Giang Tiêu Nhiên và Cố Dư Lâm ngồi bên trái, cô Đào ngồi giữa, Hạ Nguyễn và Liễu Khinh Khinh ngồi bên phải.
Giang Tiêu Nhiên và Cố Dư Lâm chia nhau hai ống tai nghe, cùng nghe nhạc, xe
chạy rất ổn, họ sợ có cô giáo ở đây, nên không nói nhiều. Vì vậy, Cố Dư
Lâm liền chậm rãi ngủ.
Giang Tiêu Nhiên nhìn anh một cái, dời đầu anh qua một chút, để ngay ngắn lên đệm gối đầu sau lưng, lúc này mới
nhìn sang bên cạnh.
Hạ Nguyễn và cô Đào đang lướt điện thoại, Liễu Khinh Khinh thì ngồi thừ người nhìn ra cửa sổ.
Thời còn học sinh, mọi người đều mặc đồng phục rộng rãi, nhưng cổ Liễu Khinh Khinh thon dài, cả người liền có khí chất cao cấp. Ngũ quan của cô ấy
không phải tuyệt đẹp, nhưng kết hợp với khí chất và dáng người, làm tăng thêm vẻ đẹp.
Cô ấy không đẹp đến mức kiều diễm, hoặc có lẽ so
với những diễn viên từng hợp tác với Cố Dư Lâm đời trước thì vẻ đẹp của
cô ấy không quá chói lọi.
Xét về nhan sắc, Giang Tiêu Nhiên và cô ấy hoàn toàn ở hai tuyến khác nhau. Cô từng suy nghĩ qua, nếu như Liễu
Khinh Khinh thật sự muốn cạnh tranh cùng cô, phần thắng của cô thật
thấp.
Nhưng mà Liễu Khinh Khinh có ý định cạnh tranh với cô không đây?
Nghĩ đến vấn đề không có đáp án này, cả đoạn đường đi cứ lờ mờ, cứ vậy mà đến địa điểm thi.
Lúc xuống xe, một cảm giác lạnh lẽo kéo tới, cô bị đông cứng, rụt cổ lại.
Đột nhiêm cảm giác người bên cạnh cởi nút áo khoác, ngay sau đó, Cố Dư
Lâm kéo cô lại sát bên người… đem áo khoác bọc lấy cô.
- Cô giáo… Cô giáo ở phía trước!
Bởi vì hôm nay tập hợp ở trước trường nên Cố Dư Lâm không mặc đồng phục học sinh, mặc áo thun màu xanh, áo khoác đen, loại áo khoác đó rất kén
người, nhưng anh mặc vào rất đẹp, làm cho vóc người thêm cao to vượt
trội.
- Không sợ, bọn họ ở phía trước rất xa. – Anh nhỏ giọng nói – Nếu không phải sợ ảnh hưởng em, anh thật không muốn lén lén lút lút
như vậy.
Cô cười, nói đùa:
- Em không sợ nha, anh mau kéo tay em đi trước mặt họ khoe tình yêu của chúng ta đi!
- Em nghĩ rằng anh không dám?
Bước chân anh ngừng một chút, tay khoác lên hông cô.
- Ôi chao!
Cô vội vàng nhảy ra ngoài áo khoác anh.
Tuy là đời trước học đến Đại học, nhưng ở phương diện này Giang Tiêu Nhiên
vẫn là tờ giấy trắng, lúc này mới ý thức được, né sang một bên.
Cố Dư Lâm híp mắt cười cười, giống như có ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, rơi vào chóp mũi anh.
Cô lại tiến tới, hỏi một câu cực kỳ không liên quan:
- Cố Dư Lâm, Liễu Khinh Khinh có theo đuổi anh không?
- Thế nào là theo đuổi? – Anh suy tư một chút – Không có.
- Vậy anh cảm thấy em có theo đuổi anh không?
Anh cười:
- Không phải là anh theo đuổi em à?
