếp theo là gì? Cô nên hát cái gì đây?
Cô cau mày cố gắng nhớ lại, đầu óc cô hỗn loạn như bị đặt trên lò nấu sôi, bong bóng nổi lên, sôi sùng sục, làm tâm trí cô mơ hồ cả rồi.
Tiêu rồi!
Một luồng khí nóng bao trùm lấy cô từ phía sau, rất nhanh ôm lấy toàn thân cô, cả khuôn mặt cô lập tức đỏ ửng.
Làm sao nói cho anh biết là mình quên lời rồi?
Phía trước có micro, nói ra không phải sẽ bị lộ à?
Phần lời của Cố Dư Lâm đã sắp kết thúc.
Đến lượt cô.
Tay cô vẫn đặt ở chỗ cũ, cũng không cất ra ca từ nào, lo lắng nhìn anh.
Anh rất nhanh hiểu rõ, liền bắt đầu phiêu thêm:
- Woo ….
Giọng phiêu lên cao, anh đã bắt đầu lên tông đến giới hạn rồi…
Cảm ơn trời đất, cuối cùng cô đã nhớ ra ca từ!
Sau đó liền bắt đầu hát.
Đúng lúc cô bắt đầu cất tiếng hát, Cố Dư Lâm cũng phối hợp mà ngừng lại.
Sợ bóng sợ gió một hồi rồi!
Xuống sân khấu, cô lau mồ hôi lạnh trên trán, suýt chút nữa cả người đã ngã vào trong ngực anh.
- Hiệu quả thế nào… Có hay hay không?
- Đừng suy nghĩ nhiều như vậy - Cố Dư Lâm thoải mái - Xong rồi, chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi thôi.
Sau khi xin phép cô Đào, Cố Dư Lâm dẫn cô về khách sạn.
Đứng trước cửa phòng cô, thấy Cố Dư Lâm vẫn bước một chân vào, Giang Tiêu Nhiên hỏi:
- Anh không về phòng à?
- Không có đem thẻ phòng.
Sau đó một chân khác của anh cũng nhảy vào, thuận thế đóng cửa kỹ lại.
- Làm sao, sợ anh làm gì em à?