Xem ra anh không có hiểu sai từ “theo đuổi” này.
- Tại sao em nghe nhiều người nói cô ấy rất có cảm tình với anh?
- Chỉ là đã từng có cảm tình thôi, sau này không có gì. – Sợ cô suy nghĩ
nhiều, anh nói thêm – Nếu như cô ấy theo đuổi anh, anh cũng sẽ không
thích, anh chỉ thích em.
Tuy chỉ là một câu nói vô nghĩa, nhưng… đặc biệt ngọt ngào nha.
Cô chịu thua, bất đắc dĩ cười, lôi kéo anh đi về phía trước.
Lúc đến nơi thi đấu, họ liền chuẩn bị tập luyện trước một lần.
Bởi vì mang hành lý hơi nhiều, cho nên cô Đào dặn bọn họ đem túi xách dồn lại vào một hộc tủ.
Không biết hộc tủ đã bị ai dùng qua, bên trong có nhiều chai nước rỗng, vỏ
bánh snack, còn một đống khăn giấy nữa. Giang Tiêu Nhiên rất ghét loại
hành vi này, oán trách hai câu liền đi tìm chổi, nhưng tìm nửa ngày mới
nhận thức được ở đây không có chổi.
Cũng may trước họ đã có người đang tập tuyện, hai nam sinh Cố Dư Lâm và Hạ Nguyễn liền mua chổi, đồ hốt rác.
Bọn họ mua xong hai món đồ kia, còn mua thêm khăn giấy và nước, hơn nữa hai người còn không đánh nhau, Giang Tiêu Nhiên cảm thấy rất thần kỳ.
Bỏ qua vẻ mặt có chút mất tự nhiên của Cố Dư Lâm, cô vội vàng tiến tới cầm chổi, nhưng anh lại giành lại:
- Để anh quét, em ngồi bên kia nghỉ đi!
Cô liền nghiêm chỉnh xem hai người họ quét dọn sạch sẽ, cô liền tìm khăn
ướt lau sạch mấy các ghế. Thời điểm ném khăn ướt vào thùng rác, cô thấy
Liễu Khinh Khinh đang đứng một bên xem người khác tập luyện.
Phía trên đang diễn hài kịch, cô ấy đang che miệng cười khẽ, cảm nhận được
ánh mắt của Giang Tiêu Nhiên, cô ấy cũng gật đầu cười, xem như là chào
hỏi.
Giang Tiêu Nhiên quay đầu lại nhìn, bên kia, Hạ Nguyễn đã dọn sạch chỗ cho Liễu Khinh Khinh rồi.
Hai người bọn họ nhìn thì không có gì để nói với nhau, thoạt nhìn quan hệ
rất bình thường, có lẽ do Hạ Nguyễn có phong độ nên mới dọn luôn chỗ cho cô ấy.
Giang Tiêu Nhiên nghĩ, có người từ nhỏ không cần phải làm việc này, chắc chắn có người theo đuổi bạn vì bạn mà làm hết tất cả.
Cô ấy không cần phải lo lắng, chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa là được rồi.
Sau khi tập luyện xong, mọi người cùng ăn cơm, bên cạnh có bán đồ chơi nhỏ làm bằng đường, nhìn rất đáng yêu.
Thấy cô chăm chú nhìn, Cố Dư Lâm hỏi:
- Em muốn à?
Cô chỉ vào hình nhân vật hoạt hình kia:
- Anh có đem theo tiền lẻ không?
- Có đem.
Cố Dư Lâm trả tiền xong, thời điểm Giang Tiêu Nhiên vươn tay cầm lấy món
đồ chơi kia thì cảm giác được ánh mắt của Liễu Khinh Khinh.
Dạng ánh mắt biểu đạt là: Cô ấy rất thích.
Giang Tiêu Nhiên suy nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ cô ấy sẽ tự mua hoặc kêu Hạ Nguyễn mua cho một cái.
Nhưng cô ấy không hề làm gì.
Thật kỳ lạ.
Đi ra ngoài mấy bước, Giang Tiêu Nhiên không kiềm chế được, sờ sờ mũ của món đồ chơi, quay đầu lại hỏi Giang Tiêu Nhiên:
- Liễu Khinh Khinh, bạn có muốn chơi không?
- Được. – Liễu Khinh Khinh đáp – Mình không mang đủ tiền lẻ.Bọn họ cùng cầm đồ chơi bằng đường về tới khách sạn.
Dĩ nhiên, cô và Liễu Khinh Khinh ở cùng một phòng.
Trong lúc Giang Tiêu Nhiên vội vàng bên ngoài chuẩn bị quần áo tắm, đun nước, mở điều hòa, xem phòng tắm có nước nóng không, Liễu Khinh Khinh vẫn
ngồi bên kia chơi điện thoại.
Đầu vẫn ngẩng cao.
Rốt cục Giang Tiêu Nhiên hiểu rõ, người như vậy, căn bản sẽ không cúi đầu.
Cô ấy quá kiêu ngạo.
Bởi vì từ nhỏ đã có được tất cả, nên bản thân không ra sức cạnh tranh, chỉ
dùng tư thế nhìn xuống, chờ có người bưng thức ăn tuyệt đẹp lên cho cô
ấy.
Cô ấy không đưa ra yêu cầu, cũng vì kiêu ngạo, giống như món
đồ chơi lúc nãy, rõ ràng cô ấy có thể tìm Hạ Nguyễn hoặc Giang Tiêu
Nhiên vay tiền, chỉ cần có tiền lẻ là được, nhưng cô ấy không làm vậy…
dù cho cô ấy cực kỳ muốn có vật kia.
Chỉ là lúc Giang Tiêu Nhiên hỏi lại, cô ấy mới có thể nói ra mình không mang đủ tiền lẻ.
Cảm xúc của cô ấy được che giấu kỹ lưỡng, cất giấu sau vẻ tự tin cao ngạo
kia, không phải lý trí chiến thắng cảm tính mà là do quá tự tôn.
Người như vậy, biểu đạt tình cảm đã khó khăn, nào nói chi đến việc theo đuổi người khác.
Làm gì có nhiều chuyện tình tốt đẹp đến nỗi, không tiến tới, chỉ đứng tại
chỗ, chờ duyên phận rơi trúng, phải chăng… cũng chỉ có thể bỏ lỡ cơ hội
mà thôi?
Cô ấy và Từ Ngưng, là người của hai thế giới.
Ở
trong khách sạn dọn dẹp rồi chơi điện thoại một chút, Giang Tiêu Nhiên
cảm thấy có chút đói, liền quyết định đi xuống dưới mua ít thức ăn.
Mùa đông trời rất nhanh tối, mới hơn bảy giờ đã mờ mịt, may mà dưới lầu có mở đèn, nếu không chắc cô phải vịn tường mà đi.
Lúc ở cửa hàng tiện lợi mua bánh quy, Giang Tiêu Nhiên thấy trong cửa hàng
đang chiếu một tiết mục văn nghệ, liền chăm chú xem thêm một chút, đến
khi phát quảng cáo cô mới nhớ là chưa trả tiền, liền đi đến quầy thu
tiền.
- Đã trả tiền rồi ạ!
Giang Tiêu Nhiên:
- A?
Cô cúi đầu nhìn bịch bánh quy và lốc sữa chua trong tay:
- Đã đưa sao, em chưa đưa tiền mà?
Nhân viên thu ngân cười cười chỉ sang bên kia.
Ôn thần Hạ Nguyễn đang đứng gần đó, nhìn cô cười.
Giang Tiêu Nhiên dứt khoát móc tiền ra, giải thích:
- Chị đừng lấy, tự em trả ạ, chị trả tiền kia lại cho cậu ấy nha!
Nói xong đem tờ 50 đồng tới, tờ tiền lại bị ngón trỏ của Hạ Nguyễn cầm lấy. Anh ta đem tờ tiền này mua một gói thuốc lá.
- Xem như bạn mời tôi.
Giang Tiêu Nhiên lười nói nhiều với cậu ta, chạy là thượng sách, lập tức lùi
ra. Cô đi nhanh cỡ nào, Hạ Nguyễn đuổi theo ba bước, liền có thể ngăn
cản cô lại.
Cô hờ hừng chỉ tay vào đồn cảnh sát cách đó không xa, không nói chuyện.
Thực ra cô cũng không ghét Hạ Nguyễn, chỉ là cô là loại người… tương đối cố
chấp, nếu một ngày kia đã nhận định một người thì muốn đem tất cả những
vận đào hoa bên người chém rụng. Cần dứt khoát thì dứt khoát, nếu như cô cùng cậu ta nói chuyện từ tốn có khi sẽ tạo ảo tưởng cho cậu ta, sẽ
càng làm Cố Dư Lâm không vui.
Vì vậy, bây giờ cô chỉ có thể tỏ thái độ thờ ơ với cậu ta, làm cho cậu ta không muốn xuất hiện trước mặt cô nữa.
Hạ Nguyễn không nhanh không chậm tháo vỏ nhựa bọc bao thuốc lá, vò thành
một cục ném vào thùng rác, dùng ngón tay đẩy ra một điếu thuốc.
Giang Tiêu Nhiên:
- Bạn chặn đường mình ở đây, vì muốn cho mình xem bạn đùa nghịch à?
Anh ta nở nụ cười, lấy bật lửa trong túi ra, ngọn lửa cháy lên rồi bị gió lớn thổi qua mà tắt đi.
Giang Tiêu Nhiên thật sự thấy hết nói nổi, muốn tránh khỏi cậu ta, lại nghe được người sau lưng nói:
- Định khi nào thì chia tay?
- Không có ý định này.
Suy nghĩ một chút, cô nói tiếp:
- Tại sao bạn lại như thế? Bạn cũng không phải thích mình, cạnh tranh không có ý nghĩa gì.
- Thật thú vị!
Anh muốn tự tay quẹt lửa lần nữa, kết quả lại dừng động tác, bỗng nhiên lại gần, khoác tay lên bả vai cô, muốn đem cô ôm vào trong ngực mình.
?!
Giang Tiêu Nhiên phản ứng nhanh, lúc anh vừa chạm vào vai cô, cô liền bước hai bước, tránh được.
“Hôm nay thật không thích hợp đi mua đồ ăn mà!”
Lúc thấy Cố Dư Lâm từ khách sạn đi ra, đó là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Giang Tiêu Nhiên.
Suy nghĩ thứ hai là: Ngày mai còn phải thi đấu, ai sẽ đánh thắng ai?
Giang Tiêu Nhiên đang ổn định tâm trạng, lại sợ Hạ Nguyễn thêu dệt câu chuyện.
Cô suy đoán, nếu như không phải lúc trước ở thư viện cô từng khuyên Cố Dư
Lâm không nên đánh nhau nữa, một quyền kia chắc đã xuất hiện trên mặt Hạ Nguyễn rồi.
Cố Dư Lâm nắm chặt tay mình, cô vội vã chạy tới, nắm lấy tay anh:
- Đừng so đo với cậu ấy, mai còn phải thi.
Anh liền trở tay, nắm tay cô, lúc này mới nói:
- Được.
Hạ Nguyễn ở phía sau nhàn nhã, lạnh nhạt nói một câu:
- Cú đấm lúc trước, không định đánh lại lần nữa à?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hạ Nguyễn: Thi đấu không bằng đánh nhau, tranh giành tình cảm không bằng đánh nhau.
Cố Dư Lâm: Tôi sẽ không đánh nhau với cậu, tôi chỉ muốn chuyên tâm vào tình cảm thôi.